NGHỈ NGƠI TẠI CHỖ
Lưu Lăng lưu lại mười lăm ngàn nhân mã bảo vệ cho trại lớn, tự mình dẫn dắt sáu cái tiểu kỳ, mười hai ngàn nhân mã xuất phát rời khỏi trại lớn hướng thành Toàn Nghiệp mà đi. Mười hai ngàn nhân mã này, bao gồm một tiểu kỳ Cuồng Đồ trọng giáp bộ binh. Mà Vương Tiểu Ngưu suất lĩnh nhân mã ba tiểu kỳ thẳng đến Đại Đạo Trình, trong đó bao gồm một tiểu kỳ kỵ binh.
Thành Toàn Nghiệp ở trong rừng cây dựa vào núi mà xây dựng, kỵ binh căn bản là thi triển không ra. Mà Đại Đạo Trình thì lại khác, Đại Đạo Trình địa thế tương đối bằng phẳng rất nhiều, hơn nữa ngay cả thành tường đều không có, đúng là đất dụng võ của kỵ binh. Lưu Lăng cũng không lo lắng Vương Tiểu Ngưu, nếu gã ngay cả Đại Đạo Trình cũng nắm bắt không được, vậy cũng không cần phải đem toàn bộ Lưu Cầu đảo giao cho gã.
Đại quân trong sáng sớm xuất phát, một đường đi bộ.
Đại quân hành quân tốc độ cũng không mau, ở trên đảo Lưu Cầu gần như tìm không thấy một đại lộ bằng phẳng, quân đội hơn một vạn người ở trong núi rừng đi qua, bởi vì nguyên nhân địa hình nếu tốc độ quá nhanh sẽ khiến đội hình quá mức tán loạn, trước sau tách rời, nếu chẳng may bị người quen thuộc địa hình Lưu Cầu đánh lén cục diện cũng có chút khó có thể khống chế. Đại quân nhất định phải duy trì trước sau nối liền, sau đó phái ra thám báo ở hai bên đội ngũ, luôn cả phía sau, phía trước tra xét.
Nơi thành Toàn Nghiệp, cũng không phải bí mật gì, dùng mấy khối bạc thu mua dân bản địa liền có thể lên tiếng hỏi đường. Thành Toàn Nghiệp xem như là tòa thành trì lớn nhất trên đảo Lưu Cầu, lại là đô thành của nước Trung Sơn cho nên danh khí rất lớn. Cho dù là người chưa đi qua thành Toàn Nghiệp, cũng biết như thế nào tới đó. Trước sau đối chiếu phương hướng chỉ điểm của hàng binh và dân chúng, xác nhận không có sai lầm sau đó đại quân mới bắt đầu đi tới. Có thể nói, lần này tiến binh là là cuộc chiến dịch với quy mô nhỏ nhất mà Lưu Lăng tự mình lãnh binh tới nay. Cho dù là lúc Bắc Hán Quốc suy nhược nhất, Lưu Lăng xuất chinh cũng không có khả năng chỉ đem mười hai ngàn binh lính.
Nhưng trận chiến này ý nghĩa lại vô cùng trọng đại, chỉ có ép Thượng Đỉnh Thiên đầu hàng, Lưu Cầu đảo ít nhất có thể an ổn hai mươi năm.
Một mảnh địa phương còn hoang dã này, kỳ thật đối với Đại Hán của Lưu Lăng ý nghĩa cũng không lớn, sở dĩ nói ý nghĩa trọng đại, là đối với sự phát triển về sau có tác dụng không nhỏ. Ở Lưu Cầu đóng quân, sau đó xây dựng một thủy trại hải quân lớn hoặc là ngay tại Lưu Cầu tạo một xưởng đóng tàu lớn, biến nơi này trở thành một căn cứ Thủy sư quan trọng nhất.
Hơn nữa, tư lợi riêng một ít, Lưu Lăng chiếm được nơi này cũng coi như giải quyết xong một việc tiếc nuối khác trong lòng.
Viện giám sát giỏi về tiềm ẩn và thám báo tinh nhuệ trong quân Hán tạo thành tiểu đội ở phía trước đội ngũ dò đường, chi tiểu đội này tổng cộng ba mươi người, lại chia thành trước sau ba đội. Phía trước nhất một đội mười người, hai gã viện giám sát, tám gã thám báo. Đội thứ hai mười sáu người, khoảng cách đội thứ nhất không tới ba trăm mét. Đội thứ ba chỉ có bốn người, tác dụng của bốn người này chính là ngay khi thám báo phía trước gặp được nguy hiểm nhanh chóng hồi báo đại đội nhân mã. Đội thứ nhất thăm dò, đội thứ hai trợ giúp, đội thứ ba chỉ phụ trách trốn chạy.
Một gã thám báo nước Trung Sơn dựa sát thân mình về sau, hết sức rút vào trong cành lá đại thụ. Hắn nhìn nhìn thám báo quân Hán dưới tàng cây đang tìm tòi đi tới, quay đầu nhìn về phía cách đó không xa đồng bạn khác trên một cây đại thụ, thầm thì bắt chước vài tiếng chim hót, đồng bạn của hắn đối với hắn gật gật đầu, thầm thì đáp lại hai tiếng.
Người thám báo nước Trung Sơn này giơ tay đem dao rựa sau lưng rút ra, chờ thời khắc thủ lĩnh thám báo mệnh lệnh chuẩn bị nhảy xuống đi giết người Hán chết tiệt. Giết chết thám báo đối phương, khiến quân Hán biến thành người mù, đây là chiến thuật nước Trung Sơn chế định ra. Chờ sau khi quân Hán lục lọi tiến vào vòng mai phục, hai mươi ngàn tên binh lính nước Trung Sơn được gom góp lại, tiến hành đả kích quân Hán như bão tố cuồng phong.
Thủ lĩnh thám báo nước Trung Sơn Độc Mục tháo xuống cung sừng sau lưng, rút ra một cây mũi tên lông vũ được cột trên trạm canh gác cài lên trên cung nhắm ngay thám báo người Hán đi tới ở đàng trước. Người kia mặc một thân trang phục màu đen, thám báo người Hán đều do y chỉ huy lục soát.
Mũi tên lông vũ nhắm ngay thủ lĩnh thám báo người Hán kia, Độc Mục ánh mắt dần dần trở nên linh hoạt, sắc bén lên. Hắn lần này tổng cộng dẫn theo hơn một trăm tên thám báo tìm kiếm hướng đi quân Hán, lấy được mệnh lệnh chính là gặp được đội ngũ thám báo quân Hán lập tức tiêu diệt. Giống như hắn suất lĩnh đội ngũ thám báo quy mô vậy Thượng Đỉnh Thiên tổng cộng phái ra năm đội, ở trên con đường này mai phục có ba đội, chi đội ngũ của hắn này khống chế là tít mãi bên ngoài khu vực. Nơi đây khoảng cách thành Toàn Nghiệp còn có năm mươi dặm lộ trình, lại lui về sau mười dặm, chính là nơi đại quân nước Trung Sơn mai phục đấy.
Độc Mục chậm rãi đem cung sừng kéo căng, hết sức không phát ra một chút âm thanh.
Rậm rạp nhánh cây lá cây che lại đại bộ phận ánh mặt trời, cho nên trên mũi tên có bôi độc rắn cũng không có phản xạ ra hào quang gì. Độc Mục là xạ thủ số một số hai trong dân tộc Cao Sơn của nước Trung Sơn, trong bảy mươi bước, hắn có thể bắn trúng đôi mắt con mồi. Chỉ có điều, khi nhắm vào người Hán đang ở ngoài hai mươi mấy bước, trong lòng của hắn không khỏi khẩn trương lên. Trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi mịn.
Độc Mục hít vào một hơi thật sâu, bắt buộc lòng của mình bình tĩnh trở lại. Hắn tự nói với mình không được thả đội thám báo người Hán này đi qua, không thể để cho đại bộ đội mai phục ở ngoài mười dặm bị người Hán phát hiện.
Ngay tại khi hắn sắp buông ngón tay nắm dây cung ra, hắn bỗng nhiên cảm giác sau lưng của mình có chút khác thường, lập tức, một mùi tanh hôi chui vào trong lỗ mũi của hắn. Hắn là một gã thợ săn dân tộc Cao Sơn xuất sắc, có trực giác tuyệt đối nhạy bén. Cho nên, ở thời điểm mấu chốt nhất hắn làm ra một lựa chọn chính xác. Hắn buông bỏ hành động đánh lén tên thám báo người Hán kia, thả mình nhảy xuống dưới đại thụ.
Chỉ có điều, động tác của hắn vẫn là chậm một tí.
Một con báo màu đen hình thể thật lớn mạnh mẽ một ngụm cắn lấy phần gáy hắn, đầu cực lớn run lên, xương cổ của Độc Mục ken két vang lên hai tiếng, hắn hô cũng không kịp liền tắt thở. Hắc báo buông ra răng nanh sắc bén, thi thể Độc Mục vuông góc từ trên chạc cây rớt xuống.
Hắc báo nhìn cũng không thèm nhìn cỗ thi thể kia, trực tiếp từ cây đại thụ Độc Mục ẩn thân nhảy đến trên một thân cây gần đó, sau đó trong tiếng thét chói tai của tên thám báo nước Trung Sơn, một ngụm trực tiếp xé xuống đầu lâu của hắn. Bị răng nanh cắn đứt trên cổ máu chảy như suối, miệng vết thương cao thấp không đều thoạt nhìn phá lệ ghê tởm.
Xa xa trên cây đang đợi mệnh lệnh thám báo Lưu Cầu chợt nghe một tiếng thét chói tai, bọn họ theo bản năng hướng chỗ đồng bạn ẩn thân nhìn lại. Chỉ có điều, tử vong cũng đã cách bọn họ gần trong gang tấc rồi.
Một gã thám báo quân Hán mặc quần áo màu xanh lặng lẽ xuất hiện tại sau lưng một gã người Lưu Cầu, bịt cái miệng của hắn, đem dao găm sắc bén đâm vào động mạch chủ của hắn. Từ đâm vào đến rút ra không hơn một giây đồng hồ, một giây sau giám sát vệ mặc quần áo màu xanh này đã trượt đi ra ngoài, tránh né máu loãng đang vẩy ra kia.
Lưu Lăng coi trọng giám sát vệ, coi trọng tình báo, cho nên hắn đã dạy cho giám sát vệ cách sử dụng màu sắc tự vệ. Thoạt nhìn, quân Hán chỉ có ba mươi tên thám báo đi dò đường, kì thực, Lưu Lăng đầu nhập binh lực vào thám báo vượt xa hơn người Lưu Cầu mai phục tại nơi này. Hắc báo ở ngoài mấy trăm mét liền phát hiện người Lưu Cầu mai phục ở trên cây, giám sát vệ phụ trách thanh lý cũng bắt đầu lặng yên không một tiếng động ám sát. Thích khách Tứ xử, khi làm việc này có vẻ như cưỡi xe nhẹ nhàng đi trên đường quen vậy.
Một khối một khối thi thể từ trên cây rớt xuống, một tên thám báo Lưu Cầu chạy trốn xa nhất chạy như điên sau ba mươi mét thì bị Hắc báo từ sau lưng một ngụm cắn chết.
Ngoài ba dặm, đội thám báo Lưu Cầu thứ hai mai phục không hề hay biết gì về sự việc đồ sát xảy ra bên này.
Mà ba mươi tên thám báo quân Hán nhìn rất chuyên nghiệp kia, thì căn bản không nhìn thi thể không ngừng rớt xuống kia, tiếp tục bổn phận công tác của bọn họ, vẫn như cũ làm ra bộ dạng dò đường thật cẩn thận đi tới.
Vì thế, bọn họ lại một lần nữa đã lừa gạt đội thám báo Lưu Cầu thứ hai ngoài ba dặm.
Đội ngũ ám sát của quân Hán vượt qua sáu trăm người do thích khách giám sát vệ Tứ xử và thám báo chọn kỹ lựa khéo từ trong quân Hán tạo thành. Nhiệm vụ bọn họ và nhiệm vụ thám báo Lưu Cầu giống nhau, đều là đem những kẻ cùng nghề mà khác nước giết chết đi. Tương đối mà nói, người Hán làm lên việc giết người này hoạt động chuyên nghiệp hơn so với người Lưu Cầu.
Chiến tranh, kỳ thật từ giờ khắc này đã khai hỏa rồi.
Hai gã giám sát vệ mặc quần áo màu xanh áp giải một gã tù binh đi đến trước mặt Lưu Lăng, hai người đem thám báo Lưu Cầu một cước đạp quỳ xuống.
- Hoàng đế của các ngươi Thượng Đỉnh Thiên, ở phía trước mai phục bao nhiêu người?
Lưu Lăng mỉm cười hỏi.
Thám báo Lưu Cầu kia sửng sốt, lập tức dùng thổ ngữ mắng to lên. Phiên dịch có chút xấu hổ nói với Lưu Lăng: - Hắn nói Thượng Đỉnh Thiên mang theo mấy chục vạn đại quân ở phía trước chờ Vương gia, chỉ cần Vương gia dám tấn công thành Toàn Nghiệp, sẽ khiến cho Vương gia...
- Nói!
- Khiến Vương gia có đến mà không có về.
Phiên dịch kia lau mồ hôi, thật cẩn thận nói.
Lưu Lăng cười cười, chỉ vào người Lưu Cầu kia nói: - Nói cho hắn biết, Thượng Đỉnh Thiên mang đến mấy chục vạn người ta thật cao hứng, bởi vì... Ta chính là đến tàn sát tộc đấy. Nói cho hắn biết thêm, đừng nghĩ làm anh hùng, trong nước Trung Sơn bọn họ sớm đã có người mật báo cho ta rồi, bằng không ta làm sao lại dễ dàng như vậy nắm được hắn? Bọn họ nhất cử nhất động, đều có người nói cho ta biết, cho dù là không có câu trả lời của hắn ta đối với mai phục của nước Trung Sơn cũng là rõ như lòng bàn tay đấy. Ta hỏi hắn, chỉ là muốn nhìn xem, đại tộc trưởng các ngươi có phải nói dối hay không thôi. Tuy nhiên... Hiện tại xem ra cái lão đầu râu bạc kia không gạt ta.
Phiên dịch đem lời nói Lưu Lăng nói một lần, thám báo Lưu Cầu kia lập tức trở nên hoảng sợ phẫn giận lên. Hắn mạnh mẽ giãy giụa, hai gã giám sát vệ kia không ngờ ấn hắn không được. Thám báo đẩy ra người thông dịch kia, hướng tới xa xa bay nhanh chạy ra ngoài. Lưu Lăng lớn tiếng mệnh lệnh bắn tên, mấy chục cây mũi tên lông vũ bay tới trên thân mình của người Lưu Cầu kia. Chỉ có điều người Lưu Cầu kia vận khí vô cùng tốt, không ngờ chỉ có một mũi tên trúng trên vai của hắn. Hắn lảo đảo trên mặt đất vài cái, sau đó tiến vào trong rừng biến mất không thấy gì nữa.
Lưu Lăng thả cung trong tay xuống cười cười nói: - Mệnh lệnh đại quân, tại chỗ nghỉ ngơi nửa canh giờ!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận