Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 438: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
HÀN TRI CỔ
Ngày tháng ở Thương Châu khác xa so với tưởng tượng của những người rời khỏi nơi đây, mỗi ngày đều sống vật vã qua ngày với những trận đại chiến sinh tử. Người Khiết Đan tuy cũng thường xuyên phát động tiến công, nhưng Đại vương thiện công Lưu lăng khi làm công tác phòng thủ, thì ra cũng rất thuận tay. Da Luật Cực không thể kéo dài thời gian trận chiến, nhưng Lưu Lăng thì có thể.
Liên quân người Hán phòng thủ tại Thương Châu, sau lưng là mấy trăm vạn lão bá tánh của địa phận Hà Bắc này. Dù cho họ không dám lên chiến trường, nhưng vẫn không ngần ngại hiến một chút lương thực ra. Lộ tuyến vận chuyển lương thực tới Thương Châu đã có không dưới 4 con đường, bên trong tụ tập lương thảo của mấy chục châu phủ phía bắc sông Đại Thanh. Mà Da Luật Cực thì không thể, lương thực của đại quân Khiết Đan đều là vượt ngàn dặm xa chuyển tới từ U Châu, lại thêm Độc Cô Nhuệ Chí trốn ở phía sau lâu lâu lại ra phá đám, 10 lần cũng hết 6 lần y phóng hỏa đốt hết lương thảo thành công, cho dù có 4 phần lương thực được chuyển tới tay đại quân Khiết Đan, nhưng số lượng đó vẫn không giải quyết được vấn đề. Số lương thảo mà mỗi ngày gần 20 vạn đại quân tiêu hao đều là một con số khổng lồ, huống hồ là 2 bên còn giằng co trong thời gian dài?
Một cái huyện nhỏ một chút nhân khẩu đều không tới 20 vạn, Huyện lệnh muốn giải quyết vấn đề lương thực cho trai gái già trẻ toàn huyện cũng không phải dễ, bên đường lâu lâu cũng xuất hiện những cái xác bị chết cóng hoặc chết đói. Huống hồ là 20 vạn nam nhân đang tuổi trai tráng, mỗi ngày ăn hết bao nhiêu con dê bao nhiêu con bò đây?
Đại chiến liên miên, nông trường của người Khiết Đan vốn đã bị phá hoại vô cùng nghiêm trọng, số lượng dê bò giảm mạnh, cuộc sống của các mục dân thông thường đều rơi vào khó khăn. Mà võ sĩ Khiết Đan lại quen ăn thịt dê bò, mỗi lần xuất chinh đều đem theo lượng lớn dê bò gia súc. Nếu muốn vận chuyển số dê bò và lương thực này lại đường xá xa xôi thế này, số lượng tiêu hao giữa đường đi lại là 1 con số lớn khác.
Tuy nhiên, điểm khác nhau giữa người thảo nguyên và người Hán chính là, nếu quốc gia của người Hán nghèo đói, thì họ rất khó phát động chiến tranh. Nhưng người thảo nguyên thì ngược lại, bọn họ càng nghèo thì sẽ càng trăm phương ngàn kế phát động chiến tranh, dùng sự cướp bóc trong chiến tranh bổ sung vào những gì đã tiêu hao. Thế nên họ mới đi qua nơi nào là cướp sạch nơi đó, đi qua thành nào là đồ sạch thành đó. Người Khiết Đan sau khi chiếm cứ 16 châu U Yến, tập tính cũng có nhiều thay đổi, nhưng những gì đã khắc sâu trong máu họ thì rất khó tiêu trừ.
Bọn họ cho dù có chiếm lĩnh một tòa thành thị, bắt được mất chục vạn hoặc chỉ là mấy trăm bá tánh làm nô lệ, bọn chúng cũng chẳng xem tòa thành thị đó và đám bá tánh đó là thổ địa và người dân của nước mình. Người nào nên giết thì giết hết, chỗ nào nên cướp thì cướp hết, bọn họ không hiểu gì là kiến thiết, chỉ biết một mực cướp đoạt mà thôi.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao các dân tộc thảo nguyên nhiều lần có thể đánh thắng người Hán của Trung Nguyên rồi sau đó xây dựng đất nước trên Trung thổ, mà những quốc gia mà họ lập nên đều không thể tồn tại lâu dài. Bởi vì bọn họ chỉ biết phá hoại và cướp đoạt, không biết cái gì là trả giá và kiến thiết. So ra mà nói, sự xem trọng của họ đối với dê bò ngựa thậm chí còn cao hơn sự xem trọng đối với người Hán.
Trong cách nhìn của họ, các thứ như dê bò ngựa đều là tư sản của họ, cần được bảo vệ, mà lãnh thổ và tiền lương của người Hán đều là của công, ai cướp được thì mới là của người đó.
Để đối phó với nguy cơ về lương thực, Da Luật Cực tạm ngừng tiến công mãnh liệt vào Thương Châu, mà chia ra đại đội nhân mã đi tìm nhóm quân Hán gây loạn sau lưng người Khiết Đan. Nhưng, đội quân đó quy mô không lớn lắm. Trên vùng đất rộng lớn giữa U Châu và Thương Châu, đội quân xuất thần nhập quỷ đó có quá nhiều nơi ẩn nấp. Vả lại, bá tánh địa phương cũng sẽ không bán đứng hành tung của họ. Vì thế, dù cho Da Luật Cực phái 50 ngàn quân lật tung lên tìm kiếm, nhưng 5, 6 ngày rồi vẫn không có thu hoạch gì. Đội quân người Hán đó đáng ghét tới cực điểm, bọn chúng cứ như đám ruồi hay quấy nhiễu người khác, ngửi thấy mùi thức ăn là chúng sẽ bu lại cắn 1 miếng, cứ có nguy hiểm là lại vỗ cánh bay đi thật xa.
Da Luật Cực trở nên ngày càng khổ não.
- Thúc phụ, tiếp sau đây nên làm thế nào đây?
Nghe câu này, sắc mặt của Hàn Tri Cổ biến 1 cái, nhưng rất nhanh là bình tĩnh trở lại. Sở dĩ mặt y biến sắc, là vì y nghe ra sự thay đổi của Da Luật Cực từ câu này. Chính vì lần đại bại này và cục diện bất lợi hiện giờ, dường như, sự tự tin của Da Luật Cực càng ngày càng phai mờ đi. Đây là 1 sự thay đổi rất không tốt, 1 người sau này phải làm Hoàng đế, nếu lòng tự tin trở nên ngày càng phai mờ, thật sự không phải là dấu hiệu tốt đâu.
- Đại Vương, người là chủ soái Tam quân, tiếp sau đây nên làm thế nào, Đại Vương quyết định vẫn hay hơn.
Hàn Tri Cổ muốn cho Da Luật Cực biết, rất nhiều chuyện, phần lớn chuyện, đều phải tự y quyết định. Trong quan niệm của Hàn Tri Cổ, nếu có 1 ngày Da Luật Cực có thể tự quyết định tất cả mọi chuyện, thì y sẽ trở thành 1 Hoàng đế đạt yêu cầu.
Da Luật Cực day day lông mày nhức nhối, nhìn rượu trắng đặt trên bàn đột nhiên cảm thấy lửa giận bừng lên trong lòng.
- Ta quyết định? Nếu ta có cách thì cần gì hỏi ngươi nữa! Ta tôn ngươi là thúc phụ, không lẽ khi ta khó khăn, khi ta không có cách, ngươi chỉ biết làm bộ mặt hoàn toàn không liên quan đó thôi sao? Đừng nói ngươi không nghĩ ra cách gì, ta không tin!
Hàn Tri Cổ khủng hoảng cúi đầu xuống nói:
- Khiến Đại Vương nổi giận, thuộc hạ khủng hoảng.
Da Luật Cực đột nhiên quét hết ly rượu, bình rượu trên bàn xuống đất, tiếng lẻng xẻng như không vang bên tai y, mà trực tiếp vang lên trong lòng y vậy, y bực bội lại thêm bực bội.
- Khủng hoảng? Ngươi mà cũng sợ sao?
Da Luật Cực nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi có gì phải sợ? Đừng nói những lời ngu ngốc kiểu ngươi đặt cược hết vinh hoa phú quý của mình vào ta. Người như ngươi, không lẽ chỉ đặt cược lên 1 người thôi sao? Nếu ta thất bại, thất sủng rồi, thì không còn liên quan tới ngươi chứ gì? Bất luận ai làm Đại vương của Cung Nam Diện, ngươi vẫn là Ti Sự Tổng Hán, mà với sự tán thưởng của Phụ hoàng đối với ngươi có lẽ người sẽ điều ngươi về Thượng Kinh làm Tể tướng cũng không chừng. Ngươi sợ? Ngươi sợ sao? Ta thua thì sẽ mất tất cả, nhưng còn ngươi, ta thua rồi, ngươi chẳng có tổn thất gì hết! Vì thế, thúc phụ, ngươi đừng có làm bộ mặt hoảng sợ đó, vì ngươi 1 chút cũng không sợ, nhìn ngươi như thế ta chỉ thấy ghê tởm thôi!
Những lời này đã là rất nặng rồi, nhưng Hàn Tri Cổ trông chẳng có chút tức giận nào cả. Y vẫn cúi đầu xuống như 1 kẻ thấp kém, ngữ khí bình thản:
- Đại vương dạy phải, thuộc hạ biết tội.
Biểu hiện không mặn không nhạt như thế, chẳng khác nào khiến Da Luật Cực tức giận thêm. Da Luật Cực giơ tay lên, tay run rẩy, cuối cùng cũng bỏ xuống 1 cách bất lực.
- Đúng vậy, ta không thể làm gì ngươi.
Da Luật Cực cười khổ:
- Ngươi có lệ với ta như thế, tuy tức giận nhưng ta làm được gì nào? Ngươi là Tể tướng Cung Nam Diện do Phụ hoàng phái cho ta, lúc trước khi ngươi tới bên cạnh ta thì ta đã biết rõ, ngươi tới phò tá ta, cũng là người Phụ hoàng phái tới giám sát ta. Ta tin rằng, nhất cử nhất động trong mấy năm nay của ta ngươi cũng báo cáo không ít cho Phụ hoàng ta biết nhỉ? Mặc dù mấy năm nay ta rất kính trọng ngươi, thậm chí xem ngươi như cha, nhưng vẫn không thể làm ấm lòng ngươi. Haha, trừ phi bây giờ ta phản bội Đại Liêu, nếu không tuyệt đối sẽ không dám làm gì ngươi. Những điều này ngươi biết rất rõ, vì thế ngươi mới không thấy sợ?
Hàn Tri Cổ ngẩng đầu lên, nói 1 cách nghiêm túc:
- Đại vương, người sai rồi.
- Ta sai rồi? Ta sai ở đâu?
Hàn Tri Cổ nhìn vào mắt của Da Luật Cực, nói:
- Đại vương sai rồi. Đúng như Đại vương nói, tôi đích thực là do Bệ hạ phái tới bên cạnh người, Bệ hạ cũng đích thực là rất tin tưởng tôi. Mấy năm nay, tôi cũng đúng là nói không ít chuyện của Đại vương cho Bệ hạ nghe. Những điều này, Đại vương đều nói không sai.
Y ngừng lại 1 lúc, không để ý tới sắc mặt ngày càng âm u của Da Luật Cực, vẫn nói tiếp:
- Đại vương sai ở chỗ, người không đủ tự tin.
Y cười cười nói tiếp:
- Tôi là 1 người Hán, cho dù Bệ hạ có tin tưởng tôi tới đâu, tôi vẫn là 1 người Hán không mấy quan trọng. Nếu như tôi chết, Bệ hạ có lẽ sẽ cảm thấy đáng tiếc nhưng tuyệt đối sẽ không đau lòng. Mà Đại vương nếu xảy ra chuyện gì, không chỉ Bệ hạ, mà ngay cả Đại Liêu quốc cũng sẽ chấn động. Vì thế, nếu Đại vương giết tôi, cùng lắm thì Bệ hạ sẽ phát chỉ ý tới trách mắng 1 chút, nhưng sẽ không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng. Đại vương, người nên tự tin lên mới phải, dù sao đi nữa, người là trưởng tử của Bệ hạ, là người kế thừa thuận vị thứ nhất của Đại Liêu quốc.
- Cho dù Đại vương bây giờ hạ lệnh cho thân binh lôi tôi ra ngoài chém đầu, cũng tuyệt đối sẽ không gây ra rắc rối lớn.
Hàn Tri Cổ nói:
- Tôi hoảng sợ, thật sự là hoảng sợ.
- Đại vương nói, sự sống chết của Đại vương không liên quan tới tôi, đây là cái sai thứ 2 của Đại vương. Người cũng đánh giá cao sự tin tưởng của Bệ hạ đối với tôi rồi. Đại vương thử nghĩ xem, nếu Đại vương bị Bệ hạ từ bỏ, Tể tướng Cung Nam Diện được phái tới bên Đại vương ngay từ đầu như tôi làm sao được sống tiếp nữa? Bệ hạ đúng là phái tôi tới giám sát Đại vương, cũng là phái tới để chết chung với Đại vương 1 ngày nào đó. Không chỉ mình tôi, nếu Đại vương ngã xuống, tất cả các quan viên ở Cung Nam Diện này cũng chẳng mấy ai được sống tiếp đâu. Đại vương cũng biết đó, một khi Bệ hạ muốn giết ai, thì sẽ tuyệt đối không để lại ẩn hoạn gì.
Da Luật Cực suy tư 1 hồi rồi nói:
- Diệt cỏ tận gốc sao?
Hàn Tri Cổ nói:
- Diệt cỏ tận gốc, từ này Đại vương dùng không hay.
Y cười 1 cách tự giễu:
- Những người như chúng tôi chỉ là cỏ, chém rồi thì thôi, cho dù xới tung đất lên cày thêm 3 lần cũng không là gì, vì chúng tôi không phải gốc rễ, chỉ là cỏ dại mọc trên bề mặt thôi. Đại vương mới là gốc rễ, là gốc rễ của Bệ hạ, là gốc rễ để Hoàng tộc Da Luật này có thể tiếp tục về sau.
Y nhìn Da Luật Cực ngày càng mắt sáng rỡ, nói:
- Vẫn là câu nói đó, Đại vương nên tự tin, cho dù người cái gì cũng không còn nữa, thì vẫn là người của nhà Da Luật, là Hoàng tộc cao quý nhất của Đại Liêu, là người đứng trên vạn người. Đại vương cảm thấy sự việc khó giải quyết, là vì Đại vương chọn nhầm đối thủ rồi.
- Chọn nhầm đối thủ?
Da Luật Cực hỏi với vẻ khó hiểu.
- Uhm, Đại vương tuy đang giao chiến với quân Hán, nhưng trong lòng lại luôn xem Bệ hạ là đối thủ lớn nhất của mình, vì thế nên mới phiền não, mới cảm thấy bất lực. Vì Đại Liêu là Đại Liêu của Bệ hạ, lòng trung thành của quân đội đối với Bệ hạ rất khó có thể lay động. Nếu tất cả mưu đồ của Đại vương đều nhằm vào Bệ hạ, thì chuyện này nhất định sẽ rất rắc rối. Nhưng mà, đối thủ của chúng ta bây giờ rõ ràng là đám người Hán đó, Đại vương hà tất suy nghĩ phức tạp như thế.
- Binh lực không đủ, thì đi điều binh, lương thảo không đủ, thì đi triệu tập lương thảo ở Trung Kinh thậm chí là Tây Kinh để cung ứng. Đại vương, người bây giờ vẫn là Nam chinh Đô Nguyên soái, vẫn là Đại vương Cung Nam Diện, vẫn là... Thái tử!
- Khi không đối phó với Bệ hạ, tất cả thần dân Đại Liêu, đều là thần dân của Đại vương.
- Nếu Đại vương phát 1 bức văn thư tới Tây Kinh, Nhị điện hạ sẽ rất vui lòng giúp người.
- Thế thì khác gì dẫn sói về nhà!
- Đại vương lại sai rồi, Đại vương xem Nhị điện hạ là sói, Nhị điện hạ, chẳng phải cũng xem Đại vương là sói sao?

Bình Luận

0 Thảo luận