CHẶN VÀ GIẾT
Trên thảo nguyên Ô Lạp Đặc ở phía Nam núi Kỳ Liên Tây Hạ, có hơn 24000 quân Thiên Đức Tây Hạ đang đóng tại đây. Liêu Quốc ồ ạt xâm chiếm, ngoài quân Hắc Sơn Uy Phúc ra, thì quân Thiên Đức là toán binh gần núi Kỳ Liên nhất. Hồi giữa tháng 8, phần lớn nhân mã của quân Thiên Đức đã được Ngôi Danh Nẵng Tiêu điều tới mạn Bắc núi Kỳ Liên bố trí phòng thủ.
Còn lại 4100 mấy quân Thiên Đức đóng tại chỗ cũ. Nguyên nhân để 4000 mấy người này lại là là để canh chừng Hán Quốc ở phía Đông. Dù sao thì nơi đóng quân của quân Thiên Đức quá gần biên giới của Hán Quốc và Đại Hạ. Kiến Hùng quân của Hán Quốc nếu hành quân gấp và nhanh thì chỉ cần 3 ngày là có thể vượt biên giới xuất hiện trên phòng tuyến của quân Thiên Đức.
Với quan hệ của Liêu và Hán, khó đảm bảo Kiến Hùng uân sẽ không nhân cơ hội qua đây lấy lợi. 4100 mấy người tuy không nhiều, nhưng chỉ cần duy trì hai ngày, kỵ binh Tây Hạ ở tuyến đầu núi Kỳ Liên cũng có thể tới kịp.
Quan chỉ huy cao nhất của Thiên Đức quân lưu thủ trú địa tên là Miệt Điệp, là một Lang Tướng Tòng Tứ Phẩm. Lai lịch của người này khá lớn, y từng là đội trưởng thân binh của Hoàng Đế Đại Hạ Ngôi Danh Nẵng Tiêu, sau đó cho xuống địa phương nhậm chức Bách Phu Trưởng của Thiên Đức quân, và y chỉ dùng 4 năm để tích lũy quân công thăng tiến thành Lang Tướng, không hổ danh là một tướng lĩnh thiện chiến.
Như thường lệ, Miệt Điệp sắp xếp xong nhân thủ tuần tra canh đêm rồi quay về quân trướng của mình. Trú địa của Thiên Đức quân không như những đội quân khác, trong vòng bán kính 300 dặm không có lấy một nơi được gọi là thành thị, ngôi làng lớn nhất chẳng qua cũng chỉ có hơn 500 hộ mục dân, không có tường thành bao bọc, doanh trại của Thiên Đức quân dựa vào một ngọn núi nhỏ vô danh.
Ngọn núi nhỏ này có lẽ cũng được tính là thuộc về dãy núi Kỳ Liên. Tuy rằng nó cách núi Kỳ Liên tới mấy trăm dặm, và chính giữa còn có một vùng thảo nguyên mênh mông vô bờ ngay cả một cái gò núi cũng không thấy. Nhưng người dân ở đây đều chắc chắn rằng ngọn núi nhỏ này là 1 bộ phận của núi Kỳ Liên. Đương nhiên, những tiểu tiết như thế sẽ không ai đi tìm hiểu sâu, mọi người nói đúng thì là đúng, không nhất thiết phải quá chấp nhất.
Doanh trại của Thiên Đức quân tựa núi mà dựng, nhưng ngọn núi này thật sự là quá thấp đi, lại không dốc, nơi cao nhất trông cũng chỉ 70, 80 mét mà thôi. Sở dĩ chọn đóng trại tại đây, chẳng qua là vì có thể dựng một đài quan sát trên núi, có thể nhìn xa hơn so với khi đứng trên thảo nguyên.
Các mục dân đều biết đâu là nơi an toàn nhất, vì thế xung quanh không xa trú địa của Thiên Đức quân có không ít những làng lớn nhỏ, cái lớn nhất có hơn 500 hộ mục dân, cái nhỏ nhất thì chỉ có năm cái lều của hai gia đình là hai anh em. Làng gần nhất cách trú địa Thiên Đức quân chỉ cần tốn nửa canh giờ cưỡi ngựa là tới, cái xa nhất thì phi nhanh ngựa không tới hai canh giờ là tới.
Phạm vi tuần phòng của Thiên Đức quân vô cùng lớn. Biên giới dài 300 dặm phía đông ngoại trừ dựa vào phong hỏa đài cảnh báo ra, còn nhờ kỵ binh của Thiên Đức quân chia mỗi đơn vị 300 người đi tuần tra.
Sau khi về tới trong lều của mình, Miệt Điệp uống một tô trà sữa đã kết băng, một cảm giác mát lạnh thấu triệt nội tâm lập tức lan tỏa khắp người, cơn mát lạnh khiến tinh thần y tập trung, y rùng mình một cái. Miệt Điệp ngồi xuống bắt đầu suy nghĩ những chuyện bất thường mấy hôm nay.
Đội tuần tra phái đi 20 ngày trước theo lý mà nói đáng nhẽ đã về trước đêm nay. 300 kỵ binh thay ca cũng đã xuất phát được 3 ngày rồi, đội ngũ do Thiên Phu Trưởng An Khố suất lĩnh không lý nào tới hôm nay mà vẫn chưa về tới. Mỗi lần kỵ binh tuần phòng, trễ lắm nửa tháng là phải quay về trú địa, mà An Khố nổi tiếng tính tình nóng vội, tốc độ lượt về luôn nhanh hơn nhiều so với lượt đi. Cho dù đường khó đi vì tuyết rơi, với cung cách lĩnh binh cường ngạnh của An Khố, trễ lắm 17, 18 ngày là đã về tới mới đúng.
Miệt Điệp treo lại cái ấm sắt lớn đựng đầy trà sữa lên trên đống lửa, nhìn hơi nóng dần tỏa ra từ cái ấm, long mày của y căng chặt lại.
- Người đâu!
Thân binh đang trực ở bên ngoài vén cái màn cửa nặng nề lên rồi chui vào, gió đêm hòa thêm vài hạt tuyết ào cái thổi vào theo, ngọn lửa trong chậu than bỗng nhiên vụt lên cao, tuyết rơi vào cổ, lạnh thấu tim.
- Tướng quân, có dặn dò gì ạ?
- Gọi Lý Phong tới đây, cứ nói là ta có nhiệm vụ giao cho hắn!
Thân binh vâng một tiếng, xoay người chạy ra ngoài. Không lâu sau, đội trưởng đội do thám chui vào trong lều lớn. Y kéo chiến bào lại chặt hơn, sau đó hành một quân lễ tiêu chuẩn.
- Tướng quân, có nhiệm vụ gì?
Lý Phong là một lão binh chỉ mới 25 tuổi. Nói y là lão binh 25 tuổi, là vì tuổi tác như thế chứ y đã tham quân được 7 năm rồi. Từ một tiểu tử ngây thơ của một gia đình mục dân bình thường trưởng thành thành một đội trưởng chưởng quản một trăm quân do thám. Tuy không nhanh, nhưng lại rất là vững chãi. Nên biết người làm do thám, đều là tinh anh trong kỵ binh. Mà đội trưởng đội do thám, càng là người xuất sắc nhất về mọi mặt trong 100 quân do thám đó.
Lý Phong tuy họ Lý, nhưng y không hề có quan hệ với Hoàng tộc Lý thị của Đại Hạ. Y không biết vốn dĩ tổ tiên mình họ gì, từ khi phụ thân của y quyết định đổi họ Lý, người trong tộc của họ cũng dần chuyển họ theo. Lý Phong đã làm đội trưởng đội do thám được 2 năm, lần trước Miệt Điệp Tướng quân từng nói, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, qua một thời gian nữa chức đội trưởng của y sẽ có thể chuyển thành Quả Cảm Giáo Úy chưởng quản 300 người.
Tuy rằng đội trưởng cũng là Giáo Úy. Nhưng Bồi Nhung Giáo Úy Tòng Cửu Phẩm và Quả Cảm Giáo Úy Tòng Thất Phẩm nói sao cũng là cái sau quang vinh hơn cả. Huống hồ, sau khi đạt được phẩm cấp Tòng Thất Phẩm, là đã thuộc biên chế quan quân chính thức. Chỉ cần có thể thăng làm Quả Cảm Giáo Úy, thì sau này không cần phải lên chiến trường, không cần chấp hành nhiệm vụ nữa mà vẫn có thể có được quân hưởng nhiều hơn trước.
Miệt Điệp rất tin tưởng người thanh niên do chính tay mình đề bạt này, vả lại Lý Phong vốn dĩ cũng có thể xem là tâm phúc của y, nên mới kêu y dậy trong đêm tối lạnh lẽo như thế mà không chút áy náy. Bởi vì Miệt Điệp biết, chỉ cần Lý Phong đủ bản lĩnh, bản thân có thể cho y tiền đồ tốt hơn.
- Đem theo quân do thám giỏi nhất, nhân trời tối đi theo tuyến đường của kỵ binh tuần phòng, nếu giữa đường gặp An Khố Thiên Phu Trưởng thì về chung với hắn, nếu không gặp, thì đuổi theo đội kỵ binh của Thiên Phu Trưởng Địch La, nói với Địch La là hãy cẩn thận, Quân Hán rất có thể đã xâm nhập vào đây rồi.
Lý Phong nhướng mày, hỏi: - Tướng quân, ý ngài là, đội quân của An Khố đại nhân có lẽ đã...
Những lời sau đó y không nói tiếp, cho dù chỉ là nghĩ thôi, cũng đã thấy cả người lạnh băng tới mức khó chịu. Đây là cảm giác khó chịu còn hơn cả cái lạnh thấu xương của gió đêm.
- Ta cũng chỉ là nghi ngờ thôi. An Khố chinh chiến đã lâu, 300 kỵ binh dưới trướng hắn cũng đều là những hảo tiểu tử, cho dù gặp số lượng lớn kẻ địch cũng không thể một người cũng chạy không thoát. Ta đoán có lẽ họ gặp phải bão tuyết ở đâu đó nên chưa về kịp. Nhưng cẩn thận một chút ắt không sai, cho dù họ thật sự toàn quân phục diệt, ngươi đuổi theo người của Địch La nói với hắn hãy cẩn thận vẫn hay hơn.
Lý Phong gật gật đầu: - Thuộc hạ hiểu rồi, bây giờ thuộc hạ sẽ chọn người và đi luôn trong đêm, tranh thủ đuổi kịp đội kỵ binh của Địch La đại nhân trong 5 ngày.
Miệt Điệp gật gật đầu: - Uhm, ngươi đi đi, cẩn thận một chút. Ta rất trông đợi ở ngươi, một quân nhân ưu tú như ngươi phải được ban thưởng. Lần này quay về rồi ta sẽ đề bạt ngươi làm Trí Dũng Giáo Úy, đừng làm ta thất vọng.
Trong lòng Lý Phong vô cùng kích động. Trí Dũng Giáo Úy, đó là võ chức Chính Lục Phẩm, thủ hạ có tới 500 người! Thật sự không ngờ Tướng quân lại xem trọng mình đến vậy. Vốn tưởng Quả Cảm Giáo Úy đã là cực hạn của đề bạt rồi, ai ngờ một lúc lại được thăng tới 7 chức!
- Thuộc hạ nhất định không phụ lòng mong đợi của Tướng quân!
Lý Phong trang trọng hành một quân lễ, sau đó chui ra khỏi lều trong ánh mắt trông đợi của Miệt Điệp, rồi gọi thuộc hạ của mình thừa trời tối xuất phát đuổi theo nhân mã của Địch La Thiên Phu Trưởng.
Sau khi Lý Phong đi rồi, Miệt Điệp rót một chén trà sữa đã được đun sôi nhấm nháp từng ngụm thưởng thức, mãi tới khi hơi nóng làm ấm bụng khiến cho người ta cảm thấy buồn ngủ, y mới đặt chén trà xuống, kéo chậu than tới gần giường của mình hơn chút, rồi mới cởi giáp da nặng nề xuống, nhanh chóng chui vào trong chăn lông ấm áp.
Hoặc giả do mấy ngày gần đây suy nghĩ quá nhiều chuyện, y trăn trở hết một canh giờ mới mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi. Chậu than cũng đã nguội dần, y dường như cảm nhận được sự thay đổi của nhiệt độ, kéo tấm chăn lông trên người chặt thêm chút.
Hấp!
Một cơn gió lạnh thổi vào, khiến cho tro tàn trong chậu than bay lên mặt của Miệt Điệp. Miệt Điệp vừa mới say giấc bị lạnh cho tỉnh lại, lập tức một cơn lửa giận trỗi dậy.
- Chết tiệt, các ngươi trực kiểu gì vậy? Gió thổi bay màn, các ngươi không biết ngăn lại sao?
Y xoay người hét lớn về phía cửa. Vừa hét xong, vẻ mặt của y đột nhiên đông cứng lại. Miệt Điệp đột nhiên ngồi dậy, thuận tay cầm thanh loan đao cạnh giường lên.
- Ngươi là ai!
Một người máu chảy đầm đìa đứng trước mặt Miệt Điệp. Thời tiết lạnh giá như thế mà máu của y cũng chẳng bị đóng băng mà cứ tiếp tục nhỏ giọt. Điều này chỉ có thể nói là vết thương của người này quá sâu quá nhiều, nên máu không ngừng chảy. Người đầy máu này, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
- Tướng... Tướng quân, mau chuẩn bị, Lang Kỵ Khiết Đan giết tới rồi!
Người đầy máu này nói xong câu đó liền không chịu nổi nữa, cổ nghiêng qua bên ngất chết đi. Miệt Điệp bỗng tiến nhanh tới trước đỡ người này dậy, kéo đầu người này qua nhận diện kỹ càng, đợi nhìn rõ diện mạo người đó thì Miệt Điệp hết hồn tới nổi cả da gà. Lý Phong! Người này chính là Lý Phong vừa dẫn quân do thám đuổi theo đội của Địch La!
Miệt Điệp hết hồn rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Y chỉ một thân binh nói: - Thổi kèn! Toàn quân chuẩn bị chiến đấu!
- Làm hắn tỉnh dậy, ta muốn biết chuyện gì đã xảy ra!
Đợi sau khi Miệt Điệp mặc xong giáp đeo xong trụ, thân binh đã liên tục đút cho Lý Phong uống hai chén trà sữa lạnh. Lý Phong hừ một tiếng rồi ói ra một ngụm máu lớn, sau đó y dần dần tỉnh lại.
- Lý Phong! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Miệt Điệp nắm lấy giáp da trước ngực Lý Phong lớn tiếng hỏi.
Cổ họng Lý Phong kêu cách cách hai tiếng, rồi y lại ói ra ngụm máu nữa thì thần trí dần tỉnh lại không ít. Y thấy trước mặt chính là Tướng quân Miệt Điệp, Lý Phong đột nhiên nắm chặt tay Miệt Điệp và nói: - Tướng quân, mau! Mau chuẩn bị! Lang Kỵ của Liêu Quốc nhân trời tối tấn công tới rồi! Áo giáp đen, cờ lớn đầu sói, là người Khiết Đan!
Y siết chặt tay của Miệt Điệp vừa khóc vừa nói: - Đầu của An Khố Tướng quân, Địch La Tướng quân, chính là treo trên chiến mã của thủ lĩnh người Khiết Đan đó!
Nghe xong câu này, Miệt Điệp lập tức mặt không hột máu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận