Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 480: - (1): Giết đi .

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
Romanov nhìn Lưu Lăng, gã cắn chặt răng nói:
- Tuy rằng hiện tại ngươi là người thắng, nhưng ta là dũng sĩ đầy kiêu ngạo của Kievan Rus, ta sẽ không nói sứ mạng của mình cho ngươi biết đâu.
- Sứ mạng?
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút hỏi:
- Ngươi là đại biểu được công tước Rurik phái tới sao?
- Ngươi cũng biết công tước của chúng ta sao?
Romanov kinh ngạc hỏi.
Lưu Lăng cười cười nói:
- Hiện tại, đến lượt ngươi trả lời vấn đề của ta. Nếu ngươi không giấu giếm chút nào thì nói không chừng ta sẽ giúp đỡ ngươi.
Romanov nhìn về phía người Kievan Rus cũng đang bị khống chế kia, sau đó hai người trao đổi rất nhanh vài câu với nhau bằng ngôn ngữ của dân tộc họ. Tiếp theo, cái người Kievan Rus râu ít hơn nhưng cũng có vẻ lớn tuổi hơn kia liền gật gật đầu.
Romanov lập tức nói với Lưu Lăng:
- Ta là đại biểu công tước của chúng ta phái tới quốc gia người Hán của các ngươi. Ta muốn đi Khai... Khai Phong, gặp hoàng đế của các ngươi!
Lưu Lăng cười cười nói:
- Thật xin lỗi, việc này ta không giúp được ngươi rồi!
Romanov thất vọng nói:
- Vì sao? Ngươi cũng không biết Khai Phong sao?
Lưu Lăng lắc lắc đầu:
- Vị hoàng đế tại Khai Phong mà ngươi vừa nói kia, thật không khéo, nó mới bị ta diệt rồi!
- Đem hai người kia trói lại, sáng sớm ngày mai liền mang theo, coi như là giải buồn trên đường vậy.
Lưu Lăng phân phó nói.
Hai người Kievan Rus này có điểm đáng ngờ, rất có điểm đáng ngờ. Bọn họ nói là đến triều kiến thiên tử Trung Nguyên nhưng mà bọn chúng có chỗ nào giống một cái đặc phái viên đâu? Thoạt nhìn càng giống như một kẻ nghèo túng đang bị người đuổi giết, y phục trên người bọn hắn không biết đã bao lâu chưa thay ra, nó bốc ra một mùi thật khó ngửi. Tóc hai người kia ít nhất cũng tầm một tháng chưa gội qua, dính bết lại với nhau. Người tên Romanov này thoạt nhìn không có gì, ngược lại cái người tên Ivan kia lại mang theo một chút khí chất cao quý, thực không tương xứng với bộ quần áo vô cùng bẩn mà gã đang mặc.
Lưu Lăng nói với Romanov:
- Đồng chí Romanov, hoan nghênh ngươi đến Trung Quốc, trước đành ủy khuất ngươi phải ở trong chuồng ngựa quá một đêm, ngày mai chúng ta sẽ bàn lại về chuyện quốc tế cộng sản vậy.
Thật đáng tiếc, Romanov cũng tốt, thủ hạ của Lưu Lăng cũng thế, không một ai nghe hiểu được những lời này của Lưu Lăng cả.
Nhưng Romanov lại nghe hiểu được hai chữ chuồng ngựa này, gã giãy giụa nói:
- Cao thượng quý tộc các hạ, điều này chẳng lẽ chính là đạo đãi khách của người Hán các ngươi sao? Nếu ngươi đến quốc gia của chúng ta, ngươi chắc chắn sẽ được hoan nghênh một cách hết sức nhiệt tình. Có rượu mạnh nhất, có cô gái nóng bỏng nhất, nhưng ngươi giờ lại muốn nhốt chúng ta vào trong chuồng ngựa, đây là hành vi rất thất lễ!
Lưu Lăng khoát tay áo nói:
- Thật có lỗi, ngươi không là khách nhân của ta.
Romanov bị bọn thị vệ kéo ra ngoài, gã vội vàng hô lớn:
- Ngươi có thể đem ta nhốt vào trong chuồng ngựa, nhưng ngươi tuyệt đối không thể nhốt Ivan vào, bằng không ngươi sẽ phải chịu nguyền rủa đấy!
Lưu Lăng cười cười, nhìn về phía cái người tên Ivan vẫn không hề nói một lời nào kia, sau đó hắn quay đầu nói với Romanov:
- Đây là quyền lợi của hắn, ngươi có thể cố hết sức mình mà nguyền rủa ta đi!
Nói xong, Lưu Lăng khoát tay áo, bọn thị vệ lập tức đem Romanov kéo đi ra ngoài. Cái người tên Ivan kia lại ngẩng đầu ưỡn ngực tự bước theo sau. Lưu Lăng híp mắt nhìn bóng lưng của Ivan, trong lòng mơ hồ có một suy đoán.
Hắn ngồi xuống, nhìn ông chủ và vài tên tiểu nhị của Khách sạn Duyệt Lai đang ngã quỵ xuống đất.
- Nói cho ta biết ngươi là chức vị gì, Hương chủ? Đường chủ?
Cơ thể của ông chủ kia liền run bần bật, trong ánh mắt của gã tràn đầy bối rối.
- Vị đại nhân này... Ngài nói cái gì, ta nghe không hiểu.
Lưu Lăng cười cười nói:
- Thật sự không thể tưởng được, mới mấy năm ngắn ngủi thực lực của Bạch Liên giáo các ngươi đã thẩm thấu đến tận địa bàn của người Khiết Đan rồi. Ta thật đúng là coi thường các ngươi, cũng coi thường cô gái tên Loan Ảnh kia.
Hắn khoát tay áo nói:
- Đứng lên đi, ta không có ác ý gì. Trước đây, Thánh nữ của các ngươi tại Khai Phong đã giúp ta một việc, ân oán trước đó ta đã sớm bỏ qua. Chỉ cần tật xấu hay tạo phản của các ngươi không có tái phạm ta cũng sẽ không làm các ngươi khó xử. Chuyện ở Khai Phong các ngươi đã cứu một thủ hạ của ta, nếu tính ra thì ta ngược lại thiếu Loan Ảnh một cái nhân tình.
Ông chủ kia lại kinh nghi, gã chậm rãi đứng lên. Có lẽ là bởi vì khẩn trương nên thân thể của gã run rẩy có chút kịch liệt. Lưu Lăng lạnh lùng nhìn gã một cái nói:
- Chớ có giả vờ giả vịt tại trước mặt ta, bộ dáng kia của ngươi rất giả dối. Nếu như ngươi cảm thấy rằng ngươi có thể khống chế được ta thì không ngại thử xem. Tuy nhiên cơ hội của ngươi chỉ có một lần, nếu không thành công, người của ngươi cũng sẽ chết.
Hắn thở dài nói:
- Bây giờ ta ngược lại có chút hối hận rồi, lúc trước nếu ta không có thả Loan Ảnh đi thì các ngươi hiện tại cũng không phát triển được quy mô như bây giờ.
Ông chủ kia rút bàn tay đang sờ hướng sau lưng mình về, gã hít thật sâu một hơi rồi mới nói:
- Đại nhân cùng Thánh nữ, thật là bạn cũ sao?
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút nói:
- Lúc trước nàng muốn giết ta, bởi vì ta giết Thánh chủ của Bạch Liên giáo các ngươi, cũng tức là sư phụ của nàng. Nàng tới giết ta, ta lại thả nàng. Ngươi nói, này có được tính là bạn cũ hay không?
Ông chủ kia cả kinh, tay lại được đặt ra sau lưng một lần nữa, thời khắc chuẩn bị xông lên đi đả thương người.
Lưu Lăng thở dài:
- Không thức thời chính là kẻ ngu, thật không biết ai lại phái ngươi tới phương bắc nữa, làm sao lại có thể chọn một kẻ ngu xuẩn như ngươi được cơ chứ?
Tay ông chủ run một chút, cuối cùng vô lực rủ xuống. Lưu Lăng thản nhiên nói:
- Nếu ta muốn giết các ngươi, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đứng ở chỗ này sao? Trên tường treo một bức họa vẽ hoa sen trắng, cho dù phương bắc là địa bàn của người Khiết Đan, nhưng chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến sẽ có người nhận ra hay sao? Ah... Ta nhưng thật ra đã quên, cho dù có bị người ta nhận ra cũng chẳng sao cả. Tại Khai Phong... Loan Ảnh giống như còn là thượng khách của tiểu hoàng đế Hiển Nguyên đi? Nghe nói tiểu hoàng đế Hiển Nguyên còn muốn bái nàng làm sư phụ? Như thế thì hiện tại các ngươi cũng không phải là tà giáo gì, cũng không cần kiêng dè bất luận kẻ nào.
Ông chủ kia nghe Lưu Lăng nói xong, bỗng nhiên lui mạnh về phía sau, gã kinh ngạc hô nhỏ nói:
- Chẳng lẽ ngài là Hán Vương Lưu Lăng?!
Lưu Lăng thở dài nói:
- Thật đúng là ngu xuẩn hết thuốc chữa.
- Bây giờ, Thánh nữ và Thánh mẫu của các ngươi còn tại Khai Phong sao?
Ông chủ giống như một quả bóng bị xì hơi mà trở nên suy sụp. Sau khi biết được thân phận của thanh niên mặc áo bào đen này, trong lòng gã liền sinh ra một cảm giác thật vô lực. Nếu là Hán Vương, dù người như gã có nhiều hơn nữa chỉ sợ cũng không gây thương tổn được đối phương chút nào. Bên cạnh Hán vương chẳng lẽ sẽ ít tuyệt đỉnh cao thủ sao? Huống chi, thủ đoạn Lưu Lăng chế phục hai tên tây dương vừa rồi gã cũng thấy được. Vốn tưởng chỉ là một kẻ hiển quý trong quân thôi, ai ngờ được lại chính là Hán Vương dương danh thiên hạ.
- Còn tại Khai Phong, tôi xin thay Thánh mẫu và Thánh nữ cảm ơn Vương gia đã nhớ thương!
Ông chủ nói.
----------oOo----------

Bình Luận

0 Thảo luận