Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 455: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
KHÔNG THỂ THƯƠNG ĐẾN THẬN
Sau khi tiến vào Triệu Châu, Lưu Lăng sai người thống kê thương vong, sau đó mặc nguyên áo giáp đi đến từng doanh trại hỏi thăm những binh sĩ còn sống sót sau trận chiến, đi đến đâu cũng dừng lại trấn an từng người. Binh lính thấy Hán Vương điện hạ mà mình ủng hộ vẫn bình an thì tất cả đều xúc động vỗ tay. Nhìn bọn họ ngẩng cao đầu đầy sĩ khí như vậy, nào có giống những bại binh vừa trải qua một trận chiến tàn khốc?
Đúng vậy, trong mắt quân Hán, chỉ cần Hán Vương điện hạ còn tồn tại thì bọn họ vĩnh viễn sẽ không thất bại. Kẻ thù gây thương tổn cho họ, sớm muộn gì cũng phải trả giá gấp mười gấp trăm. Hán Vương đã từng nói, ai dám giơ nắm đấm với chúng ta thì chúng ta sẽ đánh lại thật mạnh! Tuy chiến trận lúc này không thuận lợi nhưng không có ai thấy giận dữ.
Thật ra số thương vong của quân Hán vẫn ít hơn so với bên người Khiết Đan. Có tổng cộng hai vạn tám nghìn nhân mã đến viện trợ Triệu Châu, hơn mười bảy nghìn người đã chết trận bên ngoài thành, trong đó bao gồm hai nghìn kỵ binh hạng nặng của Tu La Doanh. Đây xem như là lần thương vong nặng nề nhất trong tất cả những lần nam chinh bắc chiến của quân Hán, nhất là mất đi hai nghìn kỵ binh hạng nặng của Tu La Doanh thật sự khiến người khác đau xót. Nếu không phải bởi vì bảo vệ bộ binh của quân Thành Đức thì kỵ binh của Tu La Doanh cũng không tổn thất nặng nề đến vậy. Bọn họ là kỵ binh bách chiến bách thắng, từ trước đến nay chưa từng chịu đả kích lớn như vậy.
Đòn đả kích này không thể khiến kỵ binh Tu La Doanh bị khuất phục mà chỉ làm ý chí chiến đấu của họ càng dâng trào hơn. Mỗi người đều âm thầm thề rằng lần tới phải khiến quân địch tổn thất gấp mười lần để tế các huynh đệ trên trời.
Quân Thành Đức tổn thất gần mười nghìn nhân mã, đây là đội quân tinh nhuệ nhất của Thành Đức, dù chỉ chết một người cũng làm Chu Tam Thất đau lòng. Nhưng y không hề oán hận hay buồn phiền, cuộc chiến lớn như vậy, cho dù có thảm thiết hơn nữa thì y cũng sẽ không lùi bước. Bởi vì kẻ thù này không phải là người Hán Trung Nguyên, mà là kẻ thù từ một quốc gia khác đến làm xằng làm bậy, là kẻ thù thực sự.
Bên trong thành Triệu Châu còn khoảng hai vạn quân trông giữ, hơn phân nửa trong số đó đều bị thương. Binh lính còn sống sót của quân Thành Đức cũng không tốt hơn là bao, gần như không thấy ai là hoàn toàn lành lặn. Nhưng thật ra số người bị thương trong khoảng bốn nghìn nhân mã còn lại của Tu La Doanh không nhiều, binh lính vào thành gần như vẫn còn tràn đầy sức chiến đấu. Điều này có nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì những kỵ binh Tu La Doanh bị thương hầu như đều có lựa chọn giống nhau, đó là tự giác ở lại phía sau để ngăn cản và đuổi theo Lang kỵ Khiết Đan, sau đó cùng kẻ thù đồng quy vu tận.
Sau khi kiểm tra thương vong và trấn an binh lính, Lưu Lăng mặc một thân áo giáp ngấm máu trở về nha môn châu phủ Triệu Châu. Lưu Lăng không thay quần áo, mang nguyên thân người nhuốm máu cùng các tướng quân mở một cuộc họp ngắn gọn.
- Triệu Đại, trên chiến trường ta cho ngươi phái người đi thông báo cho Dương Nghiệp và Hoa Linh áp tải lương thảo ở phía sau tạm thời lui về Ký Châu, đã làm chưa?
Sắc mặt Lưu Lăng hơi tái nhợt, có lẽ là bởi vì trận đại chiến vừa rồi đã khiến hắn gần như tiêu hao hết thể lực.
Triệu Đại đáp:
- Tất cả đề kỵ đều đã phái đi rồi, thuộc hạ thấy có người phá vòng vây xông ra.
Lưu Lăng gật đầu nói:
- Như vậy là tốt rồi, bằng không nếu bị người Khiết Đan đánh cho không kịp trở tay thì tổn thất của Dương Nghiệp và Hoa Linh chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng. Quân nhu đều đã đến Ký Châu, ở đó còn có hơn hai vạn huynh đệ quân Thành Đức đóng giữ thành, viện binh tập hợp lại dần dần chạy đến sẽ trở thành uy hiếp trực tiếp đối với người Khiết Đan.
Lưu Mậu thấy Lưu Lăng có vẻ mệt mỏi, trong lòng không hiểu sao cảm thấy khó chịu:
- Vương gia... thuộc hạ vô năng, khiến Vương gia phải chịu ủy khuất. Nếu thuộc hạ đánh bại được Ly Yêu Na Nhan ở Triệu Châu thì Vương gia đã không cần phải dẫn quân vội vã chạy đến cứu viện cho thuộc hạ như vậy.
Lưu Lăng cười nói:
- Ngươi cũng đâu phải thần tiên. Cục diện như thế mà vẫn bảo vệ được Triệu Châu là ngươi đã lập được công lớn rồi. Hơn nữa, nếu ta bị ủy khuất thì cũng là do ta vô dụng, có liên quan gì đến các ngươi đâu? Đừng băn khoăn nữa, ta tuy chưa từng thất bại, nhưng thỉnh thoảng thua một lần cũng sẽ không nổi giận rồi tự vẫn như nữ nhân. Hôm nay chịu thiệt, ngày mai lại lấy về những gì đã mất là được.
Chu Tam Thất nói:
- Kỳ thực nếu tính ra thì Khiết Đan tổn thất ít nhất cũng ba vạn người trở lên, chúng ta cũng không tính là bại trận. Người Khiết Đan chiếm hết ưu thế, cả thiên thời lẫn địa lợi nhưng vẫn không thể giết sạch chúng ta, sự thật là bọn chúng thua trận mới đúng.
Lưu Lăng khoát tay áo nói:
- Bại trận là bại trận, chịu thiệt là chịu thiệt, kẻ chạy trốn là chúng ta chứ không phải người Khiết Đan. Xét cho cùng thì lần này là do ta sơ suất. Ta không ngờ Ly Yêu Na Nhan trẻ tuổi như vậy mà lại có thể vận dụng được những tinh túy trong binh pháp, đây quả là đối thủ mà ta đã xem nhẹ. Đối phương chuẩn bị rất đầy đủ mà chúng ta lại có vài phần khinh thường, vậy nên thất bại cũng là chuyện dễ hiểu, nếu thắng thì phải nói là do chúng ta may mắn. Trước đây ta vẫn thường nói với các ngươi rằng không thể ỷ vào việc liên tiếp chiến thắng mà trở nên kiêu ngạo, thật ra nói đi nói lại thì đừng nói là các ngươi, ngay cả trong lòng ta cũng nảy sinh một chút kiêu căng khinh địch. Là do mấy năm nay chinh chiến quá thuận lợi nên mới phải nhận giáo huấn hôm nay.
Hắn ngừng lại một chút:
- Vấp ngã một lần, sau này phải nhớ kỹ, không thể khinh thường bất kỳ một đối thủ nào.
Lúc nói lời này, Lưu Lăng đột nhiên nghĩ đến Ly Yêu Na Nhan kia giống như một mũi tên lao từ trên trời cao xuống, nếu tổng kết bằng hai chữ để hình dung, thì phải là "kinh diễm".
Một người dụng binh thành thạo, lại còn có thể bắn ra một mũi tên như vậy, có lẽ phải chú ý cẩn thận hơn mới được. Đáng tiếc, Lưu Lăng lắc đầu, mũi tên bắn trả của mình không thể bắn chết tên Ly Yêu Na Nhan kia. Y hết sức giảo hoạt, không bao giờ giơ cờ lớn lên, trên chiến trường căn bản sẽ không ai có thể phát hiện ra y là chủ tướng người Khiết Đan. Nếu không phải y bắn mũi tên kia ra trước thì sẽ không thể biết được y đang đứng ở đâu.
- Hổ Đình Hầu, phòng thủ cho thành đã sắp xếp xong cả chưa?
Lưu Lăng hỏi.
Lưu Mậu ôm quyền:
- Đều đã sắp xếp thỏa đáng rồi, thuộc hạ và Chu Tướng quân đã chỉnh đốn binh lính trong thành, tổng cộng có ba mươi mốt nghìn người, ngoài kỵ binh Tu La Doanh thì số binh lính còn lại được phân thành bốn nhóm thay phiên nhau phòng thủ, đây cũng là cho bọn họ dành thời gian khôi phục thể lực. Điều đáng lo nhất là lang trung và thuốc thang trong thành không có nhiều, rất nhiều thương binh vẫn còn chưa được chữa trị. Thời tiết đang dần chuyển lạnh, cần phải nghĩ cách để bố trí ổn thỏa cho các thương binh.
Lưu Lăng gật đầu nói:
- Chuyện này Hổ Đình Hầu hãy lo liệu đi, chuyện trong thành Triệu Châu có ngươi là tương đối thông thạo. Không đủ thảo dược thì dùng tro rơm để cầm máu trước, cố gắng hết sức nghĩ cách đi, không thể để binh lính nằm đó chờ chết được.
Lưu Mậu lên tiếng:
- Vương gia yên tâm, lần này đến Triệu Châu, thuộc hạ gần như đã chuyển toàn bộ dược liệu của Ký Châu đến đây, quân nhu hiện tại vẫn còn một bộ phận còn trữ, lang trung Ký Châu cũng đưa đến hơn mười người, trong thành Triệu Châu cũng có không ít, ngày mai thuộc hạ sẽ phái người dẫn lang trung đến triệu tập.
Lưu Lăng ừ một tiếng, im lặng một chút rồi khó khăn nói:
- Không thể chữa khỏi cho những người bị trọng thương... thì tạm thời cứ để đấy đã, chữa cho những người bị thương nhẹ trước đi.
Tất cả mọi người trầm mặc, lặng lẽ gật đầu.
Chu Tam Thất hỏi:
- Hổ Đình Hầu, lương thảo và quân nhu trong thành còn đủ duy trì trong bao lâu?
Lưu Mậu nói:
- Nếu tính theo số lượng nhân mã hiện tại thì hẳn là còn đủ duy trì nửa tháng nữa, nếu dùng hạn chế thì có thể kéo dài được một tháng.
Lưu Lăng lắc đầu nói:
- Không cần hạn chế, để binh lính ăn no một chút đi.
Hắn tự tin cười nói:
- Không tới nửa tháng thì vòng vây của Triệu Châu sẽ được cởi bỏ, tin ta đi.
Hỏi thăm thêm một chút về tình hình bên trong thành, Lưu Lăng biết tất cả mọi người đều đã mệt mỏi, vì thế nên cho những người đang trực ở bên ngoài về doanh trại nghỉ ngơi. Lúc mọi người đang đi ra ngoài, Lưu Lăng đột nhiên nói:
- Hổ Đình Hầu, Triệu Đại, hai ngươi ở lại, ta còn có việc muốn bàn với các ngươi.
Triệu Đại và Lưu Mậu dừng bước, quay lại phòng khách, cúi người hỏi:
- Vương gia còn có gì muốn phân phó?
Lưu Lăng nhìn lướt qua phía ngoài lều:
- Cho người của viện Giám sát ra trực, để binh lính đi nghỉ ngơi cả đi.
Triệu Đại biến sắc, dường như đã đoán được có chuyện gì đó không tốt. Y lập tức xoay người lệnh cho vài chục hộ vệ của viện Giám sát bảo vệ Lưu Lăng trong phòng khách, đổi hết toàn bộ lính. Y đi nhanh về phòng khách, phát hiện Hổ Đình Hàu mang vẻ mặt vừa kinh hoảng vừa đau đớn đứng chôn chân ở đó.
Thấy Triệu Đại trở về, Lưu Lăng càng cố gượng cười:
- Phái người gọi Mẫn Tuệ tới, hai người các ngươi bị thế này, ta lại bị thương, chuyện này không thể tiết lộ ra ngoài.
Lưu Lăng vịn ghế, chật vật đứng lên kéo áo choàng phía sau lưng sang một bên, để lộ ra mũi tên đã bị bẻ gãy phần thân vẫn còn cắm sâu trên lưng. Lưu Lăng nhìn Lưu Mậu và Triệu Đại lúc này đang hoảng sợ:
- Chặn được mũi tên lớn thì lại không tránh được mũi tên nhỏ, khả năng bắn cung một lần hai mũi tên của Ly Yêu Na Nhan quả nhiên rất giỏi.
Sắc mặt hắn tái nhợt nhưng lại không hề có chút đau đớn nào, Triệu Đại và Lưu Mậu có thể tưởng tượng ra được Vương gia chịu đau, giả vờ như không có việc gì mà đi trấn an binh lính trước, sau đó lại trấn an các tướng quân kia. Nghị lực lớn như vậy sao có thể không khiến người rung động được?
Lúc Mẫn Tuệ nghe hộ vệ viện Giám sát nói Vương gia cho mời đến phòng khách thì sắc mặt đột nhiên trắng bệch, nàng cắn môi, không nói gì mà lập tức xếp lại hòm thuốc, dùng một bộ y phục sạch bọc lại, sau đó hít thở sâu vài lần rồi bình tĩnh đi đến phòng khách dưới ánh nhìn chăm chú của binh lính và người của viện Giám sát.
Sau khi nhìn thấy vết thương sau lưng Lưu Lăng, sắc mặt Mẫn Tuệ càng thêm tái. Nhưng nàng nhanh chóng buộc bản thân mình trấn tĩnh lại, sau đó hỏi Lưu Mậu và Triệu Đại:
- Hai vị đại nhân có tay ai tương đối ổn định không? Xin hãy đến hỗ trợ cho ta.
Triệu Đại hít một hơi thật sâu:
- Để ta.
Sau khi giúp Lưu Lăng cởi áo giáp ra, Triệu Đại mới phát hiện mồ hôi đã thấm ướt đẫm nội y của hắn.
- Vương gia tự mình bẻ gãy mũi tên sao?
Mẫn Tuệ hỏi.
Lưu Lăng gật đầu:
- Lúc vào thành.
Mẫn Tuệ lắc đầu:
- Lúc bẻ gãy thân tên, vết thương bên trong đã lan rộng hơn, nô tì cũng cần phải mở rộng miệng vết thương bên ngoài một chút để khâu lỗ hổng bên trong lại. Sẽ rất đau, vậy nên nô tì muốn dùng thuốc tê được làm từ hoa mạn đà la, sinh thảo ô, toàn đương quy, hương bạch chỉ, xuyên khung, sao nam tinh.
Lưu Lăng cười nói:
- Không cần hỏi ý kiến ta, nên làm như thế nào thì nàng cứ thế mà làm.
Hắn dừng một chút:
- Hy vọng không tổn thương đến thận... Ta vẫn muốn sinh thêm vài đứa con trai nữa.
Miệng vết thương còn đang chảy máu, Lưu Lăng vẫn không chịu tháo giáp chính là do sợ bị người khác nhìn thấy thương thế trên người, trên áo giáp đều là vết máu, vậy nên không ai chú ý đến mặt ghế nơi hắn ngồi đã biến thành một vũng máu.
Sau khi Mẫn Tuệ đến, trong lòng Lưu Lăng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Mẫn Tuệ cho hắn uống hai viên thuốc, không bao lâu sau, Lưu Lăng nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Bình Luận

0 Thảo luận