LỰA CHỌN CỦA CHU TAM THẤT.
Quả như Nhạc Lạc phán đoán nhưng không nói với Mi Hoang, hậu thủ của Lưu Lăng là ở Ký Châu. Hai trăm ngàn đại quân của cánh quân thứ hai xuất phát từ Lạc Dương, do lão tướng Trung Nghĩa Hầu Vương Bán Cân làm chủ tướng, Hổ Đình Hầu Lưu Mậu làm phó tướng, Lôi Uyên làm tiên phong, từ Lạc Dương xuất phát đi đường vòng tiến vào cảnh nội Bắc Hán ban đầu, sau đó vượt qua Ngụy Châu, trực tiếp đánh tới Ký Châu. Hai trăm ngàn đại quân, mặc dù đi đường vòng nhưng muốn che giấu tai mắt kẻ khác là rất khó, mà quân Hán từ Bắc Hán ban đầu qua phía đông đi ra đã cách Ký Châu không xa, lại thêm Vương Bán Cân lần này nổi cơn độc ác, qua mỗi một thành, chỉ cần là người mặc quân phục, không cần biết là ai giết không tha.
Nếu dựa vào tính cách của Vương Bán Cân, ông ta thậm chí còn muốn giết tất cả những người ở những nơi đã đi qua, bất kể là dân chúng hay binh sĩ. May mắn, ông ta biết nếu như mình làm như vậy, mặc dù đánh thắng trận, Lưu Lăng cũng sẽ lột da ông ta. May mắn, dân chúng đối với quân Chu và quân Hán đều có cùng một thái độ, đó chính là trốn tránh. Không ai sẽ ngàn dặm xa xôi chạy tới báo tin cho Bùi Chiến, lại càng không có dân chúng cầm vũ khí chạy đến chống cự xâm lược. Tại nơi loạn như thế này, trong lòng dân chúng không có khái niệm xâm lược, bọn họ chỉ lo lắng ngày mai sẽ nộp thuế cho ai. Nói trở lại, chính sách đúng đắn khống chế địa khu của quân Hán đã truyền khắp nơi, tương đối mà nói, thái độ của dân chúng với quân Hán hữu hảo hơn một chút so với quân Chu.
Đương nhiên, dân chúng đối với binh lính cũng có mâu thuẫn rất sâu trong lòng. Đánh quá lâu, lâu đến nỗi mọi người đã không còn nhớ gì đến tư vị của thái bình.
Nếu như nói trên thế giới này thứ gì có lực co dãn mạnh nhất... mời ngươi dừng lại ngay lối suy nghĩ, không cần suy nghĩ đến "tiểu đệ". Được rồi, đổi lại một từ, nếu như nói trên thế giới này loài sinh vật gì có lực co dãn mạnh nhất, không hề nghi ngờ gì, đó chính là con người, hơn nữa, là con người dưới tầng chót.
Bọn họ đã bị áp bức thành thói quen, bọn họ sẽ yếu đuối mà bị áp bức, cơm không đủ no, thậm chí không sống nổi. Nhưng khi áp bức đến giới hạn cực điểm, bọn họ sẽ bùng nổ, sức mạnh bộc phát còn mạnh mẽ hơn cả dã thú. Lật đổ giai cấp áp bức không công bằng, sau đó, ngàn năm sau, bọn họ lại bị áp bức thành thói quen. Dân chúng có thể đứng thẳng lưng làm người, từ xưa đến nay, dường như chỉ có mười mấy hai mươi năm đầu thành lập của một nước nào đấy, tuy rằng lúc đó nghèo, nhưng nghèo có khí phách.
Còn giai cấp thì còn bị áp bức, đây mãi mãi là chân lý không thể thay đổi.
Hai trăm ngàn quân Hán ra khỏi biên giới Bắc Hán, đi tiếp ba ngày thì tới Hình Châu, lại hai ngày sau đã cách Ký Châu không xa rồi. Kiếp này Vương Bán Cân lần đầu tiên chỉ huy đội quân khổng lồ như thế tác chiến, căng thẳng hưng phấn, thậm chí khi cách ngày đại chiến càng gần, ông ta bỗng nhiên ăn ngủ không yên. Ông ta đã năm mươi tuổi, năm mươi tuổi đạt tới đỉnh huy hoàng trên phương diện võ công đời người. Toàn bộ hai trăm ngàn đại quân, nếu ở mười năm trước, toàn lực Bắc Hán cũng không gom được quân đội khổng lồ như thế.
Mười năm trước, ông ta đã là Trung Nghĩa Hầu rồi. Lúc đó dưới trướng ông ta là ba nghìn binh mã. Mười năm sau, tước vị ông ta vẫn là Trung Nghĩa Hầu, nhưng thứ ông ta có được so với tước vị còn hưng phấn và kích động hơn. Đây là một thời đại vĩ đại, thời đại Đại Hán thứ hai.
Ngày mười bốn tháng bảy năm Đại Thống Đại Hán thứ ba, trời râm.
Hai trăm ngàn quân Hán dừng lại cách phía tây Ký Châu sáu mươi dặm, Vương Bán Cân không phái trinh thám đi tìm hiểu tình huống Ký Châu, bởi vì loại chuyện trinh sát này thám báo làm không thuận buồm xuôi gió bằng mật điệp của Giám sát viện. Hành động lần này, tập trung một phần tư binh mã toàn bộ Đại Hán hiện giờ, nhìn những số liệu này cũng không có vẻ quan trọng, nhưng nếu phân tích một chút sẽ biết, đây thật ra là toàn bộ binh mã Đại Hán hiện giờ có thể thuyên chuyển! Những châu phủ quan trọng như Tấn Châu, Lạc Dương, Ung Châu, Duyên Châu cần rất nhiều đội quân đến trấn thủ, nhất là Tấn Châu và Duyên Châu, Tấn Châu là đô thành lâm thời của Đại Hán, Mậu Nguyên lĩnh mười vạn tinh binh đến trấn thủ. Còn Duyên Châu ở Tây Bắc, là nơi cổ họng ngăn chặn đại quân Tây Hạ xuôi nam. Vương Bán Cân phụng mệnh suất lĩnh quân lên phía bắc. Trình Nghĩa Hậu tiếp nhận thay ông ta huấn luyện hai trăm ngàn đại quân ở Duyên Châu. Hai nơi này đối với thiên hạ Đại Hán bây giờ mà nói chính là hai nơi cực kì quan trọng.
Nói tương đối, Tây Kinh Lạc Dương của Đại Chu ngược lại lại không quan trọng như vậy. Nơi này tuy rằng cũng có trọng binh canh gác, tuy nhiên ý nghĩa chính trị lớn hơn so với ý nghĩa chiến lược. Đại Chu đã đánh mất Tây Kinh Lạc Dương, trên phương diện sĩ khí chịu đả kích. Nhưng địa vị chiến lược của Lạc Dương kì thật không thể nói là quan trọng, cho nên ở Lạc Dương triều đình Đại Chu ngay cả chiến binh mười hai Vệ quân đều không sắp xếp đóng gác.
Vương Bán Cân giỏi về tấn công, Lưu Mậu giỏi về phòng thủ, Lưu Lăng phái hai người này suất lĩnh đại quân lên bắc, chính là suy xét đến tính cách và năng lực của hai người đó vừa vặn có thể bù cho nhau. Do vậy hai người này chỉ huy đại chiến lần này, chiến dịch lần này, mục đích là cố gắng tiêu diệt toàn bộ chủ lực Định An quân của địch, đạt tới thời cơ cơ bản tiêu diệt đại quân Đại Chu. Chỉ cần Định An quân bị tiêu diệt, một trăm ngàn binh sĩ Thanh Châu chỉ là một mình một quân, không có gì uy hiếp.
Giám sát viện không chỉ có Tam xử mới có mật điệp, thích khách Tứ xử, cũng là cao thủ bí mật. So với thám báo của quân đội, thích khách Tứ xử càng có thể tiếp cận dễ dàng đại doanh quân Chu. Thám báo quân đội chuyên nghiệp sau khi phát hiện ra tình hình kẻ địch thường phải trả giá bằng tính mạng mới có thể mang được tin tức trở về. Mà người của Giám sát viện ẩn núp, nhìn trộm, sau đó yên lặng lui về, đây là kiến thức cơ bản của bọn họ.
Kỳ thật trước khi đại đội binh mã quân Hán đến mật điệp của Giám sát viện cũng đã quan sát tình hình Ký Châu từ lâu. Tin tức thông qua con đường đặc thù của Giám sát viện rất nhanh truyền tới bên trong quân Hán, cung cấp tình báo tường tận nhất cho các tướng lĩnh xác định kế hoạch tác chiến. Cho nên, quân Chu cũng không biết, không phát hiện ra cách sáu mươi dặm có hai trăm ngàn quân Hán tinh nhuệ đang nhìn chằm chằm, mà kẻ thù của bọn họ đã hiểu bọn họ tương đối rồi.
Lưu Mậu đứng trong bóng cây dưới sườn núi, dùng thiên lý nhãn Giám sát viện chế tạo nhìn địa hình lân cận, y là một người cẩn thận vững vàng, có thói quen tới một nơi nào đó trước tiên phải làm quen với địa hình, đây là một thói quen rất tốt của y, bởi vì, y đang xác định nhân tố nguy hiểm đồng thời tìm ra đường lui tốt nhất. Có đường tiến phải có đường lui, đây chính là tính cách của Lưu Mậu.
- Sơn Viễn.
Vương Bán Cân gọi tên Lưu Mậu, đi tới nói: - Qua sườn núi nhỏ này, đi tới phía trước chính là bình nguyên, nơi này cách Ký Châu khoảng sáu mươi dặm, khoảng cách này rất khó để đánh bất ngờ. Vậy thì làm thế nào mới có thể tập kích bất ngờ? Có nghĩ ra cách gì hay không?
Lưu Mậu thu hồi lại thiên lý nhãn, lắc đầu nói:
- Đại soái, khoảng cách sáu mươi dặm là quá xa, cho dù kị binh có đánh bất ngờ, sáu mươi dặm cũng đã hết lực, nỏ mạnh hết đà. Định An quân ở bên ngoài Ký Châu có hai mươi lăm vạn đại quân, nếu lực tấn công không đủ lớn không đủ bất ngờ, tấn công không có hiệu quả.
Vương Bán Cân đi tới bên cạnh y, nhận lấy thiên lý nhãn, vừa nhìn vừa nói: - Nếu như... có thể rút ngắn khoảng cách này lại gần một nửa, thì có thể nắm chắc.
Lưu Mậu cau mày nói: - Căn cứ vào tin tình báo mà Giám sát viện đưa tới, chỉ huy Định An quân tấn công chắc hẳn là quân sư của Bùi Chiến, Bàng Chuẩn. Người này cẩn thận nhưng không thiếu kiên quyết, tính cách quyết đoán nhưng không lỗ mãng, thật sự là một đối thủ. Thám báo của Định An quân tuần sát ở phạm vi ngoài bốn mươi dặm, hơn nữa cách mười dặm lại xây dựng một hỏa đài đơn giản, một khi có quân tình sẽ lập tức châm lửa, đại doanh của Định An quân sẽ lập tức ra ứng đối. Muốn dựa vào trong ba mươi dặm Định An quân mà không bị đối phương phát giác, gần như là chuyện không thể nào.
Vương Bán Cân lắc đầu nói: - Nếu chỉ là phong hỏa đài thì cũng không khó đối phó, quên điển cố áo trắng vượt sông rồi sao? Một thủ binh của phong hỏa đài sẽ không vượt quá ba mươi người, tuy rằng không thể làm ra các loại ngụy trang thương đội tang sự gì, nhưng đừng quên, Giám sát viện lần nay phân phát hai mươi Ngân y, một Kim y trợ giúp chúng ta, muốn tiêu diệt thủ binh của một phong hỏa đài rất đơn giản. Trước hết chờ một chút, chờ người của Giám sát viện làm rõ tình hình thì chúng ta quyết định tiếp.
Lưu Mậu gật đầu ừ một tiếng:
- Còn một chuyện nữa, khó xử.
- Chuyện gì?
Vương Bán Cân buông thiên lý nhãn xuống hỏi.
Lưu Mậu nói: - Muốn đánh bại Định An quân, chỉ dựa vào chúng ta tập kích đánh bất ngờ vẫn có chút miễn cưỡng, tốt nhất có thể liên hệ với Chu Tam Thất của Thành Đức quân bên trong Ký Châu, nội ứng ngoại hợp, hai mặt giáp công, nói như vậy trận chiến tiêu diệt Định An quân sẽ dễ dàng hơn một chút. Chỉ có điều, ta lo lắng Chu Tam Thất mặc dù biết rõ đại quân chúng ta đã đến, đến lúc đó chúng ta cùng với Định An quân đánh nhau tơi bời y vẫn đứng ở đầu thành xem cuộc vui, dù sao bất kể là quân đội Đại Hán ta, hay là Định An quân đều là kẻ thù của y.
Vương Bán Cân không đáp lại lời của Lưu Mậu, mà vuốt thiên lý nhãn trong tay, thở dài nói: - Vương gia thật sự là kì tài nhất trời, một đồ vật nhỏ như thiên lý nhãn, không ngờ có thể khiến cho con người nhìn xa như vậy, thật sự rất giỏi.
Ông ta thở dài nói: - Mà Giám sát viện chính là thiên lý nhãn của Đại Hán chúng ta.
Lưu Mậu không biết Vương Bán Cân muốn biểu đạt ý gì, cho nên không xen mồm vào. Vương Bán Cân nhìn đám mây trắng phiêu đãng trên bầu trời, hít một hơi thật sâu nói: - Chuyện này không cần phải suy nghĩ, Chu Tam Thất không phải là người ngu!
- Mời đại soái chỉ rõ.
Lưu Mậu khiêm tốn hỏi.
Vương Bán Cân cười nói: - Sơn Viễn, nếu đổi lại là Lưu Mậu ngươi, nếu thấy quân đội Đại Hán và Định An quân quyết chiến, ngươi sẽ làm thế nào?
Lưu Mậu sau khi trầm mặc hồi lâu mới thở dài nói: - Ta sẽ xuất binh hiệp trợ quân Hán đánh bại Định An quân.
Vương bán cân cười ha ha nói: - Ngươi hiểu rõ, Chu Tam Thất đương nhiên cũng hiểu rõ.
- Bất kể là Định An quân đánh bại chúng ta, hay chúng ta đánh bại Định An quân, nếu Chu Tam thất không tham dự, cục diện Ký Châu vẫn sẽ không thay đổi, chẳng qua là sẽ thay đổi quân đội tới vây thành mà thôi. Chu Tam Thất cũng có thể nghĩ mà hiểu, nếu quân đội Đại Hán ta đến đây, vậy thì Định An quân quay về phía nam kết cục đã chắc chắn rồi! Y hiểu rất rõ, Bùi Chiến xong rồi, hi vọng cuối cùng của Đại Chu cuối cùng cũng tan vỡ. Y nhất định phải lựa chọn, chống cự lại sư tử mạnh mẽ Đại Hán ta, hay là quy thuận. Nếu chống cự, y có phần thắng hay không?
Vương Bán Cân mỉm cười nói: - Không hề nghi ngờ, thiên hạ hiện giờ, không ai là đối thủ của điện hạ Hán Vương.
Lưu Mậu cảm thán nói: - Một suy nghĩ, định sinh tử thành bại, nếu Chu Tam Thất thật sự suy nghĩ rõ ràng, ngược lại cũng là một nhân vật.
Vương Bán Cân nói: - Chu Tam Thất có thể dựa vào hai vạn quân ngàn dặm mỏi mệt quay trở về khống chế được Thành Đức quân, đã nói rõ y là một nhân vật rồi. Nếu y lựa chọn quy thuận, y là một người sáng suốt lý trí, nếu y lựa chọn chống cự, không hề nghi ngờ gì y là một anh hùng, nhưng mà... anh hùng thì thường sống không lâu.
----------oOo----------
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận