Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 224: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
ĐÚNG LÀ THẦN CƠ DIỆU TÍNH
Sau khi Lưu Lăng suất quân nghỉ ngơi nửa đêm thì tiếp tục xuất phát, chín trăm khinh kỵ binh hành quân với tốc độ cực nhanh, nhanh hơn nhiều so với việc dẫn theo hơn năm trăm trọng giáp kỵ binh. Hắn đoán được Da Luật Hùng Cơ nhìn thấy địa doanh của quân Thiên Đức bị thiêu trụi thì sẽ dừng lại. Với sự hiểu biết của Lưu Lăng về con người này thì bất luận là kiếp trước đọc sách có được nhiều thông tin hay những gì được nghe được thấy được ở kiếp này thì Da Luật Hùng Cơ trời sinh tính đa nghi là điều có thể chắc chắn.
Nhưng Lưu Lăng cũng biết, Da Luật Hùng Cơ xuất binh chỉ với mục đích đánh lén phía sau Trần Thâu Nhàn, nếu như trì hoãn thời gian quá dài thì khó bảo đảm sẽ không bị người khác phát hiện ra tung tích. Lưu Lăng xem chừng Lang kỵ Khiết Đan dọc theo con đường này tàn sát không ít dân làng, là vì Da Luật Hùng Cơ tuyệt đối không cho phép tin tức để lộ ra ngoài. Lang kỵ Khiết Đan không giống với tinh giáp dưới trướng của Lưu Lăng, Lưu Lăng chỉ vì muốn cướp đoạt lương thực, còn người Khiết Đan là muốn phong tỏa tin tức.
Thời gian có hạn, Lưu Lăng nhất định phải nhanh chóng dụ kỵ binh Tây Hạ mà luôn đuổi theo mông mình với ý đồ tiêu diệt doanh Tu La đến. Mặc dù hiện giờ đội kỵ binh Tây Hạ còn có hơn sáu nghìn người, đối kháng cùng mấy vạn thiết kỵ tinh nhuệ nhất với khí thế bừng bừng của Đại Liêu thì chắc chắn là không có phần thắng. Nhưng nếu muốn truyền tin người Khiết Đan giết đến ra bên ngoài, đồng thời cũng có thể để cho đội binh Tây Hạ đang đuổi theo mình trong một tháng nay ăn đòn đả kích trí mệnh, làm như vậy là cách duy nhất vẹn toàn đôi bên.
Đi một ngày đường, Lưu Lăng căn cứ vào lộ trình hành quân mà suy đoán lúc này cách binh Tây Hạ đã không còn xa. Hắn lệnh cho đội quân nghỉ ngơi tại chỗ, phái thám báo tìm kiếm tung tích của binh Tây Hạ. Đến nửa đêm, thám báo đưa tin về nói binh Tây Hạ hạ trại trong vòng bốn mươi dặm ở phía tây nam, thoạt nhìn thì là muốn quay về bắc.
Bốn mươi dặm? Với tốc độ hành quân của chín trăm khinh kỵ binh, bốn mươi dặm đường thì không cần mất đến một canh giờ đã có thể đuổi tới. Giết đến thì đơn giản, nhưng điều quan trọng là làm thế nào có thể dụ binh Tây Hạ đuổi theo sau mình không thôi, còn mình thì vẫn có thể dẫn quân lui đi trước khi binh Tây Hạ và Lang kỵ Khiết Đan tiếp xúc. Nếu như không thể sắp xếp tốt chuyện lui quân thì chín trăm người này rất có thể bị người Khiết Đan và binh Tây Hạ nuốt trọn. Đến lúc đó bị kẹp giữa binh Tây Hạ và Lang kỵ Khiết Đan, trừ bỏ bị hai đội quân nghiền chết thì không có đường ra nữa.
Dụ đến thì dễ, dù sao đội binh Tây Hạ trận trước bị mình đánh cho thất bại ê chề, lúc này căn bản không cần mình phải dẫn binh xông lên. Chỉ cần để tướng lĩnh binh Tây Hạ biết doanh Tu La ở gần, vậy chỉ e tướng lĩnh Tây Hạ hận một nỗi không thể mọc thêm đôi cánh bay lại cắn chết Lưu Lăng.
Ngẫm nghĩ một lát rồi cuối cùng Lưu Lăng cũng nghĩ ra một diệu kế.
- Ta vẫn nhớ, đi về phía tây chừng hai mươi dặm có một thôn làng lớn có hơn nghìn người đúng không?
Lưu Lăng hỏi Hoa Tam Lang.
Hoa Tam Lang lệnh cho thân binh lấy bản đồ lãnh thổ Tây Hạ tận dụng lần luyện binh này mà phác thảo ra, lấy nơi quân Thiên Đức đóng trú làm khởi điểm đi thẳng về phía tây, quả nhiên nơi cách doanh trại Tu La hiện giờ chừng hai mươi mấy dặm nhìn thấy một thôn làng lớn được đánh dấu. Trên bản đồ đánh dấu rất rõ ràng, thôn làng này do hơn một nghìn dân du mục lập thành, nơi đây đồng cỏ và nguồn nước màu mỡ. Nhóm du mục này xem như định cư ở đây, chắc sẽ không di chuyển đi nữa. Xác nhận lời nói của Lưu Lăng là đúng, Hoa Tam Lang không khỏi bày tỏ sự khâm phục với trí nhớ của Vương gia. Phải biết rằng, trên thảo nguyên mênh mông này, đưa mắt nhìn phong cảnh xung quanh đều giống nhau hết, Lưu Lăng có thể nhớ được vị trí chính xác của thôn làng này đúng là điều không dễ dàng gì.
- Vương gia nói không sai! Đi về phía tây hai mươi mấy dặm là có một thôn làng quy mô không nhỏ!
Hoa Tam Lang xem qua bản đồ rồi nói.
Lưu Lăng cười nói: - Cho đám binh lính nghỉ ngơi tại chỗ, sáng sớm mai chúng ta sẽ đến 'thăm' ngôi làng đó.
Hoa Tam Lang có chút kinh ngạc, nói: - Không phải là chúng ta phải đi dụ quân Tây Hạ sao ạ? Sao Vương gia lại có ý định đến thăm làng đó? Làng đó đã bị chúng ta cướp một lần rồi, lại còn bị binh Tây Hạ vơ vét một lần nữa, ở đó giờ đã không còn gì nữa rồi.
Lưu Lăng cười mà không nói gì, sau khi giơ tay chỉ vài cái trên bản đồ thì đứng dậy đi tuần tra.
Hoa Tam Lang vẫn đang không hiểu lắm, cẩn thận nhìn mấy địa điểm mà Lưu Lăng chỉ trên bản đồ, ngẫm nghĩ một lát rồi cuối cùng y cũng bừng tỉnh. Khoảng cách từ đây tính đến thôn làng ở ngoài hai mươi dặm kia đến nơi quân Thiên Đức trú đóng tổng cộng có bốn làng phân tán trên thảo nguyên. Nếu như đoạt thôn làng này, lần lượt cướp hết thôn này đến thôn khác thì không cần đến 'chào hỏi' binh Tây Hạ, binh Tây Hạ cũng chắc chắn sẽ đuổi phía sau doanh Tu La.
Còn phía đông mà quân Thiên Đức trú đóng vẫn còn bốn đến năm thôn như này. Trên đường cướp như vậy, binh Tây Hạ chắc chắn sẽ cho rằng doanh Tu La muốn sau khi cướp một lần sẽ sẽ đào thoát khỏi thảo nguyên. Chỉ cần tướng lĩnh đối phương không quá ngốc, nhất định sẽ dựa theo đường này mà đuổi theo, hơn nữa sẽ đuổi không ngừng nghỉ, tuyệt đối sẽ không thả người doanh Tu La ra khỏi thảo nguyên này. Đợi đến thôn làng cuối cùng ở ngoài ba mươi mấy dặm phía tây quân Thiên Đức trú đóng, doanh Tu La sau khi cướp được chỉ cần thay đổi phương hướng, các tướng sĩ Tây Hạ nhận thức chính xác doanh Tu La sẽ một đường cướp trở về Đại Đồng chắc chắn sẽ bổ nhào về phía thôn tiếp theo.
Mà muốn đến thôn tiếp theo nhất định phải đi qua nơi quân Thiên Đức trú đóng.
Vương gia thật sự là giỏi tính toán!
Vương gia đúng là giỏi nghĩ mưu!
Hoa Tam Lang cảm thấy kinh ngạc khi Lưu Lăng trong thời gian ngắn như vậy mà đưa ra quyết sách chính xác đến thế, đồng thời cũng ghi nhớ kỹ kế sách này của Lưu Lăng. Đây đã trở thành thói quen của y, chỉ cần xuất binh cùng Vương gia, y đều nghiêm túc quan sát sách lược dùng binh của Vương gia, sau đó ghi nhớ rồi mình cũng nghiền ngẫm dần.
Tinh giáp kỵ binh nhẹ của Tu La doanh nghỉ ngơi một đêm tại chỗ, sáng sớm hôm sau khệnh khạng đi về phía thôn kia. Sở dĩ lựa chọn ban ngày mà không phải ban đêm là vì Lưu Lăng muốn dồn lực dấy lên lửa giận trong binh Tây Hạ. Ban ngày lộ trình cách mấy chục dặm, lộ liễu cướp sạch hết làng này đến làng kia, đối với binh Tây Hạ mà nói đúng là trở mặt.
Dân du mục đang cho gia súc thêm chút cỏ khô đột nhiên thấy phía đông có một đội kỵ binh đến, cách rất xa họ đã nhìn rất rõ đội kỵ binh mặc giáp đen trên người, còn có đại kỳ đầu sói phấp phới trong gió nữa. Những du mục từng bị cướp đến phát sợ lập tức chạy tản bốn phía, không kịp mang theo dê bò ngựa, đành phải vứt hết lại. Những người đàn ông vừa độ tuổi trên thảo nguyên về cơ bản đều xung quân, những người ở nhà chăn nuôi dê ngựa ngoài già yếu thì cũng là phụ nữ và trẻ em, không ai biết cầm vũ khí chống lại đám Lang kỵ Khiết Đan này.
Sau khi Lưu Lăng dẫn Tu La doanh vào làng chỉ quan tâm đến phóng hỏa, sau đó nấu cơm ăn no nê thì vắt chân lên cổ chạy tan tác. Trên thảo nguyên trống trải, ngoài mấy chục dặm bụi khói mù mịt, quân Tây Hạ không thể không nhìn thấy. Với tốc độ của kỵ binh, chạy chặng đường mấy chục dặm này không mất bao lâu. Phóng hỏa xong rồi chạy, Lưu Lăng đột nhiên nảy lên niềm vui sướng của một đứa trẻ với trò đùa tác quái. Chuyện phóng hỏa này, xem ra trong lòng người đàn ông cũng có đôi chút tâm tình.
Phóng hỏa xong, Lưu Lăng dẫn binh đi như bay, đi thẳng đến thôn tiếp theo. Đợi khi quân Tây Hạ đuổi đến thuận theo hướng làn khói dày đặc kia thì Tu La doanh đã ở ngoài ba mươi dặm rồi. Mặc dù kỵ binh đi nhanh, nhưng nhân mã càng nhiều thì tốc độ lại càng chậm. Tốc độ chạy của chín trăm người hơn sáu nghìn người rất nhiều.
Đợi khi quân Tây Hạ trấn an đám du mục, Địch Cảm nghiến răng nghiến lợi thề phải băm thây đám kỵ binh Khiết Đan kia ra làm trăm mảnh thì trong một thôn khác ở ngoài mấy chục dặm lại xuất hiện làn khói đen dày đặc. Địch Cảm lập tức hạ lệnh toàn quân lên ngựa, phóng như điên đuổi theo hướng của Lưu Lăng.
Đợi khi quân Tây Hạ đuổi tới thôn tiếp theo thì lửa đã thiêu sạch sẽ lều trại rồi. Đám du mục ngã trên mặt đất khóc không ra nước mắt, không biết mọi người phạm vào tội lớn gì mà ông trời lại phái đám ác ma kia xuống trừng phạt mọi người. May mắn thay, mặc dù lều trại đều bị đốt hết nhưng phần lớn bầy cừu vẫn còn.
Nghe xong đám du mục khóc lóc kể lể, lửa giận trong Địch Cảm lại càng mạnh hơn. Bọn họ đều là những người đàn ông lớn lên trên thảo nguyên, họ quen với thảo nguyên này hơn Lưu Lăng rất nhiều. Lưu Lăng đốt xong hai thôn thì Địch Cảm đã mơ hồ đoán được đám kỵ binh Khiết Đan chết tiệt kia bước tiếp theo muốn đi đâu rồi. Không đợi phía đông có khói nổi lên, Địch Cảm hạ lệnh quân đội lập tức lên ngựa tiếp tục truy kích về hướng đông, tuyệt đối không thể để cho đám kỵ binh Khiết Đan này chạy trốn ngang tàn như vậy được.
Rất nhanh, trước khi mặt trời lặn, ngôi làng thứ ba lại dày đặc khói đen. Tiếng la khóc của đám du mục ở ngoài mấy dặm đều có thể nghe được rõ ràng. Địch Cảm suất quân đuổi theo cả một ngày nhưng bất luận là y hay binh Tây Hạ thì mỗi một người đều bị thù hận thôi thúc dấy lên ý chí chiến đấu vô tận, căn bản không có cảm giác mệt mỏi.
Bọn họ truy đuổi điên cuồng, Lưu Lăng dẫn theo Tu La doanh tất nhiên cũng không thể dừng lại nghỉ ngơi. Khoảng cách của hai bên vẫn duy trì ở hai mươi mấy dặm, chạy hết sức mà đuổi cũng hết mình.
Lúc nửa đêm, Lưu Lăng dẫn người đến 'thăm' thôn làng thứ tư, không kịp dừng lại phóng hỏa, kỵ binh của Tu La doanh sau khi bỏ lại cây đuốc trên lều trại thì lập tức lên ngựa nghênh ngang rời đi. Lửa này không đủ lớn cũng không thực lắm, một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có nhưng lại khiến Địch Cảm tức giận đến nổ phổi. Chạy trốn nhưng vẫn không quên để lại một mồi lửa, sao đám kỵ binh Khiết Đan lại có thể vô lại như vậy được chứ?
Đuổi tới nửa đêm, thật ra hai bên đều đã trong tình trạng kiệt sức. Sau khi chạy về hướng đông bốn năm dặm mệnh lệnh kỵ binh chợt chuyển hướng, thừa dịp đêm đen chạy nhanh về phía nam. Hắn không dám về hướng bắc, ai biết được đại quân của Da Luật Hùng Cơ đã xuất phát chưa? Nếu như tiến quân đụng phải quân Khiết Đan thì chết còn nhanh hơn quyết chiến với binh Tây Hạ ở phía sau nhiều.
Nhưng Địch Cảm lại không hề suy xét đội kỵ binh Khiết Đan kia có chuyển hướng chạy trốn không? Y cho rằng tên tướng lĩnh Khiết Đan kia muốn thiêu đốt một đường thẳng về hướng Đại Đồng rút lui. Nếu như y chịu dừng lại cẩn thận quan sát thì có thể từ dấu tích mã đội đi qua nhìn ra kỵ binh mà y đang truy đuổi có đổi hướng hay không?
Khi mặt trời lên, binh Tây Hạ chạy một ngày một đêm với tình trạng kiệt sức, tròng mắt đỏ ửng vẫn đằng đằng sát khí cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng kỵ binh Khiết Đan. Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên chính là đối mặt với họ đâu phải đại đội hơn nghìn quân mà rõ ràng là thiết kỵ Đại Liêu năm nghìn kỵ binh bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.
- Bị lừa rồi!
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Địch Cảm.
Làm sao bây giờ? Chiến đấu hay chạy?
Nếu chiến đấu thì binh Tây Hạ sớm đã bị tiêu hao hết thể lực tuyệt đối không phải là đối thủ của đội quân kia. Hơn nữa về số lượng thì bên mình cũng không chiếm được ưu thế nữa. Cứ coi như đánh bừa với trạng thái thể lực hoàn hảo thì không chắc chắn có thể bảo đảm giành chiến thắng không? Hiện giờ chạy thì có được không?
Địch Cảm khóc không ra nước mắt.
Còn Hàn Diên Thọ đóng giữ tại đây nhìn thấy sáu bảy nghìn binh Tây Hạ đằng đằng sát khí đến, suy nghĩ đầu tiên của y là 'Bệ hạ quả nhiên thần cơ diệu toán!'

Bình Luận

0 Thảo luận