BỎ LỠ CƠ HỘI
Bỗng nhiên, trong sơn cốc đối diện vang lên tiếng kèn. Quân Chu đang tổ chức công việc ngay lập tức dừng việc trong tay lại rồi đi lấy binh khí nắm trong tay, rất nhanh họ đã tập hợp xong. Một đội kỵ binh từ sâu trong sơn cốc xông ra, tầm khoảng hơn năm trăm kỵ binh, tràn ra miệng sơn cốc, giằng co ở phía xa với quân của Lưu Lăng bên này.
Không bao lâu, kỵ binh quân Chu phân ra hai bên, một đại tướng thân thể cường tráng khôi ngô cưỡi một đại mã cao màu đen đi ra. Đại tướng này ở trên ngựa chỉ về phía Lưu Lăng nói vài câu rồi đột nhiên từ quân trận chia làm hơn hai trăm kỵ binh xông về phía đám người Lưu Lăng.
- Thấy biến không sợ!
Lưu Lăng gật đầu nói: - Có thể làm được bốn chữ này đủ thấy được tố chất huấn luyện của quân Vĩnh Hưng như nào. Đội quân như này, hơn đám giặc cỏ Hôi Y quân rất nhiều.
Triệu Nhị chỉ vào hơn hai trăm kỵ binh đang bước tới, nói: - Chỉ là có chút tự đại, tưởng rằng hai trăm kỵ nhân mã đó có thể đánh bại được chúng ta? Nếu Vương gia không ở đây thì tốt, thuộc hạ chỉ dẫn năm mươi kỵ binh là có thể giết đám kỵ binh như nước kia ngã ngựa hết.
Lưu Lăng nói: - Bổn vương ở đây thì sao?
Triệu Nhị nói: - An nguy của Vương gia vẫn là quan trọng nhất, không cần tranh đấu ý chí với quân Chu làm gì.
Lưu Lăng hỏi: - Vậy bổn vương hỏi ngươi! Nếu như ta không ở đây thì trên dưới trăm thân binh của ta đều cho ngươi chỉ huy, ngươi có niềm tin chém hết hơn hai trăm quân Chu kia không?
- Nếu Vương gia không ở đây thì tất nhiên thuộc hạ sẽ có thể chém đám quân Chu kia như chém rau dưa, hà tất cần trăm kỵ binh, chỉ cần năm mươi người là đủ.
Lưu Lăng mỉm cười nói: - Vậy ngươi cần gì để ý bổn vương có ở đây hay không? Có hai trăm kỵ binh dâng đến cửa thế kia, nếu như không ăn một miếng thì chẳng phải sẽ khiến gã đại hán mặt đen đó cười cho sao? Hoa Linh, Triệu Nhị! Dẫn thân binh của bổn vương lên nghênh đón, đánh cho chúng tán loạn, giết xong thì chạy, để ý nhiều làm gì!
Hoa Linh và Triệu Nhị nhìn lướt một cái, nói: - Năm mươi người là đủ rồi ạ, bên cạnh Vương gia không thể không có người bảo vệ.
Nói xong, hai người điểm năm mươi kỵ binh, từ trên sườn núi xông xuống, nghênh đón giết tới hơn hai trăm kỵ binh quân Chu. Sườn núi này không dốc đứng, thật ra cũng không quá cao, năm mươi hai kỵ binh quân Hán cưỡi ngựa phi xuống, rất nhanh đã hình thành một trận hình công kích kỵ binh theo tiêu chuẩn.
Tốc độ của hai bên đều rất nhanh, không bao lâu khoảng cách đã kéo gần lại một trăm năm mươi bước. Trong thời gian đầu, hai bên đều dùng cung tiễn nhưng rất hiển nhiên, kỹ thuật cưỡi ngựa của Chu kỵ còn lâu mới bằng quân Hán. Hoa Linh một ngựa dẫn đầu, kéo cung tên, lập tức cắm lên chín Lang Nha tiễn. Hai cánh tay dùng lực, cung tên cứng nặng ba thạch bị y kéo căng như vầng trăng tròn. Cheng một tiếng, chín Lang Nha tiễn đồng thời bắn ra, phía đối diện lập tức có năm đến sáu kỵ binh bị Lang Nha tiễn bắn ngã ngựa.
Sau một vòng mưa mũi tên, kỵ binh quân Hán lập tức nghiêng người nắm chắc trên thân ngựa, không ngờ không ai bị mũi tên lông vũ của đối phương bắn ngã, còn kỵ binh quân Chu ít nhất cũng có ba mươi mấy người bị bắn chết. Đây không phải là chiến lực kỵ binh quân Chu thấp mà năm mươi kỵ binh quân Hán đều là những cao thủ trăm người chọn lấy một. Có thể trở thành thân binh của Lưu Lăng thì tất nhiên võ nghệ rất phi thường rồi.
Tránh được vòng mưa mũi tên thứ nhất của quân địch, kỵ binh quân Hán từ dưới ngựa xoay người bò lên, kéo cung tên đã bắn ra vòng mưa mũi tên thứ hai. Tốc độ hai bên tiếp cận quá nhanh, kể cả là tinh binh trăm trận của bọn họ như vậy cũng không theo kịp hai lượt mũi tên. Hoa Linh lại một lần nữa bắn rơi ba bốn binh Chu, lập tức thu cung tên lại, nắm một cây lao không chút nao núng ném về phía đối diện. Hai lượt tên một lao, đả kích của quân Hán sắc bén hơn xa kỵ binh quân Chu.
Mắt thấy khoảng cách của hai bên chỉ còn lại ba mươi bước, cũng chính là gần nhau trong gang tấc, trong hơi thở. Hoa Linh bỏ mặt giáp xuống, lôi mã giáo ra.
- Oanh!
Hai đội kỵ binh không ngoài sức tưởng tượng đụng chạm, ngay lập tức có không ít người ngã ngựa. Mặc dù chiến lực của quân Chu không hề tầm thường nhưng so với thân binh của Lưu Lăng về sức chiến đấu, kinh nghiệm chiến trường thì kỹ xảo giết người và kỹ năng tự bảo vệ mình còn xa mới bằng kịp. Dưới sức va chạm đó, lập tức có mấy chục binh Chu bị mã giáo sắc nhọn đâm chết, còn quân Hán chỉ có ba người ngã ngựa. Số lượng của hai bên đều không phải quá nhiều, sau một lần đụng độ rất nhanh đã giết vào trong.
Hoa Linh khoa chân múa tay ra hiệu, Triệu Nhị ngầm hiểu, sau khi hai người dẫn kỵ binh xông phá vòng vây quân địch lập tức chia làm hai bên trái phải, chia làm hai đội, một trái một phải lại một lần nữa giết về phía quân Chu. Tốc độ hai bên thúc ngựa quay lại dường như cùng nhau nhưng lúc này cách biệt về trang thiết bị thể hiện rất rõ ràng. Thân binh của Lưu Lăng, chẳng những mỗi người đều trang bị cung cứng, hơn nữa còn trang bị liên nỏ nhẹ.
Bình thường, liên nỏ này được thắt bên lưng, trong liên nỏ lúc này cũng được trang bị đầy đủ năm tên nỏ. Đưa tay, bóp cò, năm nỏ ngắn sẽ được bắn ra. Tốc độ bắn rất nhanh là ưu thế lớn nhất của liên nỏ. Nhưng lực phát ra của nó còn xa mới bằng được cung tên, vì vậy chỉ có trong năm mươi bước mới là khoảng cách tốt nhất để phát huy tác dụng.
Quân Chu thật sự không thể ngờ kỵ binh quân Hán lại trang bị nhiều vũ khí giết người như vậy. Mới điều chuyển đến đây, nỏ tiễn quân Hán đã bắn đến đổ ập lên đầu. Bốn mươi mấy liên nỏ phát uy lập tức có mười mấy kỵ binh quân Chu bị bắn ngã ngựa. Bắt đầu từ cung tiễn đến khi nỏ tiễn kết thúc, ở giữa lấy mã giáo đấu sức với mã giáo. Kỵ binh quân Hán chỉ tổn thất ba người, còn kỵ binh quân Chu tổn thất hơn một trăm nhân mã. Sự chênh lệch lớn như vậy, rõ ràng khiến tướng quân của quân Vĩnh Hưng quan sát trận ở phía xa cũng giận điên người lên.
Chưa từng đối địch chính diện, chịu nhiều thiệt thòi như vậy, chịu biết bao nhục nhã!
Danh tiếng của quân Vĩnh Hưng mặc dù không lớn bằng Thập Nhị Vệ nhưng kể cả Đại tướng quân của chiến binh Thập Nhị Vệ cũng không dám động đến quân Vĩnh Hưng. Mặc dù nguyên nhân chính là vì quân Vĩnh Hưng có hai mươi vạn đại quân nhưng sức chiến đấu của quân Vĩnh Hưng cũng không dễ coi thường. Năm đó, từ trong tay Hậu Thục quốc chiếm được lãnh thổ các châu như Tần Châu, Phượng Châu, Thành Châu, thắng lợi đánh với đại quân Hậu Thục được gọn nhẹ như vậy đều là quân Vĩnh Hưng đánh. Binh Hậu Thục được mệnh danh là bộ binh đệ nhất thiên hạ, ở trước mặt quân Vĩnh Hưng cũng chỉ có thất bại ê chề mà thôi. Hôm nay, hơn hai trăm kỵ binh quân Chu đối với năm mươi hai kỵ binh quân Hán lại thất bại thảm hại như vậy. Vì vậy, tướng quân mặt đen Thẩm Vạn Niên- người từng đích thân tham chiến trận Hậu Thục tất nhiên cũng buồn bực trong lòng.
Nhưng với niềm kiêu hãnh là một quân nhân khiến y không thể hạ lệnh tăng binh. Lấy hai trăm đấu với năm mươi, điều này đã khiến quân Chu mất mặt, nếu như lại phái kỵ binh ra trợ chiến thì kể cả giết hết những người Hán đối diện kia thì họ cũng không có gì vẻ vang cả.
Đôi mắt báo hung hăng trừng mắt nhìn lại, dường như quân Hán có vũ khí sát nhân trên người. Thẩm Vạn Niên hận nỗi không thể tự mình xông lại giết đám kỵ binh quân Hán giảo hoạt kia làm tám mảnh.
Mắt thấy kỵ binh hai bên muốn tiến hành trận chém giết trực diện lần hai. Lúc vẫn còn khoảng cách năm mươi bước thì một trận nỏ tiễn của quân Hán đánh cho kỵ binh quân Chu trở tay không kịp. Đợi bọn họ theo bản năng ghìm chặt chiến mã, kỵ binh quân Hán lại đột nhiên tăng tốc.
Hai đội kỵ binh quân Hán giống như hai thanh đao nhọn giết về hai bên đội quân của kỵ binh quân Chu. Đội quân của hai bên thoạt nhìn không được tề tụ nhưng kỵ binh cánh quân hai bên quân Chu đồng loạt bị kỵ binh Hán kéo xuống một tầng. Lúc quân Hán quay lại đã thay hoành đao giết tới hai cánh quân quân Chu, hoành đao rõ ràng là kém xa sự linh hoạt của mã giáo nhiều. Chính diện đối địch tất nhiên uy lực của mã giáo càng lớn hơn một chút, nhưng nếu như giao đấu như vậy mà giết tới hoặc cùng giằng co thì lực sát thương của hoành đao lớn hơn mã giáo.
Lại là bốn mươi mấy kỵ binh quân Chu bị đao pháp vô tình đâm phải. Những thi thể không đầu từ trên lưng ngựa ngã nhào xuống đất. Sau lần thứ hai tấn công, số lượng quân Chu đã tương xứng với quân Hán. Hai lần tấn công khiến cho quân Chu với ý chí chiến đấu sục sôi trước đó lập tức giống như cà cuống bị đánh gãy gục xuống đất, sĩ khí lập tức rơi xuống đáy vực sâu. Thủ đoạn của quân Hán phải nói là quang minh chính đại, bởi vì họ có thể dùng hợp lý những binh khí kia một cách triệt để.
Tầm khoảng năm mươi kỵ binh quân Chu còn sót lại, sau lần thứ hai quay đầu ngựa nhắm ngay vào quân Hán, trong lòng ai nấy đều toát lên ý nghĩ lạnh ghê người, đó là nỗi sợ hãi đối với cái chết mà không thể ngăn cản nổi. Ba năm trước trong trận đấu với binh Hậu Thục, bọn họ là những thiên binh thiên tướng bách chiến bách thắng nhưng lần này, bọn họ bị đánh cho tơi bời, hơn nữa đến cơ hội đổi đời cũng không có nữa. Chết rồi, còn lấy gì để đổi đời nữa đây?
- Đủ rồi!
Hoa Linh khoát tay áo nói với Triệu Nhị.
Triệu Nhị đẩy giáp mặt lên, cười nói lại một câu: - Đến một lần nữa xem, bảo đảm không còn sót tên nào!
Nhưng khi hắn nhìn thấy tướng quân mặt đen kia cuối cùng không thể nhịn được nữa dẫn theo mấy trăm kỵ binh xông lại, nghĩ đến sự an toàn của Vương gia, hắn đành phải vứt bỏ ý nghĩ giết đến cùng năm mươi quân Chu còn lại. Thấy quân Chu đối diện không có ý định xông lại nữa, Triệu Nhị tháo cung tiễn xuống rồi hàng loạt ba mũi tên bắn lại, bắn trúng ba tên kỵ binh. Hắn cảm thấy thỏa mãn, khoát tay, dẫn hơn bốn mươi kỵ binh còn sót lại quay về.
Lúc bọn họ trở về, Lưu Lăng đã dẫn người từ trên sườn núi nhỏ dần dần chậm rãi đi xuống.
- Làm tốt lắm!
Lưu Lăng cười nói.
- Chúng ta trở về thôi! Nếu tướng quân mặt đen kia dám đuổi theo thì không còn gì tốt hơn.
Hắn khoát tay áo, dẫn các tướng trở về.
Thẩm Vạn Niên rất tức giận. Theo y thấy, hành vi của quân Hán vô cùng vô liêm sỉ, được việc liền chạy luôn, đâu có tinh thần của một quân nhân. Tính tình y thô lỗ thẳng thắn, kiên định cho rằng chết trận mới là cái kết của một quân nhân, cũng là vinh dự cao nhất. Nếu đổi lại là y thì tuyệt đối sẽ không dẫn người rút lui mà sẽ dẫn người tiếp tục giết đến khi tất cả chết trận mới thôi. Đây là một khuyết điểm, một khuyết điểm trí mạng.
- Đuổi theo cho ta! Không phanh thây đám khốn khiếp kia ra thì ông đây không thể nuốt trôi cục hận này!
Y hổn hển giận dữ hét.
Một lang tướng giữ chặt dây cương của Thẩm Vạn Niên, nói: - Tướng quân đừng đuổi theo nữa, đại soái bảo tướng quân sống chết cũng phải giữ được Nhất Tuyến Hạp, tướng quân không thể khinh suất.
Nhắc tới Tạ Tuấn- Tiết Độ Sứ của quân Vĩnh Hưng, Thẩm Vạn Niên đang tức giận lập tức mềm nhũn ra giống như quả bóng xịt hơi. Đại soái quân pháp như sơn, nếu như mình khinh suất dẫn quân đi thì kể cả giết hết trăm người chỉ e mình cũng sẽ bị nghiêm trị. Y không sợ chết, nhưng sợ chết ở quân pháp chứ không phải trên chiến trường. Tuy nhiên, nếu biết trong đội quân khoảng trăm người kia lại có Chủ soái quân Hán Hán Trung Vương Lưu Lăng, chỉ e y sẽ liều mạng bị quân pháp xử chết cũng sẽ dẫn người bổ nhào lại.
Đời người không có chữ 'nếu như', vì vậy, Thẩm Vạn Niên bỏ lỡ một lần cũng là cơ hội duy nhất có thể uy hiếp đến sự an nguy của Lưu Lăng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận