Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 412: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
CỬU TỬ NHẤT SINH
Triệu Đại tin tưởng Vương gia tin tưởng chính mình, chỉ dựa vào việc đem thế lực hùng mạnh đến mức có chút biến thái như Giám Sát Viện giao cho y, y liền tin tưởng vững chắc rằng Vương gia tin tưởng chính mình. Y vốn cho rằng, dựa vào thực lực khủng bố của Giám Sát Viện, y là người biết nhiều bí mật nhất thiên hạ này. Thế nhưng, sau khi Lưu Lăng nói cho y biết Quý Thừa Vân đang ở gần Thương Châu thì y mới phát hiện, hóa ra, cho dù y nắm giữ Giám Sát Viện, chuyện của Vương gia y cũng không thể rõ ràng toàn bộ.
Trong lòng Triệu Đại cả kinh, nhưng rất nhanh đã che đậy sự thất thố của mình.
May mắn thay, Lưu Lăng cũng không chú ý đến biểu hiện trên mặt y.
Triệu Đại hít một hơi thật sâu, cố hết sức làm cho mình bình tĩnh trở lại.
- Có phải cảm thấy có chút kinh ngạc không, Quý Thừa Vân rõ ràng ở gần Ung Châu phía nam, khi nào thì đã đến Thương Châu rồi?
Lưu Lăng không xoay người lại, nhưng lại gần như trực tiếp nhìn thấu trong lòng của Triệu Đại vậy.
Triệu Đại không cố ý lảng tránh gì cả, mà rất dứt khoát đáp lời: - Thuộc hạ đích thực có chút kinh ngạc, thuộc hạ vốn cho rằng, dựa vào tình báo trong Viện, chuyện trong quân thuộc hạ đều biết cả.
Lưu Lăng mỉm cười nói: - Có đôi khi, một số sắp xếp chỉ có mình biết sẽ an toàn hơn, ví dụ
Hắn dừng một chút, sau đó xoay người bình tĩnh liếc nhìn Triệu Đại:
- Ví dụ, Đề Kỵ đi Bồ Châu, giết sạch không tha hơn bảy mươi người trong nhà Tạ Tuấn.
Sắc mặt Triệu Đại lập tức trở nên trắng bệch, bịch một tiếng quỳ xuống cúi đầu thật sâu.
Lưu Lăng nhìn y, nhướng mày lên: - Đừng làm ra dáng vẻ sợ hãi kinh hoàng như vậy, không cần phải thế. Trong lòng ngươi biết rõ, ta sẽ không vì chuyện này mà giết ngươi. Bất luận thế nào, công lao của ngươi ta nhìn trong mắt, ghi trong lòng, cái giá ngươi trả ta đều hiểu rõ. Tạ Tuấn chém ngươi một đao, một đao đó ngươi đời này kiếp này đều không cách nào trả lại được, cho nên ngươi giết người nhà hắn, thoạt nhìn cũng không quá đáng.
- Vương gia thuộc hạ biết tội.
Lưu Lăng lạnh lùng cười: - Biết tội? Ngươi là vì biết rõ ta sẽ không vì chuyện này mà làm gì ngươi cả, ngươi mới đi làm không phải sao? Nếu, ngươi không làm bí mật như vậy, mà lộ liễu trắng trợn dẫn Đề Kỵ đi giết người nhà Tạ Tuấn, có lẽ ta sẽ không tức giận như vậy. Mấy ngày trước, Tử Ngư vì chuyện ta còn biết tình hình ở Khai Phong trước hơn so với Đương Đầu của Tam Xử như nàng mà có chút kinh ngạc, ngươi có biết ta nói với nàng thế nào không?
Triệu Đại lắc đầu, không dám lên tiếng.
- Giám Sát Viện dù sao cũng do ta thành lập, ta đã nói với Tử Ngư như thế.
Lưu Lăng thở dài nói: - Đừng quỳ nữa, đứng lên đi, chuyện này ta sẽ nhớ lấy, cân bằng với công lao mà ngươi lập ở Ung Châu, có oán hận không?
Triệu Đại cúi đầu nói: - Thuộc hạ không dám, tạ Vương gia khoan dung độ lượng.
Lưu Lăng nói: - Vốn dĩ ta còn đang nghĩ nên phong cho ngươi tước vị gì, ít nhất cũng phải phong Vạn Hộ Hầu mới xứng với bao nhiêu công lao mà ngươi lập được. Công lao lớn đến mức khiến ta không nghĩ ra phải dùng cái gì để ban thưởng cho ngươi, cho nên vẫn kéo dài chuyện phong thưởng cho ngươi. Bây giờ xem ra vẫn là thôi đi. Công tội ngang nhau, ngươi vẫn cứ thực tế mà làm Chỉ Huy Sứ Giám Sát Viện của ngươi đi. Còn chuyện tước vị, đừng nghĩ đến.
Hắn nhìn Triệu Đại không ngừng tạ ơn, nói:
- Đừng cho rằng như vậy là dễ dàng cho ngươi. Ta nói là bỏ qua cho cả nhà già trẻ của Tạ Tuấn, mà ngươi cuối cùng vẫn không nhịn được. Triệu Đại ta rất thất vọng. Giao Viện cho ngươi là vì ngươi đủ bình tĩnh. Trong số những người dưới tay ta, ngươi là người thích hợp hành tẩu trong bóng tối nhất, cũng có thể làm chủ bóng tối. Ta thực sự không ngờ, hóa ra vẫn là đánh giá cao ngươi, ngươi có công lao, ta ghi nhớ, cho nên sẽ không làm gì ngươi.
Xoay người, Lưu Lăng nhìn thuyền lớn phá sóng mà đi: - Hai trăm Đề Kỵ ngươi điều đi Bồ Châu ta đã phái người giết sạch. Lần sau nhớ cho kỹ, làm chuyện gì nữa thì nhất định phải bí mật, đừng để ta phát hiện ra nữa. Ngươi làm sai chuyện, ngươi sẽ không sao cả, nhưng rất nhiều người sẽ có chuyện.
Triệu Đại không dám nói lời nào, mồ hôi ướt đẫm.
- Đứng lên đi, tốt xấu gì ngươi cũng là Chỉ Huy Sứ của Giám Sát Viện, quan to chính nhị phẩm.
Lưu Lăng bỏ lại những lời này, xoay người trở về khoang thuyền.
Triệu Đại lại vẫn cứ quỳ không đứng lên, cho đến khi sắc trời dần tối, y vẫn quỳ như thế, giống như một bức điêu khắc quỳ gối vậy. Y cúi đầu thật sâu, trán chạm vào sàn thuyền. Gió trên đường sông không tính là quá nhỏ, gió thổi vào lưng y, bởi vì mồ hơi lạnh, y phục dán sát trên lưng, bị gió thổi lại sinh ra mấy phần lạnh lẽo thấu xương. Thời tiết cuối hè còn nóng bức, Triệu Đại lúc này lại giống như rơi vào hầm băng.
Từ Thắng đi đến bên người Triệu Đại, ngồi xổm xuống, thở dài nói: - Vương gia nói, nếu ngươi nguyện ý quỳ, thì quỳ ở đuôi thuyền đi, quỳ ở đây, Vương gia nói ngài nhìn thấy phiền lòng.
Triệu Đại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Từ Thắng một cái, cười khổ, sau đó yên lặng đứng lên, đi đến đuôi thuyền quỳ xuống.
Từ Thắng cũng không biết Chỉ Huy Sứ của Giám Sát Viện mắc lỗi gì lại khiến Vương gia giận như vậy. Triệu Đại là người có quan vị cao nhất trong quan võ của Đại Hán từ trước đến nay. Từ điểm này có thể nhìn ra sự yêu thích và tin tưởng của Vương gia dành cho y. Quyền lợi của Giám Sát Viện lớn đến thái quá, quan viên dưới tam phẩm có thể không cần xin lệnh mà trực tiếp bắt người, quan viên ngũ phẩm trở xuống Giám Sát Viện có quyền trực tiếp chém đầu, thậm chí là sao gia diệt môn. Đây là một bộ phận âm hàn lạnh lẽo nhất của triều đình Đại Hán. Nói về một ý nghĩa nào đó, Giám Sát Viện là cơ quan đứng đối lập với bách quan, Triệu Đại là một quyền thần, cũng là một cô thần. Y có thể hoành hành ngang ngược, có thể mắt lạnh nhìn bất cứ một quan lại nào, đây là quyền mà Vương gia cho y.
Thật ra Từ Thắng cũng không phải thích con người Triệu Đại này lắm. Gã luôn cảm thấy người này rất âm u. Nhưng nhìn thấy bóng lưng hiu quạnh khi Triệu Đại quỳ ở đó, trong lòng vẫn có chút đồng tình.
Lặng yên không một tiếng động, một bóng dáng xuất hiện trong khoang thuyền mà Lưu Lăng ở. Người này quần áo trắng như tuyết, cứ thế đi vào phòng mà những thân vệ kia của Lưu Lăng lại không hề hay biết! Y làm sao đến gần được thuyền lớn? Hay là nói, người này vẫn luôn ở trên thuyền?
- Ngươi đối với thuộc hạ của ngươi, dường như hơi nghiêm khắc.
Nam tử áo trắng ngồi đối diện Lưu Lăng, tự mình rót một ly trà. Y nhìn Lưu Lăng, ánh mắt rất sáng, rất tò mò, dường như muốn nhìn vào đáy lòng Lưu Lăng.
- Lần sau ngươi đến có thể gõ cửa hay không?
Lưu Lăng đặt sách trong tay xuống, không trả lời vấn đề của người áo trắng.
Trên đời này hiện nay, nếu nói có một người có thể lặng lẽ không tiếng động vào phòng của Lưu Lăng, hơn nữa Lưu Lăng không có chút địch ý nào, không chút đề phòng nào, khi Lưu Lăng nói chuyện với người này trong ngữ khí cũng không chút tức giận nào, mà ngược lại nhiều bất đắc dĩ hơn, vậy thì cũng chỉ có Nhiếp công tử thiên hạ vô song thôi.
- Lần sau ta nhất định gõ cửa trước.
Nhiếp Niếp mỉm cười, rất rạng rỡ, không biết tại sao, dường như gần đây bệnh đau đầu của y đỡ hơn nhiều, cho nên, tính cách cũng trở nên sáng sủa hơn.
- Vẫn chưa trả lời vấn đề của ta, Hán Vương điện hạ.
Nhiếp Niếp có chút giảo hoạt cười hỏi.
- Nếu ta có thể đánh thắng được ngươi, nhất định sẽ trói ngươi lại mà đánh một trận thật đau, sau đó ném xuống sông cho cá ăn.
Lưu Lăng vẫn không trả lời vấn đề của y.
Nhiếp Niếp lại cũng không thèm để ý, mà cười nói: - Xem ra làm bằng hữu của ngươi vẫn là một chuyện rất nguy hiểm.
Lưu Lăng buông sách xuống, bưng chén trà đang bốc hơi nóng lên uống một hớp nói: - Thật ra, làm bằng hữu của ta là chuyện không nguy hiểm nhất.
Hắn xuyên qua cửa sổ lầu thuyền mà nhìn Triệu Đại đang quỳ gối dưới đuôi thuyền: - Thật ra, ta hoàn toàn không tức giận, tuy rằng y cãi lại mệnh lệnh của ta. Một người luôn có suy nghĩ của chính mình thì mới bình thường. Nếu y chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của ta mà làm việc, không phạm chút sai sót nào, vậy thì hình như càng không tốt. Y phạm sai lầm, ngược lại có chân thật hơn chút. Có điều, nhắc nhở thì vẫn phải nhắc nhở một chút. Cứ để y quỳ ở đó đi, đợi y nghĩ thông suốt rồi thì tự mình sẽ đứng lên tìm ta.
Nhiếp Niếp cười nói:
- Chuyện trong quan trường quả nhiên vẫn không thích hợp với ta. Có một chuyện ta rất lấy làm lạ, kẻ không có người đáng tin chân chính giống như ngươi vậy, có mệt hay không?
Lưu Lăng cười khổ một tiếng nói: - Có mệt hay không? Ngươi nói con bà nó có mệt không? Ngươi biết rõ, ta vốn dĩ không thuộc về thế giới này, mà thế giới này lại quá đen tối. Nếu ta muốn sống sót, thì phải giúp mình làm ra một bộ khôi giáo có sức phòng ngự vô địch. Bộ khôi giáp này không phải để mặc lên người, mà là mặc trong lòng. Nếu đã có cơ hội sống lần nữa thì phải sống cho thật tốt vậy.
Nhiếp Niếp trầm mặc một hồi đoạn nói: - Ta thì sao? Ngươi cũng không tin ta?
Lưu Lăng mỉm cười: - Đối với ngươi, ta không có lựa chọn nào khác.
Hắn nói: - Ngươi là một quái thai, ta cũng là một quái thai, cho nên, có lẽ trên đời này, nếu còn có một người có thể khiến ta nói chuyện không hề cố kỵ, thì rất không may, đó chính là ngươi.
Nhiếp Niếp cau hàng mày đẹp bĩu môi nói: - Ta không thích hai chữ quái thai này. Nói chính xác thì ngươi là một quái thai, còn ta không phải. Ta chỉ là hơi không bình thường.
Y thưởng thức hớp trà nói: - Đường đường là vương của Đại Hán, thống trị bảy mươi mấy châu, ngàn vạn dân chúng, trăm vạn đại quân, trên thuyền của ngươi không có lá trà tốt hơn một chút sao?
Lưu Lăng nghiêm trang nói: - Ngươi nói không sai, danh tiếng không phải giả, có thể nói ta là người có quyền thế nhất trong thiên hạ Trung Nguyên hiện tại. Có điều đáng tiếc là, ta rất nghèo, tiền đều dùng để mưu cầu phúc lợi cho dân chúng, đổi lấy trang bị cho binh sĩ rồi. Nếu ta nói với ngươi, trong phủ của ta ngay cả một ngàn lượng bạc cũng không có, ngươi có tin không?
Nhiếp Niếp lườm hắn một cái nói: - Ta không tin.
Lưu Lăng cười ha ha nói:
- Thật ra nguyện vọng lớn nhất của ta không phải là làm loại tồn tại chí cao trên vạn vạn người gì đó, không phải là nhất thống thiên hạ cái gì, cũng không phải là xây dựng sự nghiệp vĩ đại trên đời gì. Nói ra có lẽ ngươi không tin, nguyện vọng lớn nhất của ta thật ra là cưới thêm mấy lão bà, sau đó tìm một nơi non xanh nước biếc sống một cách tiêu sái không lo ăn uống, chính sự phải làm mỗi ngày là sinh thêm mấy đứa con, khi nhàn hạ thì bảo kiều thê mỹ thiếp nhảy múa vân vân. Đương nhiên, còn có rất nhiều rất nhiều bạc nữa. Ngươi biết đó, nữ nhân nhiều thì tiền mua son phấn vân vân cũng là khoản chi rất lớn, con cái nhiều thì tiền mua đồ chơi tã lót vân vân cũng là khoản chi rất lớn.
Nhiếp Niếp nhìn Lưu Lăng giống như nhìn quái vật, nhìn thật lâu, giống như trước nay chưa từng quen biết người trước mắt vậy.
- Ngươi nói thật hay giả?
Y hỏi.
Lưu Lăng gật đầu, nghiêm trang nói: - Giả đó.
- Nói nghe thử, tìm ta đến có phải là biết chuyến đi Thương Châu lần này dữ nhiều lành ít cửu tử nhất sinh, cho nên bảo ta đến bảo vệ ngươi không? Phải nói trước là ta phải thu tiền đó. Ngươi biết đó, Nhiếp công tử thiên hạ vô song luôn có mấy hồng nhan tri kỷ. Nữ nhân nhiều thì tiền mua son phấn vân vân cũng là khoản chi rất lớn đó.
Lưu Lăng lắc đầu nói: - Tiền không phải vấn đề, mấu chốt là ta không có tiền.
Hắn mỉm cười, giải hoạt như một con hồ ly đắc đạo ngàn năm: - Có chuyện ngươi phỏng đoán sai rồi. Nếu ngươi không đến thì là thập tử vô sinh, ngươi đến rồi mới là cửu tử nhất sinh.

Bình Luận

0 Thảo luận