Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 252: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
CON VẬT NHỎ
Lúc này Lưu Lăng không dám để lại cho nó đường sống nữa. Hai tay hắn nắm chặt như chùy, nện từng cái lên đầu con báo đen. Mấy tên thân binh sợ hãi cũng có phản ứng, vừa lăn vừa bò lại, dùng hoành đao trong tay đánh loạn vào bụng con báo đen.
Dần dần, lực phản kháng của báo đen cũng ngày càng yếu đi. Cũng không biết qua bao lâu, lúc đám người Hoa Linh xông lại đỡ Lưu Lăng dậy thì hai cánh tay của hắn đã mềm nhũn giống như trật khớp, không thể phát ra lực nào. Hoa Linh biết Lưu Lăng mệt quá nên dìu Lưu Lăng ngồi sang một bên, không ngừng xoa bóp hai vai cho hắn cho gân cốt thả lỏng.
Mười mấy thân binh chém loạn một trận, con báo đen to giống như con bò rất nhanh đã bị chém hết máu. Chỉ có điều con báo đen này lông cứng vô cùng, ngoài phần bụng mà hoành đao có thể chém đứt thì những phần khác trên cơ thể rất khó chém ra. Đến cuối cùng bụng con báo đen bị chém, một cỗ máu tươi tanh vô cùng chảy ra ngoài.
Nghỉ ngơi một chút, Lưu Lăng cũng hồi phục lại được, nhìn xác chết của con báo đen hắn cười ha hả sảng khoái. Hắn giơ tay chỉ vào xác con báo đen, nói: - Loài súc sinh da dày thịt béo này, nếu lột da làm thành hai bộ da giáp, chỉ e giáp chùy cũng khó mà xuyên qua. Vừa may ứng với khôi giáp trên người Triệu Bá, con báo đen này thân hình to, làm áo giáp thì vẫn là thừa sức. Ha ha!
Vẻ mặt Triệu Bá xấu hổ, trong lòng cảm động rối tinh rối mù: - Vương gia lấy thân mạo hiểm như vậy, thuộc hạ sao có thể nhận lễ nặng như vậy được ạ!
Lưu Lăng khoát tay áo cười nói: - Đây mới gọi là có được mà không mất sức...Nhưng đúng là có chút mất sức thật, những huynh đệ bị thương thế nào?
Hắn vịn vào Triệu Bá đứng lên, bởi vì vừa mới mất sức, thân thể yếu ớt nên bước đi có chút tập tễnh. Triệu Bá và Hoa Linh một trái một phải đỡ hắn, nhìn một số thân binh bị thương. Có ba thân binh bị móng vuốt sắc của con báo đen quật ngã, mặc dù mặc áo giáp nhưng trên ngực vẫn bị cào máu me bê bết. Một thân binh trong đó bị thương nặng nhất, ngực bị nát, thấp thoáng có thể nhìn thấy xương sườn trắng bên trong.
Cũng may là mọi người đều mang theo khá nhiều thuốc, mọi người đều quen với việc chém giết trên sa trường nên không còn xa lạ với những băng bó ngoại thương. Mặc dù nhìn những vết thương nặng nhưng không thương đến nội tạng, quay về điều dưỡng mấy tháng là có thể khỏi hẳn.
Lưu Lăng nhìn Vương Tiểu Ngưu, mặc dù vẫn tựa vào cây nghỉ ngơi há mồm thở dốc nhưng vết thương không nặng lắm. Chỉ có điều đuôi con báo đen giống như roi thép, quất một cái mà trên ngực y đã sưng vù lên. Cũng may áo giáp đủ dày, cũng may y không phải mẫu người quen được nuông chiều từ bé.
- Sao rồi?
Lưu Lăng ngồi xổm xuống hỏi.
Vương Tiểu Ngưu miễn cưỡng cười nói: - Vương gia yên tâm! Bản lĩnh lớn nhất của thuộc hạ chính là vận mệnh tốt mà!
Lưu Lăng gật đầu, dặn dò Triệu Nhị phái người quay về trước tìm mấy xe ngựa tới vì những người bị thương không thể cưỡi ngựa. Nếu như chặt cành cây làm ngáng, chỉ e trời tối cũng không về tới đại doanh. Triệu Nhị đáp lại một tiếng, chọn hai thân binh quay về nơi có chiến mã, cưỡi chiến mã quay về đại doanh.
Lưu Lăng lần lượt nhìn thương thế của thân binh, phát hiện ra không có ai chết, lúc này hắn mới thấy yên tâm phần nào. Dù sao lần này đi ra ngoài cũng là để giải sầu mà lại gặp con mãnh thú biến thái như này thì đúng là khiến tất cả mọi người bất ngờ. Thật ra với sức chiến đấu của Lưu Lăng cộng thêm tám thân binh thì kể cả đối mặt với mãnh hổ cũng không chật vật đến vậy. Chỉ có điều con báo đen này quá dọa người, mọi người trước nay chưa từng nhìn thấy con báo nào to lớn như vậy.
Lại nói, nếu không phải là con báo đen lần đầu tiên tiếp xúc với con người, không biết rằng những người thoạt nhìn yếu đuối kia nhưng vô cùng nguy hiểm, thì nó cũng không bị chém oan khuất như vậy. Phải biết rằng con báo vương này, ban đầu khi còn ở trên núi Thái Hành không ít lần cắn chết gấu, sói rừng thậm chí là mãnh hổ rồi.
Nếu như con báo đen này quen thuộc với thủ đoạn của con người một chút thì với sự hung hãn của nó, cứ coi như không thể nuốt chửng đám người Lưu Lăng thì toàn thân trốn chạy cũng không phải là khó. Chỉ có điều nó mới chuyển từ núi Thái Hành đến núi Mang Ngưu làm bá chủ thì gặp phải đám sát tinh Lưu Lăng này rồi.
Đang nói chuyện, bỗng nhiên có tiếng gầm rú vọng ra từ trong hang động. Sắc mặt mọi người bỗng biến đổi, thầm nhủ lẽ nào trong đây vẫn còn một con báo nữa?
Lúc này mọi người đã tề tựu, ba mươi mấy thân binh đã giương cung cài tên nhắm trúng cửa động, chỉ đợi có thứ gì đó chui ra thì sẽ bắn loạn để kết liễu nó. Đợi một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh, tất cả mọi người đã kéo căng cung ra nhưng dần dần lực cánh tay cũng không chịu nổi. Lưu Lăng thấy tiêu hao sức lực như này cũng không phải cách nên chia đám thị vệ thành hai đội, luân phiên nhau phòng vệ. Đám thân binh vừa hành động thì đột nhiên từ trong động có một bóng đen xuất hiện.
Mọi người hoảng sợ, không ít người theo bản năng liền giương cung định bắn. Lưu Lăng với thị lực tốt, nhìn rất kỹ lưỡng, lớn tiếng lệnh không được bắn tên. Hắn cũng không lo lắng gì, bước đi hướng về phía động. Đám người Hoa Linh Triệu Nhị lo lắng cho sự an nguy của Vương gia nên giơ hoành đao lên đi sau Lưu Lăng. Đợi đến khi đến gần cửa động mọi người mới nhìn rõ, đó là một con báo đen nhỏ chưa đầy một hai tháng.
Con báo nhỏ này chỉ dài hơn hai thước, chưa cao đến đầu gối của Lưu Lăng, mập mạp vô cùng đáng yêu. Nó chớp mắt nhìn xung quanh, thấy nhiều người vây quanh mình, nó sợ đến mức kêu lên một tiếng rồi định chui vào trong động. Lưu Lăng nhanh tay nhanh mắt rồi một tay ôm chặt lấy nó. Mặc dù con báo còn nhỏ nhưng đã dự cảm được nguy hiểm nên trở nên hung hãn hơn.
Chỉ có điều nó thật sự quá nhỏ, răng nanh còn chưa đủ sắc bén, móng vuốt còn chưa đủ lực, bị Lưu Lăng nắm chặt tứ chi đạp loạn lên nhưng không thể làm gì, không nhúc nhích ra khỏi hai tay của Lưu Lăng được. Con vật này có vài phần giống mẹ nó, mặc dù nhỏ nhưng dã tính đầy mình, nhe răng thầm gào thị uy với Lưu Lăng. Chỉ có điều, móng vuốt nhỏ, miệng nhỏ chưa có răng nanh nên làm sao có thể sát thương được.
Lưu Lăng không phải là người vừa gặp con vật xù lông như kia đã thương. Hắn thấy con vật đó chui ra, sợ nó chạy nên mới bắt nó lại, nhưng lúc này thấy nó hung hãn như vậy nên trong lòng không khỏi chấn động.
- Ồ! Thật không ngờ vẫn còn một con báo nhỏ nữa!
Vương Tiểu Ngưu sợ Lưu Lăng gặp nguy hiểm nên luôn cầm đao đi theo, dù sao y cũng là Lữ suất thân binh của Lưu Lăng. Sự an nguy của Lưu Lăng chính là chức trách của y nên y không dám buông thả.
Thấy con vật kia với bộ dạng giương nanh múa vuốt ra, Vương Tiểu Ngưu lên phía trước nhìn kỹ, lập tức thở dài, nói: - Thật đáng tiếc!
Lưu Lăng hỏi: - Đáng tiếc gì?
Vương Tiểu Ngưu nói:
- Con vật này thông thường phải cuối đông đầu xuân mới sinh nhưng hiện giờ là tháng mười, sinh trong nghịch tiết như này, cứ coi như báo mẹ còn sống thì nó cũng không sống qua được mùa đông. Càng huống hồ hiện giờ con báo mẹ đã bị Vương gia bắn chết, không có sữa, không có nước thì nó chỉ còn có một con đường chết thôi.
Lưu Lăng ừ một tiếng, trong lòng cảm thấy đáng tiếc. Hắn cúi đầu nhìn kỹ một chút, con vật này toàn thân đen sì nhưng trên người vẫn nhìn thấy chút lông vàng. Lúc này Lưu Lăng mới nghĩ ra hóa ra đây là báo mực. Trong hai mươi tư loài báo có một loại báo kim tiền. Con báo này cũng được coi như là một loại biến chủng của báo kim tiền, toàn thân đen sì nhưng trên người vẫn còn chút lông vàng, chỉ có điều không nhìn kỹ thì khó mà phân biệt được. Nhưng Lưu Lăng biết, báo kim tiền khi trưởng thành cũng cao hơn một mét, cơ thể cũng nặng tầm năm mươi cân nhưng con báo mực mà hắn vừa mới đánh chết quá lớn, to gấp đôi những con báo mực thông thường.
Nghe xong những lời của Vương Tiểu Ngưu mà Lưu Lăng như thoáng chút suy nghĩ.
Hắn đút ngón tay vào miệng con báo con, ban đầu nó còn hung hăng cắn nhưng răng mới mọc được một chút, mặc dù cắn có chút đau nhưng Lưu Lăng không rút tay ra. Một lát sau, có lẽ nó đói quá nên bắt đầu mút ngón tay của Lưu Lăng.
Lưu Lăng cười, nhìn một cái rồi dần ôm con vật bé nhỏ vào lòng, ánh mắt sáng ngời.
Sinh vào lúc nghịch tiết như này sao?
Lưu Lăng cười vô cùng rạng rỡ, cười như ánh sáng mặt trời sau tuyết xuân.
'Ta là cũng là người sinh nghịch thiên, nhà ngươi cũng vậy, phải xem xem ngươi có sức sống đáng gờm như ta không? Ta sẽ nuôi ngươi, xem ngươi nghịch thiên như nào khi đi theo ta!'
- Nuôi nó đi, ta giữ nó lại đấy!
Lưu Lăng thản nhiên cười, ôm con vật bé nhỏ không ngừng mút ngón tay mình, ôm nó về nhà, vừa đi vừa cười, giống như vừa nhặt được bảo bối gì vậy. Con vật bé nhỏ này mút ngón tay của Lưu Lăng, càng lúc càng ngoan. Mặc dù không ăn được thứ gì nhưng dần dần mơ màng, không bao lâu thì ngủ thiếp đi. Dáng vẻ xù lông mập mạp đó vô cùng đáng yêu, vẻ mặt khi ngủ cũng mang theo vài nét sợ hãi khiến người khác nhìn thấy mà yêu mến.
Nếu như ta đã giết mẹ ngươi, vậy thì sau này ta sẽ nuôi ngươi thật tốt.
Lưu Lăng thầm nói như vậy với con vật bé nhỏ kia, có lẽ cũng là nói cho mình nghe.
Sau khi xảy ra chuyện này, mọi người cũng không còn tính muốn đi săn nữa, ai nấy đều quay lại chỗ để chiến mã đợi xe ngựa trong đại doanh đến. Thời gian trôi đi thật chậm, quả thật có chút buồn chán. Lưu Lăng sai đám thân binh nướng mấy con vật bé đi săn được làm bữa trưa. Nơi này đúng là khó tả, mặc dù mang theo muối nhưng thỏ hoang khi quay lên luôn mang theo mùi vị gì đó không ngon cho lắm.
Cũng may mọi người là quân nhân nên không quá kén chọn với đồ ăn nên ăn ấm bụng rồi mọi người tìm nơi để nghỉ ngơi. Triệu Bá giúp Vương Tiểu Ngưu lột da con báo đen ra rồi thu lại, Lưu Lăng đặc biệt rời đi lúc này vì không muốn để con báo con nhìn thấy cảnh đau lòng này. Để báo đáp Lưu Lăng, Triệu Bá vào núi tìm thuốc tốt, kết quả y tìm hơn một canh giờ lại giẫm vào vận phân chó, không ngờ tìm thấy được một cây nấm linh chi lớn bên vách núi.
Đây là tử chi, có tinh khí, lợi khớp xương, chắc gân cốt, có tác dụng chống mệt mỏi.
Y vừa cầm thứ này chạy về thì phát hiện Vương gia ôm con vật bé nhỏ xù lông đen sì tựa vào cây lớn ngủ. Miệng con báo nhỏ vẫn ngậm tay của Vương gia và cũng ngủ rất ngon.
Mọi người không dám quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi, mãi cho đến khi xe ngựa trong đại doanh đến mới dám đánh thức Vương gia dậy. Lần này phá lệ, Lưu Lăng không cưỡi ngựa mà ôm con vật bé chui vào trong xe ngựa về đại doanh.

Bình Luận

0 Thảo luận