Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 501: - (1): Không tính nhẫn nại .

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
Tháng mười năm Đại Thống thứ sáu của Đại Hán, Lưu Lăng điều động một trăm ngàn quân Hán của Trình Nghĩa Hậu tại Duyên Châu, lại thu thập hàng binh từ Nam Đường, Sở, Nam Hán, Nam Bình, Ngô Việt cỡ một trăm ngàn nữa, lệnh cho Mậu Nguyên làm chủ soái, Tôn Thúc Bảo làm hành quân Trưởng sử, Triệu Nhị làm tiên phong, chính thức khai hỏa trận chiến với Thục quốc.
Cuộc chiến tranh chinh phạt Thục quốc lần này, Lưu Lăng không có tự mình chỉ huy. Trung Nguyên đại địa đại giang nam bắc hiện giờ chỉ có Thục quốc chưa diệt, Đại Hán mấy năm liên tục chinh chiến tuy rằng khiến cho thực lực của một nước mệt mỏi nhưng binh lực cũng mãnh nhất đương thời. Chính sách xâm lược mà quân Hán chấp hành chính là lấy chiến dưỡng chiến, để bảy phần sinh cơ lại cho nơi bị mình chiếm, còn ba phần thì bị sung làm quân tư. Các nước tại Giang Nam diệt vong, điều Lưu Lăng cần làm bây giờ chính là triều thần có khả năng lại đây ổn định lại địa phương. Giành chính quyền là thủ đoạn, trị thiên hạ mới là mục đích.
Đại Hán hiện giờ gần như đã nhất thống nam bắc, quốc thổ rộng lớn kéo dài suốt hơn ba trăm châu, gần như đã tái hiện lại được bản đồ thời kì thịnh Đường. Nhưng đó cũng không phải là điểm cuối, nhiều nhất cũng chỉ xem như là thắng lợi một giai đoạn mà thôi.
Cuộc chiến chinh phạt Thục quốc gần như không hề trì hoãn chút nào. Tuy rằng vị trí địa lí của Thục quốc rất đặc thù, dễ thủ khó công, nhưng binh lực quân Hán lại gần như vô địch. Dựa theo mệnh lệnh của Lưu Lăng, Chiêu Tiên phái hơn năm trăm chiến thuyền cùng hai vạn thủy quân tới trợ giúp đại quân đánh Thục. Hơn nữa bên trong Thục quốc bây giờ còn có mật thám đã được Giám sát viện xếp vào trước đó, Tể tướng Thục quốc Vô Chiêu Duệ đã bị ích lợi làm cho mờ mắt. Hoàng đế khai quốc của Thục quốc, Cao tổ Mạnh Tri Tường lập quốc không lâu, hoàng đế bây giờ chính là Mạnh Sưởng, con trai thứ ba của Mạnh Tri Tường. Mạnh Sưởng bất quá mới là đứa bé mười mấy tuổi, cả triều chính đều do Tể tướng Vô Chiêu Duệ nắm trong tay. (Chú ý 1)
Người chủ trì triều chính đã thành phản đồ, cuộc chiến với Thục quốc sau này còn cần gì trì hoãn nữa đâu?
Lúc trước, khi Giám sát viện thu mua Vô Chiêu Duệ cũng có chút khó khăn, lão ta thân là Tể tướng quyền cao chức trọng, mấy thứ như quyền thế địa vị tiền tài đều không hề có sức hấp dẫn với lão. Lão nắm giữ Thục quốc, dưới một người trên vạn người, những gì người ta mơ ước trong đời lão đều đã đạt được không sai biệt lắm. Là trọng thần được Mạnh Tri Tường lưu lại phụ tá Mạnh Sưởng trước khi chết cho nên lão rất được Mạnh Tri Tường và Mạnh Sưởng tín nhiệm, nghi thức lúc ra vào đều như vương hầu, đứng hàng tam công, muốn thu mua một người như vậy sự khó khăn quả thật rất lớn.
Nhưng Mật điệp của Giám sát viện lại biết, một kẻ như Vô Chiêu Duệ tuyệt đối không phải là bức tường tạt nước không hề lọt
Vô Chiêu Duệ ương ngạnh, đây là ưu điểm lớn nhất, nhưng cũng là khuyết điểm trí mạng.
Là Tể tướng, việc quốc gia đại sự gần như được quyết định chỉ bằng một lời của lão, mà đối với tiểu hoàng đế Mạnh Sưởng, biểu hiện của lão cũng không mấy tôn trọng, xuất nhập có giáp sĩ hộ vệ, vào cung cưỡi ngựa, gặp vua không lạy, nghiễm nhiên là một quyền thần. Mật điệp của Giám sát viện xác định Vô Chiêu Duệ không có lòng thần phục nhưng lão lại vẫn không có gan đi mưu phản. Nguyên nhân điều đó chính là, Vô Chiêu Duệ không có binh quyền!
Binh quyền Thục quốc nằm trong tay Đại tướng quân Vương Chiêu Viễn.
Vương Chiêu Viễn thuở nhỏ trí tuệ, lúc mười ba tuổi được Thục quốc Cao tổ Mạnh Tri Tường thưởng thức, chiêu vào cung làm thư đồng của Tam hoàng tử Mạnh Sưởng. Mạnh Sưởng rất tín nhiệm y, coi y như huynh trưởng. Trước khi chết, Cao tổ Mạnh Tri Tường đã lập Vô Chiêu Duệ là người đứng đầu quan văn, Vương Chiêu Viễn cầm đầu bên võ tướng. Lúc đó Vương Chiêu Viễn tuổi mới hơn hai mươi, vô cùng hăng hái.
Vương Chiêu Viễn là người rất có mưu kế, vả lại hết sức tự phụ. Y có thói quen cầm một thanh gậy như ý bằng sắt chỉ huy binh lính tác chiến, cảm thấy mình có thể so với Gia Cát Lượng. Y từng nói nếu bệ hạ khiến ta xuất binh chinh phạt thiên hạ, không ra khỏi Kỳ sơn thì thôi, đã ra là trước định Sở Đường, sau diệt Đảng Hạng, ba giết Khiết Đan, thiên hạ đại định, Thục quốc nhất thống.
Bởi vậy có thể thấy được người này tự đại đến cỡ nào.
Lúc Mạnh Sưởng mới kế vị thế cục triều đình rất không xong. Sở quốc mượn cơ hội hưng binh phạt Thục, Vương Chiêu Viễn suất quân đón đánh quân địch dám xâm phạm. Sau khi quân Thục đánh bại quân Sở liền nhân cơ hội đó đoạt gần trăm dặm lãnh thổ tại biên giới phía tây gần với Khê Châu. Sau đó, Vương Chiêu Viễn vẫn ở lại biên quan, huấn luyện đại quân, mưu đồ đại kế.
Cũng chính bởi vì có Vương Chiêu Viễn, cho nên Vô Chiêu Duệ mới không có trắng trợn phế bỏ Mạnh Sưởng đi, tự lập mình lên ngôi xưng đế.
Tuy rằng lão cầm giữ triều chính, nhưng quân quyền lại không nắm trong tay, Vô Chiêu Duệ không nắm chắc có thể thành tựu đại sự. Mà Mạnh Sưởng tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng cũng biết Vô Chiêu Duệ không hề có tâm thần phục. Hắn từng hỏi ý kiến của Vương Chiêu Viễn, Vương Chiêu Viễn khuyên hắn nói bệ hạ không cần lo lắng, chỉ cần vi thần còn tại, quân quyền còn ở trong tay vi thần, Vô Chiêu Duệ kiêng kị tất nhiên không dám mưu nghịch! Đợi sau khi quốc gia ổn định, thần nguyện mang binh hồi thành đô, trợ bệ hạ tru sát gian nịnh!
Chính là vì điểm này, Giám sát viện mới tìm được sơ hở của Vô Chiêu Duệ. Tục ngữ nói ruồi bọ không đâụ vào quả trứng không có khe hở, nếu như lão không có bốc ra mùi thối thì đám ruồi bọ Giám sát viện kia cũng không vây lên làm gì.
Chỉ có điều, nếu đã bị Giám sát viện theo dõi thì có kẻ nào có thể chạy thoát sao?
Điều kiện Giám sát viện đưa ra cho Vô Chiêu Duệ là, Vô Chiêu Duệ xưng thần với Đại Hán, Đại Hán giúp lão đi lên ngôi vị Hoàng đế, để tỏ lòng thành ý, Giám sát viện trước đó sẽ giúp Vô Chiêu Duệ diệt trừ Vương Chiêu Viễn.
Kỳ thật bản thân Vương Chiêu Viễn chính là một trò hề, câu chuyện mà hắn lưu lại trong lịch sử chân thật cũng thật làm cho người ta không biết nói gì. Trong lịch sử, tự so với Gia Cát Lượng có không ít người, trong sông dài mạnh mẽ chảy xuôi luôn có vô số hạng người kinh tài tuyệt diễm. Nhưng không hề nghi ngờ, một kẻ vừa vô sỉ vừa vô năng như Vương Chiêu Viễn vậy thì thật sự là hiếm như lông phượng và sừng lân.
Trong lịch sử, Vương Chiêu Viễn là dựa vào nịnh nọt lấy lòng Mạnh Sưởng mới đạt được địa vị cao như vậy trong Xu Mật Viện. Lúc sáu vạn đại quân của triều Tống tiến đến đánh Thục, Mạnh Sưởng bổ nhiệm Vương Chiêu Viễn làm Đô thống của Tây Nam Hành quân, suất lĩnh đại quân nghênh chiến. Vương Chiêu Viễn uống rượu say, cầm thiết như ý trong tay, nói thật kiêu ngạo và ngông cuồng rằng:
- Lần này xuất chinh, ta đâu phải đơn giản chỉ riêng việc chống quân địch đâu. Bằng ba vạn lang hổ chi sư này, lấy Trung Nguyên dễ như trở bàn tay!
Mà Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn sở dĩ quyết nghị diệt Thục quốc, cũng là do Vương Chiêu Viễn này gây nên. Vương Chiêu Viễn kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, phái người liên lạc Bắc Hán, ước định việc song phương liên hợp xuất binh công diệt Đại Tống. Đáng tiếc tên sứ giả được phái đi kia lại là một kẻ nhát gan, gã không dám đi Bắc Hán mà lại tới đầu hàng Đại Tống. Vì thế, dưới cơn nóng giận, Triệu Khuông Dẫn mới phái Trung võ Tiết Độ Sứ Vương Toàn Bân, Võ tín Tiết Độ Sứ Thôi Ngạn Tiến suất quân tấn công Thục quốc.
Tiếp đó, sự ngu ngốc của Vương Chiêu Viễn tại mặt quân sự lại được biểu hiện có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.
Mật điệp của Giám sát viện dùng cái đầu của Vương Chiêu Viễn làm lợi thế, Vô Chiêu Duệ rất nhanh liền chấp nhận đề nghị.
----------oOo----------

Bình Luận

0 Thảo luận