Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 382: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
CHIẾN BÁO KHIẾN NGƯỜI TA NỔI GIẬN
Cuối tháng sáu năm thứ ba Đại Thống Đại Hán, Tiết Độ Sứ quân Định An Đại Chu Bùi Chiến được Hiển Nguyên tiểu Hoàng đế phong làm Chu Vương đã dẫn quân vây khốn Ký Châu hơn hai tháng. Gã không ngờ là tàn binh quân Thành Đức Ký Châu lại khó chơi đến thế. Hai tháng này, quân Định An gần như ngày ngày tấn công mãnh liệt, nhưng lại không thể công phá được thành Ký Châu.
Ký Châu là căn cứ địa của quân Thành Đức, Triệu Thiết Quải đầu tư nhiều năm, có thể nói phòng ngự Ký Châu kiên cố đến mức cũng không kém bao nhiêu so với thành Khai Phong. Mấy năm nay, tường thành Ký Châu đã cao lên không ít. Trên tường thành xây dựng vô số lầu giám sát, lỗ châu mai để lắp đặt lượng lớn xe nỏ. Đồng thời trên dưới quân Thành Đức đều biết rõ, bọn họ đã không còn đường lui nữa. Nếu Ký Châu mất nữa thì quân Thành Đức thật sự phải xóa tên trên đời rồi.
Lúc trước Chu Tam Thất dẫn kỵ binh ngàn dặm tập kích, một đường chạy về nơi trú đóng của quân Thành Đức giành lấy quyền chỉ huy. Đương nhiên, đã giết không ít người. Trên linh đường mà các tướng lĩnh quân Thành Đức lập cho Triệu Thiết Quải, Chu Tam Thất một chiêu giết sạch toàn bộ mười mấy tướng lĩnh phản đối, thủ đoạn nhanh mạnh, gọn gàng dứt khoát, sau đó lại lôi kéo một số phe phái dao động ở giữa, hứa cho quan to lộc hậu, cuối cùng đã khống chế được hai mươi mấy vạn quân Thành Đức trong tay mình một cách khó khăn nguy hiểm.
Nhưng, căn cơ của hắn không vững, sự khống chế đối với quân đội cũng thua xa loại tùy tâm sở dục như Triệu Thiết Quải, rất nhiều tướng lĩnh tuy ngoài mặt tôn hắn làm Tiết Độ Sứ, nhưng trong lòng căn bản không coi hắn ra gì. Quân lệnh của hắn sau khi ban ra thì thường chấp hành rất khó khăn. Tất nhiều tướng lĩnh bên ngoài đều không quay về đại bản doanh, mà lôi kéo đội ngũ cao bay xa chạy. Thực lực của quân Thành Đức ngày một suy yếu. Cho dù là người ở lại thì ai ai cũng lòng mang ý xấu. Ai cũng không thật sự chấp hành vô điều kiện mệnh lệnh của Chu Tam Thất. Trong tay bọn họ đều có binh, những binh lính này chính là lợi thế của bọn họ. Chu Tam Thất không thể giết sạch tất cả các tướng lĩnh, hắn cần những người này khống chế quân đội.
Nhưng rất hiển nhiên là Chu Tam Thất cũng không thể chỉ huy quân đội đến mức sai đâu đánh đó, cho nên, khi đối diện với thế công điên cuồng mà quân Định An triển khai do Bùi Chiến thống lĩnh, quân Thành Đức liên tiếp bại lui, rất nhiều tướng lĩnh thừa cơ rời đi, mang theo nhân mã dưới trướng tùy tiện tìm một ngọn núi lớn làm sơn đại vương. Mười lăm vạn quân Định An tiến công gần ba mươi vạn nhân mã quân Thành Đức, lại đánh cho phe sau không có sức trả đòn. Khi quân Thành Đức lui giữ thành Ký Châu, binh lực đã không tới bảy vạn rồi. Mà Bùi Chiến một đường thu nạp bại binh, khi vây công Ký Châu, binh lực quân Định An đã tăng lên đến gần bốn mươi vạn.
Bùi Chiến vốn tưởng rằng tòa cổ thành Ký Châu này không thể ngăn cản được bước chân mình thống nhất được cương vực Đại Chu phía bắc Hoàng Hà, cũng không cho rằng Chu Tam Thất liên tiếp bại trận là đối thủ của mình. Nếu quân Thành Đức thật sự chịu liều mạng, chí ít cũng không rơi đến bước đường này. Chỉ khi nhắm trúng sự không đoàn kết trong nội bộ quân Thành Đức, Bùi Chiến mới thừa thắng truy kích, theo sát không tha một đường giết đến dưới thành Ký Châu. Nhưng gã không ngờ được là, chính vì mình bức bách quá gấp gáp, ngược lại khiến tàn binh quân Thành Đức đã cùng đường mạt lộ đoàn kết chưa từng có. Những tướng quân Thành Đức ngày thường bằng mặt không bằng lòng với Chu Tam Thất rốt cuộc cũng hiểu ra, chỉ có đoàn kết lại với nhau mới có thể tiếp tục sống sót.
Triệu Thiết Quải là anh kiệt một đời, vốn dĩ địa bàn Hoàng Hà hai mươi châu đều nằm trong sự khống chế của ông ta, tuy nhiên sự trung thành mà những châu huyện này đối với quân Thành Đức hoàn toàn được thành lập dưới sự uy bức của một mình Triệu Thiết Quải. Một người không nghe hiệu lệnh của ông ta, ông ta sẽ giết sạch gia tộc của người này. Một tòa thành không nghe theo hiệu lệnh, ông ta sẽ diệt sạch tất cả quan viên và binh lính. Nhưng Triệu Thiết Quải chết rồi, sự trung thành thoạt nhìn không gì phá nổi trước kia lập tức tan thành tro bụi trong khoảnh khắc.
Trong lòng con người luôn có tâm lý phản nghịch, không ai dám cam đoan Bùi Chiến thống trị sẽ nhân từ hơn Triệu Thiết Quải, nhưng bọn quan viên bị Triệu Thiết Quải đè ép đến không thể đứng lên vẫn lần lượt ngả sang Bùi Chiến. Mười mấy châu phía nam Ký Châu, Bùi Chiến một đường hát vang tiến mạnh, gần như không tổn thất gì thì đã thu được đất đai rộng lớn. Ký Châu là khúc xương khó gặm nhất từ khi gã Bắc phạt gặp được.
Phòng thủ Ký Châu kiên cố, các loại vũ khí thủ thành đều đầy đủ, hơn nữa là căn cứ của quân Thành Đức, lương thảo và trang bị vũ khí trong thành cũng rất đầy đủ. Cho dù quân Định An vây khốn Ký Châu hai năm, quân Thành Đức cũng sẽ không xảy ra cục diện cạn kiệt lương thực và tiêu sạch trang bị. Hơn nữa, quân Thành Đức đã không còn đường lui, lần này đánh trận lại hung hăng giống như một đàn sói hoang, không còn dáng vẻ sa sút dễ dàng sụp đổ lúc trước nữa.
Tất cả thủ đoạn phòng ngự chỉ cần có thể phát huy tác dụng giết địch, tổn hại địch thì quân Thành Đức đều nghĩ ra. Các loại vũ khí thông thường như cung tiễn, khúc cây lôi thạch, hàng đinh, dầu sôi bọn họ đều dùng đến thuận buồm xuôi gió. Mà một số vũ khí không đáng khoe khoang lại có được tính sát thương uy lực kinh người càng được bọn họ dùng đến lô hỏa thuần thanh, ví dụ như hương trấp khiến quân Định An đau đầu vô cùng ghê tởm vô cùng chán ghét vô cùng nhưng lại không có cách nào ngăn cản được.
Cái gọi là hương trấp, đừng có liên hệ với các loại nước hoa gì đó. Hương trấp không thơm, ngược lại hôi vô cùng, rõ ràng là đun sôi phân và nước tiểu sau đó từ trên tường thành tạt xuống đầu binh lính quân Định An công thành, thối đến không nói được. Nước phân nóng hổi tạt xuống, bị phỏng là chắc chắn, mà những chất lỏng ghê tỏm kia còn có tính lây nhiễm cực lớn đối với miệng vết thương, có thể khiến vết thương chuyển biến xấu. Trong thời đại thiếu thuốc thiếu thầy này, binh lính bị thương thông thường đều chết do nhiễm trùng. Thông thường bọn họ phải chịu đau đớn mấy ngày, thậm chí là mấy tháng rồi mới chết đi. Nỗi đau đớn phải chịu đựng này nghĩ cũng biết được.
Quân Thành Đức mỗi ngày đều lên tường thành tạt xuống khoảng ngàn nồi hương trấp, cũng may mà Ký Châu là thành lớn có mấy chục vạn nhân khẩu, bằng không thì số phân tiêu tốn mỗi ngày sẽ là con số khiến người ta khiếp sợ. Ngoài thành hôi thối ngút trời, ngược lại trình độ vệ sinh trong thành lại đạt đến trình độ rất cao. Những rác thải sinh hoạt của dân chúng, còn có rác mà bọn họ lôi ra đều được đun nấu trong nồi lớn, cuối cùng đun thành hương trấp hôi thối vô cùng.
Còn có một loại lợi khí thủ thành tên là đinh bài, còn gọi là lang nha phách. Lang nha phách, tên như ý nghĩa, chính là bè gỗ ghim đầy đinh răng sói trên đó. Trong "Vũ bị chí. Vũ khí" của Mao Nguyên Nghi triều Minh cũng miêu tả lang nha phách như thế. Lang nha phách dùng gỗ mộc hòe tạo thành, dài năm thước, rộng bốn thước năm tấc, dày ba tấc. Đinh sắt răng sói có mấy trăm cái, đều dài năm tấc, nặng sáu lượng, rải đầy trên phách, gỗ thừa xung quanh ba tấc, bốn bên khảm lưỡi đao, bốn góc có vòng đinh, dùng dây thừng cài vào ròng rọc, móc câu trên tường thành. Kẻ địch leo lên thành như kiến, kéo lên chụp xuống, tự mình khó công.
Thử nghĩ đi, bè gỗ nặng nề, rải đầy đinh sắt lớn trên đó từ trên tường thành giáng xuống, sẽ tổn hại binh lính phe công thành rất nhiều. Thông thường sau khi lang nha phách chụp xuống, khi các binh lính thủ thành kéo nó lên, bên dưới phách còn treo một thi thể bị đinh sắt ghim chết lên.
Quân Thành Đức thủ thành không thiếu lương thực, không thiếu vũ khí, lại không thiếu ý chí chiến đấu, đã bị dồn vào chỗ chết, ngoài trừ liều chết đánh một trận ra thì không còn con đường khác. Cho nên, nói theo một ý nghĩa nào đó thì bọn họ đang ở trạng thái gần như vô địch. Chu Tam Thất lệnh cho các binh lính tuyên truyền rộng rãi với dân chúng trong thành, nói một khi phá thành thì quân Định An chắc chắn sẽ đồ thành. Rất nhiều dân chúng đều tự mình tổ chức nghĩa vụ hỗ trợ thủ thành. Tuy rằng bọn họ không được huấn luyện, không biết làm sao giết người, nhưng bọn họ có thể vận chuyển vũ khí trang bị, có thể chế tạo binh khí trong công phường. Đương nhiên cũng có thể đi nấu hương trấp.
Bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ nấu vật đó cũng là một sự giày vò.
Chu Tam Thất rất may mắn, chính là vì Bùi Chiến từng bước bức bách, mới cho hắn cơ hội khống chế hoàn toàn quân Thành Đức. Tuy rằng quân Thành Đức bây giờ chỉ còn lại không tới bảy vạn nhân mã, kém rất xa so với năm mươi vạn đại quân trong thời kỳ huy hoàng nhất của Triệu Thiết Quải, căn bản là khác cấp độ. Nhưng không nghi ngờ gì, bảy vạn người này là quân đội thuộc về Chu Tam Thất hắn, tuy rằng hoặc ít hoặc nhiều vẫn còn tồn tại dấu vết của Triệu Thiết Quải, nhưng không thể phủ nhận là hắn đã thay thế Triệu Thiết Quải trở thành linh hồn của đội quân này. Bảy vạn người tuy ít, nhưng lại đoàn kết nhất trí. Quân Thành Đức đã loại ra bã, trải qua sự tôi luyện của chiến hỏa trở thành một đội quân thép.
Chu Tam Thất có lòng tin bảo vệ được cho thành Ký Châu, và tin tưởng chắc chắn chỉ cần có thể đánh lui Bùi Chiến, vậy thì hắn sẽ chính thức đường đường chính chính bước lên vũ đài lịch sử, trở thành một đại tướng lưu danh trong sử sách! Chỉ cần đánh bại Bùi Chiến, vậy thì bóng ma của Triệu Thiết Quải bao trùm trong lòng hắn cũng tiêu tan hoàn toàn. Ngày mà quân Định An rút lui, quân Thành Đức đổi thành họ Chu!
Mỗi ngày, Chu Tam Thất đều sẽ đích thân lên tường thành giám sát phòng ngự. Hắn ngủ cùng, ăn cùng binh lính, chiếm được sự tôn trọng của tất cả mọi người. Hắn là một Thống Soái đủ tư cách, sức tương tác của hắn là thứ Triệu Thiết Quải không theo kịp. Đồng thời, hắn không phải chỉ biết ban ơn, khi xử lý những người không nghe hiệu lệnh, cho dù là tướng quân hay là binh lính, thủ đoạn của hắn đều lãnh khốc vô tình. Hắn công bằng, cho nên lấy được lòng quân.
Tuy rằng Ký Châu bị vây, nhưng trong lòng Chu Tam Thất cũng không hề uể oải, mà ngược lại, hắn còn rất hưng phấn. Bởi lẽ chính vì lần vây khốn này đã giúp hắn hoàn thành sự chuyển biến vai diễn. Tương phản với Chu Tam Thất, tâm tình Bùi Chiến rất xấu, đặc biệt xấu, vô cùng xấu, xấu cực độ.
Vây thành hơn hai tháng, bốn mươi vạn đại quân không công phá được Ký Châu, gã làm sao có thể vui vẻ nổi đây? Chiến báo hậu phương mỗi ngày một phong thư đưa vào trong đại doanh. Tên Hán Vương đáng chết, đáng bị chém thành trăm ngàn mảnh dẫn theo mười vạn đại quân quấy rối hậu phương của gã đến thần hồn nát thần tính. Khai Phong và Trịnh Châu như môi với răng, có mười mấy vạn đại quân, nhưng lại không dám tùy ý ra khỏi thành, cho nên khi quân Hán công đánh các phủ châu khác thì không kiêng nể gì, trước tiên đánh Hoài Châu, rồi công Vệ Châu, mũi tiến chỉ thẳng Hoạt Châu. Nếu Hoạt Châu mất nữa thì con đường quay về Khai Phong của quân Định An sẽ nhiều hơn mấy trăm dặm, mà hậu quả tuyệt đối không chỉ là nhiều hơn mấy trăm dặm đường đơn giản như vậy thôi.
May thay, Hoạt Châu có năm vạn binh lính mà gã để lại. Năm vạn người phòng thủ, đối mặt với kẻ địch nhiều gấp đôi, chỉ cần cố thủ không ra, quân Hán hẳn cũng không có biện pháp nào giành chiến thắng được. Nhưng điều mà Bùi Chiến đau đầu là, quân Hán bây giờ không phải chỉ có một Hoạt Châu có thể lựa chọn tấn công. Có thể nói, trước mặt quân Hán là một vùng phủ châu rộng lớn căn cơ chưa vững mới bị quân Định An chiếm lĩnh, quân Hán có thể tùy ý lựa chọn, giống như vào thanh lâu tiêu tiền thì có thể tùy ý lựa chọn cô nương xinh đẹp vậy. Điểm khác biệt duy nhất là quân Hán không tính trả tiền.
Tầm mắt Bùi Chiến rời khỏi bản đồ, day cái đầu đang đau nhức.
Hy vọng Hoạt Châu có thể cố thủ vậy, trong lòng gã than thở một tiếng: - Người đâu, dùng tám trăm dặm hỏa tốc truyền lệnh của ta đến Lý Thiên Phương ở Khai Phong, nói cho hắn biết, nếu quân Hán tiến công Hoạt Châu thì hắn dẫn binh ra bắc, thừa dịp hai mặt nam bắc giáp công quân Hán với thủ quân Hoạt Châu, nhất định phải đảm bảo Hoạt Châu không bị mất!
Gã còn chưa nói xong thì chỉ thấy một người từ ngoài vừa chạy vừa hét to: - Chiến báo! Chiến báo khẩn cấp!
Bùi Chiến nhướng mày, quát lớn: - Chuyện gì kinh hoảng như thế, hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì!
Người đưa tin chiến báo kia một thân đầy bụi, máu đen đầy người, y té ngã xuống đất, thở hổn hà hổn hển nói: - Báo Chu Vương, Hoạt Châu thất thủ!

Bình Luận

0 Thảo luận