Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 229: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
AI BỨC HAY SAO?
Lưu Lăng ra ngoài cửa phủ Hầu Thân liền bảo huynh đệ Nhiếp Nhân Địch về trước hắn muốn một mình đến Tu La doanh, thuận đường ngắm nhìn cảnh sắc phồn hoa. Huynh đệ Nhiếp Nhân Địch dạ một tiếng đi nhưng đến một nơi gần đó dừng lại bí mật đi theo, bọn họ chỉ sợ Lưu Lăng gặp nguy hiểm gì. Nên biết rằng Bạch Liên giáo, Khiết Đan, Tây Hạ hiện tại bên nào cũng rất hứng thú với Vương gia.
Tuy nhiên cũng may ảnh vệ đối với Thái Nguyên Phủ hoàn toàn có thể khống chế được, trên cơ bản có ai khả nghi xuất hiện đều không thoát khỏi ánh mắt của ảnh vệ.
Sau khi bảo huynh đệ Nhiếp thị rời đi, Lưu Lăng nhìn chung quanh một chút cảm thấy không ai chú ý đến hắn, hắn liền chạy đến mua một chuỗi quả mứt ghim thành xâu vừa đi vừa ăn. (Chú ý 1)
Ăn vụng bao giờ cũng có điểm thích thú, nhớ kiếp trước vì thân thể không khỏe mà không thể ăn nhiều đồ ngọt được, lúc đó hắn thật sự không thể kháng cự việc ham thích đồ ngọt, tiểu muội nhà bên thừa dịp trong nhà không có người liền lén mang mứt quả đưa cho hắn ăn, tiểu nha đầu đó luôn cười rộ khi nhìn hắn ăn vẻ mặt ấy vô cùng đáng yêu, lúc này Lưu Lăng vẫn còn nhớ như in ký ức khi đó.
Đã đến thời đại này hai mươi mấy năm rồi, khi hắn ốm chết tiểu nha đầu đó mới mười hai tuổi, lúc này có lẽ đã được gả làm vợ người ta rồi, có lẽ cũng đã làm mẹ, cũng có thể lúc này dẫn con đi mua mứt quả ghim thành xâu ăn.
Tiểu nha đầu kia có đôi mắt thật to, ai từng gặp qua cô bé đều khen ngợi nàng ta có ánh mắt xinh đẹp, đó là đôi mắt đẹp nhất mà Lưu Lăng từng thấy qua. Những gì muốn nói đều được cô bé biểu hiện ra ánh mắt, khi nhìn Lưu Lăng ăn mứt quả nàng ta luôn cười vui vẻ, ánh mắt xinh đẹp rực rỡ tựa như trăng rằm.
Đường đường là nam nhân hơn nữa là nam nhân mặc áo gấm hoa lại trên đường vừa đi vừa ăn kẹo hồ lô người ta không chú ý mới là kỳ lạ. Người đi trên đường ai thấy Lưu Lăng cũng không kìm được nhìn chăm chú, khóe miệng giương lên ý cười.
Lưu Lăng cũng không để ý đến người ta xem thường hay khinh bỉ, hay ánh mắt hâm mộ, hắn vừa thưởng thức đồ ngọt cũng có lẽ mang theo chút chua xót trong đó.
Cô bé kia đã đi xa không bao giờ....xuất hiện trước mặt hắn nữa, hai người ở hai không gian khác nhau có lẽ ở nơi sâu nhất tâm hồn có một phần ký ức lúc ẩn lúc hiện.
Cầm quả mứt cuối cùng nuốt vào trong miệng Lưu Lăng vẫn chưa thỏa mãn mút miệng chậc chậc, hắn quay lại định mua thêm nhưng người bán mứt quả kia đã đi đâu rồi tìm không thấy. Ăn đồ ăn vặt chưa bằng cô bé hàng xóm cho hắn nên trong lòng hắn có phần buồn bã.
Tu La doanh ở bên cạnh thành Thái Nguyên, đi bộ ít nhất nửa canh giờ mới tới nhưng Lưu Lăng cũng không vội vã, hắn đến Tu La doanh cũng không có gì quan trọng. Chiến thuật kỵ binh cơ bản được hai người Hoa Tam Lang và Triệu Nhị đến báo cáo với Lưu Lăng rồi, không cần đến nơi. Hai người luyện binh vài phần theo ý của Lưu Lăng, chiến thuật kỵ binh đơn giản là phát triển ưu thế thân mình, kỵ binh hạng nặng chủ yếu phát uy lực sức mạnh còn kỵ binh hạng nhẹ thì phát huy tốc độ chạy nhanh.
Vừa đi hắn vừa quan sát người đi hai bên đường, lần đầu tiên Lưu Lăng cẩn thận quan sát cuộc sống của người dân thời này. Mặt mỗi người mỗi vẻ biểu hiện không giống nhau, ai cũng có nét độc đáo riêng, bọn trẻ thì nô đùa trên đường, tên đồ tể thì mổ giết heo, tửu lâu thì nâng ly cạn chén mỗi người đều thích ứng với một vị trí của mình, tạo nên nét hài hòa cuộc sống.
Bỗng nhiên nơi xa có một bóng dáng khiến Lưu Lăng giật mình.
Đó là bóng dáng của nữ nhân, tuy rằng nàng ta mặc giả nam trang, áo choàng rộng cơ bản đã che lại đường cong nổi bật, nhưng dù có áo rộng thùng thình cũng không che được hết dáng người của nàng. Cho dù nam nhân cũng sẽ có người có thân hình mảnh khảnh nhưng tuyệt đối sẽ không có được đường cong mê người như thế. Nữ nhân có thể giả thành nam nhân mà không bị nhận ra cũng cần có tài năng ví dụ như ở kiếp trước của Lưu Lăng có ngôi sao Mỗ Tuyển Tú nếu là nữ giả nam trang tuyệt đối không cần hóa trang.
Bóng dáng này rất xinh đẹp nhưng không đến mức phải khiến Lưu Lăng theo sau, sở dĩ hắn đi theo không phải vì người này xinh đẹp mà vì hắn cảm giác bóng dáng này rất quen, dường như hắn đã từng gặp qua.
Vào một đêm có một người từ trên cao nhảy xuống trong tay cầm giải lụa sắc bén như thép, ra một đòn nhưng không trúng người nhẹ nhàng phóng đi. Bóng lưng áo màu đen với người nữ giả nam trang trước mặt này giống nhau.
Trong lúc Lưu Lăng đang suy nghĩ người kia bước chân đi cách hắn một khoảng xa rồi, nàng đi nhanh Lưu Lăng cũng đi nhanh hơn, nàng đi chậm Lưu Lăng cũng đi chậm lại. Hai người thủy chung duy trì khoảng cách mười mét, Lưu Lăng thật cẩn thận khống chế khoảng cách của mình.
Vừa mới rồi hắn hứng thú nhớ lại lạc thú ăn vụng, lúc này Lưu Lăng lại nhận thức được lạc thú đi theo dõi người khác nhất là theo dõi một nữ nhân trong lòng hắn có chút ngọt ngào.
Người đó quay đầu nhìn lại lộ ra khuôn mặt vàng vọt cùng chòm râu được gắn lên khuôn mặt. Lưu Lăng kinh ngạc một chút lập tức hắn hiểu rõ, với người nữ giả nam trang biện pháp tốt nhất không phải chỉ mặc trang phục của nam mà còn phải dán một chòm râu lên mặt. Tuy nhiên người này cải trang thành công ở bộ râu nhưng lại khiến người nhìn có chút rối mắt nhất là bộ ngực, sao cô ta không bó nó lại?
Lưu Lăng có chút khi dễ, hắn làm bộ đứng trước quầy hàng nhìn nhìn, nữ nhân kia quay lại quan sát một chút ánh mắt nàng ta dừng lại trên người Lưu Lăng, ánh mắt chợt lóe lên. Lưu Lăng đang làm bộ lựa đồ vật này nọ không thể nhìn thấy được khóe miệng nữ nhân kia gợn lên ý cười như có như không.
- Công tử, định mua cái gì sao? Chỗ ta có nhiều thuốc bổ chính cống của thần y Ngô Bổn chế biến đó. Ngài xem cái này là hổ tiên đại bổ hoàn, gấu tiên tráng thân hoàn, bò tiên bổ khí hoàn đều có cả, thuốc nào công hiệu cũng rất thần kỳ cam đoan với ngài nếu dùng một đêm phong hùng đại chiến, mai khai nhị độ, mai hoa tam lộng, tứ hỉ hoàn tử, ngũ phúc lâm môn.....
- Ách...
Lưu Lăng sửng sốt không nghĩ hắn dừng lại trước quầy thuốc bổ của tên lang trung giang hồ.
- Hổ tiên, gấu tiên, bò tiên?
Lưu Lăng mặt không đỏ, tim không đập nhanh khua tay nói:
- Không muốn, không muốn quá nhỏ không thích hợp với ta.
Thấy Lưu Lăng muốn đi tên lang trung giang hồ lại lôi kéo hắn nói:
- Công tử cứ thong thả, chỗ này của ta còn có bảo bối chính là voi tiên được truyền từ Tây Vực, ngài có muốn không?
Lưu Lăng lạnh lùng nói:
- Ngươi cứ giữ mà dùng đi.
Hất tay tên lang trung giang hồ đang lôi kéo ra, Lưu Lăng bước nhanh theo cô gái trước mặt. Do bị lôi kéo nên khoảng cách giữa Lưu Lăng và nàng ta chừng hai mươi mấy mét. Hòa trong dòng người đông đúc nhộn nhịp nếu không phải thị lực của Lưu Lăng tốt không chừng hắn đã mất dấu rồi. Từ xa thấy nàng ta rẽ vào một hẻm nhỏ Lưu Lăng nhíu mày do dự một chút vẫn đi theo.
Trong hẻm nhỏ cũng có người đến người đi, nàng ta cũng bước chân không ngừng dường như nàng ta rất quen thuộc nơi này. Lưu Lăng vẫn duy trì khoảng cách cùng nàng không nhanh không chậm đi theo sau. Trong nháy mắt đi qua mấy con đường nhỏ nàng ta lại tiến vào một con hẻm tĩnh lặng, con hẻm này dường như ít ai lui tới, sau khi đi vào nàng ta biến mất, Lưu Lăng đi vào hẻm nhỏ quan sát chân mày nhíu chặt.
Không ngờ lại là nơi này.
Lưu Lăng đối với nơi này không xa lạ gì, ban đầu ở hẻm nhỏ này hắn từng nghe lời Triệu Nhị làm anh hùng cứu mỹ nhân, và cũng đã tiếp xúc cùng Trần Tử Ngư. Cũng muốn nhờ trợ giúp của Trần Tử Ngư để điều tra ra thám tử Tây Hạ ẩn núp trong Tiên Duyên Nhân Gian nhưng sau vì bận quá mà gác lại chuyện này.
Bên ngõ nhỏ tòa nhà lớn của Đông Phương Luân Nhật hoang tàn, trước đây triều đình cũng từng thảo luận qua chuyện này, định ở trong này cải tiến thành một kho chứa lúa nhưng rồi lại không khởi công nên vẫn là nơi hoang vắng như cũ. Lúc trước trong một đêm giết người ở Thái Nguyên huynh đệ Nhiếp Nhân Địch đã mang người đến bắt giáo đồ Bạch Liên, đốt nơi ở, hiện tại xem ra rách nát không chịu nổi.
Nàng kia ở trong này biến mất tăm mất dạng hiển nhiên là nhảy vào tòa nhà lớn hoang tàn kia.
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút cuối cùng cũng phất áo nhảy lên, một tay ấn trên tường thân mình nhẹ nhàng nhảy qua.
Nhảy vào trong viện quả nhiên thấy nàng ta đứng dưới cây đại thụ ngay cách đó không xa.
- Lá gan ngươi cũng không nhỏ, như thế cũng dám vào.
Thanh âm nàng trong trẻo như tiếng chim vô cùng dễ nghe.
Nàng xoay người lại, trên mặt mang mặt nạ người đàn ông trung niên như cười như không.
- Không phải ngươi muốn dẫn ta đến đây sao? Bất quá ta chỉ thực hiện tâm nguyện của ngươi mà thôi.
Nàng ta bị bóc trần thân phận cũng không thèm để ý, đưa tay lên lấy mặt nạ xuống lập tức khuôn mặt hoàn mỹ hiện ra trước mặt Lưu Lăng. Cô gái có khuôn mặt hoàn mỹ này lại mang theo sát khí, ánh mắt nàng ta hiện tia nhìn đầy tức giận. Nhìn thấy cô gái trong giờ khắc này tâm trạng Lưu Lăng như muốn ngẹt thở.
Ánh mắt này giống hệt.
- Không thể tưởng tượng được đường đường Vương gia nhà Hán mà lại là một kẻ lãng tử phóng đãng, thật đúng nghe danh không bằng gặp mặt, ngươi làm ta thất vọng quá.
Nàng ta tức giận lạnh lùng nói.
Tâm trạng Lưu Lăng trấn tĩnh lại, vừa rồi hắn thoáng rung động, hắn mở to hai mắt dò xét thái độ của nàng, dáng người, không kiêng nể gì. Không ngờ Lưu Lăng lại có bộ dáng này nàng tức giận nhưng lại mỉm cười nói:
- Xem đủ chưa? Là muốn nhớ kỹ bộ dáng của ta để vẽ hình mà truy nã sao?
Lưu Lăng day day mũi thở dài:
- Đẹp, đẹp thật.
Hắn làm vẻ mặt tiếc hận:
- Một giai nhân như nàng đáng tiếc lại đi làm tặc.
Nàng đúng là đệ tử của Đông Phương Luân Nhật tên Loan Ảnh, nàng ta vẫn âm thầm theo dõi Lưu Lăng. Hôm nay thật vất vả mới thấy Lưu Lăng đi không mang theo thị vệ, một mình hắn đi dạo trên đường, cơ hội này nàng ta phải nắm lấy nếu không nàng sẽ hối hận cho nên nàng mới hạ quyết tâm dẫn Lưu Lăng đến nơi này. Sỡ dĩ chọn Lưu Lăng đến nơi này vì nàng muốn ở nhà cũ của sư phụ mổ bụng phanh thây Lưu Lăng để tế sư phụ nàng.
- Tặc?
Loan Ảnh nhíu chặt chân mày lại giơ tay chỉ chỉ vào Lưu Lăng lạnh giọng quát:
- Nếu không phải bị triều đình bức thì ai muốn làm tặc.
Lưu Lăng cười khẽ đưa tay ngắt đóa hoa dại đưa lên mũi ngửi ngửi:
- Triều đình bức sao? Bạch Liên giáo toan tính quá nhiều, Đông Phương Luân Nhật dã tâm quá lớn việc này thì có liên hệ gì đến việc triều đình bức hắn?
Một người áo đen từ bên trong bay vọt ra, dùng thanh đao trong tay chỉ vào Lưu Lăng nói:
- Thánh nữ, nói cùng người này chỉ phí lời ta cứ một đao giết chết hắn cho xong, cắt đầu tế thánh chủ linh thiên trên trời.
Lưu Lăng thản nhiên nói:
- Không được, dù sao ngươi cũng phải để ta có chết cũng phải hiểu được lý do chứ? Ngươi nói triều đình bức Đông Phương Luân Nhật phản vậy ngươi nói xem triều đình bức hắn như thế nào hả?
Người áo đen hung ác nói:
- Ngươi nói nhiều lời vô nghĩa làm gì, lời Thánh chủ nói là lệnh, Thánh chủ nói làm Hoàng đế thì dĩ nhiên phải làm Hoàng đế. Thánh chủ nói giết hết đám người các ngươi thì phải giết hết đám người các ngươi. Thánh chủ nói phải có thiên hạ thì thiên hạ chính của Bạch Liên giáo ta, các ngươi kháng cự thì phải chết.
Lưu Lăng ồ một tiếng nói:
- Ta hiểu rồi, ta xem ra không phải triều đình bức nhỉ.
Người áo đen nghe Lưu Lăng nói thì sững sờ, thân hình vốn định xông tới liền dừng lại. Tên đó vung đao lên nghĩ là Lưu Lăng sẽ sợ trong lòng không ngừng đắc ý.
- Không phải triều đình bức mà là mẹ ngươi bức đấy.
Lưu Lăng nói....
Chú ý 1: hồ lô đường (mứt quả ghim xâu) theo tư liệu lịch sử kiểm chứng thì xuất hiện đầu tiên vào thời Nam Tống, vốn không nên xuất hiện trong chương này, tuy nhiên đây là tiểu thuyết không phải chính sử, thỉnh cái độc giả không cần quá để tâm nghiên cứu. Cảm tạ vạn phần (cười trừ).

Bình Luận

0 Thảo luận