Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 230: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
ĐỂ XUỐNG ĐI.
Người áo đen kia có chút sửng sốt, ánh mắt lập tức trở nên dữ tợn hơn.
- Chính ngươi muốn chết đừng trách ta ra tay độc ác.
Y chuyển động đao thép trong tay quay đầu lại nhìn thoáng qua Loan Ảnh thấy Thánh nữ không tỏ vẻ gì y lập tức hiểu được Thánh nữ không ngăn cản y giết kẻ thù lớn nhất của Bạch Liên giáo. Trước khi đến Thánh nữ có nói qua muốn dụ Lưu Lăng đến nơi này bắt sống để áp chế triều đình, nhìn cũng biết lúc này Thánh nữ bị Lưu Lăng chọc tức, một khi đã thế cũng không để hắn ta sống thêm nữa.
Y biết Lưu Lăng thường ra sa trường nên công phu chắc cũng không quá kém, bằng không mười mấy năm sinh tử sát phạt cũng không thể nào sống đến lúc này. Cho nên trong lòng y không khinh thường Lưu Lăng nhưng y cũng biết tướng quân trên chiến trường uy phong lẫm nhưng chiến đấu với người trong giang hồ thì chưa chắc thắng được. Trong khi đó trong tay y có đao với mười lăm năm luyện công thì khi một đấu một Lưu Lăng không thể là đối thủ của y.
Y chậm rãi tiến đến, từng bước cẩn thận, tuy rằng y khinh thường Lưu Lăng nhưng đối với tâm trí của Lưu Lăng thì vẫn rất kiêng kị. Y nhìn thấy Lưu Lăng vẫn cười cười nhìn y tiến đến, không có nét gì là hoảng sợ, y chợt như thấy cái bẫy trước mắt mà bản thân y từng bước từng bước một đi vào.
Bản thân y tự tin trong vòng ba chiêu có thể hạ đối đối phương nhưng vì lý do gì y lại lo lắng như thế? Là do hung danh của Lưu Lăng dọa sợ ư? Sao y lại sợ hãi đối với quan lại triều đình chết tiệt ấy?
Khoảng cách hai người nhanh chóng được rút ngắn chỉ còn mười mét, lúc này người áo đen cũng thấy được vẻ bối rối trong mắt Lưu Lăng, tuy ngoài mặt Lưu Lăng vẫn giữ nụ cười thản nhiên như không thèm để ý nhưng ánh mắt hiện lên tia bối rối tuyệt đối không thể nào sai được.
Hắn sợ.
Người áo đen chợt nghĩ đến điều này, đúng vậy, cái gì mà bách chiến bách thắng chứ? Nhân vật lợi hại của Đại Hán như Lưu Lăng cũng sợ y, hắn sợ.
Cảm giác này khiến y hưng phấn, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên lộ ra chiếc răng nanh ngả màu vàng.
Người áo đen phát hiện ra điều này khiến y cảm thấy vui mừng nên cảm giác sợ hãi càng lúc càng mờ nhạt. Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn năm mét y còn nhìn thấy Lưu Lăng có chút giật mình, hiển nhiên Lưu Lăng muốn lui nhưng vẫn cố gắng đứng trụ không hề động. Người áo đen cười lạnh trong lòng tự nhủ hóa ra mọi người đều giống nhau, dù là quan lại quyền quý, dù là dân chúng thấp cổ bé họng hay một Đại tướng quân bách chiến bách thắng hay một người nhu nhược chưa trải qua chiến trường kỳ thật đều sợ chết giống nhau.
Phát hiện này khiến y vô cùng vui mừng, khiến y tự hào, khiến y hưng phấn.
Không tự chủ được người áo đen lại bước chân đi nhanh hơn, khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa tới ba mét, vẻ mặt hoảng sợ của Lưu Lăng càng lúc càng lộ rõ, khó có thể che giấu được.
- Đi chết đi.
Khoảng cách hai mét y chắc chắc có thể nhảy bổ qua chém Lưu Lăng một đao, y tự tin với tốc độ ra tay của mình, lúc trước động tác rút đao ước chừng luyện ba năm, sau ba năm y có chể chém chết được con ong mật bay qua.
- Đợi một chút.
Lưu Lăng nhanh chóng lui về sau một bước giơ tay lên ngăn cản người áo đen.
Theo bản năng người áo đen dừng lại, đao giơ trên không trung ngừng lại, cho tới bây giờ y mới gặp phải đối thủ như vậy, giao đấu sinh tử còn bảo người ta từ từ.
- Tên chết nhát này, sợ chết là người nhu nhược vậy mà cũng được xưng là Đại tướng quân bách chiến bách thắng sao?
Người áo đen cười lạnh cố tình hạ nhục Lưu Lăng.
- Không, không, không ngươi hiểu lầm ta rồi.
Lưu Lăng liên tục xua tay, một tay hắn vấn duỗi thắng ra trước, hắn nhắm một con mở một con mắt, đầu hơi cúi, một con mắt nhìn chằm chằm theo cánh tay trái nâng lên, tay trái di động tới dường như đã ngắm chuẩn vào mặt người áo đen.
Lưu Lăng nói:
- Không phải ta sợ chết mà do thứ này chưa chuẩn bị được, ngươi cần chờ một chút.
- Cái gì?
Người áo đen kia kinh ngạc, cái gì mà chưa chuẩn bị được?

Một ám tiễn từ trong tay áo Lưu Lăng bay vù ra ngoài, phù một tiếng cắm phập vào cổ họng người áo đen kia. Khoảng cách hơn hai mét lấy cơ quan bắn ám khí thì người áo đen kia có công phu thế nào cũng không thoát được. Cơ quan vừa bắn tên ra trên cổ y ngay lập tức máu bắn tung tóe văng cả lên mặt. Ám khí tinh xảo cắm thẳng trên cổ tên áo đen, một đầu đâm xuyên qua gáy, một đầu đâm xuyên qua cuống họng y.
Vì bị chặn ở khí quản nên khiến y khó có thể hô hấp được, y bị ngẹt thở máu dồn lên mặt biến thành màu đỏ tím, theo bản năng y đưa tay lên cổ sờ như muốn nhổ ám khí cắm trên cổ họng ra. Khi nhổ đươc ám khí này ra khí quản được thông, trong cổ họng truyền ra vài tiếng rột roạt, vẻ mặt y lộ ra nụ cười thỏa mãn rồi lập tức ngã xuống đất.
Lưu Lăng sờ sờ vào cơ quan ám tiễn trên cánh tay trái, hắn nhìn người áo đen nói:
- Thật xin lỗi, lần đầu tiên ta dùng thứ này nên hơi ngượng tay, lần sau ta sẽ dùng tốt hơn.
Hắn cười vô cùng rạng rỡ giống như kẻ trộm bắt được một con gà mái mập vậy.
- Đê tiện!
Loan Ảnh đứng cách hai mươi ấy mét muốn cứu người áo đen kia cũng không kịp, theo bản năng nàng xông về trước hai bước rồi lập tức ngừng lại, hung tợn nhìn vào mặt Lưu Lăng.
Hẳn nàng rất giận hắn.
Lưu Lăng nghĩ vậy vì hắn phát hiện ngực nàng thở phập phồng liên tục nhìn hết sức xinh đẹp, hắn cười, ánh mắt sắc bén không kiêng nể gì.
- Ngươi chỉ biết dựa vào âm mưu quỷ kế mà đánh lén người thôi sao? Ngươi không dám cùng hắn quang minh chính đại đánh một trận à? Với công phu của ngươi không lẽ đánh không lại hắn? Ngươi thật là đê tiện mà, ngươi biết mình đánh không lại hắn nên không dám so tài cùng hắn, ngươi không chỉ sợ chết mà còn gian trá nữa.
Loan Ảnh đi về trước hai bước vừa cất giọng lạnh lẽo mà phê phán.
Lưu Lăng khoát tay nói:
- Ngươi thì quang minh chính đại sao? Người Bạch Liên giáo các ngươi từ khi nào biết dùng từ quang minh chính đại vậy? Ta giết chết hắn thì ngươi nói ta là đê tiện là vô sỉ, còn hắn giết ta thì thế nào? Đúng người đúng tội sao? Còn nữa khi tấn công hoàng cung các ngươi dùng thủ đoạn gì để giết chết thị vệ đại nội Trương Thiên Đấu? Đê tiện vô sỉ cậy đông hiếp yếu vây đánh một người tuổi đã cao sau đó lại để Bành Trảm tung vôi làm mù mắt Trương lão như vậy có khiến người ta khinh thường không? Đối phó với người Bạch Liên giáo các ngươi ta có dùng thủ đoạn gì cũng chưa xứng.
Bước chân Loan Ảnh cứng đờ sau một lúc lâu mới nhúc nhích, nàng ta hít một hơi sâu nói từng chữ:
- Được, cho dù ngươi nói có lý nhưng giết người đền mạng là không sai, Thánh chủ chết trong kế hoạch của ngươi, nhiều huynh đệ của ta chết trong kế hoạch của ngươi, hôm nay ta muốn ngươi đến đây để giết ngươi trả lại món nợ ngươi đã thiếu.
Lưu Lăng cười ha hả, cười ngặt nghẽo.
- Hay cho cái cớ quang minh chính đại, hay cho cái gọi là danh chính ngôn thuận báo thù.
Hắn cười lạnh nhìn về phía Loan Ảnh, trong ánh mắt hàn ý hiện lên khiến Loan Ảnh lạnh run cả người.
- Ngươi đúng ăn nói hợp lý hợp tình, đúng vậy người ngươi gọi là Thánh chủ chết trong bày binh bố trận của ta. Nhưng ta hỏi ngươi nếu người ngươi gọi là Thánh chủ kia không đi tấn công Hoàng cung thì hắn ta sẽ chết sao? Trước khi hắn ta chết đã có bao nhiêu người chết trong tay hắn ta? Có bao nhiêu người vì hắn mà chết? Nếu hắn ta không âm mưu tạo phản những huynh đệ tỷ muội kia của ngươi có đi vào con đường chết hay sao? Ta tính kế đối với Bạch Liên giáo các ngươi nhưng nếu các ngươi không phản thì ta tính kế làm gì?
- Nói hắn ta chết trong kế hoạch của ta sao không nói hắn ta chết trong dục vọng của mình, nói những huynh đệ tỷ muội kia của ngươi chết trong tay ta sao không nói họ bị Đông Phương Luân Nhật hại chết? Đêm hôm đó không riêng gì binh lính, không riêng gì người của Bạch Liên giáo các ngươi mà dân chúng vô tội chết cũng không ít. Có bao nhiêu gia đình bị huynh đệ tỷ muội của ngươi xông vào giết? Có bao nhiêu thiếu nữ bị lăng nhục?
Lưu Lăng vô cùng mạnh mẽ, hắn cứng rắn bước đi về phía trước vừa đi vừa nói:
- Nếu ngươi dù thế nào cũng đem cái chết của bọn chúng đổ lên đầu ta thì....Được lắm! Bổn vương cũng thích điều này, giết bọn tán tận lương tâm, bọn bại hoại đó đao của Lưu mỗ từ trước đến nay không keo kiệt đâu. Nếu ngươi muốn thay huynh đệ tỷ muội báo thù thì ngươi cứ việc ra tay đi làm gì cần nói trừng phạt Lưu mỗ đúng tội hay không? Nhưng ngươi cũng nên nói một chút xem là Lưu Lăng ta có tội hay Bạch Liên giáo các người mang nghiệp chướng nặng nề.
Hắn nói câu cuối khoảng cách giữa hai người còn chưa tới mười mét.
- Ngươi đứng lại.
Thân mình Loan Ảnh run rẩy, theo bản năng lùi về sau một bước.
- Không cần nói nữa, bọn họ đã chết rồi không cần biết ai đúng ai sai bọn họ đều đã chết. Người chết cho dù có nhiều hơn nữa thì tội lỗi đó bọn họ cũng đã trả còn ngươi Lưu Lăng, ngươi lấy gì để bồi thường lỗi lầm ngươi gây ra.
Loan Ảnh vừa lui về sau vừa rống to.
Lưu Lăng dừng bước, hắn nhìn Loan Ảnh vì kích động mà mặt mày ửng đỏ, khiến khuôn mặt đẹp tinh xảo bị bóp méo đi bỗng nhiên hắn cảm nhận được nỗi khổ của người nữ tử này. Có lẽ nàng ta muốn giết hắn vì cái chết của đệ tử Bạch Liên giáo, còn vì sư phụ Đông Phương Luân Nhật của nàng nữa.
- Thu tay lại đi, bổn vương biết ngươi phản đối âm mưu tạo phản của Đông Phương Luân Nhật, biết ngươi không thích giết chóc. Bổn vương đồng ý với ngươi chỉ cần ngươi từ bỏ cái gọi là báo thù kia thì ngươi và Lý Tú Ninh dù trước kia có phạm sai lầm gì ta cũng sẽ bỏ qua hết. Hai người các ngươi cái gì mà Thánh mẫu Thánh nữ, người mất đi người chồng, một người cũng là một thiếu nữ mà thôi. Hai người các ngươi nương tựa nhau mà sống không nên chen lấn vào cuộc giết chóc này, cái thế giới đó không thuộc về nữ nhân các ngươi.
Lưu Lăng thở dài không bước thêm nữa.
- Không, ta muốn giết ngươi, không giết ngươi ta và sư nương sẽ không an tâm, ta không thể nào khiến....huynh đệ tỷ muội mình đã chết thất vọng được.
- Thôi đi....Ảnh nhi, hắn nói không sai, là con không vượt qua được chính mình, sư nương chưa từng cho con giết người, Ảnh nhi để xuống đi.
Một người mặc áo trắng như tuyết, là Tú Ninh không biết đi ra từ lúc nào nhìn Loan Ảnh ôn nhu nói.

Bình Luận

0 Thảo luận