Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 298: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:36
ĐOẠT ĐƯỢC NGOÀI Ý MUỐN
Ngô Hạo dẫn theo đội quân ba trăm chấp pháp của Hôi Y quân rời khỏi Bồ Châu trước, quất khoái mã đi nhanh lên đường đến Giải Châu. Ngô Hạo là đại tướng chấp pháp của Hôi Y quân, dưới trướng có ba nghìn quân chấp pháp, phụ trách nhiệm vụ quân kỷ và trị an thường ngày trong quân đội. Trong lúc chiến tranh, lại là đội đốc chiến giết người không chớp mắt. Bọn họ là những người đứng sau đội quân tiên phong, chỉ cần có người quay lại là bọn họ sẽ lạnh lùng vô tình bắn chết ngay. Vì vậy, Ngô Hạo là người khiến người khác kinh sợ nhất trong Hôi Y quân.
Có thể nói, về sức chiến đấu trong Hôi Y quân thì quân chấp pháp có sự tồn tại ngoan cường đứng thứ hai. Luận về chiến lực thì xếp sau sáu nghìn thân binh của Từ Thắng Trị, đội quân thân binh của Từ Thắng Trị được gọi là quân Ân Đức. Trang thiết bị, tập luyện, tố chất binh sĩ gần như không thua kém gì chiến binh Thập Nhị Vệ của triều đình Đại Chu. Trong đội Hôi Y quân, đội quân được trang bị đầy đủ mọi thứ không vượt quá một vạn người, tất cả đều tập trung trong tay hai người là Từ Thắng Trị và Ngô Hạo. Từ đó có thể thấy địa vị của tên Ngô Hạo này trong Hôi Y quân vô cùng cao. Cũng có thể nhìn ra sự tín nhiệm của Từ Thắng Trị với Ngô Hạo như thế nào.
Sở dĩ Ngô Hạo dám dẫn ba trăm quân chấp pháp đến Giải Châu chính là vì mấy năm nay y xây dựng được uy phong lạnh lùng vô đối trong Hôi Y quân. Y có niềm tin, kể cả mình đơn độc đến Giải Châu thì kể cả chặt đầu Chu Bình trước mặt hai vạn Hôi Y quân thì hai vạn binh Giải Châu cũng không dám chống cự đối kháng lại.
Mặc dù quân chấp pháp chỉ có ba nghìn người nhưng trong Hôi Y quân thì đây thuộc vào sự tồn tại siêu nhiên. Những đại tướng quân Hôi Y dẫn hai vạn binh kia nhìn thấy tướng quân chấp pháp như y chỉ có ba nghìn người nhưng cũng chỉ biết cúi đầu khom lưng, nịnh nọt. Điều này càng khiến Ngô Hạo kiêu ngạo, cũng khiến y càng mê muội trong chuyện giết người, đó là một chuyện khiến y vô cùng thích thú.
Y giết người, điều y theo đuổi chính là sự kích thích vô hạn. Tất cả những ai rơi vào tay y, bất luận là ta hay địch, nếu như có thể chết thanh thản nhanh chóng thì rõ ràng là kiếp trước đã tích được không ít ân đức. Có một tướng quân trong Hôi Y quân, ban đầu có mối quan hệ khá thân với quân Hắc Kỳ, kết quả là sau khi bị quân Chấp Pháp điều tra ra đã bị bắt vào đại lao quân Hôi Y, Ngô Hạo nhàn rỗi kiếm việc bằng chuyện giết tướng quân đó đi. Kết quả là trong vòng mười bốn ngày mới giết chết tướng quân đó, trong lúc thi thể được lôi ra khỏi đại lao thì tất cả những ai nhìn thấy thi thể đó đều không kìm nổi mà muốn nôn ọe.
Nếu như nói đó vẫn là thi thể của một người thì cũng chỉ là đoán từ dáng dấp thi thể của tướng quân đó thôi vì thoạt nhìn rất giống một người. Y cho cắt tứ chi, nhét thân người đã bị rút ngắn chỉ còn một nửa vào trong một cái hũ, mỗi ngày đều 'nuôi' nó bằng thức ăn thức uống ngon, trong hũ đó đều là thuốc trị thương tốt nhất, nhất định phải bảo đảm hắn không chết vì quá đau đớn, chết vì mất máu, đợi ba ngày sau, sau khi vết thương trên người hắn đã ngừng chảy máu, Ngô Hạo liền đến cắt thịt trên mặt của tướng quân đó. Cắt bốn ngày, sau bốn ngày đó thì một người đàn ông vẫn sống với chiếc đầu lâu đó, đôi mắt thì vẫn chớp, đảo vòng quanh với ánh mắt sợ hãi tuyệt vọng.
Trong thời gian này, mỗi lát thịt cắt xuống, Ngô Hạo đều tự mình nấu lên rồi tự tay bón cho tướng quân đó ăn.
Mười bốn ngày! Tướng quân đó sống được mười bốn ngày như thế!
Có người nói, nếu như là kẻ địch rơi vào tay Ngô Hạo thì còn được chết có thể diện, còn nếu như là người mình rơi vào tay Ngô Hạo thì chỉ có thể khẩn cầu thượng đế bảo vệ thôi.
Khoảng cách giữa Bồ Châu và Giải Châu rất gần, ba trăm quân Chấp Pháp mất một ngày hơn là đến rồi. Cổng thành ba mặt Đông, Tây, Bắc đều bị quân Hán vây kín, duy chỉ có cổng Nam là được mở, dường như là để Hôi Y quân lui về. Sau khi Ngô Hạo dẫn theo ba trăm quân Hôi Y đến Giải Châu thì không hề quan sát bố trí của quân Hán mà tiến thẳng vào thành đến nhà của Chu Bình ở Giải Châu. Quan sát chuyện tình hình địch như này, chuyện không do y quản, y cũng không muốn đi quản, quân chấp pháp trước nay không cần xông trận giết địch mà bọn họ chỉ giết người mình.
Lúc Chu Bình nghe nói Ngô Hạo đã đến thì Ngô Hạo đã đến cửa nhà y rồi. Chu Bình rất hiểu con người Ngô Hạo, sau khi biết Ngô Hạo dẫn ba trăm quân Chấp Pháp đến thì phản ứng đầu tiên của y là tự sát. Mặc dù y không biết là mình phạm lỗi gì mà khiến tên ác quỷ này từ Bồ Châu kéo đến đây nhưng y biết rằng một khi mình rơi vào tay Ngô Hạo thì nhất định sẽ không có kết cục tốt. Cái chết, dường như đã là hy vọng xa vời.
Nhưng y chưa kết liễu thành công mạng sống của mình thì các thân binh đã ngăn chủ tướng mình tự sát. Trong lúc Chu Bình liều mạng đưa đẩy giành cương đao về mình thì Ngô Hạo xông vào trong cửa phủ.
- Muốn chết ư?
Ngô Hạo cười nham hiểm, cách Chu Bình hai mươi mấy bước chân, hỏi.
Lúc các thân binh của Chu Bình nhìn thấy ba trăm quân chấp pháp áo hồng phía sau Ngô Hạo thì lập tức hiểu được Chu tướng quân tại sao lại đột nhiên muốn tìm đến cái chết. Thừa lúc các thân binh của mình ngây người ra thì Chu Bình giơ tay ra giật hoành đao của mình lại, cầm đao cắt trên cổ mình.
- Cheng!
Một mũi tên bắn chuẩn xác lên tay Chu Bình, tay Chu Bình run rẩy, đao rơi xuống đất. Chu Bình cắn răng, không để ý đến mũi tên trên tay mình, khom người xuống, tay trái cầm hoành đao đâm về phía ngực mình.
Mũi tên thứ hai vẫn nhắm chuẩn vào tay trái y, cương đao lại một lần nữa rơi xuống đất.
- Á?
Chu Bình hét lên một tiếng, nhìn về phía Ngô Hạo hét lớn: - Ngươi dựa vào đâu mà không cho ta chết! Ngô Hạo! Ta nói cho ngươi biết, ta đây tự hỏi lòng không hổ thẹn với ai, chỉ là không muốn sống mà bị giày vò hơn chết khi ở trong tay ngươi thôi! Ta đây không hề có lỗi với Ân Đức Vương, không hề có lỗi với Hôi Y quân!
Ngô Hạo hì hì cười, nói: - Nếu như ngươi đã tự tin như vậy thì tại sao còn muốn tìm đến cái chết? Ngươi cũng biết, thuộc hạ dưới trướng ta chưa từng có ai là chết oan uổng cả, tất cả bọn chúng chết trong tay ta đều đáng chết cả.
- Mẹ ngươi chứ! Các huynh đệ chết oan uổng trong tay ngươi trong mấy năm nay còn ít sao?
Chu Bình lớn tiếng hét, y xoay người mạnh nhìn về phía thân binh đang có chút đờ đẫn của mình, nói: - Giết ta đi! Ta lệnh cho các ngươi giết ta đi!
Có một thân binh do dự một lát rồi rút hoành đao trong tay mình ra, trong ánh mắt gã đẫm lệ.
- Tướng quân! Lên đường thanh thản!
Thân binh này hét lớn một tiếng, vung đao chém về phía cổ Chu Bình. Chỉ có điều gã vừa nhấc tay lên thì một câu nói vang chói tai vọng đến tai gã: - Nếu như ngươi giết hắn thì ta sẽ bắt ngươi chịu tội thay tướng quân nhà ngươi đó!
Thấy thân binh đó ngây người ra, Ngô Hạo cười nham hiểm, nói: - Thủ đoạn của quân Chấp Pháp, các ngươi đều hiểu rồi, đối với những loại ăn cây táo, rào cây sung đều có kết cục đó. Có gan thì các ngươi lại giết hắn, còn không thì giờ ra tay trói hắn lại, ta sẽ không tính toán tội của các ngươi nữa. Nếu như các ngươi không nghe lời thì cũng không sao, hôm nay, tại đây, từng người các ngươi, cả người nhà các ngươi nữa, ta sẽ giết hết.
Thân binh đó run rẩy người, hoành đao vung lên ban nãy dần hạ xuống.
Chu Bình hét lớn: - Đừng nghe lời của tên ác quỷ này! Cứ coi như các ngươi trói ta giao cho hắn thì các ngươi cũng không có kết cục tốt đẹp đâu! Giết ta đi! Nhanh giết ta đi!
Mấy chục thân binh nhìn nhau, không ai biết nên làm thế nào mới được.
Ngô Hạo thở dài, nói: - Đều là đám ăn hại! Giết không dám giết, trói không dám trói, các ngươi mà cũng được coi là nam nhi sao?
Hắn vung tay, nói: - Bắt tất cả lại!
Một chấp pháp quân mặc áo đỏ sau lưng hắn đáp lại một tiếng, xua hết bốn, năm mươi người thân binh của Chu Bình và thuộc hạ của y ra. Mỗi người trong chấp pháp quân đều có ba binh khí, một là móc xích, hai là tên nỏ, ba là khóa. Trò chơi thích nhất của chúng là dùng móc xích đâm xuyên xương người kéo đi, dùng mũi tên bắn người lui về sau, dùng khóa đâm xuyên xương. Ba chuyện này, chúng làm thành quen rồi.
Tay trái móc xích, tay phải khóa còng.
Người của quân Chấp Pháp nhe răng cười nham hiểm bước lại, tiếng xích sắt leng keng vang lên, đã bắt đầu chuẩn bị dùng móc xích mắc lên vai mấy người này, sau đó cho vào còng.
Chu Bình mắt thấy mấy tên quân Chấp Pháp giống như mấy con quỷ con kia tiến lại ngày càng gần thì sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
- Các ngươi vẫn đang đợi cái chết sao?
Người mà muốn ra tay giết y chính là đội trưởng thân binh của y, tên là Tiểu Thất. Bình thường cũng là nam tử hán lên chiến trường mà không màng đến sống chết. Mấy năm nay, những ngày đánh trận đao kiếm liên miên cũng luyện thành người mình đồng da sắt. Chỉ có điều bị quân Chấp Pháp uy hiếp nên chấn động đến tinh thần. Đến khi tiếng hét này của Chu Bình vang lên thì trong giây lát đầu óc của gã lại tỉnh táo trở lại.
- Các huynh đệ, dù sao cũng phải chết, liều mạng đi!
- Giết tên ác quỷ đó đi!
- Quân Chấp Pháp khốn khiếp, bố liều mạng với ngươi!
Mấy chục thân binh của Chu Bình cũng phản ứng lại, cùng với Tiểu Thất giết lại phía quân Chấp Pháp. Kết quả nằm ngoài dự liệu của mọi người khi bốn đến năm mươi quân Chấp Pháp mang theo móc và xích sắt không ngăn cản lại được, lập tức bị mấy thân binh kia giết như thái rau dưa. Kết quả này khiến các binh sĩ sửng sốt, lập tức bộc phát ra dáng vẻ bệ vệ ngập trời. Cho chết đám quân Chấp Pháp, hóa ra đều là đám lão hổ giấy.
Cái này cũng khó trách, những thân binh này đều là chiến sĩ giết người không chớp mắt trên chiến trường, còn những người của quân Chấp Pháp kia lại là ác ôn giết người một nhà không chớp mắt. Từ xa xưa tới nay, quân Chấp Pháp quen với sự yếu đuối của người khác, đột nhiên gặp sát ý bạo phát trước mắt thì căn bản không nghĩ ra là chống cự thế nào. Bọn họ đều là những kẻ ác ôn chuyên giết người không hề phản kháng, còn những lúc đối mặt với phản kháng thì lại trở tay không kịp!
Lực sát thương của móc và xích sắt so với hoành đao sắc bén kém hơn không chỉ một tí.
Quân Chấp Pháp còn lại che chở Ngô Hạo vừa đánh vừa lui, nhưng bọn họ bi ai phát hiện ra, toàn thành Giải Châu không có ai hưởng ứng bọn họ kêu gọi bắt phản tặc.
Từ Thắng Trị tự mình suất lĩnh mười vạn đại quân ra Bồ Châu nghênh chiến quân Hán. Mới đi đến nửa đường thì nhận được tin khiến gã tức giận vô cùng. Đó là Chu Bình của Giải Châu quả nhiên làm phản rồi!
Lưu Lăng chỉ dùng một phong thư, mượn đó tạo nên nội chiến trong quân Hôi Y. Có thể nói việc này là một lá thư cố ý cũng có thể nói là lá thư vô ý. Mục đích hắn viết lá thư này là châm ngòi ly gián, nhưng bản thân hắn cũng không thể ngờ lại giành ra thành quả lớn vậy. Lưu Lăng ngay từ đầu nghĩ, phong thư này chẳng qua cũng khiến Từ Thắng Trị tức giận thôi nhưng điều mà hắn không ngờ đến chính là, mình đã đánh giá quá cao trí thông minh của Từ Thắng Trị.
Chu Bình đã dâng Giải Châu ra rồi!

Bình Luận

0 Thảo luận