Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 506: - (1): Ai tin được ai.

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
Lưu Lăng hạ triều trở lại Hán Vương phủ, quản gia lão Ngô vẫn đi qua đi lại chờ tại cửa như cũ. Lão Ngô đã càng trở nên già nua rồi, nhưng thoạt nhìn trạng thái tinh thần của lão vẫn trước sau như một. Run rẩy đi qua nhận lấy dây cương của Hồng sư tử, lão Ngô cười nói:
- Vương gia đã về rồi.
Hồng sư tử cọ cọ vào trên người lão Ngô, dường như rất thích lão nhân này.
Lưu Lăng cười cười nói:
- Lão Ngô, không phải đã nói rất nhiều lần rồi sao? Tuổi của lão đã lớn vậy rồi, không cần mỗi ngày đều ở cửa chờ ta, trời đông giá rét, thể cốt của lão sao có thể sánh bằng lúc trước được.
Lão Ngô cười nói:
- Không đợi đến Vương gia, không tự tay tiếp nhận dây cương của Hồng sư tử từ trong tay của Vương gia thì lòng của lão luôn không nỡ. Quả thật già rồi, nhưng lão làm việc này còn không thành vấn đề, Vương gia cũng không thể để cho lão cái gì đều không làm được, như vậy lão sẽ cảm thấy chính mình già hơn thôi.
Lưu Lăng cuời cười ôn hòa nói:
- Tùy lão, nhưng có một điều, về sau lão đừng có đứng tại trước cửa nữa, hãy vào phòng của gác cổng đi.
Lão Ngô dùng sức gật đầu nói:
- Đã biết, lão sẽ chờ trong phòng của người gác cổng.
Lưu Lăng phủi phủi những bông tuyết rơi trên người, vừa đi vừa nói:
- Lần trước lão nói muốn về quê cũ xem xem, như thế nào vẫn chưa đi vậy?
Lão Ngô trầm mặc một hồi rồi nói:
- Không trở về nữa, lần trước sai người hỏi thăm một chút, người tại quê hương cũng đều đã mất. Vương gia biết đấy, quê nhà của lão tại Đại Châu... Hai năm trước người Khiết Đan xuôi nam tấn công Đại Châu, thôn bị Lang kỵ của người Khiết Đan đốt trọi, các hương thân không sống được vài người. Lão không cưới vợ, đệ đệ một nhà năm miệng ăn đều đã chết hết... Không còn ai, nên cũng không về nữa!
Lưu Lăng dừng chân lại, nhìn khuôn mặt già nua đầy những nếp nhăn của lão Ngô, trịnh trọng nói:
- Ta cho lão một hứa hẹn, chờ thêm hai năm, khi thực lực của Đại Hán khôi phục một chút, ta sẽ đích thân dẫn quân chinh phạt Khiết Đan. Tội lỗi người Khiết Đan phạm phải, ta sẽ đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần. Chờ lúc đánh hạ Thượng Kinh của Khiết Đan xuống, ta sẽ dẫn lão đi xem kim trướng của Hoàng đế Khiết Đan, hai ta cùng nhau châm lửa thiêu nó!
Lão Ngô lau nước mắt, cười dùng sức gật đầu nói:
- Cùng đi phóng hỏa, đốt nó!
Lưu Lăng vỗ vỗ bả vai của lão Ngô, tâm tình trở nên trầm trọng khó hiểu.
Trong tuyết, Vương phi Lư Ngọc Châu đứng ở cửa thư phòng chờ hắn. Hai tiểu nha hoàn che dù, cúi đầu ngượng ngùng không dám nhìn khuôn mặt của Lưu Lăng. Đã nhiều năm như vậy, Huân Nhi và Gia Nhi được Lưu Lăng thu làm thiên phòng vẫn cứ tinh khiết giống như nụ hoa mới nở. Hai người các nàng cũng không thích bị người hầu hạ chân tay luống cuống, vẫn là ưa thích ở tại bên cạnh hai người Lư Ngọc Châu và Trần Tử Ngư. Hai người các nàng thân là nha hoàn bên cạnh của Lư Ngọc Châu và Trần Tử Ngư, đều đã là vợ người rồi mà vẫn cứ nghịch ngợm như cũ.
- Vương gia đã về rồi!
Gia Nhi lè lưỡi cười cười, nàng bung dù đứng tại bên cạnh Lưu Lăng. Chỉ là dáng người của nàng chỉ mới đến bả vai của Lưu Lăng cho nên bộ dáng cố sức giơ dù kia có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Lưu Lăng nhận lấy cây dù, lôi kéo bàn tay nhỏ bé hơi thấm lạnh của Gia Nhi nói:
- Tuyết rơi lớn như vậy, không đợi trong phòng ra đây làm cái gì.
- Tiểu thư nói... Xem chừng Vương gia cũng mau trở lại, thiếp thân cùng Huân Nhi với tiểu thư vốn nghĩ đến cửa đi đón Vương gia, không nghĩ tới vừa mới đi ra Vương gia đã trở lại rồi.
Lưu Lăng nhu nhu cái đầu nhỏ của Gia Nhi, nhớ tới cái loại động tác ngây ngô muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, cố sức thuận theo hắn kia của nàng vào đêm qua, trong lòng liền không khỏi cũng có chút ngứa.
Lư Ngọc Châu đi tới, mỉm cười vén áo thi lễ:
- Vương gia!
Lưu Lăng giơ tay vỗ về nàng nói:
- Mau vào trong phòng đi thôi, bên ngoài lạnh lẽo!
Đẩy cửa phòng ra, một trận khí ấm áp lập tức đập mặt mà tới. Nhiệt độ bên trong và bên ngoài phòng chênh lệch nhau nhiều lắm, giống như là hai cái thế giới vậy. Trên giường ở trong phòng, hai người Trần Tử Ngư và Liễu Mi Nhi đang đùa tiểu Lưu Nhàn. Tiểu tử khoẻ mạnh kháu khỉnh kia ngẩng đầu, có lẽ là do gió lạnh lập tức xông tới cho nên cậu nhóc run lên một cái, ngẩng đầu nhìn nhìn, nãi thanh nãi khí kêu một tiếng:
- Phụ... Phụ thân.
Lưu Lăng cười ha ha, một cỗ cảm giác thỏa mãn tràn ngập trong lòng.
Trần Tử Ngư hậu sản khôi phục tốt lắm, bất kể là dáng người hay là tinh thần đều tốt hơn trước đây không ít. Sau khi khôi phục, vòng eo của nàng vẫn cứ tinh tế như thế, nhưng bộ ngực lại càng thêm đầy đặn. Eo nhỏ nhắn bộ ngực lớn, quả thực làm cho những nữ tử khác đều đố kị đến mức đều muốn lập tức cũng sinh em bé. Đương nhiên, các nàng quả thật rất muốn rất muốn sinh một đứa con cho Lưu Lăng. Hiện tại mọi người đều cực đau đứa bé này, bảo bối vô cùng.
Trần Tử Ngư và Liễu Mi Nhi đứng lên cúi người chào Lưu Lăng, Lưu Lăng cười lớn, đi qua ôm lấy tiểu Lưu Nhàn hôn một cái. Lư Ngọc Châu lôi kéo hắn nói:
- Trên người đều là tuyết, đừng đông lạnh Nhàn nhi.
Lưu Lăng ngượng ngùng cười cười, cúi đầu hôn lên trán của tiểu Lưu Nhàn một cái. Cậu nhóc kia nhăn nhăn mặt, dùng tay lau lau, sau đó mới vươn hai tay ra, nói:
- Ôm một cái... Ôm một cái.
Lư Ngọc Châu giúp Lưu Lăng cởi áo khoác, sau đó lấy một cái áo khoác sạch sẽ khác, hầu hạ Lưu Lăng thay vào. Một phòng oanh oanh yến yến, Lưu Lăng và Tiểu Lưu Nhàn trở thành hai nam tử hán duy nhất.
Lưu Lăng ngồi xuống giường, ôm lấy tiểu Lưu Nhàn, một bên đùa một bên hỏi:
- Đều đã ăn cơm chưa?
Trần Tử Ngư sửa cổ áo của Lưu Lăng lại một chút, khẽ cười nói:
- Đang đợi Vương gia trở về, tất cả mọi người đều không đói bụng.
Lưu Lăng xin lỗi cười cười nói:
- Thục quốc bên kia đang đánh rất náo nhiệt, ta thật không nghĩ tới Thục quân sẽ phản kháng kịch liệt như vậy, tuy nhiên không sao, cũng đã sắp đánh tới tận thành đô rồi. Hòa đàm với Tây Hạ cũng đang được thu xếp khẩn trương, đồn điền tại các nơi cũng sắp mạnh mẽ thi hành... Chuyện trong triều đình nhiều lắm, cho nên trở về chậm, về sau các nàng không cần chờ ta ăn cơm đâu, đói thì ăn, trong nhà chúng ta nào có nhiều quy củ như vậy.
Lư Ngọc Châu nói:
- Không phải chuyện có quy củ hay không mà là do tất cả mọi người đều muốn chờ Vương gia trở về ăn cơm. Thật vất vả Vương gia mới ở nhà được lâu như vậy, trước kia dù có muốn ăn cơm cùng nhau cũng không có cơ hội mà.
Lưu Lăng ừ một tiếng:
- Lần này sẽ ở Tấn Châu nghỉ ngơi một đoạn thời gian, Đại Hán mấy năm liên tục chinh chiến cũng nên khôi phục một chút sức sống rồi. Chờ thêm hai năm nữa, thực lực quốc gia cường thịnh thêm một chút, nói không chừng còn phải rời khỏi Tấn Châu.
Hắn cười đầy áy náy. Đối với các thê tử của mình, trong lòng hắn vẫn luôn thấy thật áy náy. Mấy năm nay vẫn nam chinh bắc chiến, bắt đầu từ lúc xuôi nam tấn công Tấn Châu đến giờ, đã hơn bốn năm rồi hắn và mọi người trong nhà luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Tiếp qua một hồi vì đã hẹn với bên Tây Hạ kia nên Lưu Lăng còn phải rời đi Tấn Châu một đoạn thời gian ngắn, tới hội minh với Ngôi Danh Nẵng Tiêu. Thủy sư trước mắt đã có quy mô đơn giản, Lưu Lăng cũng muốn khiến Thủy sư tìm được một chỗ đi luyện cách đổ bổ và chiếm đóng linh tinh. Chỗ tốt nhất chính là Lưu Cầu, Thủy sư xuất phát, Lưu Lăng còn phải nhanh chóng tới xem thử còn cần cải tiến chỗ nào nữa không.
----------oOo----------

Bình Luận

0 Thảo luận