Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 488: -.1: Cỏ dại

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
Tấn Châu
Vài gian phòng nhỏ ở nơi sáng sủa của Cung thành, chính là nơi làm việc của vài người nắm giữ quyền lực lớn nhất của triều đình Đại Hán, tuy rằng thoạt nhìn nơi này rất bình thường, nhưng những khi Lưu Lăng không có mặt ở Tấn Châu, tất cả các chính lệnh đều là do các vị Đại học sĩ phòng Quân cơ cùng nhau bàn luận ở mấy căn phòng nhỏ này sau đó tuyên bố ra bên ngoài đấy. Phòng Quân cơ của triều đình Đại Hán nổi tiếng là nơi xử lý nhiệm vụ trọng yếu, mà Chu Diên Công ở Lam Châu, Lư Sâm cáo lão, mọi chuyện đại sự trong ngoài phòng Quân cơ liền đặt hết lên vai của một mình Hầu Thân. May mắn là, Tạ Hoán Nhiên đã đến.
Mặc dù mới vào phòng Quân cơ chưa lâu, nhưng năng lực của người này khiến cho Hầu Thân vô cùng ngưỡng mộ. Chu Diên Công có mắt sáng, đại cục nắm chắc không ai sánh kịp. Chi tiết Hầu Thân xử lý rất hoàn mỹ, những chuyện rườm rà hắn cũng có thể xử lý gọn gàng ngăn nắp. Hai người bọn họ phối hợp xử lý mọi văn kiện trong phòng Quân cơ, gần như mọi chuyện đều có thể giải quyết một cách dễ dàng. Từ sau khi Chu Diên Công đi Lam Châu, Hầu Thân cảm thấy rất đau đầu.
Vốn là hắn đối với Quận thủ địa phương mới nhậm chức Tạ Hoán Nhiên không phải là rất xem trọng, một bước tiến thẳng vào phòng Quân cơ như vậy khó tránh khỏi sẽ có những chỗ không thích ứng, nhưng hắn thật không ngờ Tạ Hoán Nhiên lại có thể tiến vào nhanh như vậy. Tạ Hoán Nhiên này năng lực cá nhân rất mạnh, trí nhớ kinh người đã gặp qua sẽ không quên được, chỉ ba ngày đã đem gần như toàn bộ hồ sơ và công việc hằng ngày của phòng Quân cơ nắm rõ như thói quen vậy. Sau đó xử lý mọi sự vụ sạch sẽ quyết đoán, làm cho người ta phải nhìn y với cặp mắt khác xưa. Kỳ thật điều này cũng khó trách, tuy rằng Tạ gia đã xuống dốc, nhưng đã dồn toàn bộ sức lực của gia tộc bồi dưỡng ra Tạ Hoán Nhiên, trước khi ra khỏi nhà y đã có tài trị quốc rồi.
Tạ gia sau nhiều năm như vậy mới có được một hậu bối ưu tú nhiều mặt gồm cả văn võ, các trưởng bối trong tộc tràn đầy kỳ vọng phục hưng gia tộc với y. Mà Tạ Hoán Nhiên cũng không khiến cho các trưởng bối thất vọng, rốt cục trong vòng năm năm đã nhảy ba bước lớn khiến người khác cực kỳ hâm mộ. Bước đầu tiên, làm quen với hồng nhân Chu Diên Công dưới trướng Hán vương, sau đó tên của y được Hán vương biết đến. Bước thứ hai, từ thân phận một sư gia ở huyện Bình An trực tiếp nhảy lên làm Quận thủ một châu, đã xem như một bước lên trời. Nhưng bước thứ ba của y mới tính là lên trời, từ Quận thủ trực tiếp tiến vào phòng Quân cơ làm Đại học sĩ.
Đây là chức quan lớn nhất của Tạ gia gần ba mươi năm nay.
Dựa theo con đường làm quan bình thường, Tạ Hoán Nhiên mặc dù có thể vào phòng Quân cơ làm Đại học sĩ, cũng mất ít nhất là mười năm sau. Có bao nhiêu người ở địa phương cứ duy trì mãi như vậy cả đời không tiến thêm bước nào, lại có bao nhiêu người ở địa phương kinh thái tuyệt diễm sau khi bước vào triều đình lại từng bước từng bước xuống dốc, cuối cùng bị bao phủ trong dòng chảy vô tận của lịch sử đến tên tuổi cũng không được lưu lại. Vô sô thanh niên tài tuấn khi mới bắt đầu bước trên con đường làm quan đều là những ánh sao rực rỡ, nhưng cuối cùng lại rơi xuống một tầng bụi đất thật dày.
Tạ Hoán Nhiên là may mắn, con đường của y bởi vì được Lưu Lăng tán thưởng liền trở nên cực kỳ bằng phẳng.
- Nói thẳng, chuyện này... Vương gia rốt cục là không muốn để cho ta nhúng tay vào, nên làm như thế nào chỉ có thể tự ngươi xem xét mà thôi.
Hầu Thân bưng trà trên bàn trà lên thưởng thức một ngụm, nheo mắt nhìn thoáng qua Tạ Hoán Nhiên đang cúi đầu sửa sang lại một phần hồ sơ. Tạ Hoán Nhiên ngẩng đầu lên cười khổ nói: - Hầu đại nhân, việc này đại nhân cũng nắm rõ mà. Ta mới vào phòng Quân cơ, vả lại... Còn có nhiều việc liên quan bên trong, thật sự không nên thẩm tra xử lý vụ án này. Hầu đại nhân rất được Vương gia tín nhiệm, hiện giờ Vương gia không có ở Tấn Châu, việc này đương nhiên là do đại nhân đến làm chủ rồi.
Hầu Thân cười nói: - Chuyện lớn như vậy, ngoại trừ Vương gia ra còn có ai có thể làm chủ?
Hắn uống một ngụm trà, giận dữ nói: - Ta thực sự rất muốn quản chuyện này đấy, đáng tiếc... Vương gia đã chỉ đích danh ngươi đến giải quyết hậu quả rồi.
Hầu Thân đưa một phong thư cho Tạ Hoán Nhiên nói: - Đây là thư do Vương gia tự tay viết, Viện giám sát dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới Tấn Châu đấy. Ngươi xem một chút đi, chuyện này Vương gia đã giao cho ngươi thẩm lý, cụ thể xử lý như thế nào ai cũng không được nhúng tay vào. Trong thư Vương gia đã nói rõ ràng với ta rồi, không được nhúng tay vào. Nói thẳng ra, Vương gia chính là có thêm tín nhiệm với ngươi a.
Hầu Thân nói một câu không khỏi có chút chua chát.
Tạ Hoán Nhiên vội vàng nói: - Đại nhân ngàn vạn lần không nên nói như vậy, ta thật sự không chịu nổi.
Hầu Thân đứng lên vỗ vỗ bả vai Tạ Hoán Nhiên nói: - Vẫn là không cần gọi đại nhân đại nhân, như thế nghe rất xa lạ. Lại nói ta và ngươi đều là Đại học sĩ phòng Quân cơ, phẩm cấp tương đương, nói thẳng ra không cần khách khí như vậy. Ta lớn hơn ngươi vài tuổi, nếu nói thẳng ra ngươi không ngại có thể gọi ta một tiếng Cát Xương huynh.
Hắn nhìn Tạ Hoán Nhiên nói: - Vương gia đã nói rõ trong thư, bất kể là ai trong triều cũng không được can thiệp vào việc ngươi xử lý chuyện này. Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, ý nghĩa sâu xa, nói thẳng ra... Ngược lại là ngươi thật vất vả rồi.
Tạ Hoán Nhiên cầm lá thứ tự tay Lưu Lăng viết đọc kỹ một lần từ đầu đến cuối, đối với sự sắp xếp như vậy của Vương gia một là vui mừng hai là đau đầu. Vui mừng chính là, Vương gia không còn đối đãi với mình như một gã Kim y của Viện giám sát. Đau đầu chính là, chuyện này rất khó xử lý. Đây là chuyện nhà của Hoàng tộc, cũng là quốc sự, ngoại trừ Vương gia ra thì ai có quyền quyết định đây? Nhưng Vương gia cố tình chẳng thèm quan tâm mà mang chuyện này giao cho y, người cần phải xử lý lại càng có thân phận đặc thù, Tạ Hoán Nhiên không đau đầu mới lạ. Từ cổ chí kim, có mấy người đại thần thẩm vấn qua Hoàng đế chứ?
Cho dù Lưu Lập còn nhỏ, vả lại chỉ là vật trang trí, nhưng đối với y vẫn là một vị Hoàng đế. Huống chi, còn có một vị là Thái hậu, xử lý không tốt sẽ dẫn đến đại loạn.
Đặt thư xuống, Tạ Hoán Nhiên thở dài nói: - Vương gia vì sao níu ta không bỏ? Việc này... Khó làm lắm đây.
Hầu Thân vén bức mành thật dày nhìn ra bên ngoài, tuyết đọng bên ngoài còn chưa tan hoàn toàn, thời tiết càng thêm lạnh, gió bắc từ chân tường quét đến một mảng bọt tuyết cuồn cuộn, tạt vào trên mặt người giống như kim đâm.
- Hai vị kia hiện tại đang bị nhốt ở trong Thừa Minh điện, nói thẳng ra, trong lòng ngươi có lẽ đã có tính toán rồi?
Hầu Thân trở lại trong phòng, rụt cổ một cái. Hắn ngồi xuống bên chậu than vừa cời lửa than vừa nói.

Bình Luận

0 Thảo luận