GIẢ BỘ ĐẾN CHẾT
Bảy ngày sau, đại quân Lưu Lăng trùng trùng điệp điệp tới bên ngoài cửa nam Hoài Châu. Quan chỉ huy cao nhất trong quân coi giữ Hoài Châu là Hoài Châu Quận Thủ Âu Dương Huy, hắn là một văn quan, không giỏi quân sự, trọng trách chỉ huy phòng ngự thật ra là chống đỡ trên vai của Quận Thừa Quý Phi. Chỉ có điều là tên Quý Phi này, cũng chưa từng ra trận đánh giặc, đối mặt với quân Hán như thủy triều cuồn cuộn vọt tới dưới thành, hắn cũng không có biện pháp.
Sau khi đại quân Lưu Lăng tới ngoài thành Hoài Châu rồi cũng không vội vã công thành, hắn hạ lệnh binh lính cắm trại, sau đó phái người bắn một lá thư chiêu hàng vào. Nói cho Âu Dương Huy hai ngày thời gian suy xét, hai ngày sau, nếu không có được tin tức của Âu Dương Huy thì coi như là cự tuyệt đầu hàng, sau khi quân Hán phá thành, tất cả nhân viên quan phủ toàn bộ giết không tha. Một lá thư mang đầy hàm ý đe dọa, khiến Âu Dương Huy và Quý Phi hai người như đứng trên đống lửa, như ngồi trong đống than, gần như sinh ra ý niệm tự sát.
Trong phủ Quận thủ Hoài Châu, Âu Dương Huy kìm nén không được lo âu trong lòng, bước chân dồn dập trong phòng khách đi tới đi lui.
- Vĩnh Tiên, ngươi hãy cho ta ý kiến đi, chỉ biết ngồi ở chỗ kia than thở!
Âu Dương Huy mạnh dừng bước, nhìn về phía Quý Phi đang ngồi ở trên ghế nhưng tâm hồn đi đâu mất.
Quý Phi, tự Vĩnh Tiên, người Đường Châu, năm nay ba mươi bảy tuổi, đã làm quan trong Hoài Châu hơn bảy năm. Chức vụ Quận Thừa này của hắn, là Bùi Chiến trước khi lên Bắc mới đề bạt lên. Tuy rằng hắn đảm nhiệm chính là võ quan, nhưng hắn kì thực cũng là một văn nhân, Âu Dương Huy khiến hắn nghĩ kế, trong lòng của hắn so với Âu Dương Huy kỳ thật còn loạn hơn.
- Đại nhân... Thuộc hạ cũng nghĩ không ra biện pháp gì hết cả.
Quý Phi vẻ mặt đau khổ nói: - Hiện giờ một trăm ngàn đại quân quân Hán vây thành, đem Hoài Châu chúng ta vây thật chặt giống thùng sắt, dường như ngay cả con ruồi cũng bay không ra nổi, cho dù là chúng ta phái người đi cầu viện, cũng không thể xông ra nổi.
Âu Dương Huy hung hăng trợn mắt nhìn Quý Phi một cái nói: - Cầu viện? Cầu viện với ai đây? Chu vương tại Ký Châu phía xa bình loạn, cách xa nhau ngàn dặm, cho dù là Chu vương muốn cứu cũng không kịp rồi! Lại nói tới tên Ngô Tử Lai ở Trịnh Châu kia, hắn ước gì quân Hán tấn công Hoài Châu chúng ta, như vậy Trịnh Châu hắn ngược lại sẽ vững như Thái Sơn đấy.
Quý Phi dò hỏi : - Nếu không, ta phái thêm nhân sự, hướng Đông đô cầu viện?
Âu Dương Huy cả giận nói: - Trông cậy vào Lý Thiên Phương? Còn không bằng trông cậy vào tự mình chúng ta! Từ lúc Tật Tự doanh bị Hán Vương Lưu Lăng tiêu diệt, Lý Thiên Phương liền biến thành một con rùa đen rút đầu! Hắn bây giờ là quyết định chủ ý chỉ bảo vệ cho Đông Đô thôi, sẽ không đếm xỉa đến sống chết của ta. Còn nữa, ta và ngươi cũng không phải người thân tín của Chu Vương, Lý Thiên Phương hắn dựa vào cái gì phát binh tới cứu ngươi và ta?
Quý Phi mặt mày nhăn nhó nói: - Như thế phải làm sao đây, hiện giờ trong thành Hoài Châu chỉ có năm nghìn quận binh, đều là già nua yếu ớt. Đều nói rằng Hán Vương Lưu Lăng bách chiến bách thắng, không gì không đánh được, bằng năm nghìn quân già yếu này có thể thủ được sao? Đại nhân... Nếu không?
Quý Phi nhìn Âu Dương Huy liếc mắt một cái: - Nếu không, chúng ta đầu hàng đi?
Âu Dương Huy vô lực ngồi ở trên ghế thở dài: - Hàng cũng không phải biện pháp đâu, trong tay chúng ta không có thực lực, cho dù là hàng, ở chỗ Hán Vương đó cũng không chiếm được trọng dụng. Hơn nữa, chúng ta mới hàng, cũng sẽ không cắt cử cho chúng ta chức quan gì để làm. Đến lúc đó đem ta và ngươi hai người điều về quê cũ, còn không phải giỏ trúc múc nước công dã tràng. Nếu là quân Hán mới tới chúng ta mở thành ngay đầu hàng, có lẽ Hán Vương còn có thể coi trọng một ít. Hiện giờ chúng ta nếu là đầu hàng, đó là bị buộc hàng đấy, chỉ sợ Hán Vương cũng sẽ xem thường chúng ta. Đều tại ngươi! Nói cái gì xem chừng xem chừng, nếu là sớm mở cửa thành ra, làm gì có phiền não như hôm nay!
Quý Phi ở trong lòng hung hăng mắng Âu Dương Huy vài câu, trong lòng tự nhủ lúc trước nói xem chừng xem chừng chính là ngươi, thế mà hôm nay ngược lại trách tội trên đầu ta. Chỉ có điều quan lớn một cấp đè chết người, Quý Phi lại là Quận Thừa mới đề bạt lên, không có thực lực chống đối với Âu Dương Huy, chỉ có thể bảo sao nghe vậy nói các lời tốt hơn thôi.
- Hay là đại nhân quyết định đi, hạ quan hết thảy đều vâng theo phân phó của đại nhân.
Quý Phi bất đắc dĩ, chỉ biết đem quả bóng đá trở về lại. Âu Dương Huy nâng chung trà lên lại buông xuống, đứng lên tiếp tục trên mặt đất tới tới lui lui. Hắn ở trong lòng lặp lại tính kế, là đầu hàng hay là thủ vững. Nếu là đầu hàng, mình có thể đổi lấy một tương lai gì. Nếu là thủ đến cùng, có thể thủ được hay không, có thể kiên trì đến khi viện quân tới cứu hay không. Nhưng theo như hắn vừa rồi phân tích đấy, nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra, hiện giờ còn có ai đồng ý tới cứu mình. Tả Võ Vệ đại tướng quân Hàn Dịch Chi đúng là cách Hoài Châu không xa, nhưng Hàn Dịch Chi đã bị quân Hán đánh đến sợ. Quân Hán đến đâu là hắn liền lập tức trốn, chỉ sợ cùng quân Hán có sự tiếp xúc. Trông cậy vào hắn tới cứu viện Hoài Châu, còn không bằng trông cậy vào Lôi công phát uy dùng lôi điện đem quân Hán ngoài thành đánh chết.
- Ngươi nói, quân Hán rõ ràng có thực lực công phá Hoài Châu ta, vì sao lại phải cho chúng ta hai ngày thời gian suy xét?
Âu Dương Huy hỏi.
Quý Phi ngẫm nghĩ một chút hồi đáp: - Hán Vương Lưu Lăng hẳn là không muốn lãng phí chiến lực thôi, dù sao chỉ cần công thành là sẽ bị tổn thương, mục tiêu của Hán Vương hẳn là phía bắc Hoàng Hà, đi tìm vận xui của Chu vương Bùi Chiến. Hoài Châu chúng ta chỉ có điều không may mắn chắn đường đi của đại quân người ta, nên thuận đường muốn chiếm mà thôi.
Âu Dương Huy hai mắt tỏa sáng: - Đúng!
Hắn vỗ đùi nói: - Hán Vương Lưu Lăng kia tất nhiên là sợ công thành sẽ bị tổn thất, lúc này mới viết thư vào thành cho chúng ta đầu hàng. Nếu là chúng ta chịu hàng mà nói, Lưu Lăng nói không chừng cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Nhưng chúng ta nếu thủ đến cùng mà nói, quân Hán thương vong nếu là rất lớn, Lưu Lăng ăn không tiêu, nói không chừng sẽ vòng qua Hoài Châu chúng ta.
Quý Phi khen: - Đại nhân quả nhiên rất sáng suốt! Lưu Lăng là muốn lên Bắc quyết chiến với Chu vương đấy, hắn tất nhiên không chịu ở Hoài Châu nho nhỏ của chúng ta lãng phí quá nhiều binh lực. Cho nên chỉ cần chúng ta thủ đến cùng, quân Hán tổn thất quá lớn, mất nhiều hơn được, không chừng Lưu Lăng thật sự sẽ bỏ thành mà đi!
Âu Dương Huy có chút đắc ý vểnh chòm râu nói: - Còn một điều ngươi thật không ngờ được.
Quý Phi nói: - Mời đại nhân chỉ rõ.
Âu Dương Huy vuốt râu mà cười nói: - Chúng ta nếu là không chiến mà hàng, Hán Vương kia sẽ khinh thường chúng ta đấy. Nếu là thủ đến cùng thành trì mất mấy ngày, chúng ta mới hàng. Hán Vương Lưu Lăng kia sẽ nhìn thấy bản lãnh của chúng ta, cũng sẽ xem trọng chúng ta vài phần!
Quý Phi chân thành tán thán nói: - Vẫn là đại nhân nghĩ đến chu toàn, quả thật như thế đấy.
- Chỉ có điều...
Quý Phi há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.
Âu Dương Huy hỏi:
- Chỉ là cái gì?
Quý Phi thở dài: - Chỉ có điều chừng mực này không dễ đắn đo! Nếu là chúng ta đánh đập quá độc ác, quân Hán tổn thất quá lớn mà nói, khơi dậy lửa giận Hán Vương kia, nếu hắn liều mạng thật công thành, một khi thành phá mà nói, đại nhân cùng hạ quan, chỉ sợ cuối cùng ngay cả cái toàn thây cũng giữ không được.
Âu Dương Huy sửng sốt, lập tức sắc mặt suy sút ngồi xuống.
- Chiến lại không thể chiến, hàng lại không dễ hàng, như thế phải làm sao đây.
Lại nghĩ một lát sau, Âu Dương Huy mạnh mẽ đứng lên nói: - Đấu! Ta nghe nói Hán Vương yêu nhân tài nhất, nếu chúng ta thủ thành có thể làm cho hắn nhìn chúng ta với cặp mắt khác xưa mà nói, ta tin rằng Lưu Lăng sẽ không nỡ giết chúng ta! Nếu cả hai đều khó lựa chọn, chúng ta liền đánh cuộc một lần đi! Hai hại so sánh với nhau lấy cái nhẹ nhất, hàng, tối thiểu có thể bảo vệ một cái mạng sống, đấu tốt, còn có thể đấu tới một tương lai tốt đẹp!
Quý Phi chỉ còn chờ Âu Dương Huy quyết định, nghe Quận Thủ đại nhân nổi cơn độc ác, hắn đành phải phụ họa nói: - Vậy hạ quan bây giờ đi chỉnh đốn quân bị, trước hết để cho quân Hán ăn một ít khổ sở.
Âu Dương Huy gật đầu nói: - Vậy ngươi đi nhanh đi, ta sau đó phải đi cổ vũ khí thế bọn lính.
Chờ Quý Phi sau đó cáo từ, Âu Dương Huy ngẫm nghĩ một chút, xách bút viết một lá thư hồi âm hiên ngang lẫm liệt cho Lưu Lăng. Đại khái nội dung là hắn thâm thụ hồng ân rất lớn của Đại Chu Hoàng Đế Bệ Hạ, cũng rất được Chu Vương điện hạ tín nhiệm, thân là thần tử, có trách nhiệm gìn giữ đất đai, quyết không thể vì tư lợi của bản thân mà vứt bỏ đại nghĩa, cho không giữ lấy. Ngay cả đến chết, cũng phải báo ơn tri ngộ lớn lao của Chu Hoàng Đế Bệ Hạ! Nếu là Hán Vương điện hạ đồng ý thành toàn lòng trung nghĩa của ta, vậy xin cũng đừng khuyên ta đầu hàng, cứ buông tay đến tấn công là được. Ta sẽ chiến tới cuối cùng chiến tới không còn người nào, cũng sẽ không tham sống sợ chết!
Sau khi viết xong, hắn phái tâm phúc của mình từ trên đầu thành dùng giỏ treo đi xuống, đến đại doanh quân Hán hồi âm Lưu Lăng. Đồng thời hắn còn giao cho tâm phúc kia một nhiệm vụ, chính là đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nhìn thái độ Hán Vương Lưu Lăng rốt cuộc như thế nào. Tên tâm phúc kia cũng là hạng người to gan, cầm thư hồi âm đã đi xuống đầu thành thẳng đến đại doanh quân Hán. Tới bên ngoài đại doanh đã bị quân Hán tuần tra trói thật chặt đưa đến trong lều lớn của Lưu Lăng, dù là hắn to gan mật lớn cũng bị dọa tới té đái ra quần.
Lưu Lăng sau khi nhìn thư hồi âm của Âu Dương Huy liền cười ha ha, nói với tâm phúc của Âu Dương Huy: - Ngươi trở về nói cho đại nhân ngươi biết, nói ta thành toàn một lòng trung nghĩa của hắn.
Đợi tâm phúc kia đi rồi, Lưu Lăng đem thư hồi âm của Âu Dương Huy giao cho mọi người dưới tay truyền xem. Lưu Lăng nhìn Hoa Linh nói: - Ngươi thấy người này thế nào?
Hoa Linh xem hết lá thư kia nói: - Cũng là một người có vài phần can đảm đấy.
Lưu Lăng từ chối cho ý kiến, lại hỏi Triệu Nhị nói: - Ngươi đồng ý chứ?
Triệu Nhị ôm quyền nói: - Xem lời nói của người này, quả thật rất can đảm.
Lưu Lăng vừa nhìn về phía Hoa Linh, Hoa Linh ngẫm nghĩ một chút nói: - Chỉ xem lá thư này, người này quả thật có vài phần lòng trung nghĩa. Cố thủ cô thành, có thể làm được điểm này không nhiều lắm.
Lưu Lăng cười cười nói: - Nếu thật là hạng người trung nghĩa, hắn còn có thể hồi âm? Ngươi xem lời nói trong thư, nhìn như hiên ngang lẫm liệt, kì thực khúm núm, hắn đây là đang đánh cuộc, chỉ có điều tìm cách cho mình thêm một cái lợi thế trung nghĩa đằng trước thôi, làm như vậy là để đổi lấy một tương lai tốt đẹp mà thôi!
Lưu Lăng thầm nghĩ, trung nghĩa? Người trung nghĩa chân chính, chính là người đàn ông sắt thép như Sử Khả Pháp! Dương Châu bị Thát tử Mãn Châu vây khốn, em trai của Đa Nhĩ Cổn Dự Vương Đa Đạc năm lần viết thư chiêu hàng Sử Khả Pháp, Sử Khả Pháp ngay cả thư cũng không tháo ra! Thành Dương Châu phá, Sử Khả Pháp tự sát nhưng vẫn chưa chết rốt cuộc bị bắt, Đa Đạc đích thân chiêu hàng, Sử Khả Pháp lại kiên quyết không hàng. Đa Đạc nói: - Công không thấy Hồng Thừa Trù sao? Là ý nói chỉ cần ngươi đầu hàng, sẽ giống như Hồng Thừa Trù vậy quan to lộc hậu hưởng vô cùng vinh hoa phú quý. Sử Khả Pháp lại nói: - Mỗ chỉ cầu một cái chết!
Đây mới thật sự là trung nghĩa!
Lưu Lăng trong lòng cười lạnh, tôm tép nhãi nhép, cũng dám làm ra vẻ ngay trước mặt ta. Ngươi đã muốn giả bộ trung nghĩa, ta đây sẽ thanh toàn ngươi thôi, cho ngươi giả bộ đến chết!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận