Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 376: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
AI KHÔNG PHẢI LÀ VÔ TỘI
Lúc đợt lương thực thứ ba vận chuyển tới thì sắc trời đã tối. Đám lao công đã được hứa là nếu dỡ xong đợt này thì mỗi người sẽ được lĩnh mười cân gạo trắng, năm mươi đồng tiền. Trong xã hội hiện giờ, trong thế cục như này thì năm mươi đồng tiền đến những dân chúng nghèo khổ nhất cũng không cần đến. Nhưng ngược lại, mười cân gạo trắng, dưới hào quang khiến người phạm tội như này thì thật khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Đám lao công khổ cực một ngày cũng chính để lấy được mười cân gạo trắng mang về nhà nấu. Ở nhà họ có những người thương yêu nhất, có những người thân nhất đang đợi chồng, cha, con quay về ăn cơm. Bình an mang về gạo trắng để ăn cơm là một nguyện vọng giản đơn biết mấy nhưng cũng là nguyện vọng thật xa xỉ.
Đám người vốn đã trong tình trạng kiệt sức, sau khi nhìn thấy hy vọng thì chút sức lực còn lại thúc giục họ ra sức dỡ hàng. Sớm làm xong việc thì được lĩnh mười cân gạo trắng sớm một chút. Vì mẹ già tóc mai bạc phơ, vì người vợ với vẻ mặt mệt mỏi, vì đứa trẻ kêu than vì đói, bất luận có cực khổ đến mấy, bất luận cuộc đời bi thương đến đâu thì vẫn phải sống. Trong sinh mạng xám xịt như bầu trời thì mười cân gạo trắng có lẽ là chút ánh sáng nhỏ le lói đáng để họ đánh đổi mồ hôi xương máu.
Trong lúc còn lại mấy túi lương thực cuối cùng, đột nhiên một lao công ôm bụng ngã xuống đất. Y rên rỉ kêu thảm, xé ruột xé gan. Mồ hôi từ trán không ngừng rơi xuống rồi ướt đẫm lưng. Y lăn lộn vài vòng trên đất, ôm bụng dường như đau đớn tột cùng.
Lưu Phúc đẩy đám người bước vào, ngồi bên cạnh người này, hỏi: - Ngươi làm sao vậy?
Người nọ vật vã mới mở được mắt, khẩn cầu nhìn Lưu Phúc, nói: - Lưu quản gia... Cứu... Cứu tôi với... Tôi... Đau bụng chết mất!
- Có phải ngươi đã ăn phải đồ gì không nên ăn rồi?
- Không... Từ sáng... Đến bây giờ... Tôi... Tôi vẫn chưa ăn gì.
Lưu Phúc nhau mày kinh ngạc nói: - Vậy thì làm sao nhỉ? Ốm rồi?
Bỗng nhiên, người kia hét to một tiếng, há miệng phun ra một đống máu, máu đều là màu đen.
Lưu Phúc biết người này bị làm sao, máu đen đó là y đã trúng độc. Lưu Phúc cũng biết y đã trúng độc gì. Không phải y là cao thủ thần dược mà vì y là người hạ độc. Người kia từ sáng sớm đến giờ chưa ăn gì nhưng lại uống nước. Đừng quên! Mật điệp trong Viện Giám Sát không chỉ giỏi điều tra tin tức mà còn giỏi hạ độc. Độc dược là họ chế tạo ra, độc tính rất mạnh, nhưng có thể tiềm trong cơ thể người một thời gian mới phát tác. Lưu Phúc đã tính kỹ thời gian, vì y cần đợi đến trời tối, một khi độc tính bùng phát thì khiến người chết rất nhanh. Người lao công kia chết cũng rất nhanh và vẻ mặt dữ tợn vô cùng.
- Xin lỗi ngươi!
Lưu Phúc áp sát bên tai người kia, nói: - Là ta hại ngươi! Kiếp sau ngươi cũng giết lại ta nhé!
Lưu Phúc không muốn lạm sát kẻ vô tội, nhưng y cần tạo ra một phen hỗn loạn để đồng bọn của mình có cơ hội làm việc. Bọn họ là mật điệp của Viện Giám Sát ác nghiệt vô tình, vô tình với kẻ địch, vô tình với dân thường, vô tình với bản thân và vô tình với chính đồng bọn.
Phen rối loạn rất nhanh đã ập đến, binh sĩ quân Chu giám sát họ cũng bắt đầu xúm lại đề phòng đám lao công này nhân cơ hội làm loạn ăn trộm lương thực. Nhưng đám lao công vây thành một vòng, yên lặng nhìn đồng bào của mình phun ra đống máu lớn.
- Lưu quản gia, hắn bị làm sao vậy? Hắn đã nói gì?
Lưu Phúc sắc mặt âm trầm đứng lên, hắn nói từng câu từng chữ: - Hắn nói! Binh sĩ quân Chu đã cho chúng ta uống nước có độc! Đám quân sĩ muốn hạ độc chúng ta.
- Tại sao?
- Sao có thể như vậy được?
Lưu Phúc xoay người nhìn đám lính quân Chu này, lớn tiếng hô: - Vì chúng không muốn cho chúng ta mười cân gạo trắng!
Nhóm người bắt đầu ồn ào làm loạn lên!
Lưu Phúc áy náy nhìn thoáng qua đống cỏ khô nơi xa kia, trong lòng thầm nói: "Xin lỗi! Tổ Suất! Tôi đã làm trái mệnh lệnh của Người! Tôi phải khơi mào rối loạn giúp mọi người hoàn thành sứ mệnh. Người bảo tôi báo cáo hành động lần này với Chỉ Huy Sứ đại nhân nhưng tôi không làm được. Bởi vì...Các người chết hết rồi, một mình tôi sống thì còn ý nghĩa gì nữa? Chúng ta kết bạn mà ra đi vậy. Tôi ở bên cầu Nại Hà đợi các người. Kiếp sau! Chúng ta sẽ ở bên nhau, ở bên nhau!"
- Đám khốn khiếp! Vì mười cân gạo trắng mà muốn hạ độc chúng ta!
Lưu Phúc dữ tợn quát, mặt của hắn trở nên méo mó không ngừng.
- Đám súc sinh nhà các ngươi!
-Vì mười cân gạo trắng mà các ngươi lại muốn hạ độc chúng ta, các ngươi có còn là người nữa không?
- Đều là bách tính Vệ Châu mà các ngươi lại làm vậy à?
Bỗng nhiên, lại có một lao công nữa run rẩy vài cái, ôm bụng kêu thảm ngã xuống. Bởi vì bụng đau nên bọn họ kêu rên trong đêm vô cùng thê lương. Lại có một người nữa ngã xuống, cũng kêu thống khổ như vậy, gào mắng, sau đó hộc máu mà chết!
Đám lao công bắt đầu trở nên sợ hãi, sợ hãi một cách khác thường. Không ai dám chắc chắn người tiếp theo bị hạ độc có phải là mình không? Bọn họ đều uống nước, tất cả mọi người luôn.
Lưu Phúc nhìn đám lao công sợ hãi mà nổi giận kia, hung hăng ngăn chặn nỗi đau trong mình, la lớn: - Nếu bọn chúng đã không muốn để chúng ta còn sống để trở về, vậy thì chúng ta hãy liều mạng đi! Giết một thì đủ, giết hai thì lãi một, cho dù chúng ta chết thì cũng không thể để bọn chúng chê cười chúng ta được! Giết! Cướp binh khí của chúng!
Lưu Phúc một quyền đánh bại một gã quân Chu, dẫn đầu hành động. Y đoạt lấy hoành đao của người binh lính kia và một đao chặt đầu hắn xuống. Máu bắn ra tung tóe, bắn cả vào mặt y. Y ngiêng ngả người đứng lên, dùng hoành đao chỉ vào đám binh lính quân Chu đang giết tới, hét lớn: - Giết đi các huynh đệ! Chúng ta không thể chết vô ích như vậy được!
Y xông về phía trước hai bước, thân mình lay động càng mạnh hơn.
Phù một tiếng, Lưu Phúc phun ra một đống máu, thân mình lảo đảo như sắp ngã sấp về phía trước. Máu đó...Đen sì như mực.
Lần này, đám lao công cuối cùng cũng bạo loạn. Bọn họ gào khóc kêu la, điên cuồng xông lên trước. Bọn họ trong tay không tấc sắt lại dường như không hề sợ hãi hoành đao trong tay năm trăm quân Chu kia. Họ như những con thiêu thân lao vào lửa, rõ ràng biết là chết mà vẫn lao vào. Đúng vậy! Lưu Phúc đã lợi dụng bọn họ. Không sai! Lưu Phúc đã hạ độc họ! Và Lưu Phúc còn hạ độc chính mình. Dân chúng vô tội, bọn họ đến để làm việc chỉ muốn có được mười cân gạo trắng để có thể để những người thân yêu đang đợi họ ở nhà về cùng ăn một bữa cơm no. Lưu Phúc đã lợi dụng họ, có thể nói y là tên với tội ác tày trời nhưng xét từ góc độ nào đó thì y cũng là người đáng kính trọng. Vì y đã lợi dụng đám lao công này nhưng cũng...Lợi dụng chính mình.
Cái giá phải trả cho sự thành công luôn là rất lớn. Giá Lưu Phúc phải trả cũng là giá lớn nhất. Để thành công y cũng phải đánh đổi cả tính mạng mình.
Các binh lính quân Chu sẽ không trơ mắt nhìn hơn trăm người điên cuồng đến đánh chết mình, hoành đao trong tay bọn họ là vũ khí giết người. Bất luận là giết địch hay giết dân chúng thì cũng đều sắc bén như nhau. Dưới sự chỉ huy của Lữ Suất, không kịp xin chỉ thị của Sở Phi Hổ, binh lính quân Chu vì tự bảo vệ mình nên bắt đầu giết người. Bọn họ đều là những binh sĩ có kinh nghiệm trên chiến trường, sao có thể để đám lao công kia đánh chết được? Bọn họ đã quen với mùi của máu, hoành đao thấy máu thì càng thêm sắc bén. Không ngừng có người ngã xuống, không ngừng có người chết đi.
Càng ngày càng nhiều quân Chu tụ họp lại đây, đội tuần tra và đội Chấp Pháp đều đến đây rồi.
Bạo loạn trở nên càng ngày càng kịch liệt, thậm chí đã kinh động đến Sở Phi Hổ đang uống rượu với Đỗ Quảng Khôn ở trong đại trướng! Có binh lính chạy vào lều lớn, nói đám lao công này tạo phản rồi, còn giết cả binh sĩ quân Chu nữa. Sở Phi Hổ đứng phắt dậy, lập tức hung hăng trợn mắt liếc mắt Đỗ Quảng Khôn một cái rồi lớn bước đi ra doanh trướng.
Trong lúc ai nấy đều đang chú ý tới rối loạn bên ngoài, có mấy người mắt đẫm lệ, từ trong đống cỏ khô chui ra, lấy đá đánh lửa ở trước ngực và bắt đầu châm lửa đốt. Bọn họ giống như người điên, điên cuồng chạy, thiêu đốt hoàn toàn nơi có thể cháy. Họ lại giống người vũ công trong đêm đen, dùng dũng khí múa trong biển lửa.
- Thật may! Đêm nay có gió!
Đống cỏ khô bị đốt trước, sau đó dưới sức gió bắt đầu bùng cháy. Lúc mọi người chú ý tới lửa cháy thì lương thảo bên trong cùng của doanh quân nhu đã bị thiêu cháy toàn bộ. Vừa đúng lúc Sở Phi Hổ chạy tới thì lập tức ngây người ra. Y cắn chặt môi, không ngờ trong lúc ngắn ngủi mất đi ý thức.
Mệnh lệnh đầu tiên mà Sở Phi Hổ truyền đạt khi tỉnh lại không phải cứu hoả, mà là:
- Đi! Chặt đầu tên Đỗ Quảng Khôn cho ta! Chặt đám khốn khiếp này thành trăm mảnh cho ta!
Bọn lính một loạt đi lên, thuần thục chặt nát đám người vô tội kia ra.
Binh lính quân Chu bắt đầu cứu hoả, nhưng trong doanh phòng thiếu nước, trong tay nhất thời lại không tìm thấy dụng cụ dập lửa. Thế lửa đã khó khống chế được, lửa cháy ngút trời, nung đỏ bầu trời đêm, cũng khiến quân Chu không thể tới gần. Cùng với 'trợ sức' của gió thì rất nhanh, doanh quân nhu đều lâm vào biển lửa!
Đại doanh cháy rồi!
Quân giữ thành thay phiên công việc trên tường thành kinh ngạc phát hiện, đại doanh bên kia có ánh lửa ngút trời!
- Đó là hướng doanh quân nhu!
- Trời!
- Trời ơi! Sao có thể như vậy!
- Lần này...Chúng ta toi rồi!
Trong lúc quân thủ thành hoang mang thì ngoài thành chợt vang lên tiếng kèn.
Quân Hán, bắt đầu tấn công thành rồi!
Lưu Lăng đứng ở trên sườn núi Tiểu Tây nhìn ánh lửa cháy đỏ nửa bên thành Vệ Châu mà trong lòng thầm cầu nguyện cho mọi người lên đường thanh thản. Hắn biết, muốn phóng hỏa trong đại doanh được đề phòng nghiêm ngặt của Đại Chu thì chỉ e, mật điệp của Viện Giám Sát trong thành cũng đã hy sinh trong lúc này. Cách tốt nhất để người chết được cảm thấy an ủi đó là gì? Là thắng lợi!
Lưu Lăng giơ tay chỉ về thành Vệ Châu, mười vạn nam nhi Đại Hán anh dũng tiến về phía trước!
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Thiên đạo bất công giết không bao giờ hết, sài lang giữa đường giết không bao giờ hết, yêu ma quỷ quái giết không bao giờ hết! Đêm nay, hãy để máu tươi sôi trào đi!

Bình Luận

0 Thảo luận