CƯỜI ĐẮC Ý.
Người của đề kỵ đem Thạch Đang đã đứt tay cùng Ngô Hữu Hóa trói trên lưng ngựa, Loan Ảnh đã mệt không chịu nổi, nhưng nàng vẫn cố chấp muốn đi tìm Diệp Tú Ninh và Diệp Bình An, Lưu Lăng lệnh hai ngân y đem theo năm mươi kỵ binh đưa Thạch Đang cùng Ngô Hữu Hóa về Giang Châu trước, hắn mang theo người ngựa cùng Loan Ảnh đi tìm Diệp Tú Ninh hai người.
Lưu Lăng cũng không trưng cầu ý kiến của Loan Ảnh, một tay ôm nàng đặt lên lưng Hồng Sư Tử, sau đó để nàng dẫn đường, hắn mang theo đề kỵ theo sau. Một khắc khi được Lưu Lăng ôm lên lưng ngựa, hận ý trong lòng Loan Ảnh đã biến mất không còn chút gì, thay vào đó là một loại tình cảm khó nói nên lời, có lẽ là cảm kích, có lẽ là sự thoải mái sau khi loại bỏ hiểu lầm, có lẽ chút áy náy đối với Lưu Lăng, có lẽ là sự cảm kích sau khi đại nạn không chết, có lẽ là sự bá khí của Lưu Lăng khiến nàng khó xử, loại cảm giác phức tạp này ngay cả nàng cũng không thể hiểu được, loại cảm giác này khiến Loan Ảnh khó mà thích ứng.
Từ sau khi Loan Ảnh rời đi tới khi Lưu Lăng đuổi kịp, chưa tới một canh giờ. Diệp Tú Ninh và Diệp Bình An đã sức cùng lực kiệt vốn không thể đi xa, tục ngữ có câu nhìn núi chạy chết người, lúc đó các nàng nhìn ngọn núi trước mặt không xa lắm, nhưng thực sự chạy qua đó mới phát hiện khoảng cách so với tưởng tượng xa hơn nhiều.
Người của viện Giám sát có người là cao thủ truy đuổi, không qua bao lâu đã phát hiện vết tích của Diệp Tú Ninh hai người họ. Trong lòng Loan Ảnh gấp rút, không ngừng hô to.
Cuối cùng, ở trong một hang động ẩn mật, quan viên của viện Giám sát tìm thấy Diệp Tú Ninh cùng Diệp Bình An vẻ mặt quyết tuyệt đang ôm nhau. Vào lúc nhìn thấy quan viên viện Giám sát khoát trên mình liên hoa trường bào màu đen, hai người còn tưởng là người của Thạch Đang tìm được bọn họ. Diệp Bình An tuổi còn nhỏ đem Diệp Tú Ninh đẩy sang một bên, cầm một thanh đao nhỏ gào khóc lao tới. Quan viên của viện Giám sát bất đắc dĩ đem đối phương đẩy ngã, Diệp Bình An vẫn giống như con sói nhỏ đang tru lên liều mạng xông về phía quan viên viện Giám sát. Đến khi Loan Ảnh đến, cậu mới từ từ bình tĩnh trở lại, sau đó chạy tới ôm Loan Ảnh khóc xé ruột gan.
Lưu Lăng thở dài một hơi, phân phó hai binh sĩ của đề kỵ đem áo choàng cởi xuống đắp lên người Diệp Tú Ninh cùng Diệp Bình An, đưa hai người họ dìu lên lưng ngựa. Trải qua hai ngày hai đêm cùng một trận đấu nhỏ, binh sĩ của đề kỵ cũng đã mỏi mệt rồi. Tốc độ trở về Giang Châu so với lúc đến chậm hơn nhiều, khi đi được nửa đường, xe ngựa của viện Giám sát Giang Châu dưới sự hộ vệ của quận binh Giang Châu kịp đến tiếp ứng.
Lưu Lăng để cho Loan Ảnh ba người các nàng lên xe ngựa trước, sau đó hỏi Giang Châu quận thủ Trương Lượng đang quỳ một chân ở ven đường:
- Việc mà ta phân phó, đã làm xong chưa?
Trương Lượng là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, xuất thân quân võ, từng là một thiên phu trưởng, sau khi quân Hán công phá Giang Châu thì được lưu lại đảm nhiệm chức quận thừa, cho đến nay đã hơn hai năm. Thân hình của y không cao, nhưng vô cùng khỏe mạnh. Trên khuôn mặt đen rám có dấu vết của đao kiếm, trên mặt lộ ra vẻ tiều tụy.
- Hồi Vương gia, nhà của Giang Châu quận thủ Ngô Hữu Hóa đã bị bao vây, một người cũng không thoát. Dưới sự phối hợp của quan viên viện Giám sát, đệ tử Bạch Liên giáo trong thành Giang Châu tổng cộng đã bắt được hai trăm ba mươi chín tên, bá tánh Giang Châu cũng không ít là tín đồ của Bạch Liên giáo, ty chức không có bắt người quy mô lớn, chỉ là dán cáo thị nói cho bá tánh biết Bạch Liên giáo có ý đồ tạo phản đã bị trấn áp, tất cả đã bị bắt về quy án. Phàm là tín đồ của Bạch Liên giáo đều tự động đến nha môn báo cáo, sẽ không liên lụy bọn họ. Thạch Đang cùng Ngô Hữu Hóa bị áp giải vào đại lao Giang Châu, ty chức đã phái binh canh giữ nghiêm ngặt.
Lưu Lăng ừ một tiếng nói:
- Làm tốt lắm, đừng làm bá tánh hoảng sợ. Ngươi xuất thân quân võ, ta nhớ là mùa thu Đại Thống bốn năm nhậm chức Giang Châu quận thủ. Cô trị quân, luôn thưởng phạt phân minh. Ngươi không thông đồng cùng Ngô Hữu Hóa làm bậy, đây là một công lao. Khi ngươi biết rõ thủ lệnh của Cô nhưng lại không ngăn cản Ngô Hữu Hóa, cũng không phái binh truy kích dẹp bọn phản tặc Bạch Liên giáo, sai lầm này. Công nhỏ mà sai lớn, cho nên phạt ngươi một năm bổng lộc, ngươi có phục không?
Trương Lượng dập đầu nói:
- Ty chức khiến Vương gia thất vọng rồi, xin Vương gia trị tội.
Lưu Lăng nói:
- Sau này ngươi hãy nhớ lấy một chuyện, đừng chỉ lo trước lo sau, sau khi mệnh lệnh của Cô đã hạ xuống, bất kể là muốn ngươi làm cái gì, đều không cần suy nghĩ chuyện gì khác, cứ làm theo là được.
- Ty chức đã rõ! Ty chức... Để Vương gia thất vọng rồi.
Trương Lượng này lần thứ hai nói câu này.
Lưu Lăng thản nhiên nói:
- Thất vọng thì có một chút, cho nên về sau ngươi thể hiện tốt một chút, nếu như còn do dự không dứt như vậy, quận thừa này của ngươi cũng đừng ngồi nữa. Ngô Hữu Hóa là người của Bạch Liên giáo, ngươi không biết, cho nên trong lòng ngươi còn băng khoăn không dám phái binh, Cô lần này không phạt nặng ngươi. Chức vụ Giang Châu quận thủ ngươi cũng kiêm luôn trước đi, phí chút tâm sức.
Sắc mặt Trương Lượng nhất biến, trong lòng thì cảm động vô cùng.
Phạm phải tội lớn, Vương gia không những phạt nhẹ, mà còn thăng một bậc của y. Ân đức này, Trương Lượng khắc ghi trong lòng.
Lưu Lăng trèo lên xe ngựa, xoay người nói với Trương Lượng:
- Sau khi ngươi về trước triệu tập dân chúng, nói với họ Cô đã tới Giang Châu. Để bá tánh ở dưới cửa thành đợi, Cô có lời muốn nói với họ.
Trương Lượng lập tức đáp ứng, vội vã lên ngựa trước chạy về Giang Châu.
Sau khi Lưu Lăng lên xe ngựa ngồi xuống, nhìn vẻ mặt mệt mỏi và tiều tụy của ba người áy náy cười cười.
- Là ta sơ sót, để các người chịu ủy khuất. Sau khi trở về Giang Châu, ta sẽ đem những người đầu sỏ truy kích các người giết hết. Phản nghịch của Bạch Liên giáo trong thành toàn bộ đã bị bắt, người nhà của Giang Châu quận thủ Ngô Hữu Hóa cũng bị trông chừng. Loan Ảnh... ta nói qua, dẫn cô đi giết người. Sau khi trở về cô ở bên cạnh ta, xem ta, thay các người báo thù.
Loan Ảnh há miệng, nhưng lại không biết nói gì.
Lưu Lăng quay đầu nói với Diệp Tú Ninh:
- Khiến Diệp đại gia chịu khổ rồi, trong lòng ta vô cùng áy náy. Ta nghe nói các người vốn muốn đi Tấn Châu, lần này ta vừa muốn đưa gia quyến đến Giang Nam. Các ngươi theo xe ngựa của ta cùng đi trước đi, tịnh dưỡng tốt thân thể. Đợi đến khi về Tấn Châu, ta ở Tấn Châu tìm một căn nhà đàng hoàng để các người an thân.
Trên mặt Diệp Tú Ninh tuy rằng bẩn thỉu mà thần sắc cũng có phần tiều tụy, nhưng cũng hồi phục không ít. Nàng lễ phép khom lưng nói với Lưu Lăng:
- Tạ ơn Vương gia chiếu cố, lần này nếu không nhờ Vương gia, ba người bọn tôi chỉ sợ khó tìm đường sống. Lúc trước dân nữ trách lầm Vương gia, xin Vương gia thứ tội.
Lưu Lăng cười cười nói:
- Diệp đại gia, do ta suy xét không chu toàn để các người gặp nguy hiểm. Nên xin lỗi phải là ta, lời đã nói nhưng không làm được, thật có lỗi.
Diệp Tú Ninh vội vàng nói:
- Vương gia ngàn vạn lần đừng nói vậy, Thạch Đang là người bụng dạ khó lường sớm muộn gì cũng ra tay với ba người bọn tôi, chuyện trong giáo tôi cùng tiểu Ảnh đã không nhúng tay vào để cho người dưới làm, Thạch Đang thì cảm thấy có cơ hội muốn đem Bạch Liên giáo chiếm làm của riêng, cho nên... Vương gia không cần cảm thấy áy náy.
Lưu Lăng cười cười, xoay đầu hỏi Diệp Bình An đang co rúc trong lòng Loan Ảnh:
- Sợ không?
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Bình An vẫn trắng bệch như cũ, vô cùng suy nhược.
- Sợ.
Cậu cắn môi nói.
Lưu Lăng lại hỏi:
- Hận ta không?
Diệp Bình An trước tiên gật gật đầu, sau đó lại dùng sức lắc lắc đầu:
- Lúc trước là hận Vương Gia, vì ta tưởng Vương Gia lừa mẫu thân, lừa tỷ tỷ. Nhưng bây giờ không hận nữa, một chút cũng không hận.
Lưu Lăng cười cười nói:
- Không chỉ là chuyện này, ta đánh xuống thiên hạ Đại Chu, hận ta không?
Diệp Bình An lần nữa lắc đầu nói:
- Sau khi phụ thân chết, Đại Chu đã không phải Đại Chu của Sài gia chúng ta nữa. Đại Chu cho dù không bị Vương Gia hủy hết, cũng sẽ bị kẻ khác hủy mất. Bùi Chiến để ta làm Hoàng Đế, ta biết y chỉ không muốn gánh tội giết chủ thôi. Cho dù y biểu hiện bên ngoài không giết ta, sớm muộn cũng sẽ giết ta thôi. Vương Gia có được giang sơn này tốt hơn so với người khác, ta sớm đã quá mệt mỏi đối với những ngày tháng bị người khác coi như con rối rồi. Hơn nữa...
Cậu nhìn Diệp Tú Ninh cùng Loan Ảnh cười nói:
- Bây giờ ta có mẫu thân cùng tỷ tỷ yêu thương ta, trong lòng ta sớm đã không còn hận thù. Bất kể là Vương Gia, hay những người đã từng tổn thương ta, ta sớm đã không còn hận nữa. Ta là Diệp Bình An, không phải Sài Tông Nhượng.
Lưu Lăng thản nhiên cười cười, nhìn đôi mắt sáng trong của Diệp Bình An nói:
- Cái tên Diệp Bình An này rất hay, chỉ là... nữ nhi mà gọi tên này có chút không quen đấy.
Lời hắn vừa thốt ra, ngoại trừ hắn ra sắc mặt ba người lập tức thay đổi.
Lưu Lăng nhìn biểu tình của ba người kinh ngạc như vậy, cười nói:
- Tuy rằng ta không biết tại sao triều đình Đại Chu cùng những người trong cung lại cố chấp đem một công chúa biến thành hoàng tử, nhưng ta biết các người chịu khổ không ít rồi. Ta từng nói, để các người có một đời bình an. Mặc kệ ngươi là nam hay nữ, những lời ta nói đều giữ lời. Hiện tại ngươi có một mẫu thân tốt, một tỷ tỷ tốt, sau này cuộc sống của ngươi sẽ rất hạnh phúc rất hạnh phúc.
Diệp Bình An kinh ngạc mở to hai mắt, lập tức chậm rãi cúi đầu:
- Vương Gia... đã sớm biết?
Lưu Lăng ha hả cười lớn nói:
- Nghỉ ngơi một chút đi, rời khỏi Giang Châu còn một đoạn đường nữa, còn phải đi một canh giờ nữa, mấy ngày này các người vừa sợ vừa mệt, hiện tại mọi thứ đều qua cả rồi.
Thấy ba người nữ tử ba độ tuổi khác nhau mở to mắt nhìn mình như nhìn yêu quái, Lưu Lăng thả lỏng người cười nói:
- Không ngủ? Vậy ta ngủ một lát đây, cưỡi ngựa hai ngày hai đêm, buồn ngủ rồi.
Nói xong, Lưu Lăng dưới ánh mắt phức tạp của ba người dựa vào thùng xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Có lẽ Lưu Lăng không có phòng bị gì đối với ba người các nàng, không ngờ không qua bao lâu đã vào cõi mộng. Diệp Tú Ninh nhìn nhìn Loan Ảnh, lại nhìn Diệp Bình An, sắc mặt rất phức tạp. Bỗng nhiên, nàng rạng rỡ cười cười, thoải mái mà mừng rỡ.
Nhìn nàng cười, Loan Ảnh cùng Diệp Bình An cũng cười theo.
Trong giấc ngủ khóe miệng của Lưu Lăng câu lên thành một đường cong, tuy rằng mặt hắn có chút mỏi mệt, nhưng dáng vẻ hiện tại của hắn xem ra lại có chút khoan khoái như thế, sạch sẽ như thế, yên tĩnh như thế. Cũng không biết có phải là do xóc nảy hay không, thân thể của Lưu Lăng đang dựa vào thùng xe từ từ lệch qua một bên. Đầu của hắn dựa vào vai của Loan Ảnh, khiến cho gương mặt của nữ tử nào đó lập tức đỏ lên giống như một đóa hoa đào đang nở rộ.
Diệp Tú Ninh vẫy vẫy tay với Diệp Bình An, Diệp Bình An tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng thông minh vô cùng, cô bé cười cười, từ trong lòng Loan Ảnh đứng dậy ngồi cạnh Diệp Tú Ninh, đầu dựa vào trong lòng Diệp Tú Ninh, dù sao cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ chưa tới mười tuổi, những ngày này chịu kinh sợ chạy trối chết sớm đã mệt đến cực điểm. Thuận theo sự lay động của xe ngựa, sự mỏi mệt của cô bé cũng dâng lên. Trước khi nhắm mắt thiếp đi, cô bé nở ra một nụ cười khiến Loan Ảnh không hiểu là ý gì.
Diệp Tú Ninh cũng chậm rãi nhắm mắt lại, không nhìn Hán Chủ Lưu Lăng đang dựa trên vai Loan Ảnh, cũng không nhìn gương mặt đang đỏ như lửa nhưng không phát ra của Loan Ảnh, trên mặt nàng lộ lên một nụ cười thoải mái.
Loan Ảnh đỏ mặt nhìn Lưu lăng đang tùy tiện dựa vào vai mình, mấy lần định đưa tay đẩy hắn ra nhưng đều vô lực buông xuống. Nàng phồng miệng, thở phì phò, nhìn sơ qua là đang thở phì phò trừng về phía Lưu Lăng. Có lẽ là do mệt mỏi quá độ, người trong xe đều đã ngủ say, nàng tức giận cũng không làm được gì. Xoay đầu nhìn Diệp Tú Ninh cùng Diệp Bình An đã ngủ say, trong lòng Loan Ảnh cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nàng lặng lẽ giơ tay đỡ bở vai của Lưu Lăng để người hắn chậm rãi nằm xuống, đầu của Lưu Lăng gối ở trên đôi chân vô cùng mềm mại của nàng. Tuy chỉ là động tác đơn giản, nhưng Loan Ảnh tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài. Nàng cúi đầu xuống nhìn nét mặt ngủ say của Lưu Lăng, một vẻ mặt ngượng ngùng lặng yên khó gặp hiện lên trên mặt nàng. Lặng lẽ, lặng lẽ giơ tay vuốt nhẹ lên cằm của Lưu Lăng một chút, cảm thấy được cảm giác nhám nhám nơi ngón tay, tim của Loan Ảnh gần như muốn nhảy ra ngoài cổ họng vậy, nàng nói với mình, ôm hắn... chỉ sợ hắn rơi xuống.
Nàng nói với mình, hắn cứu sư nương, cứu tiểu Bình An, cũng cứu mình, để hắn dựa một chút chỉ dựa một chút thôi,... không có gì, thật sự không có gì.
Lúc Loan Ảnh không thể chống lại sự mệt mỏi cũng dần dần nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau đã dựa vào thùng xe ngủ thiếp đi.
Lưu Lăng mở to mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Loan Ảnh cười cười, rất đắc ý.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận