ĐÁI RA QUẦN
Khí thế của Lưu Cầu binh bị Cuồng Đồ trọng giáp đập tan thành tro bụi, thật ra chỉ có ba tiểu kỳ quân Hán từ phía sau ập tới, lần xuất chinh này Lưu Lăng chỉ mang một vạn hai nghìn sĩ binh, tiền phương nhìn trông ít ỏi thật ra là một phần ba binh lực của quân Hán. Ba tiểu kỳ phía sau làm mờ mắt của Thượng Đỉnh Thiên, cũng làm mờ đi ánh mắt của tất cả người Lưu Cầu.
Tựa như bổ dưa thái rau đem không tới ba nghìn Lưu Cầu binh đã mất hết đấu chí trông thành tốt thí chém ngã, ba tiểu kỳ quân Hán để lại khoảng một trăm người để giải quyết đống tàn binh còn sót lại, một tù binh cũng không để lại toàn bộ đều bị chém bay đầu. Quân Hán còn lại từ phía sau Lưu Cầu binh hung hãng giết tới.
Năm trăm sĩ binh Thần Cơ doanh Lưu Lăng mang tới lần này khi còn cách hậu đội Lưu Cầu binh khoảng năm sáu mươi mét liền bắt đầu phát uy, cả trăm cái cầu lửa bị họ bắn quăng đi nổ vang lên trong hậu đội của Lưu Cầu binh. Tiếng nổ mạnh ầm ầm bên tai không dứt, cảnh tượng trông cực kỳ hoành tráng. Thật ra lực sát thương của hỏa dược do Thần Cơ doanh bắn đi không có kinh người như lúc trông thấy, chỉ là Lưu Cầu binh đã bị chặn nghẹt lại vốn trong lòng đã nảy sinh sợ hãi, sau đó lại nhìn thấy trận nổ tựa thiên lôi thì tốc độ sụp đổ càng nhanh chóng.
Sĩ binh Thần Cơ doanh lui xuống, cung tiễn thủ sau một vòng luân phiên bắn cũng lui xuống, khoảng bốn nghìn chiến binh không phân binh chủng, đều đem binh khí dài buông xuống, họ cầm lên hoành đao chế thức của quân Hán tựa như một dòng sông màu đen phản chiếu ánh mặt trời chói chang thế tựa bổ tre xông lên hậu đội của Lưu Cầu binh.
Đô ti ở các tiểu kỳ, dưới sự chỉ huy của Đô Thống, bốn nghìn quân Hán chia ra một nghìn người tổ thành trận hình như mũi khoan đâm sầm vào trong trận hình của người Lưu Cầu, những quân Hán còn lại với trăm người thành một đội, giao nhau tạo thành sợi xích lớn phong tỏa đường lui của Lưu Cầu binh. Trận hình đột kích của mũi khoan quân Hán ở phía sau và Cuồng Đồ trọng giáp ở phía trước xa xa nhìn nhau, giáp công từ hai bên đem Lưu Cầu binh hung hăng xé đôi. Quân Hán sau khi giết thấu trận địch giao nhau đi qua, vô tình đem con đường lỗ hổng tích đầy máu bành trướng ra.
Trận chiến tiếp theo không thể gọi là chiến đấu nữa, mà là một trận đồ sát.
Khi Lưu Cầu binh không còn kìm nỗi sự kinh hoảng đều đầu hàng, sĩ binh quân Hán đều thu hoành đao lại, xác chết của người Lưu Cầu nằm la liệt trên đất tích thành một tầng dày. Thượng Đỉnh Thiên lần này không có trốn thoát nữa, mà là thê lương đứng một bên nhìn những chiến sĩ dưới trướng mình quỳ trên đất cầu xin.
Lần này, quân Hán thủ tiêu hơn một vạn ba nghìn Lưu Cầu binh, bắt làm tù binh hơn một vạn một nghìn người.
Lưu Lăng chậm rãi đi đến trước mặt Thượng Đỉnh Thiên, nhìn truyền nhân Mặc gia tựa hồ thoáng cái đã già đi mười tuổi thấp giọng hỏi: - Trung Sơn quốc chủ, ngươi... có hối hận?
Thượng Đỉnh Thiên hờ hững nhìn thoáng qua Lưu Lăng, trong mắt không chút sức sống. Lưu Lăng cũng không vội, mà là đứng đó lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của Thượng Đỉnh Thiên.
Cũng không biết qua bao lâu, Thượng Đỉnh Thiên thở dài một tiếng. Lau đi nước mắt ở khóe mắt, y ngẩng đầu hỏi Lưu Lăng: - Hán Vương, người có giữ đúng lời hứa?
Lưu Lăng hỏi ngược lại: - Cái ngươi nói, là hứa hẹn gì?
Thượng Đỉnh Thiên nói: - Lúc trước Hán Vương phái người đến Toàn Nghiệp thành của ta, về việc cho ta làm quận thủ của Lưu Cầu. Y ngừng lại một chút rồi nói: - Tướng của bại quân vốn không có tư cách gì để nói điều kiện, nhưng Thượng mỗ có một thỉnh cầu, xin Hán Vương đáp ứng.
Lưu Lăng nói: - Ngươi hãy nói.
Thượng Đỉnh Thiên nói:
- Giờ đây, ta cũng không có mặt mũi gì để làm chủ Lưu Cầu, còn Hán Vương cho ta chức quận thủ, ta cũng không mặt mũi để nhận nữa. Thượng mỗ binh bại, tâm phục khẩu phục. Chỉ cầu Hán Vương buông tha tướng sĩ dưới trướng Thượng mỗ, Thượng mỗ nguyện chấp nhận sự trừng phạt của Hán Vương.
Lưu Lăng chậm rãi lắc đầu: - Không thể.
Thân thể Thượng Đỉnh Thiên run lên, y ngẩng phắt đầu lên nhìn Lưu Lăng, gào lên nói: - Hán Vương! Sao ngươi có thể nói một đằng làm một nẻo!
Lưu Lăng lạnh nhạt nói: - Lần trước ta cho ngươi cơ hội để ngươi đầu hàng, nhưng ngươi lại suất quân đối kháng với quân tiên phong của Đại Hán, là ta nói một đằng làm một nẻo, hay là ngươi hả Trung Sơn quốc chủ?
Hắn nhìn Thượng Đỉnh Thiên, ngữ khí trong lời nói không có chút thương hại: - Nếu sau khi nhận được thư của ta, ngươi đến đại trại của ta trình hàng thư, sao ta lại có thể làm khó ngươi? Lưu Cầu, đối với ngươi mà nói là toàn thiên hạ, còn đối với ta mà nói chẳng qua là một nơi chật hẹp thôi. Đối kháng với binh uy Đại Hán ta ngươi sớm đã biết sẽ có kết cục gì, ngươi sao có thể ngây thơ tới thế, hôm nay còn đưa ra điều kiện vô lý với ta?
Ngữ khí lạnh băng của Lưu Lăng khiến trong lòng của Thượng Đỉnh Thiên như phủ một lớp tuyết, lớp tuyết này là màu đỏ.
- Lưu Cầu thiết lập quận trị, điều này sẽ không thay đổi. Nhưng quận thủ không phải là ngươi, Lưu Cầu tướng quân ta bổ nhiệm giờ đây đã công phá Đại Đạo Trình, mấy nghìn tàn binh của ngươi chỉ e là giờ đã biến thành mấy nghìn oan hồn không đầu. Ngươi tuy đứng đầu một phương nhưng đạo lý này chắc ngươi cũng hiểu rõ. Lúc mới tới Lưu Cầu ngươi nhờ vào ba trăm đệ tử san bằng mấy bộ lạc nhỏ của tộc Bình Bộ, khi những người Lưu Cầu đầu hàng ngươi đã từng mềm lòng qua? Sau đó ngươi được sự ủng hộ của tộc Cao Sơn, từ từ làm lớn. Sau đó bất luận là tộc Cao Sơn hay là tộc Bình Bộ, những bộ lạc không phục ngươi có bộ tộc nào không bị người giết sạch?
- Ta muốn thống trị Lưu Cầu, nếu không đem những người dám phản kháng ta giết sạch sẽ, làm sao có thể trấn phục vùng đất hoang dã này? Dùng binh uy để trấn áp, dùng nhân chính để nuôi dưỡng, dùng lễ nghĩa để giáo hóa, không lẽ ta nhất định phải để ngươi làm quận thủ mới có thể thu phục lòng của người Lưu Cầu? Thượng Đỉnh Thiên! Thất bại lớn nhất của ngươi không phải do không chịu đầu hàng, mà là không chịu thành thật thủ ở Toàn Nghiệp thành kéo dài thời gian. Ngươi có lòng lớn, nhưng vẫn bị địa vực này hạn chế tầm nhìn.
Lưu Lăng dừng lại một chút, từng chữ từng câu nói: - Cô... Hôm nay cho địa ngục thêm hơn vạn oan hồn, để đổi lấy ngày sau Lưu Cầu an ổn thái bình.
Nói xong, Lưu Lăng vung tay, thân binh ở phía sau hắn lập tức cao giọng hô to: - Không thu tù binh, giết!!
Một tiếng hô mãnh liệt, sĩ binh quân Hán tựa sói như hổ lao lên, đem những Lưu Cầu binh quỳ trên đất cầu xin tha mạng từng người từng người một chém cho nằm lăn trên đất. Có không ít Lưu Cầu binh chạy về phía vòng ngoài, bị loạn tên của cung tiễn thủ ở vòng ngoài bắn chết. Không có vũ khí, không có đấu chí, họ giống như một đàn cừu mặc cho người ta chém giết, ngoại trừ chạy chỉ còn lại run rẩy.
Đồ sát kết thúc sau nửa canh giờ, một vạn một nghìn tù binh tàn thương đều biến thành oan hồn dưới đao. Sĩ binh quân Hán lãnh khốc đem hơn hai vạn cái đầu chém xuống, sau đó xếp thành núi trên đất trống. Máu chảy thành sông trên núi đầu người, có vô số đôi mắt chưa kịp nhắm lại.
Quả núi nhỏ này cứ thế chồng chất mặc cho gió thổi mưa dầm, trong phạm vi ba dặm mùi hôi thối ngút trời làm người ta không dám đến gần. Cho tới qua mười mấy năm, đã thành đầu lâu màu trắng núi cốt nhỏ sụp xuống rải đầy trên mặt đất. Chỉ là cho tới rất nhiều rất nhiều năm về sau, nơi này vẫn không có người dám đặt chân tới một bước. Nơi đây, thành một nơi quỷ quải trên đảo Lưu Cầu.
Lại là rất nhiều rất nhiều năm sau, khi nơi này trở thành một thắng cảnh du lịch, lúc người ta nhắc đến lần đồ sát này vẫn khiến người sợ hãi trong lòng.
Lưu Lăng ở trên đảo Lưu Cầu hai tháng, trải qua mấy trận chiến đồ sát hết không dưới năm vạn nam tử tráng niên trên đảo Lưu Cầu, việc này khiến đảo Lưu Cầu vốn người dân thưa thớt giờ lại càng thêm hoang vắng. Nhưng cũng vì như thế máu tanh trấn áp đảo Lưu Cầu khiến người dân nơi đây không ai dám phản kháng sự thống trị của Đại Hán. Mười mấy vạn dân cư gần như mất đi tất cả nam tử tráng niên, điều này chính là chính sách chế độ đầu tiên trong việc chinh phục Lưu Cầu của Lưu Lăng.
Ba huynh đệ Thượng gia bị Lưu Lăng phái người áp giải về Trung Nguyên, ở trong viện gọi là Mai Viên thu nhận đồ đệ giảng dạy, Thượng Huyền và Thượng Chấn Viễn rất nhanh đã thích nghi với cuộc sống mới, nhưng Thượng Đỉnh Thiên chỉ sống qua một năm rồi sầu não mà chết.
Vương Tiểu Ngưu suất lĩnh ba tiểu kỳ chỉ dùng thời gian nửa ngày đã công phá Đại Đạo Trình, bao gồm ba nghìn tinh nhuệ Trung Sơn Quốc tổng cộng hơn vạn tráng nam bị Vương Tiểu Ngưu đồ sát gần hết. Đại Đạo Trình bị thiêu cháy rụi, cho đến mấy trăm năm sau mới lần nữa từ từ hồi phục sự sống dần dần hình thành một thôn làng.
Lưu Lăng bổ nhiệm Vương Tiểu Ngưu làm tướng quân Lưu Cầu, Thống soái hải lục Lưu Cầu tổng cộng có tám nghìn nhân mã. Quân Hán xây dựng Thủy sư đại trại sau này trở thành cứ điểm trọng yếu khi Thủy sư ra khơi, đảo Lưu Cầu được Lưu Lăng dẫn mười vạn bá tánh di cư tới đây cũng dần trở nên phồn hoa. Người Hán đến từ Trung Nguyên mang đến cơ chế sản xuất tiên tiến, chỉ vài năm thời gian đã khiến đảo Lưu Cầu trở thành một mảnh đất phồn vinh.
Đảo Lưu Cầu trên thiết lập quận trị, dưới thiết lập mười huyện trị, Lưu Lăng phái người từ Tuyền Châu, Phúc Châu và những nơi khác chọn vài trăm quan viên đến đảo Lưu Cầu quản lý dân chính. Vương Tiểu Ngưu với thân phận tướng quân Lưu Cầu và kiêm luôn chức quận thủ Lưu Cầu. Cho đến ba năm sau cư dân nơi đây đã thích nghi với sự thống trị của Đại Hán, Lưu Lăng nới chọn một quan văn nhậm chức quận thủ. Và lúc này, Lưu Lăng đã hoàn thành lần chinh phạt thứ ba với người Khiết Đan.
Sau khi hoàn toàn chinh phục Lưu Cầu, Lưu Lăng suất lĩnh đại quân Thủy sư trở về Tuyền Châu.
Mệnh lệnh Thủy sư nghỉ ngơi tại chỗ một tháng, sau đó ở những nơi khác của Tuyền Châu chiêu mộ ngư dân dũng mãnh bổ sung binh lực Thủy sư. Trải qua trận chiến đảo Lưu Cầu, đã đạt được mục đích luyện binh của Thủy sư. Đối với tác chiến đường bộ và tác chiến đường rừng, quan binh Thủy sư đã biết được làm thế nào để chinh phục Lưu Cầu tốt nhất. Chinh phục Lưu Cầu, chẳng qua là Lưu Lăng để tiến hành luyện binh Thủy sư để sau này đổ bộ vào Oa Quốc. Thực lực của Oa Quốc vượt xa hơn Lưu Cầu, vào thời Tùy Đường đã phái đi hơn vạn binh mã đến Cao Cú Lệ tác chiến, trải qua mấy trăm năm học tập theo Thịnh Đường, thực lực của Oa Quốc lại được nâng cao rất nhiều.
Mục đích đầu tiên sau khi kiến lập Thủy sư, chính là để chinh phục mấy đảo nhỏ trước giờ gây nên uy hiếp với Trung Nguyên.
Sau khi trở về Tuyền Châu, Lưu Lăng nghỉ ngơi một chút liền cất bước trên đường trở lên phía Bắc. Lần này hắn không có đi đường thủy, mà là từ Tuyền Châu một đường hướng lên phía Bắc đi qua Đinh Châu, Kiến Vũ, lại tới Nam Xương sau đó tới Đông Bắc, lại hướng tới Hàng Châu hội gặp đám người Lư Ngọc Châu.
Sở dĩ đi hết mấy trăm dặm đường xa đến Nam Xương, là bởi vì những đại tướng quân từ phương Bắc trở về Tấn Châu báo cáo đã đi tới Hàng Châu, Lưu Lăng vì giảm bớt lộ trình đã ra lệnh họ đến Nam Xương chờ đợi mình. Đương nhiên, vẫn còn một lý do không thể không nói nhưng lại không tiện nói, Hoa Linh cũng ở Nam Xương chờ đợi vương giá.
Bởi vì có một phiền toán nhỏ, không dễ giải quyết.
Mà lúc này, cái phiền toái nhỏ kia đang cưỡi con ngựa màu táo đỏ đuổi theo bên cạnh Hồng Sư Tử của Lưu Lăng, vẻ mặt tinh nghịch cứ đòi đua ngựa với Lưu Lăng. Con hắc báo đang nằm trên một cỗ xe ngựa lười nhác ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên tiểu nha đầu ồn ào thân vận nhung trang, liền ra vẻ kháng nghị ngoáy đầu tiếp tục ngủ.
- Vương gia! Thiếp cam đoan Hồng Sư Tử của chàng chạy không lại ngựa Tiểu Hồng Câu của thiếp! Không tin? Đánh cược đi, nếu thiếp thua thì...
Hoa Đóa Đóa bỗng nhiên đỏ mặt, vừa định mở miệng đã bị lời tiếp theo của Lưu Lăng chặn nuốt trở lại.
- Đại ca nàng đang ở Nam Xương... Còn ba ngày nữa tới rồi.
Hoa Đóa Đóa tức giận dẫu môi, vỗ một phát vào mông của Tiểu Hồng Câu xông lên phía trước: - Sợ gì! Tự thiếp sẽ nói với huynh ấy!
Lưu Lăng gợi lên khóe miệng cười cười, lẩm bẩm: - Nha đầu ngốc, ta... sợ cái gì chứ? Không lẽ sợ đại ca nàng tới tiểu ra quần sao?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận