Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 471: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
THẢO LUẬN.
Trận chiến này không đánh cũng thắng chắc, quân Hán Lưu Lăng đánh kiềm hãm đại quân người Khiết Đan, Lưu Lăng đã thỏa thuận cùng người Đảng Hạng cho binh đến Kỳ Liên sơn xuyên qua thảo nguyên rộng lớn, thẳng đến Thượng Kinh. Vì không để người Khiết Đan phát hiện ra ý đồ của người Đảng Hạng nên mấy chục vạn đại quân Lý Hổ Nô ở Lam Châu vẫn duy trì thế tấn công với quân Vương Bán Cân.
Đây là thế cờ mà Lưu Lăng cùng Ngôi Danh Nẵng Tiêu liên kết thực hiện.
Tây Hạ, thành Thiên Nga.
Thành Thiên Nga là một trong tòa pháo đài quân sự được tu sửa từ ba năm trước, cũng chính là nơi mà lúc trước Lưu Lăng suất lĩnh Tu La doanh luyện binh tru diệt một binh doanh Tây Hạ ở phía nam Kỳ Liên sơn, địa phương này dùng để phòng ngự người Khiết Đan phương Bắc theo Đại Đồng công kích hai hướng. Thành Thiên Nga vô cùng chắc chắn và rộng lớn, có thể đóng hai trăm ngàn quân. Nơi này do Ngôi Danh Nẵng Tiêu hạ chỉ xây dựng trong mấy năm để được pháo đài quân sự, nơi này không chỉ có tác dụng là phòng ngự người Khiết Đan mà thôi, nơi này hướng Đông cách ba trăm dặm là lãnh thổ Đại Hán rồi, cách ba trăm dặm ngoài Tây Hạ đại tướng Lý Hổ Nô đang suất quân giao chiến với Đại tướng quân Hán Quốc Vương Bán Cân.
Thành Thiên Nga là một trong bốn đại thành mà toàn bộ thành trì không có dân cư sinh sống, đây chỉ là nơi đóng quân của binh doanh.
Thành Thiên Nga được đại tướng quân là cha của Trần Tử Ngư thống lĩnh, lão tướng quân Trần Thâu Nhàn. Người Đảng Hạng từ thời Tùy Đường đã không ngừng dung hợp văn hóa Hán, có thể nói nhất là nơi gần Trung Nguyên, dân chúng nơi này có cách sống gần như không có gì khác với người Hán. Trần Thâu Nhàn tranh thủ thời gian rảnh rỗi nghiên cứu văn hóa người Hán mà lão yêu thích.
Thành Thiên Nga chiếm diện tích lớn của hai thành, nội thành chiếm đất hơn ngàn mẫu, là nơi Đại tướng quân soái phủ đóng trong thành Thiên Nga, về năng lực phòng ngự so với ngoại thành còn chắc chắn hơn. Nội thành có tường cao hai mươi mét, chỉ có hai cửa thành, cho dù có triệu đại quân vây tấn công thành Thiên Nga cũng vô cùng gian nan mới có thể công phá thành được. Nội thành gần như không có sơ hở, dù có nhiều người nhiều ngựa cũng khó làm nên chuyện gì.
Xem ra thành Thiên Nga không có kẽ hở.
Nhưng trên thế gian này không có bất cứ điều gì là tuyệt đối cả, cũng không có một thành trì nào tuyệt đối không bị công phá.
Nội thành, thành Thiên Nga.
Ở cửa thành không ngờ là Thiên Sách Quân của Đại Hạ, Thiên Sách Quân là quân thân của Hoàng đế Ngôi Danh Nẵng Tiêu của Đại Hạ, ngoài Hoàng đế Đại Hạ ra họ không nghe theo mệnh lệnh của bất cứ ai ngay cả Hổ phù Binh bộ đối với Thiên Sách Quân cũng không có tác dụng gì, Thiên Sách Quân đại biểu cho sự uy nghiêm của Hoàng tộc Đại Hạ.
Hôm nay bảo hộ nội thành đổi lại là người Thiên Sách Quân, điều này cũng chỉ có một khả năng Hoàng đế Đại Hạ chính Ngôi Danh Nẵng Tiêu đang ở trong thành Thiên Nga này.
Cửa đại điện cao lớn uy nghiêm, hai bên lối đi nhỏ đều có một nhóm sĩ binh Thiên Sách Quân đứng đều. Ngoài cửa là tám trăm binh sĩ Thiên Sách Quân cung tiễn thủ, tám trăm đao thủ.
Cờ hiệu vàng sáng chói của Đại Hạ dựng đứng ngoài đại điện, trên đại kỳ có một chữ Lý.
- Bệ hạ, vi thần nguyện ý hành quân chiến đấu với người Khiết Đan, xin bệ hạ trấn thủ thành Thiên Nga chờ tin tức tốt của vi thần. Bệ hạ thân thể ngàn vàng sao có thể tự xuất chinh được? Nơi này cách Thượng Kinh chỉ ngàn dặm, cỏ xanh um tùm nên khi xâm nhập vào nội địa Khiết Đan khá nhiều nguy hiểm rình rập. Vả lại tên Lưu Lăng này lại âm hiểm giảo hoạt, nếu đại quân ta xâm chiếm đến bỗng nhiên hắn ta rút quân, đại quân Bắc Phạt của chúng ta lập tức lâm vào nguy hiểm. Vi thần khẩn cầu bệ hạ không thể thân chinh.
Lão tướng quân Trần Thâu Nhàn quỳ xuống thành khẩn nói.
Ngồi ngay ngắn trên ghế cao Ngôi Danh Nẵng Tiêu cười cười nói:
- Tâm ý của lão tướng quân trẫm hiểm được, không phải trẫm còn chưa quyết định thân chinh sao?
Ngôi Danh Nẵng Tiêu đến nay trên dưới ba mươi tuổi, đúng thời điểm tinh lực tràn đầy. Người này Nam chinh Bắc chiến chinh phục các bộ tộc nhỏ Tây Vực thành lập nên một thể đế quốc thống nhất hùng mạnh. Người ta nói Ngôi Danh Nẵng Tiêu là một vị vua tài trí mưu lược kiệt xuất nhất một thế hệ, trong suy nghĩ của người Đảng Hạng gã ta như một vị thần linh.
Chỉ có điều dáng vẻ người này cũng không được xem là cao lớn, cùng lắm cũng chỉ một mét bảy nhưng cực kỳ khỏe mạnh, da màu đồng lộ ra vẻ kiên nghị quả quyết. Tuy rằng gã ta vóc dáng không cao nhưng dáng người khá tốt, hôm nay gã không mặc long bào mà mặc bộ thường phục màu đen, đôi mắt sáng ngời linh hoạt, mũi cũng tương đối cao, trán rộng, đặc biệt hai hàng chân mày lưỡi kiếm. Thoạt nhìn tuy không thể nói là anh tuấn, toàn thân lại phát ra hơi thở bá chủ tài năng dũng mãnh.
Tay gã nhẹ nhàng vuốt ve đầu hổ được điêu khắc trên thành ghế, đưa mắt nhìn võ tướng hai bên nói:
- Lão tướng quân, Lưu Lăng giả dối không sai nhưng hắn cũng tuyệt không tự mình chui đầu vào rọ.
Gã đứng lên đến nơi Trần Thâu Nhàn quỳ gối đỡ lão lên nói:
- Lúc này Lưu Lăng không dám giở trò mà hắn ta phải tuân thủ hiệp nghị rút quân khỏi U Châu...., trừ phi hai mươi vạn quân Lam Châu của Vương Bán Cân hắn có thể vứt thành con tốt thí. Còn nữa lần này thất tín với trẫm thì trẫm bỏ qua dễ dàng cho hắn sao? Người này tâm cơ thâm trầm có thể châm ngòi để Đại Hạ ta và người Khiết Đan đại chiến mấy năm để hắn được chiếm tiện nghi thâu tóm giang sơn Đại Chu lớn như thế. Chẳng lẽ hắn không sợ khi trẫm giận dữ sẽ cùng người Khiết Đan liên kết lại tiêu diệt đế quốc hắn mới tạo dựng còn chưa ổn định ư?
Gã ta cười cười nói:
- Trẫm muốn đi Thượng Kinh chỉ muốn nhìn xem tòa kim trướng của Da Luật Hùng Cơ rốt cuộc là cái gì, người ta đều nói mái vòm kim trướng đều đúc bằng vàng ròng, có vô số bảo thạch tỏa sáng. Còn nữa nghe nói trên ghế ngồi của Da Luật Hùng Cơ có kim cương bằng nắm tay có một không hai trên đời này. Trẫm muốn nhìn qua một chút những điều người ta nói có đúng hay không.... để chứng thực điều đó trẫm phải đích thân đến.
Giọng điệu của gã bình thản trong lời nói càng mang theo chút trêu chọc, mỗi người đều biết rằng Hoàng đế Bệ hạ cũng không phải đang nói đùa, bệ hạ cũng chỉ muốn chiếm lấy thiên hạ tạo nên một đế quốc rộng lớn hùng mạnh. Người Khiết Đan chính là tảng đá lớn cản đường đi của gã, gã là một người có chí hướng nhất định sẽ không dễ dàng buông tha.
- Bệ hạ, việc này khá nguy hiểm, thần thật không tán thành chuyện bệ hạ đích thân thân chinh.
Người vừa nói là Thừa tướng Lý Thiên Nam của Đại Hạ, người này đã hơn sáu mươi tuổi cũng chính là chú họ của Ngôi Danh Nẵng Tiêu. Trong triều thần Đại Hạ có vị trí rất cao có thể nói dưới một người mà trên vạn người, đây là người Ngôi Danh Nẵng Tiêu vô cùng tín nhiệm, mỗi lần có chuyện quốc gia đại sự đều giao cho Lý Thiên Nam chủ trì.
- Thừa tướng, trẫm đã nói trẫm chưa có quyết định cuối cùng.
Vẻ mặt Ngôi Danh Nẵng Tiêu nhẹ nhàng nói:
- Trẫm chưa hạ quyết định không phải vì như các ngươi nói khá nguy hiểm, mà là ta khó có thể quyết đoán được nên đáp ứng đề nghị của Lưu Lăng cùng Lưu Lăng Hán quốc liên kết tiêu diệt người Khiết Đan hay cùng Khiết Đan liên kết tiêu diệt Hán quốc Lưu Lăng. Dù sao đối với người Khiết Đan mà nói thì Hán quốc dễ đánh hơn một chút, nếu trẫm cùng Da Luật Hùng Cơ liên kết đánh một mình Lưu Lăng thì cơ hội thắng cao hơn liên kết với Lưu Lăng đánh Khiết Đan.
Gã ta vừa đi vừa nói:
- Trẫm triệu tập đại quân đến thành Thiên Nga vì nơi này có thể phạt Liêu, Nam có thể phạt Hán vả lại bất kể là chinh phạt phương nào đều thắng không thể nghi ngờ. Hai bên này nhất thời trẫm chưa chọn ra nơi nào, các vị chư thần giúp trẫm nghĩ xem thật ra nên phạt Liêu hay phạt Hán?
Trần Thâu Nhàn nói:
- Vi thần chủ trương cho đại quân xuất binh phía Đông Nam chinh phạt Hán quốc, Lưu Lăng là người lòng lang dạ sói thay đổi bất thường, nếu người này được giữ lại tương lai là đối thủ mạnh nhất của Đại Hạ ta, không bằng nhân thời cơ này mang quân tiêu diệt, Đông Nam yên ổn, bệ hạ lại cho binh Bắc Phạt Khiết Đan, kế này ổn thỏa nhất.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu híp mắt nhìn thoáng qua Trần Thâu Nhàn nói:
- Tử Ngư.... Hiện giờ là phi tử Hán Vương, lão tướng quân không có chút nào thương nhớ nàng ta sao?
Trần Thâu Nhàn cúi đầu nói:
- Nghiệt tử nhà hạ thần xin bệ hạ trách phạt.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu khoát tay nói:
- Trẫm sao có thể trách khanh, lúc Tử Ngư đi Thái Nguyên là chính do trẫm đích thân đồng ý, nếu nói ra đó là do lỗi của trẫm càng lớn hơn khanh. Trẫm chỉ tò mò không biết nghĩa đệ dùng thủ đoạn gì mà ngay cả Tử Ngư xinh đẹp cũng bị lừa. Hổ Nô theo Tử Ngư đã mấy năm nhưng đều bị nàng cự tuyệt, trẫm thấy nghĩa đệ cũng là một nhân vật không tầm thường đâu, ha ha.
Nghe giọng điệu của Ngôi Danh Nẵng Tiêu dường như cũng không để ý đến chuyện này.
Trần Thâu Nhàn thở dài nói:
- Sao có thể trách bệ hạ được? Nếu thần lĩnh quân Đông chinh có gặp nghiệt tử kia thần sẽ tự tay giết nó.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu khuyên nhủ:
- Con gái lớn phải lập gia đình, gả cho Hán Vương Lưu Lăng cũng không tính là mất mặt Trần gia, chỉ do Hổ Nô không có tài năng, không tốt số mà thôi. Hôm nay trẫm đặc xá cho khanh sau này có giao chiến cùng Hán quốc, nếu Tử Ngư đồng ý quay về trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Trần Thâu Nhàn lại quỳ xuống:
- Thần đa tạ long ân của Hoàng thượng.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu cười nói:
- Vốn định nhờ các người giúp trẫm nói chuyện một hồi lại nói đến chuyện nhà lão tướng quân, các người có gì lo lắng thì hãy nói ra hết.
Gã nhìn Lý Thiên Nam hỏi:
- Thừa tướng, khanh cho thế nào?
Lý Thiên Nam trầm ngâm một lát nói:
- Thần đồng ý với ý kiến Trần lão tướng quân.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu cười nói:
- Hả? Vậy khanh nói xem so với Bắc Phạt thì Đông Chinh có gì tốt hơn?
Lý Thiên Nam nói:
- Mấy năm nay Hán quốc liên tục chinh chiến, thực lực cũng dần giảm xuất, quân sĩ mệt mỏi, vả lại hiện giờ Đại Chu Lưu Lăng chưa hoàn toàn chiếm giữ, nếu muốn chiếm Trung Nguyên Lưu Lăng cần ít nhất thời gian hai năm, hiện giờ quân Hán vẫn như cũ, cuộc sống bất ổn, tương đối không bằng người Khiết Đan. Trung Nguyên giang sơn gấm vóc phồn hoa, Bắc thảo nguyên giàu có và đông đúc. Hiện giờ Liêu quốc khá đông đúc, nam tử đều có thể ra trận thực lực mạnh hơn Hán quốc, nếu liên kết Hán quốc tấn công Liêu thắng bại chỉ năm năm, còn nếu liên kết Liêu phạt Hán thì thắng chắc.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu ừ một tiếng nói:
- Hán yếu Liêu mạnh, thoạt nhìn quả thật phạt Hán dễ hơn.
Gã nói xong liền ngồi xuống ghế đột nhiên hỏi:
- Sau khi phạt Hán, Liêu sẽ yếu hay càng mạnh?
Mọi người sửng sốt.
Lý Thiên Nam và Trần Thâu Nhàn thoáng nhìn nhau lập tức nói:
- Càng mạnh.
- Vậy nếu trẫm chinh Hán phạt Liêu các khanh nói xem khả năng có thể diệt Liêu không?
- Không thể?
- Hán phạt Liêu sau đó sẽ trở nên càng mạnh hơn?
Trần Thâu Nhàn ngẫm nghĩ một lát nói:
- Chưa biết được.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu khẽ cười nói:
- Liên kết Liêu có thể diệt Hán, nhưng Liêu tất nhiên sẽ mạnh hơn, nếu trẫm diệt Liêu có thể có mười phần thắng không? Liên kết với Hán tuy không diệt được Liêu nhưng Liêu và Hán lưỡng bại câu thương, Đại Hạ ta vẫn mạnh, như vậy bên nào hơn bên nào kém đây?
Lý Thiên Nam thở dài nói:
- Trong lòng bệ hạ sớm đã có chủ kiến... Thần tuân lệnh bệ hạ.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu nói:
- Trận chiến này tất nhiên muốn đánh đấy chỉ có điều cần tìm kế hoạch hoàn hảo và tài năng mới có thể thu hoạch được lợi ích lớn. Như lời lão tướng quân và Thừa tướng nói đại quân ta xâm nhập vào trung bộ Khiết Đan nếu không cẩn thận thì toàn quân bị tiêu diệt. Cho nên cụ thể tiến quân như thế nào, đường lối cùng mục tiêu công kích, khi nào trở về đều cần phải thảo luận tỉ mỉ không thể có sai lầm được.
Trần Thâu Nhàn nói:
- Thần vẫn cho bệ hạ không nên thân chinh.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu thở dài nói:
- Lão tướng quân làm gì mà cứng nhắc thế? Được rồi.... Hiện tại chúng ta thảo luận một chút vấn đề trẫm có nên thân chinh không.
Lý Thiên Nam và võ tướng sắc mặt cứng đờ trong lòng cười khổ.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu hỏi:
- Như vậy đi, nếu các người ai cảm thấy bản thân có thể làm chức Thống soái Bắc Phạt, cảm thấy.... Các ngươi so với trẫm mạnh mẽ hơn, trẫm cam tâm tình nguyện nhường lại vị trí này. Trẫm là một người công bằng sẽ không làm việc gì bảo thủ.
Trần Thâu Nhàn há miệng thở dốc, không biết nên nói gì cho phải, lão cũng không thể nói mình mạnh hơn bệ hạ được. Hơn nữa lúc này danh tướng trong triều Đại Hạ nhiều vô kể, có thể trưng hỏi tướng sĩ quá nhiều, nhưng chân chính bàn về danh tướng mạnh nhất, lớn nhất không phải là Hoàng đế bệ hạ ư? Mấy năm nay Bệ hạ Nam chinh Bắc chiến ít khi thất bại, thu phục mười nước Tây Vực lớn nhỏ đã thành lập nên đế quốc Đại Hạ hùng mạnh. Ngay cả những người Hồ Cốt ngoan độc cũng không dám dễ dàng hướng Bắc, nói về võ công ai ở Đại Hạ so lại với bệ hạ?
Ngôi Danh Nẵng Tiêu cười cười nói:
- Trẫm đếm đến năm nếu trong vòng năm số đếm các người không ai thấy mình mạnh hơn trẫm thì chức vị Thống Soái này đích thân thân trẫm sẽ giữ lấy rồi. Một, hai, ba, bốn, năm! Được rồi, hiện tại chúng ta thảo luận đến đường lối và việc tiếp tế hậu cần cũng như tiếp viện một cách cụ thể.

Bình Luận

0 Thảo luận