Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 527: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
DẪN CÔ ĐI GIẾT NGƯỜI.
Loan Ảnh nhìn về phía ánh mặt trời mới lên bỗng hiện ra một đầu mũi tên sáng bóng, hít một hơi thật sâu. Nàng tự nói với lòng mình, hôm nay phải chết ở nơi này rồi. Trong đầu dường như hiện lên một lượt những người mà mình quan tâm, trong đó lại có tên đáng chết Lưu Lăng kia!
Loan Ảnh cắn chặt răng, muốn tiến về phía trước giết qua.
Chân của nàng vừa nhấc lên, bỗng nhiên cảm thấy phía dưới chân truyền đến một trận khác thường. Sau đó, nàng nghe thấy một tiếng động như sấm rền từ ngoài xa truyền đến. Nàng không biết loại thanh âm này là gì, nhưng trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác khó nói thành lời. Một khắc này, không biết tại sao trong lòng nàng không khỏi thả lỏng một chút.
- Tiếng gì vậy?
Thạch Đang mạnh mẽ xoay người nhìn ra xa.
Từ bên quan đạo kia truyền đến thanh âm, càng ngày càng rõ ràng. Theo tiếng động như sấm rền kia càng ngày càng lớn, sắc mặt gã cuối cùng cũng biến đổi.
- Là kỵ binh!
Cuối cùng có người la lên, người của Bạch liên giáo lập tức cùng người của nha môn Giang Châu đều bị tiếng la làm giật mình. Khoảng cách từ đây tới quan đạo không xa, cây cối trong rừng cũng rất thưa thớt, tuy nhiên cách mấy trăm mét, lại có thể thấy rõ tình hình của quan đạo bên kia. Rất nhanh, bọn họ đã thấy được một đám mây lớn được tạo thành bởi màu đỏ và màu đen, từ trên quan đạo truyền qua hướng về bên này mạnh mẽ phóng qua.
- Kỵ binh Đại Hán!
- Là quân Hán!
Có người bắt đầu thất kinh la lớn, cả người của bọn họ không hiểu sao run rẩy hẳn lên, dòng hồng lưu kia đạp bụi mà đến, đem theo một cỗ bá khí một cỗ lạnh như sắt thép nhanh chóng chạy đến. Nhìn đến áo giáp màu đen kia, nhìn đến áo choàng màu lửa đỏ kia, Ngô Hữu Hóa hoảng hốt la lên:
- Là kỵ binh! Kỵ binh của viện Giám sát!
- Mau! Bắt lấy ả!
Thạch Đang cuối cùng phản ứng lại, mạnh mẽ xông về phía Loan Ảnh. Tay gã đoạt lấy một thanh hoành đao, nhảy lên thật cao, một đao hướng về phía bả vai của Loan Ảnh mà bổ xuống. Hoành đao sắc bén ở trong không trung vẽ ra một đường cong sáng như tuyết, lãnh khốc vô tình bổ xuống. Loan Ảnh giơ kiếm ra đỡ, "đang" một tiếng, vì nàng đã sức cùng lực kiệt nên bị một đao kia đánh lùi về sau bốn năm bước lảo đảo vấp vào một tảng đá té ngã trên mặt đất, Loan Ảnh khẽ hừ một tiếng, thanh kiếm trên tay cũng bị rơi trên mặt đất.
Thạch Đang xông về phía trước vài bước, một đao hướng về đôi chân của Loan Ảnh mà chém xuống.
Loan Ảnh giãy giụa muốn tránh đi, nhưng thân thể đã mệt mỏi cực độ, lần té ngã này muốn đứng lên rất khó, còn chưa kịp giãy giụa, một đao kia đã ở trên đôi chân nàng.
"Phù" một tiếng vang lên!
Máu bắn tung tóe!
Bàn tay đang nắm hoành đao bay ra bên ngoài, máu vẩy lên mặt Loan Ảnh. Nàng vốn đã đến bên bờ vực của cái chết không khỏi kinh hô một tiếng, trước mắt tối sầm, suýt nữa bất tỉnh.
Một thanh trường đao màu xanh thẳm không biết từ lúc nào xuất hiện phía trước Loan Ảnh, chém hướng lên trên một nhát đem cánh tay phải đang cầm đao của Thạch Đang chém đứt, đánh bay cả tay và đao. Trên thanh trường đao màu xanh thẳm kia không nhiễm một vết máu, lạnh lùng mà còn mang chút hàn khí. Nhìn theo trường đao, thì thấy một bàn tay vì dùng sức cầm đao nên trở nên trắng bệt. Bàn tay kia thon dài mà ổn định, đao trong tay hắn, không có một chút run rẩy.
Cả người một bộ thường phục màu đen thêu hoa văn kim long, một mái tóc đen dài theo gió mà bay.
Sắc mặt của Lưu Lăng âm trầm, trong mắt đều là sát ý lạnh lùng.
Hai mươi ngân y từ trên cây nhảy xuống, trong một khắc đã đem những tên nha dịch cầm cung chém ngã xuống đất, hoành đao trong tay ngân y bay lượn, có lẽ chỉ một khoảnh khắc, ít nhất có năm mươi người bị ngân y giết chết. Hai mươi ngân y thu kiếm lại, vây thành một vòng, đem Lưu Lăng cùng Loan Ảnh bảo hộ bên trong.
Ngay dưới ánh mắt kinh sợ của những tên đệ tử Bạch Liên giáo cùng nha dịch Giang Châu, hai mươi ngân y của viện Giám sát mặc liên hoa trường bào màu đen, giống như hai mươi tử thần từ địa ngục xuất hiện vậy, lạnh lùng mà thâm trầm.
- Đi!
Lưu Lăng quát một tiếng, một tay nhấc Loan Ảnh lên. Theo tiếng quát của hắn, hai mươi ngân y đột nhiên phát động, không ngờ thuận theo tốc độ rút lui của hậu phương mà đi. Còn chưa đợi những người của Bạch Liên giáo phản ứng lại, phía sau bọn họ đã bị một dàn cung nỏ hướng tới. Kỵ binh tinh nhuệ mỗi người cầm trong tay cung nỏ tinh xảo của viện Giám sát, không ngừng giương cung. Mũi tên từng tên từng tên bắn ra, trong nháy mắt cắm vào trong người của bọn đệ tử Bạch Liên giáo cùng nha dịch Giang Châu. Những tiếng "phốc, phốc" không ngừng vang bên tai, hoa máu một đóa một đóa nở rộ trên những thân thể tội ác kia.
Năm mươi mét ngoài, liên nỏ của kỵ binh không ngừng phát uy. Hơn ba trăm bọn phản nghịch bất kể đứng trên mặt đất hay đứng trên cây đều không chặn được binh khí giết người lợi hại này, không ngừng có người từ trên cây nặng nề rơi xuống mặt đất. Đợi sau khi mũi tên trong hộp tráp của kỵ binh phía trước bắn hết, bọn nghịch tặc ít nhất đã gục hết sáu bảy mươi tên. Ba mươi mét, thủ lĩnh dũng mãnh của kỵ binh rút ra một hoành đao chỉ về phía trước:
- Giết!
- Giết!
Một tiếng hét đồng đều, phá vỡ can đảm của bọn nghịch tặc!
Trốn!
Bọn phản tặc còn sống không còn sự lựa chọn nào khác, bọn chúng xoay người chạy trốn. Cho dù bọn chúng là cường đạo giết người không gớm tay, cho dù bọn chúng là tinh anh của Bạch Liên giáo, cho dù bọn chúng là nha dịch của quan phủ Đại Hán, cho dù trong tay bọn chúng cũng có vũ khí giết người, nhưng bọn chúng biết tuyệt đối không thể địch nổi một người trong kỵ binh tinh nhuệ nhất của Đại Hán, kỵ binh viện Giám sát.
Kỵ binh rút ra một hoành đao sáng như tuyết, cúi người trên lưng ngựa, sau đó nhanh chóng đem hoành đao quét qua. Hoành đao sắc bén chém vào phần gáy của một tên đệ tử Bạch Liên giáo, mũi đao dễ như trở bàn tay đem cổ của y chém đứt. Còn đệ tử của Bạch liên giáo đang chạy trốn thậm chí chỉ cảm thấy cổ có chút mát lạnh, sau đó đầu của y từ trên bả vai rơi xuống. Máu phun như suối từ trong ngực bắn ra ngoài, thân người không có đầu còn tiếp tục chạy về phía trước. Một chân giẫm trên đầu của mình, tên đệ tử của Bạch Liên giáo này té nhào trên đất.
Một kỵ binh một đao chém vào trên vai của đệ tử Bạch Liên giáo, lực đánh cực lớn đánh xuống, y phục của tên đệ tử Bạch Liên giáo đó bỗng chốc bị xét nát, đồng thời xé nát cả lưng của y. Xương cột sống trắng bóc còn mang theo vết máu lộ ra ngoài không khí, người đó vẫn còn chạy về phía trước, vết thương sau lưng máu chảy như vỡ đê, thịt bị tách ra đung đưa hai bên, vết thương vừa lớn vừa khủng khiếp, xương cột sống bị cắt đứt thuận theo bước chạy mà đứt ra, nửa thân trên của đệ tử Bạch Liên giáo này mềm nhũn, còn đang chạy, cả người giống như xúc xích vậy cong về phía trước, đầu của y đụng vào bụng y, sau đó ngã trên mặt đất. Chiến mã từ trên lưng y đạp qua, đem xương cột sống lộ ra của y đạp nát.
Bọn phản nghịch liều mạng bỏ chạy, giống như một đám cỏ dại lộn xộn và thưa thớt, bị nước lũ nhanh chóng nuốt hết sau đó nghiền nát! Mấy trăm kỵ binh chạy theo hình nón trụ đem bọn phản nghịch đang chạy trốn phá tan ra, sau đó kỵ binh đột nhiên phân ra hai bên, chia thành vô số tiểu đội cùng đem những tên phản nghịch đó chém đi. Giống như cày đất vậy, đội ngũ phản nghịch bị chém một lượt, lần này sau trận đánh thì bọn phản nghịch còn sống không quá ba mươi người, còn bao gồm những người bị thương sống không bằng chết trên mặt đất.
Kỵ binh giết người, không chừa người sống!
Bất kể là người của Bạch Liên giáo hay sai dịch của nha môn Giang Châu, đều bị kỵ binh vô tình tiêu diệt. Đây vốn không tính là một trận chiến đấu, mà là một trận tàn sát đẫm máu.
Có người ngã quỵ xuống cầu khấn, liền bị kỵ sĩ phi như bay đem đầu chém xuống. Có người dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, giơ con dao nhỏ còn chưa đụng đến người của kỵ binh, thì liền bị một cung tên đâm xuyên yết hầu. Có người trèo lên đại thụ, liền bị đóng chết trên cành cây đong đưa dần dần mất đi sức sống.
Các kỵ binh bắt đầu phân tán ra, bọn họ từ trên lưng ngựa nhảy xuống kiểm tra thi thể, phát hiện có người giả chết liền không do dự một đao chém chết, thêm một đao chém đầu xuống. Sau đó, binh sĩ của đội đề kỵ đem đầu đặt ở sau yên ngựa trên con chiến mã của mình. Cũng không phải kỵ binh nào cũng có thể chặt đầu của bọn phản nghịch xuống, trong ánh mắt của bọn họ có chút mất mát, mặc dù đã mỏi mệt, nhưng giết những người này đối với đề kỵ vốn không có chút khó khăn nào.
Cho dù Lưu Lăng cùng hai mươi ngân y, cũng muốn tránh khỏi xung kích của đề kỵ, những tên đệ tử của Bạch Liên giáo tuy rằng đơn đả độc đấu hoàn toàn không yếu thế nhưng lại không có kinh nghiệm chiến trận nào, làm sao có thể chống lại đánh giết của đề kỵ?
Trong rừng, khắp nơi đều là thi thể không đầu.
Đề kỵ chỉ tốn không đến hai mươi phút đã giải quyết xong trận đấu, sau đó bắt đầu dọn dẹp chiến trường. Ngô Hữu Hóa một thân quan phục và tên Thạch Đang đã mất đi một tay bị ngân y của viện Giám sát dẫn đến quỳ dưới chân Lưu Lăng, tay chân đều bị dây thừng đặc chế của viện Giám sát buộc chặt.
Hai người giãy giụa muốn đứng lên, nhưng chỉ có thể phí công quằn quại trên mặt đất.
- Đừng giết ta! Đừng giết ta! Ta là Giang Châu quận thủ Ngô Hữu Hóa, là quan viên của Đại Hán!
Ngô Hữu Hóa một bên giãy giụa, một bên khàn giọng cầu xin. Dựa vào thân phận của y, vốn không có tư cách gặp Lưu Lăng, đánh chết y cũng không nghĩ tới, cái người trầm mặc như nước đứng trước mặt y kia, không ngờ lại chính là Đại Hán chi chủ, Hán Vương Lưu Lăng bách chiến bách thắng.
Lưu Lăng lạnh lùng nhìn thoáng qua Ngô Hữu Hóa, sau đó dìu Loan Ảnh về một bên, đến bên một cây đại thụ để nàng ngồi dựa vào gốc cây. Lưu Lăng ngồi xổm xuống, cũng không nói chuyện, cũng không cố kỵ, "xoẹt" một tiếng đem y phục trên bả vai Loan Ảnh xé ra, sau đó từ trong người lấy ra một bao thuốc trị vết thương do đao kiếm đắp lên. Loan Ảnh há miệng thở dốc, trên mặt hiện lên chút đỏ ửng, cũng không biết là do Lưu Lăng chọc tức, hay là ngượng ngùng.
Lưu Lăng đem vết thương của Loan Ảnh băng bó đàng hoàng, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Chốc nữa để Mẫn Huệ giúp cô kê chút thuốc, sẽ không để lại sẹo.
Không để ý ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người của Loan Ảnh, Lưu Lăng đứng dậy nói:
- Thật xin lỗi, là ta sơ sót. Gấp rút chạy hai ngày hai đêm, cuối cùng cũng không quá trễ.
Cũng không giải thích gì, Lưu Lăng vươn tay về phía Loan Ảnh:
- Còn có thể đi được không?
Loan Ảnh vốn đối với Lưu Lăng một bụng hận ý, một lòng sát ý, nhưng giờ đây trong phút chốc đã biến mất không dấu vết. Nàng nhìn Lưu lăng vươn tay ra, cuối cũng vẫn chậm rãi đem tay mình đưa ra ngoài.
- Ừ.
Nàng ừ một tiếng, hai tay nắm cùng một chỗ.
Lưu Lăng kéo Loan Ảnh lên, sau đó thản nhiên nói với nàng:
- Ta dẫn cô đi giết người.
Loan Ảnh ngẩn ra, lập tức dùng sức gật đầu, có nước mắt, từ trong mắt tràn ra. Lưu Lăng không buông tay nàng ra, nàng cũng ngu ngốc như vậy, theo Lưu Lăng tiến về phía trước, theo hắn... đi giết người

Bình Luận

0 Thảo luận