MẤY BÁT?
Cáo thị dán khắp phố lớn ngõ nhỏ ở U Châu, loại hành vi của quan phủ này đương nhiên sẽ không có ai dám gỡ xuống. Binh lính người Hán dán cáo thị vừa gõ chiêng đồng vừa lớn giọng hô hào gọi dân chúng ra xem cáo thị, chỉ có điều đại chiến sơ định, dân chúng trong thành U Châu có hơn phân nửa là người Khiết Đan, là bên vừa mới bại trận, trong vùng thống trị của quân địch, bọn họ không thể không luồn cúi, sống vô cùng cẩn trọng. Bởi vậy cho nên mặc dù nghe thấy tiếng chiêng, tiếng quân Hán gào thét nhưng cũng chỉ trong nhà hé ra một khe hở nhỏ nhìn trộm bên ngoài, không ai dám ra khỏi cửa xem có chuyện gì đang xảy ra.
Người Hán trong thành U Châu cũng không có giác ngộ về việc được giải phóng, bọn họ cũng co đầu rút cổ nơm nớp lo sợ ở nhà giống như người Khiết Đan, chỉ sợ không cẩn thận là tai họa ngập đầu. U Châu bị người Khiết Đan thống trị đã lâu, vậy nên cho dù là người Hán thì cũng không xác định được dòng máu đang chảy trong người bọn họ với máu của người Khiết Đan có gì khác nhau. Hơn nữa dân thường tộc Khiết Đan không bị trói buộc hôn nhân với người Hán, vậy nên mấy trăm năm tới đây, ai là người Hán, ai là người Khiết Đan đã sớm không phân được rõ nữa.
Cáo thị được dán ở tất cả những vị trí dễ thấy khắp phố lớn ngõ nhỏ, sau khi thấy quân Hán rời đi, dân chúng vốn trốn sau khe cửa nhìn trộm xác định chắc chắn đám người mặc áo giáp màu đen đã đi xa thì mới dám lén ra khỏi chỗ ẩn nấp quan sát xung quanh. Khi đã biết chắc không có gì nguy hiểm, bọn họ mới tò mò đến đọc cáo thị.
- Trong vòng mười ngày tất cả người Khiết Đan phải tới nha phủ trình báo?
- Quá hạn sẽ xử tội theo luật?
- Ông nó à, trên đó viết gì vậy?
- Lão bà, chúng ta là người Hán hay người Khiết Đan vậy?
- Người Hán! Lão già chết tiệt này, ông muốn chết hay sao! Ông quên mình từng nói năm đó gia gia của ông từ Sơn Đông chuyển đến đây rồi sao?
- Vậy còn bà?
Lão nhân có chút không yên lòng hỏi, lão thái thái há miệng thở dốc, cuối cùng mới mơ hồ nói:
- Mẫu thân ta họ Vương, nếu là họ của tộc Hán thì hẳn cũng là người Hán đúng không?
- Vậy là tốt rồi.... vậy là tốt rồi.
Không ít người đều tự an ủi mình như thế, muốn tìm cho mình một cái cớ thật an toàn. Bọn họ không biết Hán Vương dán thông cáo kêu gọi người Khiết Đan đến quan phủ trình diện là có mục đích gì, vì có tin đồn nói rằng Hán Vương muốn giết toàn bộ người Khiết Đan ở U Châu, vậy nên cả thành U Châu lúc này đều tràn ngập không khí căng thẳng, lòng người đều bàng hoàng. Sau khi đọc cáo thị thì ai nấy cũng về lật lại gia phả của mình, xem rốt cuộc mình là người Hán hay Khiết Đan. Có điều đã dung hợp mấy trăm năm rồi, làm sao còn có thể phân rõ được ai thuộc dân tộc nào nữa.
- Trên cáo thị nói đây là để đăng ký số lượng dân chúng ở U Châu, cứ ai đến quan phủ trình diện cũng sẽ được cấp hai cân gạo.
Có người chỉ vào hàng chữ cuối cùng, kinh ngạc nói.
- Đừng nghe quan phủ nói bậy! Nếu chỉ để thống kê số lượng dân thì tại sao lại cố tình gọi người Khiết Đan đến nha môn đăng ký?
- Cũng đúng nhỉ.
- Rốt cuộc có đi hay không đây, đương gia, ngươi cho ý kiến đi.
- Ta thì có thể đưa ra ý kiến gì được?! Ai... đi đi, cùng lắm thì chết thôi. Ta nghe nói quân Hán không giết nữ nhân, hài nhi và lão nhân, mẹ nó, ngươi thay ta hiếu kính cha nương ta nhé.
Có người cả gan đến nơi trình diện, bọn họ thấy trên bàn bên trong đình đá trên đường lớn đặt một chồng giấy trắng rất dày, đứng quanh đình là bảy tám binh lính Hán cao to, tay cầm đao, thoạt nhìn rất hung ác. Thế nhưng thật ra phía sau bàn là một vị đại nhân mặc y phục quan văn trông rất hiền hậu. Y vừa hà hơi vào nghiên mực gần như đã bị đông lạnh, vừa ra hiệu với đám dân chúng.
- Là Văn đại nhân!
- Đúng là Văn đại nhân rồi! Ông ấy là một vị quan tốt khó có được của U Châu chúng ta đấy.
Vị Văn đại nhân điềm đạm kia đứng lên chắp tay với dân chúng:
- Mọi người đã đến đây rồi thì hãy đăng ký danh tính và địa chỉ, mọi người cứ yên tâm, Hán Vương lệnh cho ta đăng ký nhân số ở đây, chỉ là muốn xem mọi người có can đảm đến nhận gạo hay không thôi. Cáo thị đã nói rõ ràng, hễ ai đăng ký thì đều được nhận hai cân gạo, tuyệt đối không khất nợ.
Vị Văn đại nhân này là một người rất được dân chúng U Châu yêu mến. Những người có quen biết ông đều tiến lên hỏi, Văn đại nhân cười cười giải đáp những nghi vấn của dân chúng. Hóa ra là Hán Vương chuẩn bị mở vài chục vạn mẫu đồn điền ở phía Nam U Châu, nhưng sau trận đại chiến thì phần lớn dân chúng thôn trang bên ngoài thành đều chạy nạn cả, đất vườn hoang không ai xử lý. Hán Vương lệnh cho người Khiết Đan đi đăng ký mục đích là muốn để bọn họ đến những đồn điền kia làm việc, nâng cao độ phì nhiêu cho đất. U Châu đã không còn là lãnh thổ của Liêu Quốc, không còn là một trong ngũ kinh của Đại Liêu, người Khiết Đan không cần phải lao động mà quan phủ mỗi năm đều sẽ phát một số lượng lương thực và vải vóc nhất định cho họ. Phúc lợi đó bị Hán Vương hủy bỏ, vậy nên người Khiết Đan muốn sống thì buộc phải lao động.
Mặt khác, Hán Vương muốn san bằng phủ Đại Vương Nam viện, cho xây dựng lại một cung điện quy mô ở ngay vị trí cũ, phàm là người Khiết Đan làm nghề mộc hoặc rèn thì có thể đến nơi khác báo danh, khi cung điện chưa khởi công thì có thể đi tu sửa thành trì, mỗi người một ngày được ba bữa cơm, còn được cho thêm năm đồng tiền.
Ngoài ra, nếu người Khiết Đan nào thể hiện tốt thì có thể nhập Hán tịch, như vậy thì có thể lấy về cho mình một mẫu ruộng ngoài thành, thuế phải giao nộp cho quan phủ hằng năm cũng ít hơn so với người Khiết Đan tương đối nhiều.
Dù thế nào đi nữa thì đây cũng là một tin tốt đối với người Khiết Đan. Nhóm người Khiết Đan đầu tiên đến báo danh đều đã nhận được hai cân gạo, ngay lập tức tin tức Hán Vương không tính đuổi tận giết tuyệt người Khiết Đan như một luồng gió lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ U Châu. Đối với những người Khiết Đan đã không còn đặc quyền mà nói thì đây không thể nghi ngờ gì là một chuyện không thể tốt hơn được nữa. Hán Vương cho bọn họ đến làm công ở các đồn điền, cho bọn họ một con đường sống.
Đồng thời, bách tính có thể đến nha môn tố giác quan viên cũ của U Châu, sau khi xác nhận thì mỗi người sẽ được thưởng một xâu tiền. Cứ như vậy, những quan viên người Khiết Đan cải trang có muốn tiếp tục trốn tránh cũng khó, những người này hoặc nắm những chức vị quan trọng ở U Châu, hoặc là những phú hộ khi nam phách nữ gây nguy hại một phương. Sau khi kiểm kê tài sản thì sung công toàn bộ, phạm nhân thì xử theo tội, nhẹ thì sung quân đến đồn điền làm công, nặng thì chém đầu.
Chỉ trong mười ngày, nỗi lo sợ của dân chúng trong thành đã dần yên ổn. Hán Vương lại phái người ra dán cáo thị, tiếp tục kéo dài thời gian báo danh thêm mười ngày, người Khiết Đan nào chưa đến quan phủ báo danh thì mau đến.
Rất nhiều người Khiết Đan chuyển nhà đi khỏi thành U Châu, đến khai hoang những đồn điền ở phía Nam U Châu do Hán Vương đã định rõ. Vừa mới sang tháng Giêng, tuy đất chưa trồng cây được nhưng bọn họ vẫn có thể tìm được nơi tốt để an cư, Nếu may mắn thì còn có thể giành trước được một căn nhà dân còn tốt trong thôn bỏ hoang để ở lại.
Hơn vạn thợ thủ công và thanh niên cường tráng tới giáo trường U Châu tập kết, được chuyên gia phân công đến tu sửa tường thành bị hư hỏng sau cuộc đại chiến. Đợi bản vẽ thiết kế hoàng cung hoàn thành thì bọn họ sẽ bắt đầu quá trình xây dựng.
Ngày thứ hai sau khi cáo thị được dán, có một nhóm người nơp nớp lo sợ đến phủ nha U Châu. Những người này trước đây đều làm quan ở U Châu hoặc là quý tộc Khiết Đan trong thành. Bọn họ cuối cùng vẫn là không dám không đến, vì cả tên lẫn gia tộc của bọn họ cả thành U Châu ai cũng rõ, bọn họ biết mình không thể tránh thoát. Nếu tự đến thì nói không chừng còn có thể được xử nhẹ, nếu bị đám điêu dân vạch trần thì tội trạng sẽ càng lớn.
Bọn họ nơm nớp lo sợ đứng phía dưới công đường đợi Hán Vương giá lâm, nhưng từ lúc mặt trời mới lên cho đến khi nắng giữa đỉnh đầu cũng không thấy bóng dáng Hán Vương đâu.
Việc tiếp kiến Hán Vương không phải chuyện đùa, vì thế nên tất cả mọi người sáng sớm đều chưa ai ăn gì cả. Qua giờ ngọ, bọn họ đều đã đói đến không thể chịu nổi. Nhưng dù có đói và mệt hơn nữa thì bọn họ cũng không dám tùy tiện ngồi xuống nghỉ ngơi mà còn phải cố gắng đứng thẳng hơn nữa. Người to gan thì thầm chửi Hán Vương trong lòng, ngoài mặt vẫn giả vờ khiêm tốn; người nhát gan thì buộc bản thân mình ngồi thiền như lão tăng, không hề nghĩ gì cả.
Chờ đến chiều khi mặt trời đã ngả về phía tây, đã gần xuống núi thì các lão gia được nuông chiều từ bé đã đói đến choáng váng.
Có người cả gan đến hỏi lính gác ở cổng vào công đường, Hán Vương khi nào thì mới đến gặp bọn họ. Lính gác trả lời rất khách khí rằng Hán Vương bận trăm công nghìn việc, hẳn là đang bận quốc gia đại sự, chư vị chờ thêm một lát, Hán Vương làm xong việc tất sẽ đến gặp bọn họ.
Có người nổi điên, không nói lời nào liền đi ra ngoài nhưng bị lính gác ngăn lại, bọn họ cũng không khuyên răn gì mà lạnh lùng rút đao ra, dù là người có cuồng ngạo hơn nữa cũng không dám lấy tính mạng của bản thân ra đặt cược.
Sau khi mặt trời lặn, có lẽ là Hán Vương nhớ ra mình còn có một đám quý tộc U Châu đang đợi. Tuy hắn không dành thời gian đến gặp bọn họ nhưng cũng phái người đem một ít đồ ăn đến cho những người đã đói đến hoa mắt kia. Tuy cũng không phải món ăn quý lạ hay điểm tâm tinh xảo gì, mỗi người chỉ có một bát cháo trắng nhưng ai nấy cũng đều húp xì xụp, chỉ hận không thể liếm bát đủ ba lần.
- Còn nữa không?
Có người thử thăm dò.
Quan viên áo đen đưa cơm cười nói:
- Vốn là dựa theo ý của Vương gia nhà ta thì các vị mỗi người được một chén. Có điều xem ra các vị hình như rất thích hương vị của món cháo bạch ngọc này, nếu ăn chưa đủ no thì các vị có thể đến lấy thêm một chút. Chỉ có điều Vương gia nhà ta cũng muốn tốt cho các vị, cháo bạch ngọc này tuy thơm ngọt nhưng lại không có ích lợi gì đối với cơ thể, các vị cứ nghĩ cho kỹ, nếu vẫn muốn ăn thì hãy đến nói với ta.
- Ta, ta muốn ăn, thêm một bát... Thêm ba bát nữa!
Những người hò hét đó nhìn bát cháo của mình, chừng đó miễn cưỡng có thể cho một con mèo ăn no, trong lòng tự nhủ một bát như vậy thì làm sao mà đủ?
Dưới sự thỉnh cầu của bọn họ, binh lính nhanh chóng mang ra một nồi cháo trắng vừa mới nấu còn nóng hổi ra đặt giữa sân. Mọi người đều cùng nhau đến múc cháo, mấy chục người tranh giành nhau đến cạn sạch cả nồi.
Lúc này, một quan viên mặc trường bào màu đen, trên ngực thêu một ngọn lửa đỏ chậm rãi đi vào sân. Người này tướng mạo có chút anh tuấn, dáng người gầy yếu, sắc mặt thoạt nhìn có hơi trắng bệch, ánh mắt lại sáng đến dọa người.
- Chư vị, thật có lỗi, bản quan đến muộn.
Một quan viên áo đen giới thiệu với đám quý tộc:
- Vị này chính là Chỉ huy sứ Viện giám sát của Đại Hán ta, Triệu đại nhân.
Mọi người vội vàng thi lễ.
Triệu Đại cười nói:
- Hoan nghênh chư vị đã đến tham gia buổi đấu giá này.
- Đấu giá?
- Đấu giá cái gì cơ?
Triệu Đại nhíu mày, sắc mặt thay đổi:
- Thế nào, các ngươi muốn quịt sao?
Tên quan lúc nãy giới thiệu y lại đứng ra, nghiêm trang nói:
- Chẳng phải đã nói rồi sao, nguyên liệu chế biến cháo bạch ngọc rất quý giá, chính là những thiên tài địa bảo hiếm có, Vương gia khoan dung độ lượng, cho các ngươi mỗi người ăn một bát, những bát tiếp theo thì các ngươi phải tự bỏ tiền ra mua.
Hắn cười cười:
- Các ngươi có còn nhớ mình đã ăn mấy bát không?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận