ĐÀO HỐ CHÔN MÌNH
Kế tiếp hơn mười ngày sau, bọn Chu quân không có động tĩnh, bọn họ đang chiêng trống rùm beng tạo ra lượng lớn xe xung trận, xe xung trận kết cấu đơn giản, cũng không cần thợ thủ công chuyên nghiệp, rất nhiều lão binh của Vĩnh Hưng quân đều có thể nhớ lại ban đầu tạo ra vũ khí xung trận cồng kềnh này như thế nào.
Mà Lưu Lăng, đối với việc Chu quân chuẩn bị vật như vậy cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả. Rất đơn giản, nếu khi Chu quân đại quy mô thu thập tân binh mà mật điệp của Viện giám sát không nhân cơ hội này trà trộn vào, đó mới là đáng chê cười đấy. Có lẽ ở thời đại này, Lưu Lăng là một người coi trọng tình báo nhất. Cho nên, hắn mới có thể tận hết sức lực tạo ra ra một đội ngũ mật điệp khủng bố. Có thể nói, bây giờ Giám sát vệ, không chỗ nào không nhúng tay vào.
Giám sát vệ hiện tại đã có một hệ thống huấn luyện mật điệp trọn vẹn, sớm đã không phải là đội ngũ nghiệp dư lúc trước do các cao thủ giang hồ cấu tạo thành. Kết cấu nhân viên, truyền đạt tin tức, làm sao đột nhập vào, rút lui thế nào, ẩn núp ra sao, tiếp cận bí mật như nào, bằng cách nào thực thi phá hoại, các việc này, bây giờ mật điệp Giám sát vệ đã làm đến dễ dàng như ý muốn, tuyệt đối không để xảy ra việc khó nắm bắt.
Mà tương đối so sánh chính là, đa số thế lực ở thời đại này, ví như Tạ Tuấn, còn dừng lại ở lâm trận mới phái tình báo đi tìm hiểu tin tức quân địch. Bọn họ rất ít người chịu mạnh tay bồi dưỡng lượng lớn nhân tài chuyên nghiệp, từ sớm thâm nhập vào bên trong kẻ địch để đạt được tin tức. Tạ Tuấn lúc trước biết rõ Lưu Lăng xuôi nam, cũng chẳng qua là phái tình báo trên đường chặt chẽ chú ý hướng đi của quân Hán Lưu Lăng mà thôi. Trong tư tưởng của hắn, còn không có hình thành quan niệm tình báo thật sự là quan trọng nhất.
Cho nên, khi Tạ Tuấn đối với sự tiến hành phòng ngự của quân Hán hoàn toàn không biết gì cả, thì nhất cử nhất động của hắn thậm chí đều bị mật điệp của viện Giám sát chú ý chặt chẽ. Mà lúc này, một phần tình báo quan trọng để lại trên bàn Lưu Lăng. Trên tình báo mở đầu chỉ có hai chữ, hai chữ này lại mang ý nghĩa trọng đại.
Hổ Vệ.
Hổ Vệ, là xưng hô của một trăm hai mươi người thân binh hộ vệ bên người Tạ Tuấn. Một trăm hai mươi người Hổ Vệ này, mỗi người bản lĩnh rất cao. Mặc dù là Triệu Đại, dưới sự bảo vệ của tám tên ảnh vệ áo bạc, một tên ảnh vệ kim y, vẫn bị trúng một đao gần như trí mạng. Hổ Vệ không có thủ lĩnh riêng, bởi vì người trực tiếp chỉ huy Hổ Vệ chính là bản thân Tạ Tuấn! Theo tình báo của Triệu Đại và mật điệp có được mà xem, Tạ Tuấn người này bản thân đã là một gã cao thủ tuyệt đỉnh!
Tài nghệ tên ảnh vệ kim y kia có thể so sánh với huynh đệ Nhiếp Nhân Địch, chính là chết dưới đao của Tạ Tuấn! Một trăm hai mươi tên Hổ Vệ đều dùng song thủ trọng kiếm, loại trọng kiếm này thậm chí nặng nề giống như mạch đao vậy. Nhưng so với mạch đao thì càng thêm uy lực kinh người, song mũi, lưỡi rộng, năng lực bổ hổ báo!
Trọng kiếm hai tay của Hổ Vệ nặng chừng năm mươi đến sáu mươi cân, đều do tinh thép bách luyện tạo ra, rất nặng mà sắc bén. Hoành đao thường, một nhát va chạm là có thể bị trọng kiếm chặt đứt.
Có sự bảo hộ của một trăm hai mươi Hổ Vệ này, Tạ Tuấn thậm chí đã nắm chắc trong vạn quân có thể mở ra một đường máu chạy trốn.
Mà Lưu Lăng sở dĩ có hứng thú với Hổ Vệ ngày càng sâu đậm, là vì ngay tại đêm qua, thậm chí có mười tên Hổ Vệ xâm nhập đại doanh quân Hán, chuẩn xác tìm lều lớn trung quân của mình, chuẩn bị ám sát mình. Nếu không phải hiện tại bên người Lưu Lăng cao thủ nhiều như mây mà nói, tài nghệ của hắn, chỉ sợ cũng ngăn không được năm tên Hổ Vệ khi bị liên kết tấn công. Hổ Vệ, lấy năm người làm một tiểu tổ, phối hợp với nhau giết địch, uy lực kinh người. Luận tài nghệ, chiến lực của một Hổ vệ có lẽ xa không bằng Lưu Lăng, nhưng năm người chung vào một chỗ, lại có thể phát huy ra uy lực vượt mức.
Các Hổ Vệ này năng lực lặn tối hết sức xuất chúng, không ngờ có thể tránh khỏi tuần tra dày đặc của quân Hán, lặng lẽ mò tới phạm vi năm mươi mét ngoài lều lớn trung quân của Lưu Lăng! May mắn, nếu là bàn về thuật ẩn núp trong trong bóng đêm và bản lĩnh ám sát, thích khách thuộc Tứ Xử, hộ vệ Lục Xử trong viện Giám sát mới là vua trong bóng đêm!
Nhưng Lưu Lăng thật không ngờ chính là, hai mươi mấy người hộ vệ thuộc Lục Xử viện Giám sát không ngăn không được mười tên Hổ Vệ liên kết tấn công! Tuy rằng hộ vệ Lục Xử được bố trí ở ngoại vi cũng không là cao thủ chân chính, nhưng phải biết rằng, có thể đi vào Lục Xử của viện Giám sát, bản thân chính là một biểu tượng thực lực!
Thông qua quan sát, Lưu Lăng phát hiện chiến lực kinh người của Hổ vệ, bí mật ở chỗ phối hợp của bọn hắn không hề có khe hở. Theo mười người liên kết phát động tấn công mà xem, những người này ít nhất có cuộc sống cộng đồng cùng một chỗ tu luyện từ năm năm trở lên. Chỉ có cùng nhau chấp hành nhiệm vụ và huấn luyện lâu dài, mới có thể phối hợp vận dụng thành thạo mà sắc bén như thế.
Dù vậy, lấy lực lượng hiện ở cạnh Lưu Lăng mà nói, tiêu diệt mười tên Hổ Vệ này vẫn là không khó. Lấy huynh đệ Nhiếp Nhân Địch và Nhiếp Nhân Vương hai người liên kết, giết chết mười người này cũng không phải làm không được. Nhưng Lưu Lăng không có lập tức hạ lệnh tiêu diệt mười tên Hổ Vệ này, mà chỉ mệnh lệnh hộ vệ Lục Xử và nhóm thân binh không ngừng thăm dò phương pháp phối hợp của bọn Hổ vệ. Hắn cần tìm hiểu tỉ mỉ phương thức tác chiến của Hổ Vệ, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Nếu người ta đã phái người giết đến tận cửa, nếu không giết trở lại, chẳng phải là rất thất lễ sao?
Nếu muốn giết trở lại, nhất định phải hiểu rõ về Hổ Vệ!
Lúc ấy ở bên người Lưu Lăng, Nhiếp Nhân Địch tán thưởng nói: - Thật là phối hợp sắc bén, các thích khách này nếu đơn thuần luận về tu vi cá nhân thì bất quá chỉ là hạng hai, nhưng chiến lực mười người tập trung vào một chỗ, không phải mười võ sĩ hạng hai hợp lại có thể so sánh được.
Nhiếp Nhân Vương nói: - Trách không được Chỉ Huy Sứ đại nhân cũng bị trọng thương, tám gã áo bạc, một gã kim y, tùy tiện một người đều có thể dễ dàng giết chết một gã Hổ Vệ. Nhưng nếu là đối mặt với ba mươi tên Hổ Vệ tạo thành trận hình, chỉ sợ cũng không có lấy một chút lợi thế nào cả.
Lưu Lăng hỏi: - Nếu để cho hai người các ngươi lẻn vào đại doanh Chu quân giết chết Tạ Tuấn, các ngươi có mấy phần nắm chắc?
Nhiếp Nhân Địch nói: - Huynh đệ chúng tôi hai người liên kết lại, nhiều nhất có thể bảo đảm toàn thân lui về trong trận hình của ba mươi tên Hổ Vệ, nếu muốn giết người mà nói, khó. Dù sao bản thân Tạ Tuấn chính là một cao thủ không kém gì huynh đệ hai người chúng tôi. Hơn nữa một trăm hai chục tên Hổ Vệ, nếu muốn giết hắn, trừ phi điều hết mười hai kim y của viện Giám sát đến đây.
Viện Giám sát vốn có mười ba kim y, xưng hô Viện Giám Sát Thập Tam Phi Ưng. Nhưng lúc ở Ung Châu, khi Triệu Đại chuẩn bị ám sát Tạ Tuấn, thì đã hy sinh một người, nên hiện giờ còn lại mười hai người.
Đương nhiên việc này là không thể nào làm được, mặc dù bên người Lưu Lăng hiện tại ngoại trừ huynh đệ Nhiếp thị ra, còn có bốn gã kim y tiềm phục tại chỗ tối, mà ngay cả huynh đệ Nhiếp thị cũng không biết thân phận của đối phương là ai. Nhưng còn có hai gã kim y ở bên người Triệu Đại, hai gã ở Thái Nguyên Phủ, một gã tại Khai Phong, một gã ở Đại Đồng, trong viện Giám sát thực lực hùng mạnh nhất là kim y nhưng đều tự có sứ mệnh quan trọng, không có khả năng vì muốn ám sát Tạ Tuấn mà bỏ lại tất cả nhiệm vụ.
Viện Giám sát mười hai kim y, nếu như gọp đủ mà nói, sẽ là một cỗ chiến lực dữ dội lớn mạnh như thế nào đây?
Nhưng, mười hai người này khó có thể gọp đủ mặt để chấp hành chung một nhiệm vụ. Hai tên kim y tại Khai Phong, tại Đại Đồng có nhiệm vụ quan trọng hơn cả việc ám sát Tạ Tuấn. Hai tên kim y tại Thái Nguyên Phủ kia, mấy ngày nữa sẽ khởi hành đến Hưng Khánh Phủ, những việc họ cần làm, đều là đại sự long trời lở đất.
Cuối cùng, mười tên Hổ Vệ ám sát Lưu Lăng kia đều bị huynh đệ Nhiếp thị giết chết. Vì muốn thu thập tin tức trực tiếp nhất của Hổ Vệ, huynh đệ Nhiếp thị cùng nhau giao chiến với Hổ vệ đã bị phần đông hộ vệ Lục Xử viện Giám sát và thân binh Lưu Lăng đánh đập vết thương chồng chất, mặc dù vậy, giết chết mười tên Hổ Vệ này cũng làm cho huynh đệ Nhiếp thị cảm thấy đau đầu.
- Phối hợp gần như không có khe hở.
Nhiếp Nhân Địch vừa lau sạch vết máu trên kiếm vừa nói.
Đối mặt mười tên Hổ Vệ, bọn họ không có dùng đao, mà chỉ dùng kiếm.
- Không thể địch lại được?
Lưu Lăng cười cười, trong lòng đã có tính toán.
Màn đêm buông xuống, một phần mật lệnh của Lưu Lăng liền thông qua mật điệp viện Giám sát theo con đường bí ẩn đưa đến trong tay rất nhiều mật điệp tiềm phục tại đại doanh Chu quân. Trong mật lệnh kể lại tỉ mỉ kế hoạch chế định, chỉ thị cũng chỉ có ba chữ, giết tướng quân!
Giết, tướng quân!
Thuật ngữ cờ tướng.
Tướng quân, không nhất định giết, nhưng có thể làm cho đối phương cực kỳ đau đầu.
Mà ngoài ý của giết tướng quân nhất định là giết người, nhưng tướng quân này, không phải tướng quân kia.
Năm Đại Thống thứ hai của Đại Hán, bắt đầu vào đêm hai mươi tám tháng tám, quan quân trung cấp trong Chu quân bắt đầu liên tiếp tử vong một cách ly kỳ. Đây là sách lược Lưu Lăng chế định, nếu giết không được Tạ Tuấn, vậy dời mục tiêu đi, mục tiêu ám sát định qua bên tướng lĩnh trung cấp thậm chí cao cấp có lực lượng phòng vệ yếu kém. Những người này, chết một người, Tạ Tuấn đều rất đau đấy.
Trong vòng bốn ngày, trong Chu quân, thiên phu trưởng đã chết mười ba người, lang tướng đã chết sáu người, đại tướng đã chết một người. Đại tướng chết đi chính là kẻ được xưng là cao thủ thứ hai trong Vĩnh Hưng quân - Hạ Hầu Nhạc!
Tạ Tuấn nổi giận, thật sự phẫn nộ rồi. Hắn hạ lệnh tra rõ đại doanh Chu quân, bắt tất cả các người khả nghi. Nhưng hơn mười ngàn Chu quân, có hơn phân nửa tân binh chiêu mộ ở Ung Châu, Thương Châu, Càn Châu, muốn từ những người này tìm ra người khả nghi, không khác mò kim dưới đáy biển. Ngũ trưởng nhất định là quen biết thuộc hạ mình chính là năm binh lính đấy, Thập trưởng cũng quen biết thuộc hạ mình chính là hai người Ngũ trưởng. Mà Bách phu trưởng quen biết mười người Thập trưởng dưới tay mình cũng không khó lắm. Nhưng mấu chốt ở chỗ, ai có thể bảo chứng bên trong quan quân cấp thấp từ Bách phu trưởng trở xuống vốn có cất giấu mật thám quân Hán không?
Gióng trống khua chiêng lùng bắt, mang đến hiệu quả duy nhất chính là, những tân binh Chu quân kia bắt đầu mỗi người cảm thấy bất an, quân tâm đại loạn.
Tại một loạt sự kiện ám sát này, thích khách Tứ Xử viện Giám sát phát huy tác dụng lớn nhất. Bọn họ là thừa cơ Chu quân chiêu binh ở Ung Châu lẫn vào Chu quân, trong đó quả thật có người làm được vị trí Thập trưởng, Bách phu trưởng. Tuy rằng Thiên phu trưởng trở lên đều là lão nhân Vĩnh Hưng quân, nhưng các Thiên phu trưởng, lang tướng thống lĩnh tân binh này, ai có thể xem ra trong bộ hạ của mình người nào là thích khách đây?
Cuộc lùng bắt lớn còn đang tiến hành, mà trong thời gian này, lại có ba gã Thiên phu trưởng không hiểu sao lại chết rồi. Tạ Tuấn giận dữ đem toàn bộ thân binh của ba gã Thiên phu trưởng này chém đầu răn chúng, cứ như vậy, ngoại trừ khiến binh lính Chu quân càng thêm hoảng sợ một ngày không chịu nổi, một chút tác dụng tích cực cũng không có tạo được.
Tạ Tuấn bất đắc dĩ, đành phải lấy Hổ Vệ của mình, cứ năm người làm một tổ, phái đến bên người mấy đại tướng quan trọng dưới tay mình, để bảo hộ an toàn cho họ. Đồng thời hạ lệnh, tân binh phải tố giác cho nhau, hễ tân binh nào không nói ra rõ lai lịch lại không có người làm chứng, là giết không tha!
Khi Lưu Lăng biết được tin tức này sau đó thản nhiên cười cười, rất có hưng trí cầm bút viết trên giấy trong đó viết bốn chữ.
Đào hố chôn mình.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận