LẤY TRỨNG CHỌI ĐÁ
Một đại đội kỵ binh trọng giáp thân mặc áo choàng trắng phi nhanh tới. Dưới ánh nắng chói chang, bọt tuyết bị đạp văng lên trông cứ như bọt biển bắn tung tóe trên mặt sông. Mà kỵ binh trọng giáp đang phi ngựa chính là những đợt triều cường, hoành tráng y như đại triều trên sông Tiền Đường vậy.
Áo choàng trắng tung bay phấp phới, hàng k5 binh trọng giáp đầu tiên giơ kỵ cung lên. Mỗi người được trang bị 50 cây Chùy Phá Giáp đặc chế gia trọng. Chùy Phá Giáp nặng như thế có thể dễ dàng bắn ra xa 200 bước. Đương nhiên, việc này cũng yêu cầu rất lớn về sức mạnh cánh tay, trừ phi là người vô cùng cường tráng, nếu không cũng không thể kéo căng dây kỵ cung được.
Quân do thám Tây Hạ chạy trối chết về tới đại doanh, mở to họng ra loan tin địch tập kích đi khắp đại doanh. Binh sĩ đang trực ca gióng kèn lên, cả đại doanh lập tức trở nên hoảng loạn, những binh sĩ phản ứng nhanh nhất thì đã cầm vũ khí trong tay rồi, còn những người phản ứng chậm thì vẫn còn nằm trong lều dụi mắt. Phần lớn binh sĩ đều vừa cởi giáp nằm xuống, suốt cả đêm cũng chưa chợp mắt, lại còn đứng trong gió lạnh thấu xương nữa, vừa nằm xuống mới ấm cái giường là bị tiếng kèn thảm thiết như gió bắc làm cho tỉnh dậy lần nữa.
- Có địch tập kích, mau dậy đi, có địch tập kích!
Quan quân cấp thấp tới từng cái lều gọi người dậy. Mồ hôi men theo trán của họ đã bắt đầu nhỏ giọt xuống. Binh sĩ trực ca có hơn 500 người, họ tập kết ra ngoài đại doanh một cách nhanh nhất. Chỉ là không có cung thủ, họ chỉ đành trơ mắt nhìn kỵ binh của người Khiết Đan tới ngày càng gần thôi.
Tiếng vó ngựa đồng đều. Thủ lĩnh kỵ binh đứng đầu hàng ngũ chỉ thanh loan đao được tăng thêm độ dài và độ to trong tay mình lên phía trước. 300 kỵ binh ở hàng đầu tiên đồng thời kéo căng kỵ cung. "Vèo" một tiếng, 300 thanh chùy phá giáp sắc nhọn lạnh lẽo dù đang ở dưới ánh nắng mặt trời, đổ ập xuống.
- Giơ khiên lên! Mau giơ khiên lên!
Các quan quân cấp thấp ra sức hò hét. Một số binh sĩ sợ ngây cả người cuối cùng cũng có phản ứng, vội giơ tấm khiên trong tay lên một cách loạn xạ. Chỉ là kết quả của việc không hình thành thống nhất đồng độ chính là, các binh sĩ đứng quá xa nhau căn bản là không thể tạo nên "thuẫn trận" có sức phòng ngự cung tên cao nhất. Lính cầm khiên ở hàng đầu căn bản là không thể đảm bảo an toàn cho đồng đội của mình ở phía sau. Đứng riêng lẻ thế này, họ thậm chí ngay cả an toàn của bản thân cũng không đảm bảo được.
Sau trận mưa tên đầu tiên, lính Tây Hạ bên trong đại doanh đã có 70, 80 người ngã xuống. Họ còn chưa kịp phản ứng lại, trận mưa tên thứ 2 đã nối tiếp nhau tới, chùy phá giáp đụng phải khiên, phát ra tiếng tong tong tong. Trong đó còn có tiếng phập phập phát ra khi chùy xuyên qua cơ thể người, máu bắn phụt ra từ vết thương của những người trúng tên. Họ cúi đầu xuống nhìn, nhưng lại không hề có chút sức lực hay dũng khí rút chùy phá giáp cắm trên người mình ra.
Tục ngữ có câu "lâm trận không tới 3 mũi tên", có nghĩa là đối mặt với kỵ binh đang xông tới, ta bắt đầu bắn tên từ khi chúng bước vào tầm ngắm, thì chỉ bắn ra khoảng 3 mũi tên thôi là kỵ binh đã có thể đi tới trước mặt, cho dù là cung thủ xuất sắc nhất cũng không thể nào bắn ra mũi thứ 5 được, vả lại chất lượng còn chưa chắc được đảm bảo. Nhưng so với khinh kỵ chạy với tốc độ cao, thì tốc độ di chuyển của trọng kỵ binh chậm hơn nhiều, vì thế hàng trọng kỵ binh đi đầu sau khi ung dung bắn ra 4 mũi tên rồi mới thay mã giáo ra.
Lính Tây Hạ bị 4 trận mưa tên bắn chết mấy trăm người. Tốp lính Tây Hạ đầu tiên tập kết trước cổng cơ hồ như bị thanh lý sạch sẽ. Nhưng khi kỵ binh tới càng gần, thì càng có nhiều lính Tây Hạ quần áo xộc xệch cầm vũ khí xông ra ngoài, tham gia vào đội hình phòng thủ. Cung thủ bây giờ đã không còn đất dụng võ nữa, cái duy nhất họ có thể trông cậy vào lúc này chính là cái rào chắn ngựa cao gần bằng một người ở trước cổng đại doanh. Bất luận thế nào thì trọng kỵ binh cũng không thể vượt qua cái rào đó được.
Nếu kẻ địch xuống ngựa dời rào chắn ngựa đi chỗ khác, quãng thời gian đó cũng đủ các binh sĩ thao tác trọng nỏ và các cung thủ cho kẻ địch một kích chí mạng.
Hàng kỵ binh đầu tiên nhất cách cổng đại doanh không tới 50 bước chân. Cung thủ của lính Tây Hạ nắm chặt bộ cung trong tay, chờ đợi thời cơ kẻ địch bị rào chắn ngựa cản lại.
Hấp một cái, hàng kỵ binh đầu tiên đột nhiên tách ra hai bên, trông giống như cánh cửa đang mở, để hàng kỵ binh thứ 2 tiến lên. Hàng trọng kỵ binh đầu tiên tách ra 2 bên trái phải, trọng kỵ binh phía sau giơ cao cây lao trong tay mình, mượn quán tính khi ngựa phóng đi ném mạnh lao về phía trước!
Lúc này, kỵ binh cách cổng doanh đã không đầy 30 bước.
Một hàng giáo đông nghịt phóng tới, tập trung đánh vào lính Tây hạ đang cố gắng khống chế trọng nỏ. Sáu cỗ trọng nỏ còn chưa kịp bắn ra mũi đầu tiên, những binh sĩ thở hổn hển chạy tới trước trọng nỏ đã bị cây lao nặng trịch đâm xuyên người, cắm phập xuống đất.
Mấy trăm thanh lao, trông giống như vừa xảy ra một trận mưa đá vậy!
Những binh sĩ thao tác trọng nỏ toàn bộ đều bị cắm chết, trên người các binh sĩ ít nhất cũng bị 2 cây lao đâm xuyên, nhiều nhất thì trên người cắm tới 4 cây lao. Trên vết thương to lớn do lao tạo thành, máu chảy ào ào như thác đổ, dùng tay bịt cũng không ngăn lại được. Còn binh sĩ bị cắm trúng bụng thì cố gắng nhét lại ruột của mình vào bên trong, nhưng những cử động cứng ngắc của y đều vô dụng, nội tạng vẫn đua nhau mà trôi ra ngoài.
Lúc này, cung thủ Tây Hạ mới bắt đầu phản kích. Tên bắn đi như mưa, đánh trúng thiết giáp trên người trọng kỵ binh phát ra tiếng tong tong tong. Chỉ là không biết tại sao, ngay cả chùy phá giáp cũng không gây quá nhiều tổn thương cho đối phương. Sau một trận mưa tên, cũng chỉ có 7, 8 kỵ binh bị bắn rơi xuống ngựa.
Là "giáp khóa", không ngờ chúng lại mặc giáp khóa!
- Trời ơi!
Cung thủ Tây Hạ hô hoán một cách tuyệt vọng, giáp xích trên người đối phương chính là loại áo giáp có sức phòng ngự cung tên cao nhất, loại giáp xích do từng sợi xích sắt một đan bện mà thành, có thể chống tên một cách hữu hiệu nhất, cho dù là chùy phá giáp cũng rất khó đâm xuyên qua giáp xích gây vết thương chí mạng cho kỵ binh. Giáp sắt liên hoàn có thể thành công cản tên lại, là nhờ lớp giáp da dày cộp bên trong có thể cản lại mũi tên cơ hồ như xuyên vào trong vòng của xích sắt.
Vài kỵ binh bị ngã xuống ngựa cũng không phải bị bắn chết, mà là bị mấy đợt chùy phá giáp liên tiếp hẩy xuống ngựa. Mấy kỵ binh chết đi cũng vì không được may mắn, chùy phá giáp đâm xuyên vị trí yết hầu có sức phòng ngự thấp nhất, cắt đứt hầu quản của họ.
Sau khi hàng kỵ binh thứ 2 ném lao xong, lấy cuộn dây thừng từ trên yên ngựa xuống xoay động, rồi quăng đầu dây mắc vào trên rào chắn ngựa. 4, 5 người ra hết sức lui ra sau kéo rào chắn ngựa ra, rất nhanh, họ đã dọn ra một lối đi rộng mấy chục mét. Lúc này, hàng kỵ binh thứ nhất nhường đường sang 2 bên cũng đã quay về đội hình, sau khi hàng kỵ binh thứ 2 dọn xong đường, tướng lĩnh dẫn quân chỉ loan đao về phía trước, các kỵ binh lập tức cầm mã giáo trong tay lên một cách chỉnh tề.
- Giết!
Tướng lĩnh trọng kỵ binh hô lớn một tiếng, lập tức 300 trọng kỵ xếp thành 6 hàng, xông vào đại doanh lính Tây Hạ qua con đường vừa được dọn ra như tràng nước lũ. Mà lúc này, phần lớn lính Tây Hạ chỉ vừa mới mặc xong giáp trụ, binh sĩ tập kết trước cửa ngay cả 1000 người cũng không có, mà lính Tây Hạ chạy ra trước nhất lại không có mặc giáp trụ, quá nóng vội nên họ chỉ vừa mặc xong áo là cầm vũ khí chạy ra.
Cơ thể xương thịt của họ không cách nào ngăn cản được cơn lũ gang thép này. Mã giáo trong tay trọng giáp kỵ binh dễ dàng làm tan rã tuyến phòng thủ của lính Tây Hạ. Vừa chạm mặt, lính Tây Hạ đã bị mã giáo bén nhọn đâm chết một lớp trước rồi! Mã giáo trong tay trọng giáp kỵ binh có tính đàn hồi rất tốt, sau khi đâm xuyên qua cơ thể của 1 lính Tây Hạ thì chỉ cần làm cong cán giáo, khi kỵ binh giơ tay lên thì đồng thời thi thể dính trên cán giáo cũng sẽ bị bắn ra xa.
Không cách nào chống trả. Phần lớn lính Tây Hạ đều quen dùng loan đao, so với cây mã giáo dài thật dài thì vũ khí của họ quá ngắn. Cho dù có người xông lên trước muốn giết chết chiến mã của kỵ binh, họ cũng sẽ tuyệt vọng mà phát hiện cơ hồ tất cả những con ngựa cao to ấy đều phủ đầy giáp sắt.
Vả lại những con chiến mã đó nói đúng hơn là những con mãnh thú, tất cả đều phát ra hơi hướm tanh hôi của máu tươi, ngay cả mắt ngựa lộ ra từ trong giáp sắt, cũng mang sát khí!
Trận hình công kích của kỵ binh nhanh chóng cắt ra một kẽ hở từ tuyến phòng ngự của quân Tây Hạ, và từ đó càng ngày càng nhiều kỵ binh xông vào đại doanh. Kẽ hở này ngày càng lớn, hàng thứ nhất, hàng thứ 2, hàng thứ 3, đội hình nghiêm chỉnh của trọng kỵ giống như chiếc xe tăng hạng nặng, nghiền nát cơ thể của quân Tây Hạ tiến vào bên trong.
Từ khi bắt đầu giao đấu, gần trăm lính Tây Hạ đã bị mã giáo của trọng kỵ giết chết, bị chiến mã đạp chết, nhưng vết thương mà họ gây cho kẻ địch lại vô cùng nhỏ nhoi. Họ đã bị dọa cho hết cả hồn, lại đứng cả đêm trong gió đêm buốt giá, tinh thần và thể lực của họ gần như không ở trạng thái tốt nhất. Nỗi sợ hãi đã bắt đầu lan rộng từ đêm qua đang nhanh chóng truyền đi với tốc độ nhanh không ngăn nổi, lính Tây Hạ xông lên từ phía sau thậm chí còn không dám giao đấu đã quay đầu bỏ chạy.
Khi họ đã xông vào đoàn quân Tây Hạ, kỵ sĩ dẫn đầu đột nhiên hô: - Thay đao!
Trọng kỵ sau lưng hắn lập tức chấp hành mệnh lệnh, không dây dưa chậm trễ chút nào. Họ hoặc là treo mã giáo lại chỗ cũ, hoặc là dùng mã giáo như cây lao phóng đi giết địch. Nói chung, trong thời gian ngắn nhất, vũ khí trên tay trọng kỵ đã đổi thành hoành đao. Lúc quân Tây Hạ nhìn thấy vũ khí trong tay họ, đã bắt đầu có người nghi ngờ. Bởi vì người Khiết Đan cũng giống như người Tây Hạ, thích dùng loan đao mà không thích dùng hoành đao!
- Chúng không phải người Khiết Đan!
Nại Chân Tuyệt kéo cánh tay của Miệt Điệp và rống lên.
Miệt Điệp cũng phát hiện ra sơ hở này. Y nắm binh khí trong tay thật chặt, hai mắt trừng to tới mức như muốn rớt cả tròng ra ngoài. Cơ thể y run rẩy kịch liệt, không biết là vì sợ hãi hay là phẫn nộ.
- Là người Hán! Chúng là người Hán!
Miệt Điệp nói với giọng khàn đục.
- Sắp xếp người đột phá vòng vây, báo tin cho Trần Lão Tướng quân, nói là người đánh sau lưng không phải người Khiết Đan mà là người Hán!
Miệt Điệp rống một câu thế này trước mặt Nại Chân Tuyệt rồi cầm vũ khí lên xông ra bên ngoài. Y không cách nào chịu được áp lực và nỗi sợ trong lòng, chỉ có giết người, chỉ có giết người y mới có thể phát tiết, nếu không y chắc chắn sẽ bị áp lực trong lòng làm cho phát điên!
- Đột phá vòng vây? Dễ gì làm được!
Nại Chân Tuyệt cười khổ một tiếng. Đại doanh tựa núi mà dựng, cho dù núi này không cao không dốc, nhưng thời gian trèo lên tới đỉnh núi cũng đủ đối phương truy sát rồi, mà cửa chính đại doanh lại bị bọn người Hán chết tiệt đó phong tỏa mất. Với sức chiến đâu bây giờ của quân Tây Hạ căn bản là không dám mơ có thể phá được vòng vây của đối phương! Quân do thám phái đi vẫn chưa kịp quay về, nhưng họ cũng đâu biết người tới tập kích không phải Lang Kỵ Khiết Đan!
- Lui về phía ta!
Miệt Điệp vừa rống lên một cách điên cuồng, vừa nhanh chóng xông về phía đối phương. Quân Tây Hạ nhìn thấy Chủ tướng của mình như tìm thấy chỗ dựa, không ít người bắt đầu tập trung ở xung quanh Miệt Điệp. Dưới sự lãnh đạo của Miệt Điệp, họ rất nhanh là đã hình thành một trận thế tấn công, tập trung được hơn 300 người. Chỉ là, hơn 300 bộ tốt đi tấn công trọng kỵ được võ trang tới tận răng, không khác nào lấy trứng chọi đá.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận