Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 526: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
HOẢNG HỐT VÀO TỬ CỤC.
Chết mà không gục, Lạc Hà Đồ.
Lưu Lăng đem áo choàng của mình cởi xuống đắp lên người của Lạc Hà Đồ, phủ trên một thân máu thịt lẫn lộn kia. Lưu Lăng xoay người, nhảy lên Hồng Sư Tử, chỉ một ngón tay về phía trước:
- Giết sạch đám phản nghịch kia!
- Hán Vương uy võ!
Kỵ binh hô một tiếng đồng đều mà vang dội, sau đó thúc ngựa về phía trước.
Loan Ảnh kéo vạt áo xuống, muốn cầm máu ở vết thương trên bả vai trái. Trên y phục của nàng đều là vết máu và bụi đất, mặt vốn trắng nõn giờ đây thần sắc tiều tụy. Cau mày, nhịn đau, miếng vải mà nàng đang cầm làm cách nào cũng không thể đem vết thương băng bó hết. Diệp Tú Ninh với vẻ mặt mệt mỏi cùng tuyệt vọng chạy đến nhận lấy miếng vải trên tay nàng, cắn răng đem vết thương của Loan Ảnh băng bó lại. Máu thuận theo mảnh vải chảy ra, nhuộm đỏ tay của Diệp Tú Ninh.
Loan Ảnh nhìn Diệp Tú Ninh cắn chặt môi cố nén nước mắt, nàng hít một hơi thật sâu nói:
- Sư nương, tiếp tục chạy về phía trước vài dặm là có thể vào núi rồi. Chỉ cần vào trong núi, người cứ đem theo Bình An tìm nơi nào đó trốn đi, người của Thạch Đang không dễ gì tìm được hai người ở trong ngọn núi rộng lớn. Chỉ cần có thể trốn qua kiếp nạn này, sư nương, người cứ đưa Bình An cao chạy xa bay. Tìm một nơi không có ai nhận ra hai người ẩn cư, không cần đến Tấn Châu nữa.
Loan Ảnh cắn răng nói:
- Đời này của con phạm sai lầm lớn nhất, chính là không nên tin cái tên tiểu nhân hèn hạ đó!
Nước mắt của Diệp Tú Ninh không nhịn được chảy xuống, nhỏ vào miệng vết thương của Loan Ảnh, tựa như nhỏ vào lòng của nàng vậy.
- Tiểu Ảnh, sư nương biết con muốn làm gì.
Diệp Tú Ninh đem nước mắt của mình lau đi, cười với Loan Ảnh nói:
- Sư nương sẽ không để con lại, muốn đi, Bình An, con, ta, ba người chúng ta cùng đi. Nếu như ông trời quả thật không có mắt không để ba chúng ta qua khỏi kiếp nạn này, vậy ba người chúng ta sẽ chết cùng nhau. Đi đến Hoàng Tuyền, ba người chúng ta cũng sẽ nắm chặt tay không rời xa nhau.
Diệp Bình An chưa tới mười tuổi cũng quỳ xuống bên Loan Ảnh, ôm cánh tay của Loan Ảnh nói:
- Tỷ tỷ, chúng ta cùng đi.
Loan Ảnh xoa xoa đầu của Diệp Bình An, buồn bã cười nói:
- Hài tử ngốc, tỷ tỷ ở lại, đệ cùng sư nương mới có thể đi được. Mấy ngày nay số người chết đủ nhiều rồi, tỷ tỷ không muốn lại thấy có người chết ở trước mắt tỷ. Nhất là hai người tỷ thương nhất, tỷ sẽ không để ai tổn thương hai người.
Diệp Tú Ninh nói:
- Con mới là hài tử ngốc, nếu con chết rồi, ta với Bình An sống còn ý nghĩa gì nữa? Mấy năm nay, con một mực xem ta là mẫu thân, ta lại sao có thể không xem con là nữ nhi của ta chứ? Sư phụ con đã đi rồi, nếu như nữ nhi của ta cũng rời xa ta, thì thế gian này còn có gì khiến ta lưu luyến nữa? Ba người chúng ta chết cùng nhau, cũng không thể tách rời được.
Loan Ảnh vội vàng nói:
- Sư nương! Đừng hồ đồ! Bình An mới chín tuổi, cho dù người không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho Bình An. Đệ ấy mới bây lớn, đệ ấy vừa mới bắt đầu cuộc sống của mình, thì đã phải chấm dứt tại nơi hoang dã này, sư nương, chẳng lẽ đây không phải là một chuyện rất tàn nhẫn hay sao? Con ở lại, một lát nữa dẫn dụ Thạch Đang đến nơi khác. Sư nương người mang Bình An cùng chạy vào trong núi, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng quay lại. Chỉ cần hai người bình bình an an, cho dù con có chết cũng an tâm.
Diệp Tú Ninh nắm lấy tay Bình An hỏi:
- Bình An, con... sợ chết không?
Diệp Bình An rất nhanh nắm chặt nắm tay nhỏ, nhìn vào mắt Diệp Tú Ninh nói:
- Nương, hài nhi tới hôm nay, lần đầu tiên, thật sự không sợ chết. Tuy rằng con mới chín tuổi, từ khi phụ thân qua đời, mấy năm nay lang thang vất vưởng nếm trải những ngọt đắng của cuộc đời, chỉ có mẫu thân và tỷ tỷ đối xử tốt với con, thật sự quan tâm con. Nếu như hôm nay, chúng ta có thể cùng chết với nhau, trong lòng Bình An cũng sẽ rất vui. Bình An không nói dối, lần này, Bình An thật sự không sợ.
Nước mắt của Loan Ảnh cũng nhịn không được chảy xuống:
- Hài tử ngốc, sống, nhất định phải sống!
Nàng quay mặt lại hướng Diệp Tú Ninh nói:
- Mẫu thân, cho phép con gọi người một tiếng như vậy. Mang Bình An đi, rời khỏi nơi đây! Sống cho thật tốt!
Nói xong, Loan Ảnh mạnh mẽ nhảy lên, hướng về một phương chạy đi. Diệp Tú Ninh cùng Diệp Bình An gần như cùng lúc vươn tay muốn kéo Loan Ảnh lại, nhưng chỉ chạm được vào y phục dính máu của nàng. Một mảnh áo dính máu từ không trung phiêu đãng rơi xuống, rơi trên tay Diệp Tú Ninh đang vươn ra. Đó là vạt áo mà Loan Ảnh dùng để băng bó vết thương, trên đó còn mang theo hơi ấm máu của Loan Ảnh.
Diệp Tú Ninh đau thương nhìn về phía Loan Ảnh dần dần biến mất, im lặng rơi lệ.
Diệp Bình An lau nước mắt trên mặt, đứng dậy, kéo tay của Diệp Tú Ninh nói:
- Mẫu thân, chúng ta đi thôi, không thể... để tỷ tỷ chết một cách vô ích.
Cậu ngước cằm lên, ánh mắt quả quyết nói:
- Sớm muộn có ngày, ta sẽ đem những người tổn thương mẫu thân cùng tỷ tỷ từng người từng người đều giết chết hết!
Diệp Tú Ninh giãy giụa đứng lên, vuốt ve khuôn mặt của Diệp Bình An nói:
- Hài tử, nếu như... muốn để tỷ tỷ an tâm, thì đừng nghĩ như vậy, phải sống thật tốt, sống một cách bình bình an an.
...
Loan Ảnh không bận tâm đến miệng vết thương, chạy như bay trong rừng. Máu từ vai nàng ta không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ từng chiếc lá từng ngọn cỏ còn non nớt. Chiếc lá không cảm nhận được nhiệt độ và thuần khiết của máu, những giọt máu này đối với ngọn cỏ mà nói có lẽ chỉ là một giọt dinh dưỡng. Thế gian này vốn là như vậy, người thật sự quan tâm đến máu, trên tay y cũng sẽ nhuốm đầy máu người. Có lúc giết người cũng không chỉ vì thỏa mãn dục vọng của bản thân, mà là vì thủ hộ.
Nếu như trong lòng một người không có một thứ mà bản thân thậm chí phải dùng tính mạng để thủ hộ, vậy thì y cho dù chức cao quyền trọng chung quy cũng chẳng qua chỉ là một xác thịt không hồn.
Máu của Loan Ảnh sau khi chảy khỏi người nàng cũng dần dần lạnh đi, nhưng tim của nàng, không sợ ngừng đập vẫn còn rất nóng.
Nàng cố ý lộ ra dấu vết, chính là để cho phản nghịch của Bạch Liên giáo Thạch Đang cùng tên đáng chết Giang Châu quận thủ Ngô Hữu Hóa có thể thấy được mình. Hiện tại kẻ địch đuổi giết các nàng ít nhất còn có hơn ba trăm tên, trong đó bao gồm hơn một trăm tên phản nghịch của Bạch Liên giáo, những người này đều là thân tín mấy năm nay bị Thạch Đang mua chuộc, đều là những tên ác ôn giết người không chớp mắt. Còn lại đều là nha dịch và gia nô mà Giang Châu quận thủ Ngô Hữu Hóa đưa tới, những người này luận chiến lực tuy rằng thua xa so với bọn phản nghịch của Bạch Liên giáo, nhưng bọn họ ác hơn. Nửa đường những bá tánh bị tàn sát kia, chẳng qua chỉ là cản đường của bọn họ thôi. Đứa trẻ bị chết thảm kia, lão nhân bị một đao chém đứt cổ kia, từng cảnh tượng không ngừng hiện lên trong đầu Loan Ảnh.
Loan Ảnh cắn chặt răng, oán hận lẩm bẩm:
- Lưu Lăng! Đây chính là quan binh thủ hạ của ngươi? Ngươi từ đầu đến cuối đều là kẻ lừa đảo! Ngươi là tên lường gạt!
Ta thật đáng trách, không ngờ lại ngu ngốc đi tin lời ngươi, sẽ để cho ba người chúng ta một tương lai bình an vui vẻ!
Vù!
Một mũi tên bắn đến người Loan Ảnh. Chân của Loan Ảnh điểm một cái, xoay người tránh vào sau đại thụ.
Vô số bóng người từ tứ phương tám hướng xuất hiện, cầm đao bao vây nơi Loan Ảnh đang ẩn nấu, còn có không ít người đứng trên cây, đem cung tên nhắm vào cây đại thụ mà Loan Ảnh đang trốn.
Loan Ảnh cau mày, biết mình trong lúc suy nghĩ lung tung đã sơ ý, dĩ nhiên một đường xông vào trong vòng vây của những tên phản nghịch.
- Thánh nữ tôn quý, là nàng sao?
Thạch Đang từ trên cây nhảy xuống đứng vững vàng trên mặt đất, đem cương đao trên tay tùy ý cắm trên mặt đất. Gã nhe răng cười tiến lên vài bước, nhìn chằm chằm vào cây đại thụ nói:
- Sao chỉ có mình nàng? Thánh mẫu cùng tên ranh con kia đâu? À... ta biết rồi, nàng đang hi sinh bản thân tranh thủ thời gian, để hai người bọn họ chạy trốn sao?
Thạch Đang cười ha ha nói:
- Thánh nữ tôn quý, nàng vẫn còn rất ngây thơ.
- Chì là... sao ta lại nỡ giết nàng chứ? Loan Ảnh, ra đây đi, ta sẽ không giết nàng đâu. Mấy năm trước ta đã thể hiện sự ái mộ của ta đối với nàng, nàng nhìn cũng không nhìn ta lấy một cái. Nhưng không sao, hiện tại ta vẫn ái mộ nàng. Chỉ cần nàng chịu đầu hàng, nói cho ta biết Diệp Tú Ninh cùng tên hài tử kia chạy về đâu, ta đảm bảo sẽ không giết nàng. Mai này ta là thánh chủ của Bạch Liên giáo, nàng sẽ là thánh mẫu. Ha ha! Nghĩ kỹ đi, Loan Ảnh, nàng không có lựa chọn nào khác.
- Nàng cũng biết, nàng chạy không thoát, cũng không chết được. Hơn nữa nàng làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì, chẳng lẽ nàng nghĩ rằng dựa vào một mình nàng có thể chống lại nhiều người bọn ta như vậy sao? Vẫn là ngoan ngoãn theo bọn ta về đi, ta sẽ thương nàng yêu nàng, để nàng sống cuộc đời vô ưu vô lo.
Giang Châu quận thủ Ngô Hữu Hóa thở hổn hển đi tới bên cạnh Thạch Đang nói:
- Ngươi phí lời với ả làm gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự định lấy nữ nhân này? Hiện tại không ngờ ngươi còn có thời gian nghĩ chuyện này!
Thạch Đang xoay đầu, lạnh nhạt nhìn Ngô Hữu Hóa nói từng chữ từng câu:
- Ngươi đang nói chuyện với ta sao? Ngô đại nhân?
Gã nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ngô Hữu Hóa cười lạnh:
- Thật sự coi bản thân là quận thủ đại nhân rồi à? Đừng quên, ngươi cũng là đệ tử của Bạch Liên giáo ta. Từ cái ngày thờ phụng Di Lặc, ngươi đã không còn thuần túy là quan lại của Đại Hán rồi. Đừng khoa tay múa chân với ta, ta có thể giúp ngươi lập một bất thế chi công, cũng có thể khiến ngươi chết không có đất chôn. Đệ tử của Bạch Liên giáo có hàng ngàn hàng vạn, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng ta không có cách đối phó ngươi?
Ngô Hữu Hóa nhất kinh, lập tức không cam lòng cúi đầu nói:
- Thánh chủ bớt giận, đệ tử không dám.
- Thánh chủ?
Loan Ảnh ở sau đại thụ xoay người ra, cười lạnh nói:
- Ngươi cũng xứng?
Thạch Đang ha ha cười lớn nói:
- Ta thích dáng vẻ này của ngươi, đủ lãnh, đủ khinh! Bây giờ ta nhịn không được xé hết y phục của ngươi, thương ngươi thật tốt! Ta không xứng? Chẳng lẽ ngươi xứng? Tiện nhân! Nhìn dáng vẻ hiện tại của ngươi! Còn nghĩ mình là thánh nữ của Bạch Liên giáo sao?
Gã tiến về phía trước vài bước, cách Loan Ảnh không xa đứng lại:
- Cho dù ngươi không nói, chẳng lẽ ta không bắt được hai tiện nhân đó?
Gã cũng không quay đầu, lạnh giọng nói:
- Quận thủ đại nhân, nếu ngươi muốn lập công, muốn trèo cao một chút, thì đem theo người của ngươi đi bắt hai tiện nhân đó. Chỉ cần đứa trẻ đó tới tay, Hán Vương Lưu Lăng sẽ không bạc đãi ngươi.
Ngô Hữu Hóa trong lòng mắng:
- Lập công? Nếu không phải ngươi uy hiếp ta, ta dám làm trái chỉ ý của Hán Vương sao? Bắt tên hài tử đó, chính là nắm trong tay một củ khoai nóng bỏng tay.
Y tính toán một chút thực lực, biết hôm nay mình không thể giết hết toàn bộ người của Bạch Liên giáo này. Nhược điểm của bản thân bị Thạch Đang nắm chặt. Chỉ hận tên Trương Lượng đáng chết đó, không ngờ không phái binh cho ta! Nếu như hiện tại trong tay ta có năm trăm quân tốt, những người này còn không chết hết sao!
Y xoay người nhìn nha dịch cùng gia nô dưới tay mình đều mỏi mệt thở không ra hơi, không khỏi thở dài một hơi.
- Thánh chủ, thủ hạ của ta không trụ được rồi, xin thánh chủ phái người hiệp trợ đệ tử bắt người.
Ngô Hữu Hóa giả vờ vô cùng cung kính nói.
Thạch Đang trừng mắt nhìn y nói:
- Diệp Tú Ninh cùng tên hài từ đó không biết võ! Đối phó hai người tay trói gà không chặt kia cũng không được, chẳng lẽ thủ hạ của người đều là bùn nặn ra hay sao? Không cần bày trò, nếu như ngươi không muốn Hán Vương biết ngươi cũng là đệ tử của Bạch Liên giáo ta, thì nhanh chóng đi làm việc!
- Đệ tử... tuân mệnh!
Ngô Hữu Hóa vung tay lên nói:
- Các ngươi! Còn đứng đó làm gì, nhanh chóng đuổi theo!
Những nha dịch cùng gia nô đã chạy đến nỗi không còn sức lực đành cắn răng chạy về phía trước, Ngô Hữu Hóa cũng cắn răng chạy theo. Y đã có chủ ý, trước tiên giết chết Diệp Tú Ninh cùng hài tử kia, sau khi trở về thì tìm cơ hội độc chết Thạch Đang! Tiền đồ của bản thân không thể nắm trong tay kẻ khác, tuyệt đối không thể!
Loan Ảnh thấy đám người kia chạy về phía trước, dưới chân nhảy qua, một kiếm giết chết một tên gia nô, chặn trước mặt những người kia lạnh lùng nói:
- Ai dám tiến lên một bước, ta sẽ giết kẻ đó!
Thạch Đang cười hì hì nói:
- Nếu như ngươi đã không muốn làm nữ nhân của ta, thì đừng trách ta không khách khí, người đâu, bắn ả cho ta! Nhớ rõ, chỉ bắn chân, không được tổn thương tính mạng của ả!
Cung tiễn là vũ khí hạn chế nghiêm ngặt, dân chúng không thể giấu riêng. Trong tay đệ tử của Bạch Liên giáo không cung tiễn, nhưng sai dịch của Giang Châu có.
Hơn mười mấy cung tiễn giơ lên, cài tên kéo cung, nhắm ngay Loan Ảnh.

Bình Luận

0 Thảo luận