CHÚNG TA LÀ CHỦ NHÂN CỦA TRUNG NGUYÊN.
Khi phần tình báo thứ nhất của Giám sát viện đến tay, Lưu Lăng đã đoán Vũ Tiểu Lâu chắc chắn sẽ không xuôi nam. Nam Đường mặc dù là một nơi rất tốt để đầu nhập, nhưng Vũ Tiểu Lâu nếu muốn nhận được sự coi trọng, trước hết phải giao cho Hoàng đế Nam Đường Lý Dục một phần danh trạng. Giết Hán Vương Lưu Lăng bách chiến bách thắng đương nhiên là có sức thuyết phục nhất, nhưng có lẽ chỉ giết Chỉ huy sứ Giám sát viện cũng đã chứng minh được năng lực của hắn rồi.
Vũ Tiểu Lâu sẽ không đầu nhập cho người Khiết Đan, Nam Đường có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất, dù sao hắn vẫn là người Hán chưa mất hết lương tâm, là con dân Đại Chu. Năm đó hắn cũng theo chân Sài Vinh sát phạt Liêu. Sài Vinh lập tâm hùng tráng chí tiêu diệt Liêu đã ảnh hưởng tới hắn. Sài Vinh đối với hắn có ơn tri ngộ, Vũ Tiểu Lâu cũng không phải là dạng người vô tình.
Lựa chọn Nam Đường, thứ nhất là bởi vì Nam Đường là thế lực lớn duy nhất hiện nay có thể chống lại Hán quốc. Về phần Thục còn lưu lại cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi. Thứ hai, bởi vì Nam Đường yếu hơn Hán quốc, nếu có thể phụ tá Nam Đường đánh thắng Hán quốc, Vũ Tiểu Lâu đương nhiên sẽ cảm thấy tự hào. Hắn vốn là một người tự phụ, chuyện không có tính khiêu chiến hắn sẽ không đi làm.
Tân Hoàng đế Nam Đường Lý Dục sau khi lên ngôi coi như là một vị hoàng đế tốt, tuy rằng phần lớn thời gian dùng để làm thơ, nhưng đối với việc cai trị đất nước coi như tận tâm.
Bởi vì lịch sử thay đổi, Lý Dục cũng không giống như trong lịch sử, y cảm nhận được áp lực đến từ phương bắc hùng mạnh, cho nên y nhất định phải khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn. Trong thư phòng hoàng đế Nam Đường Lý Dục treo một bức họa Hán Vương Lưu Lăng, y dùng phương thức như vậy để nhắc nhở chính mình, nhất định phải làm một vị hoàng đế tốt, không thể để cho cơ nghiệp Đường quốc bị mất trong tay y. Bởi vì có áp lực, cho nên mới có động lực. Quân Hán trên quốc thổ Đại Chu hoành hành ngang ngược, thuận tiện còn đánh quân Đường, đối với Lý Dục thì đây là một sự sỉ nhục. Tính cách Lý Dục rất âm nhu, cho nên quyết tâm trả thù rất cao.
Quân Đường từng vài lần lên phía Bắc, đều bị đại tướng quân quân Hán Đỗ Nghĩa trấn thủ ở Thư Châu đánh cho tơi bời. Cái người tên Đỗ Nghĩa đó thậm chí còn tuyên bố nếu quân Đường còn dám lên phía Bắc một bước, ông ta sẽ đánh các châu phủ cuối bắc của Nam Đường. Lý Dục rất tức giận với uy hiếp này, nhưng y cũng hiểu rõ, hiện giờ quân Hán có thế lực đó là do trên trời bỗng dưng xuất hiện Hán Vương Lưu Lăng, một Bắc Hán non yếu từng bước dần trở thành cường quốc đứng thứ nhất Trung Nguyên. Lý Dục thông qua nhiều con đường để hiểu người kia, người kia khiến cuộc sống của y khó an bình. Y phát hiện, càng hiểu biết người kia, y lại càng sợ hãi.
Hắn, cái người gọi là Lưu Lăng thật sự không thể chiến thắng sao?
Có một hàng xóm cường quốc như vậy, ngủ cũng không yên.
Sau khi Thái tổ Đại Chu Quách Uy chết thì lại xuất hiện một hoàng đế hiếu chiến Sài Vinh, mà trong khi Nam Đường và Đại Chu đọ sức, vẫn trong thế hiểm nghèo. Lại thêm việc cắt đất mười bốn châu để đổi lấy bình an, đây là sỉ nhục mà hoàng tộc Lý thị y không thể nào quên. Thứ Sài Vinh cho Nam Đường chính là uy hiếp và dọa dẫm. Lại nghe nói sau khi Sài Vinh bệnh nặng, Đại Chu lâm vào hỗn loạn, Lý Dục đã nhẫn nhịn bấy lâu, âm thầm tính toán làm một hoàng đế tốt thấy được cơ hội, một cơ hội xoay người.
Thế nhưng, Vương của một nước nhỏ yếu cằn cỗi từ phương bắc đã đánh nát ý định nảy sinh trong đầu Lý Dục. Nam Đường đã chuẩn bị binh lực, lương thảo, quân nhu hơn một năm, dự định đoạt lại mười bốn châu của Nam Đường trong tay Đại Chu. Đáng tiếc, sau khi Nam Đường chuẩn bị xong binh lực thì quân Hán đánh tới. Đầu tiên là Dương Nghiệp, bốn vạn binh do Dương Nghiệp dẫn đầu đã đánh cho quân Nam Đường đại bại, chật vật rút về trong nước. Sau khi Dương Nghiệp đi, quân Nam Đường lại một lần nữa lên phía bắc, lại bị Hán tướng tên Đỗ Nghĩa giết hại, quân Bắc Hán ít mà quân Nam Đường nhiều, nhưng sau nhiều lần giao phong Nam Đường lại chấm dứt trong thất bại, Lý Dục không khỏi hỏi, đây là vì sao?
Là các tướng quân Nam Đường không bằng các tướng quân Hán? Hay binh sĩ Nam Đường không phục tùng mệnh lệnh?
Đáp án y chưa tìm ra, nhưng Đỗ Nghĩa vẫn giống như một vị thần giữ cửa pháp lực vô biên sống chết giữ chặt Thư Châu, binh lính Nam Đường tiến lên phía bắc khó có thể tiến thêm.
Tướng quân dưới trướng Lưu Lăng phi thường dũng mãnh như thế, Hán Vương bách chiến bách thắng trong truyền thuyết là một bậc có phong thái như thế nào? Lý Dục biết, nếu muốn xua quân tiến vào Đại Chu, cướp lấy Trung Nguyên, giang sơn gấm vóc, chuyện đầu tiên phải làm chính là đối mặt với Hán Vương Lưu Lăng, nếu như... nếu như trên chiến trường giết được Lưu Lăng thì sao?
Lưu Lăng là cái cây tinh thần của quân Hán, là vị lãnh tụ độc nhất vô nhị. Chỉ cần Lưu Lăng chết đi, giang sơn ngàn dặm của Đại Chu một nửa sẽ nằm trong tay.
Đúng vào lúc này, một thái giám tại Khai Phong, gọi là Vũ Tiểu Lâu phái người tới Kim Lăng. Thái giám này mở mồm là muốn tước vị quốc công, quyền lợi lãnh binh. Thật lòng xin lỗi cha mẹ ruột, nam nhân thân thể tàn tật cũng không tính làm thái giám, không ngờ còn muốn làm quốc công, còn muốn binh quyền, y dựa vào cái gì?
Hắn nói, hắn có thể giết chết Hán Vương Lưu Lăng, cũng có thể lĩnh quân đánh bại quân Hán.
Nói khoác mà không biết ngượng sao?
Lý Dục tuyệt đối sẽ không tin lời hứa điên cuồng của một tên thái giám, nhưng y không ngại để Vũ Tiểu Lâu thử một chút, cho nên y cho Vũ Tiểu Lâu một phong thư, nội dung bức thư rất đơn giản, chỉ mười mấy chữ ít ỏi.
"Nếu có thể lấy được tính mạng Lưu Lăng, trẫm cho ngươi tước vị quốc công, mang theo đầu của Lưu Lăng đổi lấy mười vạn hùng binh."
Vốn dĩ sau khi quân Chu đánh vào Nam Đường, Nam Đường khuất phục cắt đất cầu hòa, người đứng đầu Nam Đường chỉ có thể xưng vương mà không thể xưng đế, chữ "trẫm" này Lý Dục không thể dùng được. Nhưng Sài Vinh chết rồi, Đại Chu xong đời rồi, Lý Dục còn sợ gì? Hơn mười vạn hùng binh Nam Đường, vì báo thù mà y mấy năm chuẩn bị, y chẳng những muốn xưng trẫm ở Nam Đường, mà còn muốn xưng trẫm cả Trung Nguyên.
Vũ Tiểu Lâu cầm thư của Lý Dục hậu chủ Nam Đường, mỉm cười, cười rất rạng rỡ.
Nếu mang đầu Lưu Lăng về, các quốc gia trong thiên hạ, y tùy ý đến đâu cũng là Thượng khanh đúng không?
(khanh: chức quan thời xưa)
Khiết Đan, Đảng Hạng, Nam Đường, Hậu Thục những quốc gia này hoặc là hận, hoặc là kiêng kị, có ai không muốn Lưu Lăng chết? Vũ Tiểu Lâu biết Nam Đường Lý Dục chẳng qua chỉ trả lời có lệ với hắn, quốc công? Cho một tên thái giám làm quốc công, Lý Dục y gánh không nổi tiếng xấu, cũng gánh không nổi các ngòi bút chỉ trích của văn thần võ tướng Nam Đường. Nhưng cho hắn một hai vạn binh mã hẳn là không có vấn đề, đương nhiên nhất định sẽ phái giám quân tiết chế hắn. Vũ Tiểu Lâu muốn chính là cái này, hắn không có đủ thực lực, nếu muốn trong thời loạn thế đánh bóng chính mình thì phải mưu cầu thực lực trước.
Ai nói thái giám không thể có hùng tâm tráng chí?
Chỉ có điều hắn đánh giá thấp lực lượng Giám sát viện, tuy rằng hắn đã coi trọng, nhưng vẫn không đủ. Hắn không ngờ sắp xếp của mình bị Lưu Lăng nhìn thấy rõ ràng. Hắn cũng không biết, Lưu Lăng mời một cao thủ kinh khủng thế từ khi nào. Vũ Tiểu Lâu rất tự tin với võ công của mình, hắn tự biết tu vi của mình đủ mạnh, cho nên hắn mới có thể nói, tất cả quyền mưu quỷ kế, trước thực lực tuyệt đối đều không chịu nổi một nhát.
Nhưng Vũ Tiểu Lâu luôn tự tin với năng lực của mình hiện tại đang làm gì?
Đang chạy trối chết, chạy trối chết giống một con chó, cụp đuôi cúi đầu không ngừng chạy trốn.
Toàn bộ chuẩn bị sau đó của hắn đã bị Giám sát viện Đại Hán phá hủy, Bộ Phi Kinh chịu trách nhiệm đường lui bị những người áo đen chết tiệt của Giám sát viện một lưới bắt hết. Hoàng Hàn là thủ hạ đắc lực nhất dưới tay hắn, so với Kim y Cơ Vô Danh của Giám sát viện còn mạnh hơn, nhưng bị người trẻ tuổi mặc áo trắng dễ dàng giết chết.
Mà hiện tại, người trẻ tuổi kia, đang gắt gao đuổi theo hắn phía sau.
Hơn mười chiếc thuyền lớn ngừng lại trên kênh Phúc Duyên, bốn phía hễ là mật thám Khiết Đan xuất đầu lộ diện đều được giải quyết. Nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ chưa bị phát hiện, mà ngược lại, cũng bởi vì thám báo Khiết Đan bị giết hết cho nên có thể khẳng định bọn họ bị phát hiện rồi. Thám báo phái đến nơi này một người cũng không trở về, nếu người Khiết Đan không ngu ngốc, nhất định có thể đoán ra, nơi này xảy ra vấn đề.
Vì thế, một đội Lang kỵ Khiết Đan hơn ba nghìn người xuất phát từ đại doanh Thương Châu cách đây trăm dặm, đi đến hướng này. Trong dã chiến, trên bình nguyên, Lang kỵ Khiết Đan không nghi ngờ gì là quân đội kinh khủng nhất. Có thể nói trang bị, vũ khí, kỹ thuật giết người của quân Cung Trướng Lang Kỵ là mạnh nhất thế giới. Kỵ binh Tu La doanh dưới trướng Lưu Lăng hùng mạnh nhưng nhân số quá ít, hiện tại phát triển đã tới năm nghìn kỵ binh. Mà người Khiết Đan tuy rằng đã trải qua vài năm chinh chiến với người Đảng Hạng, tổn thất mấy chục vạn binh mã, nhưng vẫn có hơn triệu đại quân, mà trong triệu đại quân này có hơn nửa là kỵ binh.
Trên thảo nguyên, từ trước đến nay chưa bao giờ thiếu chiến mã.
Quân Hán tuy rằng tinh nhuệ, tuy rằng thiện chiến, nhưng so với người Khiết Đan thì số lượng kỵ binh còn kém nhiều.
Không chỉ là quân Hán, số lượng quân đội kỵ binh các nước Trung Nguyên cũng không nhiều. Dã chiến bình nguyên, kỵ binh chiếm ưu thế tuyệt đối so với bộ binh. May mắn, Trung Nguyên có nhiều tòa thành lớn kiên cố, kỵ binh dù có mạnh mẽ đến mấy, cũng không thể cưỡi ngựa trực tiếp chạy đến tường thành.
Thương Châu là một tòa thành lớn, lúc trước Sài Vinh bắc phạt, chính là muốn đưa Thương Châu làm căn cứ chiến lược. Cho nên, phương diện quân sự trong thành Thương Châu rất đầy đủ, lương thảo trong thành tuy không phải là sung túc, nhưng cũng đủ ăn ba tháng. Chỉ cần thủ vững được ba tháng, khi đó chính là mùa đông giá rét. Người Khiết Đan đến từ vùng đất lạnh giá không sợ lạnh, nhưng không có nghĩa là ngựa không sợ lạnh, vả lại lương thảo cũng không cung cấp được. Lúc ấy người Khiết Đan ắt tự mình lui về.
Nhưng, dựa vào mấy ngàn quận binh, năm sáu vạn dân chúng trong thành Thương Châu, có thể thủ được ba tháng sao?
Trác Thanh Chiến không biết, y tuy rằng kiên trì tử chiến, kiên quyết không chịu đầu hàng, nhưng trong lòng y một chút lo lắng cũng không có. Y chuẩn bị kỹ càng, chỉ có điều chuẩn bị đó là cho chết trận. Y là người Hán, sẽ không cho phép dã lang ăn tươi nuốt sống trên thảo nguyên làm xằng làm bậy trên vùng đất Trung Nguyên. Thương Châu nếu đã mất, vậy sẽ có bao nhiêu dân chúng bị chà đạp? Sẽ có bao nhiêu đất đai bị giẫm đạp?
Đó đều là hương thân phụ lão của y!
Y là quan viên Đại Chu, là người đứng đầu một châu. Y nhất định phải chịu trách nhiệm.
Đây cũng là trách nhiệm của y.
Y đã nói với binh lính dưới trướng mình như vậy, chỉ nói đơn giản mấy câu đã khiến tâm huyết mọi người bộc phát.
- Các ngươi nguyện ý làm nô lệ cường đạo sao? Vợ con các ngươi bị làm nhục, đất đai bị tước đoạt, cha mẹ bị giết hại, mà các ngươi lại nhu nhược kéo dài hơi tàn?
- Không muốn!
- Nếu đã sinh ra là dân tộc Đại Hán, thà chết đứng, còn hơn sống quỳ!
Trác Thanh Chiến nói, lớn tiếng hô: - Chúng ta là chủ nhân của Trung Nguyên, không cho phép bất cứ ai tới cướp đi đồ của chúng ta.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận