- Tịch Xích! Ta lưu lại cho ngươi ba nghìn nhân mã ngăn cản quân Hán, trẫm muốn đích thân mang binh về cứu Đô Thành! Huynh trưởng ngươi Tịch Do thủ vững Đại Đạo Trình hai mươi ngày cực lực bảo vệ thành trấn không mất, hôm nay trẫm đem đường lui đại quân đều giao cho ngươi, hy vọng ngươi như huynh trưởng ngươi Tịch Do vậy, dốc lực bảo vệ để trẫm không phải lo về đường lui của đại quân!
Thượng Đỉnh Thiên nghiêm nghị nói.
Tịch Xích khom người nói: - Bệ hạ yên tâm, người Hán nếu là muốn từ nơi này đi qua, nhất định phải trước tiên bước qua thi thể của thần!
Thượng Đỉnh Thiên gật đầu nói:
- Đợi trẫm sau khi đánh tan một trong các lộ quân Hán liền lập tức phái quân tiếp ứng ngươi, chỉ cần vào được Đô Thành, quân Hán mặc dù thiện chiến cũng không có cách nào!
Tịch Xích nói: - Mạt tướng tất không nhục sứ mệnh!
Thượng Đỉnh Thiên ừ một tiếng chỉ bảo các tướng nói: - Truyền lệnh xuống, đại quân lập tức xuất phát về Đô Thành!
Nam Minh bỗng nhiên ngăn ở trước người Thượng Đỉnh Thiên vội vàng nói: - Bệ hạ suy nghĩ kỹ! Theo lão thấy, quân Hán bất quá chỉ là dương đông kích tây thôi. Binh mã quân Hán tổng cộng không đủ năm mươi ngàn, trại lớn mới vừa kiến tạo xong, Lưu Lăng làm sao lại dốc toàn bộ lực lượng? Theo lão phỏng đoán, quân Hán có thể triệu tập ra binh mã không quá ba mươi ngàn, thám báo phía trước do thám biết quân Hán còn chia ra tấn công Đại Đạo Trình, năm sáu lộ chia ra tiến công Đô Thành, mỗi một đạo nhân mã cũng không dưới năm ngàn người, Lưu Lăng ở đâu có nhiều người như vậy?
Thượng Đỉnh Thiên hừ một tiếng, lạnh lùng nói: - Đại tộc trưởng, ý của lão là gì?
Nam Minh không có nghe được hàn ý trong lời nói của Thượng Đỉnh Thiên, hay là lão nghe được nhưng lại cố ý không đi để ý. Lão ngăn ở trước người Thượng Đỉnh Thiên, chân thành nói: - Lão phu cho rằng, hành động này của Lưu Lăng bất quá chỉ là che giấu tai mắt người thôi. Kỳ chủ lực ở chỗ này, mấy lộ khác đều là nghi binh. Lão đề nghị bệ hạ lúc này lập tức xua quân tấn công mạnh doanh địa quân Hán ngoài hai mươi dặm, chỉ cần Lưu Lăng nguy cấp, mấy lộ quân Hán khác cho dù là thật sự theo như lời thám báo binh lực sung túc, bọn họ cũng sẽ lập tức chạy tới giải nguy cho Lưu Lăng!
- Đô Thành còn có mấy nghìn nhân mã, lấy Đô Thành chắc chắn vậy ngay cả quân Hán quy mô tiến công cũng không thể nay mai là có thể công phá. Bệ hạ không cần tức khắc điều quân trở về, đợi đánh tan Lưu Lăng dẫn đầu quân Hán chủ lực, mối nguy ở Đô Thành sẽ ngay lập tức giải trừ!
Nam Minh một hơi đem phỏng đoán của mình nói ra, lão lộ vẻ mặt hy vọng nhìn Thượng Đỉnh Thiên, hy vọng Thượng Đỉnh Thiên có thể tiếp thu đề nghị của mình.
Thượng Đỉnh Thiên cười lạnh hai tiếng, một tay đẩy Nam Minh ra một bên sải bước đi. Sau khi đi ra ba bốn bước, y bỗng nhiên dừng lại bước chân, cũng không xoay người, lạnh lùng nói:
- Đại tộc trưởng, ngươi... Là đang cầm chân trẫm, để cho quân Hán có thể mau chóng phá được Đô Thành của trẫm sao?
Nam Minh nghe vậy, thân mình cứng đờ!
Lão chậm rãi xoay người nhìn về phía Thượng Đỉnh Thiên, tấm lưng kia, tuyệt tình như thế. Giờ khắc này, Nam Minh dường như già đi hai mươi tuổi. Trên đầu của lão tóc bạc trở nên càng thêm trắng bệch, nếp nhăn trên mặt trở nên càng thêm rõ ràng. Trong ánh mắt của lão đều là bất đắc dĩ và bi thương, há miệng thở dốc, lão dường như không biết nên nói cái gì.
- Bệ hạ, lão phu vì bệ hạ mưu hoa mười mấy năm, lo lắng hết lòng...
- Đủ rồi!
Thượng Đỉnh Thiên lạnh lùng ngắt lời nói của Nam Minh, hơi hơi nghiêng mặt nói: - Đại tộc trưởng, ngươi... Già rồi, nên trở về tộc đi mà hưởng phúc.
Nói xong, Thượng Đỉnh Thiên bước nhanh đi ra ngoài, ở phía sau y đi theo một đám tướng lĩnh nước Trung Sơn. Trong số các tướng có hơn phân nửa đều là dân tộc người Cao Sơn, nhưng mỗi người lúc rời đi đều không có liếc mắt nhìn Nam Minh một cái. Về phần tướng lĩnh Bình Bộ tộc, lúc rời đi thì ánh mắt lạnh lùng nhìn Nam Minh. Có một tướng lĩnh Bình Bộ tộc khi đi qua bên người Nam Minh còn hung hăng nhổ một bãi nước miếng, sau đó lại hung hăng đạp một cước.
Nếu là đặt ở bình thường có người dám như thế làm nhục đại tộc trưởng dân tộc Cao Sơn, chỉ sợ sớm đã bị những tướng lĩnh kia vây công. Mà lúc này, mà ngay cả Tịch Xích ngày thường đối với Nam Minh tôn trọng nhất cũng chẳng qua thở dài thật sâu, khi hắn đi qua bên người Nam Minh ngừng một chút, muốn nói lại thôi liếc mắt nhìn Nam Minh một cái, sau đó bước nhanh rời đi bố trí phòng ngự.
Trong gió, Nam Minh một đầu tóc bạc theo gió phiêu bay, cô đơn mà cô độc.
- Công tâm vi thượng, ha hả... Công tâm vi thượng!
Nam Minh cười thảm lầm bầm lầu bầu: - Hán Vương! Ngươi giỏi tính toán đấy! Chỉ có điều đáng tiếc, bệ hạ của ta, công tâm vi thượng (*) bốn chữ này chính là năm đó ngài nhắc nhở lão phu, hiện tại... Nhưng thật ra bệ hạ chính ngài đã quên trước rồi.
(*) Công tâm vi thượng: đánh vào lòng người là thượng sách.
Mọi người dần dần rời đi, chỉ còn lại lão già cô linh ấy như điên rồi vậy ngửa mặt lên trời cười to.
Quay đầu lại liếc nhìn Nam Minh đang cười hô hố không ngừng, trên mặt Thượng Đỉnh Thiên lửa giận lan tràn. Y không kìm nổi muốn hạ lệnh đem lão già này kéo ra ngoài chém, nhưng nhớ tới dưới trướng mình phần lớn là binh lính và tướng lĩnh dân tộc Cao Sơn y cuối cùng đã nhịn xuống.
- Cát Qua! Phái người đưa đại tộc trưởng trở về trong tộc lão đi, thuận tiện cho trẫm điều tra thêm... trong tộc A Lý là ai đang dẫn đường cho quân Hán! Trẫm thật ra muốn nhìn, nước Trung Sơn này, có bao nhiêu người muốn phản bội trẫm!
Thượng Đỉnh Thiên lạnh lùng phân phó nói.
Cát Qua ngơ ngác một chút, lập tức khom người nói: - Mạt tướng tuân mệnh!
Không bao lâu, quân đội nước Trung Sơn mai phục tại nơi này bắt đầu rút lui khỏi. Bởi vì không biết xảy ra cái gì, trên mặt của mỗi người đều mang theo chút bối rối khó có thể che giấu. Ở trong này mai phục hai ngày hai đêm, hiện tại cứ như vậy không minh bạch rút về thành Toàn Nghiệp, trong lòng mỗi người đều có chút lo lắng.
Tịch Xích suất lĩnh ba nghìn Đằng Giáp quân bản bộ bảo vệ cho đường nhỏ, chỉ chờ quân Hán đến công. Hắn mệnh lệnh bọn lính chém đứt cây cối ngăn trở đường nhỏ, sau đó giương cung cài tên lên đợi binh lính quân Hán thân mặc chiến phục màu đen sẽ xuất hiện trước mắt. Trước đại chiến không khí ngưng trọng khiến mỗi một sĩ binh Đằng Giáp quân đều trở nên có chút khẩn trương, bàn tay nắm chặt cung sừng bởi vì dùng sức mà hơi trắng bệch.
Cách chỗ Đằng Giáp quân phòng ngự không tới trăm mét, một lùm cỏ dại bỗng nhiên giật giật. Một người thám báo quân Hán mặc quần áo màu xanh chậm rãi rụt về sau, trở lại nói với một gã thám báo khác: - Nhanh đi bẩm báo Vương gia, Thượng Đỉnh Thiên chỉ để lại Đằng Giáp quân phòng ngự yếu đạo, đại bộ phận nhân mã nước Trung Sơn đã rút lui!
Phía sau hắn thám báo ẩn thân ở trong bụi cỏ gật gật đầu, lập tức như rắn vậy ở trong bụi cỏ phía sau chậm rãi lui ra ngoài.
Thám báo kia tìm chỗ bí ẩn, đối với xa xa đánh mấy cái thủ thế. Hơn ngoài mười mét, đứng ở trên ngọn cây một gã thám báo khác gật gật đầu, từ trên cành cây lặng yên không một tiếng động tuột xuống.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận