Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 616: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
TRUNG KHUYỂN
Mùa xuân Đại Hán Đại Trị năm thứ ba, việc phát binh tiến công Thổ Phiền kéo dài mấy tháng rốt cục đã được xác định. Lưu Lăng lấy Lương Quốc công Trình Nghĩa Hậu làm Chủ tướng, Vệ Quốc công Triệu Nhị làm Phó tướng, mười lăm vạn binh mã sở bộ của Trình Nghĩa Hậu làm chủ lực, lại từ Tấn Châu, Đại Châu, Lộ Châu, Ung Châu và các nơi khác triệu tập năm vạn nhân mã, tổng cộng hai mươi vạn đại quân tập kết ở Nam Xương sau đó xuất phát đến chiến trường.
Cuối tháng tư, đại quân tập hợp tại biên cảnh Thổ Phiền.
Đại Lý dốc hết quốc lực xuất binh sáu vạn từ hướng nam cùng quân Hán phối hợp tác chiến từ xa đánh vào cảnh nội Thổ Phiền.
Chiến lực Đại Hán hùng mạnh đương thời không một quốc gia nào sánh bằng, một lần nữa phô bày ra thực lực bách chiến bách thắng. Bắt đầu từ cuối tháng tư, quân Hán hát vang tiến mạnh giết vào quốc nội Thổ Phiền. Nhờ vào uy lực sắc bén của những vũ khí giết người ác liệt như hỏa pháo, nỏ lớn, xe liên phát hỏa nỏ... khiến cho người Thổ Phiền vừa nghe tin đã sợ vỡ mật, quân Hán liên chiến liên thắng, vẻn vẹn một tháng, liền hợp lực cùng quân Đại Lý đã gian nan đi trước. Quốc vương Đại Lý tự mình ra đại doanh ba mươi dặm nghênh đón hùng binh Đại Hán, hướng bắc khấu tạ Hán Vương thiên ân.
Tháng sáu cỏ mọc chim oanh bay, khi tòa cung điện ở U Châu gần như hoàn thành công trình xây dựng, quân Hán đã áp giải quốc vương Thổ Phiền cùng với vợ con và chúng tù nhân lên đường trở về.
- Vương gia, thật sự phải hủy bỏ Giám sát viện sao?
Anh Quốc công Triệu Đại thời gian qua vẫn an phận nhàn rỗi ở nhà vừa hay tin Vương gia muốn giải tán Giám sát viện rốt cục ngồi không yên nữa, y lập tức thay triều phục Quốc công vội vã chạy tới Họa Uyển. Từ sau tiệc tối lần đó, Lưu Lăng cũng đã tầm một năm chưa gặp lại Triệu Đại rồi. Khi gặp lại, bỗng phát hiện hai bên tóc mai của y đã bạc trắng.
- Ta còn tưởng ngươi trốn luôn trong nhà rồi chứ.
Lưu Lăng hờ hững liếc mắt qua Triệu Đại, ánh mắt hơi dừng lại khi đảo qua mái đầu bạc của y: - Từ nhà ngươi tới Họa Uyển không quá thời gian dùng một bữa cơm đâu.
- Thuộc hạ biết tội, thuộc hạ chỉ là... không mặt mũi nào đi gặp Vương gia.
Triệu Đại có hơi hoảng sợ nói, vẻ mặt y không giống giả bộ, một năm bị chèn ép đã mài mòn bớt nhuệ khí và góc cạnh của y. Không biết liệu có phải vết thương cũ tái phát, hay là vì kích động, hai chân y hơi run rẩy, làm người ta không nỡ. Tuy rằng Lưu Lăng chưa từng triệu kiến y, nhưng vẫn phái Lý Đông Xương đến phủ Anh Quốc công vài lần giúp Triệu Đại điều trị thân thể.
- Ngồi đi, chân không tốt thì đừng cố đứng nữa.
Lưu Lăng buông xuống tấu chương trong tay, chỉ vào chiếc ghế dựa cách bàn không xa.
- Tạ Vương gia.
Triệu Đại không chối từ, khom người ngồi xuống ghế.
- Vương gia, Viện, không thể hủy được.
Triệu Đại cuối cùng vẫn không kềm nổi, trước đó Lưu Lăng ngắt lời y, y biết Vương gia muốn y trấn tĩnh lại. Thị nữ bưng trà lên thơm phứt, tinh khiết thanh thuần, hơi nóng lượn lờ, hương trà luôn có tác dụng thư giãn tinh thần thoải mái thư thái, chén trà Triệu Đại bưng còn nóng hôi hổi, thế nhưng trong lòng y một khắc cũng không an tĩnh được.
- Vì sao?
Lưu Lăng không trực tiếp trả lời Triệu Đại, mà hỏi ngược lại.
- Viện... Viện đã lập nên vô số công lao vì Vương gia, trong mỗi cuộc đại chiến đều là mật điệp của Viện tiên phong đi đầu. Nói một cách lỗ mãng, nếu không có Giám sát viện, hùng binh Đại Hán rất khó đạt thành chiến tích bách chiến bách thắng! Trong Viện... biên chế trong Viện còn không dưới ba vạn người!
Lưu Lăng nhấp một ngụm trà, gật đầu tỏ ý tán thành lời của Triệu Đại.
- Lời ngươi nói đích xác là tình hình thực tế, nếu không có mật điệp Giám sát viện, bước chân Đại Hán thống nhất thiên hạ sẽ không đi nhanh như vậy, không có Viện, quả thật không thể nào có hùng binh Đại Hán bách chiến bách thắng.
Hắn dừng lại một chút, đoạn nói tiếp: - Nhân sự trong Viện hiện không còn tới ba vạn, từ năm trước đã bắt đầu từng bước thuyên chuyển văn chức tới các bộ phận đảm nhiệm, quân chức được điều vào trong quân đội, bây giờ số người còn dư lại là bảy ngàn ba trăm mười tám. Phần lớn họ là mật điệp mà lúc trước Viện lâm thời chiêu mộ, đều có nghề nghiệp của riêng mình.
- Nhưng thưa Vương gia, thiên hạ vừa mới vào cảnh thái bình, đã lập tức xóa bỏ Viện, làm thế sẽ rét lạnh lòng người.
Lần này Triệu Đại không còn co ro lui bước nữa, mà nhìn thẳng vào ánh mắt Lưu Lăng: - Tầm trọng yếu của Viện Vương gia rõ ràng hơn thuộc hạ nhiều. Nếu tùy ý xóa bỏ Viện, sợ rằng sẽ khiến rất nhiều người không phục. Mật điệp của Viện rải khắp đại giang nam bắc, nếu không còn Viện nữa, bọn họ biết làm sao đây?
- Ngươi có thể đặt ra câu hỏi như vậy chứng tỏ ngươi hiểu được cái lợi và hại liên quan đến sự tồn tại của Giám sát viện.
Lưu Lăng không để ý tới thái độ bất kính trong giọng nói của Triệu Đại.
- Vào thời chiến tranh , Giám sát viện tồn tại có thể trợ giúp rất nhiều cho đại quân giao chiến với địch. Chỉ cần là chiến dịch có được tình báo do Viện cung cấp, quân đội Đại Hán chưa từng thua. Ngươi nói không sai, mỗi cuộc chiến dịch, tiên phong đi đầu luôn là mật điệp Giám sát viện, không nhờ họ đi trước thu thập tình báo, chiến tranh sẽ không thể thuận lợi. Cho nên, vào thời điểm đó sự tồn tại của Giám sát viện là trăm phần trăm có lợi cho Đại Hán ta.
- Thế nhưng hiện giờ không còn chiến sự nữa.
Lưu Lăng nhìn Triệu Đại hỏi một câu: - Giám sát viện không có nhiệm vụ để thực hiện, tiếp tục giữ lại sẽ là lợi lớn hay là hại lớn?
Lưu Lăng hỏi.
Triệu Đại há miệng thở dốc: - Thuộc hạ biết Viện đã không còn tác dụng quá lớn nữa rồi. Ngày sau thiên hạ thái bình sự cần thiết của Viện sẽ lại càng giảm, người trong Viện nhàn rỗi không việc làm, bổng lộc lại cao gấp ba những quan viên khác, hiện tại tuy rằng thoạt nhìn còn chưa có vấn đề gì, nhưng không bao lâu nữa quan văn sẽ hợp lực công kích Viện. Những điều này, thuộc hạ đều hiểu rõ, thế nhưng Vương gia không nên xóa bỏ Viện triệt để, dù là... dù là giữ lại một phần nhỏ cũng tốt mà!
Y day day cái mũi lên men chua xót: - Giữ lại Nhất xử, chức trách Nhất xử là giám sát bách quan, bộ phận này sẽ có tác dụng ổn định triều đình ngày sau, thuộc hạ đã rời Viện một năm rồi, nhưng thuộc hạ vẫn hiểu rất rõ Giám sát viện, triều đình và Giám sát viện không thể tách rời, thuộc hạ không thể thoát ly khỏi Giám sát viện, Vương gia, người cũng không thể!
- Chức trách của Giám sát viện đã phân tới các nha môn Hình bộ, Đại lý tự... rồi.
Lưu Lăng thản nhiên nói.
- Đốc tra bách quan?
Lưu Lăng có chút tức giận vì Triệu Đại ngoan cố và ngu ngốc như vậy: - Nếu còn giữ lại Viện sẽ là một mầm họa cho tương lai! Viện không việc gì không thông thấu, chớ nói tới bách quan, thậm chí tối nay dân chúng bình dân ăn gì, nếu ta muốn biết chỉ cần tùy ý chỉ một gia đình, chốc lát sau ta sẽ biết rõ ràng ngay. Giám sát bách quan! Cái ta lo ngại chính là người trong Viện nắm giữ được quyền hành lớn vô biên như vậy sẽ làm xằng làm bậy!
Hắn phất tay ngăn cản Triệu Đại lên tiếng: - Lời ta nói đã rõ ràng rành mạch thế rồi, giờ ngươi ngậm miệng lại cho ta, cho ngươi một khắc suy nghĩ, rốt cục hôm nay ngươi đến Họa Uyển là đúng hay sai!
- Thuộc hạ... thật không nỡ!
Bất tri bất giác hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài từ khóe mắt Triệu Đại. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Triệu Đại rơi lệ, trong ký ức, con người luôn đứng chắn trước người mình để rồi bị gã Thái tử của Bắc Hán ban đầu đá vào chân vô số lần, bị đẩy ngã, giẫm lên xương cốt mà vẫn kiên cường như một tảng đá trong nhà xí, vừa thối vừa cứng!
Nhưng hiện tại, Triệu Đại đã học được cách tránh lui.
- Buông tay hay không nỡ thì đến cuối cùng Viện vẫn không thể giữ lại được. Người có thể thuyên chuyển sẽ phân phái ra, còn người mà các nha môn thật sự không thể tiếp nhận sẽ được phát một phần tiền tài, ít nhất đủ cho họ không phải lo ăn lo mặc nửa đời còn lại. Ngươi tới cũng rất khéo, sáng mai ta sẽ triệu tập quân đội bao vây Viện. Ngươi đã đến đây rồi, ngày mai liền do ngươi đi làm chuyện này đi. Ngươi vì Đại Hán, vì Giám sát viện nỗ lực, đổ không ít mồ hôi xương máu, Giám sát viện là do ngươi từng chút một gây dựng nên lớn mạnh thành quy mô khổng lồ của ngày nay, vậy nên công việc kết thúc cuối cùng này do ngươi đi làm là thích hợp nhất.
Triệu Đại còn muốn nói gì nữa nhưng lại bị Lưu Lăng đánh gãy: - Đại lễ đăng cơ vào đầu tháng mười trên cơ bản đều đã thu xếp ổn thỏa, chỉ còn thiếu một quan chấp chưởng, ấn phẩm cấp mà nói không cao, chính Tứ phẩm, nếu ngươi muốn trở về làm việc, vị trí này ta tạm để cho ngươi. Chờ ngươi nghĩ thông suốt cả rồi thì hãy tới tìm ta, ta còn một vị trí rất quan trọng giữ lại cho ngươi, rất quan trọng đấy.
Lưu Lăng lập lại ba từ "rất quan trọng".
- Trong lòng thuộc hạ, quan trọng nhất là... Vương gia, vĩnh viễn sẽ không thay đổi! Xếp sau chính là Viện, thuộc hạ không biết, còn có việc gì có thể khiến thuộc hạ cảm thấy quan trọng hơn cả Giám sát viện.
Lưu Lăng cười cười: - Sau đại điển ta sẽ nói cho ngươi biết là chuyện gì, còn lúc này chưa được.
Triệu Đại còn muốn khuyên Lưu Lăng, Lưu Lăng lại vươn ra một ngón tay lắc lư: - Ta có thể lùi lại một ngày, ngày mai ngươi hãy về trong Viện gặp lại các bộ hạ cũ của mình, thay ta khuyên nhủ bọn họ, nói cho họ biết ta sẽ không vứt bỏ bọn họ. Giám sát viện không còn, ta vẫn có sắp xếp khác cho họ.
- Triệu Đại.
Lưu Lăng gọi một tiếng.
- Xin Vương gia phân phó.
Lưu Lăng trợn mắt trừng Triệu Đại: - Nhiều năm qua rồi, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ sẽ đổi cho mình một cái tên hay ho chút?
- Tên ạ?
Triệu Đại có chút khó hiểu.
- Triệu Đại, rất tục!
Không biết tại sao Lưu Lăng lại đột nhiên đề cập đến chuyện này: - Tên này là trước đây cha ngươi tùy tiện đặt cho ngươi, khi đó ngươi và Triệu Nhị còn là nô tịch, cái tên để gọi cũng không có. Thế nhưng bây giờ ngươi và Triệu Nhị đều đã là Quốc công rồi, ngươi không thấy cái tên này rất nghèo túng hay sao?
Triệu Đại ngẩng đầu, rất nghiêm túc trả lời Lưu Lăng: - Đúng là tục, Triệu Đại, giống như gọi con mèo con chó vậy.
- Nhưng thuộc hạ chính là con chó của Vương gia!
Y cắn cắn môi, quả quyết nói: - Trung thành như chó!

Bình Luận

0 Thảo luận