Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 591: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
GIẢ ĐẤY
- Thiết Mộc Cầu Ca! Tại sao... ngươi phải làm vậy!
Thân mình Da Luật Đức Quang mềm oặt nlão xuống, ngồi phịch trên đất há mồm thở dốc. Lồng ngực bị xé rách khiến hắn không nói ra lời, sắc mặt tái nhợt dọa người. Hắn căm hận nhìn Thiết Mộc Cầu Ca, nếu lửa giận trong ánh mắt có thể giết người thì giờ khắc này Thiết Mộc Cầu Ca đã bị thiêu thành tro tàn rồi.
Thiết Mộc Cầu Ca không trả lời Da Luật Đức Quang, chỉ quay đầu đi nghiêm túc hỏi Tiêu Túc Tốn đang hấp hối sắp chết: - Quân sư, mới rồi chẳng phải ngươi nói, trước khi chưa nắm chắc ngàn vạn lần chớ nói hết ra chân tướng?
Tiêu Túc Tốn đương nhiên không đáp lại y, tuy nhiên trước khi chết có thể chứng kiến Da Luật Đức Quang cũng bị người tính kế, vẻ mặt Tiêu Túc Tốn vậy mà trở nên tươi cười, chẳng qua nụ cười này hết sức dữ tợn.
Phốc!
Thiết Mộc Cầu Ca rút con dao găm sau lưng Da Luật Đức Quang ra, sau đó lại cắm vào lồng ngực Da Luật Đức Quang.
- Giờ hẳn là nắm chắc rồi.
Y đảo mắt xung quanh sau đó lần lượt kéo hai người đến gần linh cữu của Da Luật Hùng Cơ trong đại trướng.
- Hôm nay là phiên trực của ta, trong ngoài đại trướng đều là người của ta.
Thiết Mộc Cầu Ca cười cười với vẻ ray rứt, dập tắt ảo tưởng cuối cùng trước khi chết của Da Luật Đức Quang và Tiêu Túc Tốn.
Thiết Mộc Cầu Ca phất tay ra hiệu thân tín đóng kỹ cửa lều lớn, còn y từ tốn ngồi xuống trước mặt Tiêu Túc Tốn. Nụ cười tươi hiện ra trên mặt y rất đẹp, như ngọn gió mát sau ngọ thổi tan băng tuyết. Lại như... những mầm xanh mơn mởn trên đỉnh núi tuyết trắng xóa.
- Thật có lỗi quá.
Thiết Mộc Cầu Ca gợi lên khóe miệng đối diện với Tiêu Túc Tốn, y nhìn vào miệng vết thương bên hông Tiêu Túc Tốn, sau đó chỉ vào Da Luật Đức Quang và nói: - Còn có cái gì muốn hỏi thì chờ lát ta giải thích cho, cũng không thể để ngươi ra đi làm quỷ hồ đồ. Da Luật Đức Quang khẳng định sẽ chết mau hơn ngươi, vậy nên ngươi chớ có vội, nhẫn nại chút, ta tán gẫu đôi ba câu với hắn trước đã.
Nụ cười của y rất hiền hòa.
- Thái tử điện hạ, có gì muốn hỏi thì mau mau đi, tranh thủ lúc ngươi còn mở miệng được. Ngươi cũng biết đấy, vết thương trên ngực ngươi tuy rằng hai đao ta đều cố sức đâm chếch đi, nhưng tối đa ngươi có thể sống cũng chỉ còn nửa nén hương thôi.
Y khoa tay múa chân ở trước ngực mình: - Máu đổ mạng trôi theo đấy.
- Ngươi là... người Hán?
Da Luật Đức Quang dùng hết sức lực giơ tay lên chặn lại miệng vết thương trên lồng ngực, có điều bàn tay hắn tuy to bản nhưng lại không bao quát được hai đạo vết thương ấy. Máu len qua ngón tay hắn chảy ra không ngừng, rất nhanh chóng y phục của hắn đã bị máu loãng thấm ướt đẫm. Sắc mặt hắn trắng như giấy Tuyên Thành thượng đẳng bán ở Thụy Bảo trai trong thành Khai Phong, còn máu huyết sặc sỡ này lại như son đỏ phác họa trên giấy, hình ảnh vẽ ra không phải hoa mai, không phải mẫu đơn, mà là hoa bỉ ngạn nở rộ bên cầu Nại Hà.
- Tên ta là Triều Cầu Ca. Vương gia thích gọi ta là Tiểu Triều.
Triều Cầu Ca tự hào cười, chỉ lên ngực Da Luật Đức Quang: - Có muốn ta băng bó một chút cho ngươi không, ngăn lại trong chốc lát có thể sống lâu thêm một hồi đấy.
Ngữ khí của y hết sức chân thành, không hề mang ý tứ châm chọc. Vẻ mặt của y cũng rất thành tâm, giống như một vị thượng cấp quan tâm cấp dưới vậy. Nếu có người nhìn đến bộ dáng của y, nhất định sẽ không ngờ tới hai vết đao thông thấu trước sau kia chính là do y đâm vào trên người Da Luật Đức Quang. Vẻ mặt của y khiến người ta không sao hoài nghi thành ý của y, trông dáng vẻ của y, dường như chỉ cần Da Luật Đức Quang gật đầu y sẽ thật sự xé xuống từ trên người mình một lớp vải bố và giúp Da Luật Đức Quang băng bó miệng vết thương. Song, trên thực tế, bất chấp Da Luật Đức Quang có quỳ xuống cầu xin, Tiểu Triều vẫn sẽ là một Tiểu Triều tâm lạnh như băng, tuyệt đối sẽ không làm vậy.
Tầm mắt âm hàn của Da Luật Đức Quang cũng không khiến Triều Cầu Ca cảm thấy khó chịu, y duỗi thân thể một chút, đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn: - Điện hạ, vừa rồi ngươi và quân sư đại nhân có nói qua, từ rất lâu trước kia ta là người của ngươi. Ban đầu khi luận võ trong quân, ta giết nhiều người như vậy, ngươi lại chịu ra mặt bảo vệ ta, nói ra thì ta quả thật nên cảm tạ ngươi. Tuy nhiên thật có lỗi, bởi vì những chuyện đó đều là do ta đã tính kế từ trước, mà nếu ngươi không bảo vệ cho ta thì ta cũng có cách thoát thân.
- Giám sát viện Đại Hán có mười hai Kim y, cũng là mười hai mật điệp lợi hại nhất trong Giám sát viện. Ta là một trong số đó, nhiệm vụ mà chúng ta chấp hành ngay cả người trong Giám sát viện cũng không có mấy người được biết. Mười hai Kim y nhận lệnh trực tiếp của Vương gia. Trước khi tiến vào Liêu quân, ta đã là Kim y rồi, vậy nên không thể nói là ta đối với ngươi vong ân phụ nghĩa lấy oán trả ơn này nọ, vậy nên mời ngươi không cần phẫn nộ như vậy, càng phẫn nộ sẽ càng khiến máu chảy nhanh hơn, khi đó ngươi sẽ chết nhanh hơn.
Y tủm tỉm cười, nghiêng đầu hỏi Tiêu Túc Tốn: - Hiện tại ngươi đã bớt được hai khúc mắc rồi, một, ngươi không cần thiết hỏi lại ta có phải người Hán không, hai, ngươi cũng không phải hỏi tại sao ta đâm Da Luật Đức Quang hai đao.
Y cầm lấy tay Tiêu Túc Tốn đặt lên trên miệng vết thương bên hông người nọ, bưng bít lại.
- Ta không rút đao ra, vì như thế ngươi chắc chắn sẽ chết nhanh hơn hắn. Cho nên, tự ngươi chặn lại đi.
- Thật không ngờ tới, từ sáu năm trước Lưu Lăng đã phái ngươi tới Đại Liêu rồi. Như vậy xem ra, ta tính toán tới lui, rốt cục bỏ qua sự việc trước mắt. So với Lưu Lăng đã tính kế từ rất nhiều năm trước, bản lĩnh của ta kém xa lắc.
Tiêu Túc Tốn thì thào.
- Hết sức nói chuyện rồi à?
Triều Cầu Ca quay sang hỏi Da Luật Đức Quang, trên mặt lộ ra vẻ thương hại: - Thôi thì để ta dứt khoát nói luôn toàn bộ nhanh chút, bằng không không kịp ngươi chết. Sau khi ta giết ngươi và Tiêu Túc Tốn, đại quân năm mươi vạn của Khiết Đan nhất định sẽ rơi vào hỗn loạn, trận chiến này người Khiết Đan thua chắc đấy. Nhưng ngươi yên tâm, Vương gia sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Đại quân Đảng Hạng đã xuất phát rồi, Vương gia còn muốn vội đuổi đội ngũ Khiết Đan của các ngươi trở về liều mạng cùng người Đảng Hạng. Chờ các ngươi ra Đại Châu, Vương gia sẽ dẫn người đánh xuống thành Thiên Nga, sau đó ngăn trở đại quân Đảng Hạng ở lại trong quốc nội Đại Liêu, để các ngươi chó cắn chó.
Triều Cầu Ca áy náy cười cười: - Xin lỗi nha, ta dùng từ không quá nhã nhặn.
- Đại quân Khiết Đan bị Vương gia đuổi chạy về, đại quân năm mươi vạn nhiều nhất sẽ còn lại một nửa, thêm vào mấy tên Kim Trướng tướng quân sau khi quay về Đại Liêu sẽ càng loạn thêm. Ngươi chết, Tam hoàng tử còn nhỏ vậy, ai lại không muốn làm Hoàng đế? Các Kim Trướng tướng quân một bên khai chiến với người Đảng Hạng, một bên mơ ước tranh đoạt cái ghế kia, ôi... ngẫm lại ta thấy khổ sở làm sao, ngươi nói xem một đất nước tốt đẹp thế sao lại rơi vào bước đường này?
Y nghiêm trang nói: - Điện hạ yên tâm, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất dẫn dắt nhân mã chạy về Thượng Kinh, người đầu tiên ủng hộ Tam hoàng tử đăng cơ nhất định là ta, địa vị thống trị của nhà Da Luật các ngươi sẽ không mất đi. Sau đó ta sẽ lấy danh nghĩa Tam hoàng tử kêu gọi tất cả võ sĩ Khiết Đan và dân chúng Đại Liêu bảo hộ đế vương của họ, khai chiến với những tên phản tặc, khai chiến với Đảng Hạng. Mặc dù với thực lực Da Luật gia, muốn quét sạch đám Kim Trướng tướng quân không phải chuyện dễ dàng, tuy nhiên ta vẫn sẽ làm được.
- Đúng rồi, bên người Ngôi Danh Nẵng Tiêu cũng có một Kim y Giám sát viện, vì thế một khi đại quân Đảng Hạng xuất quan, Ngôi Danh Nẵng Tiêu chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ. Khi bốn mươi vạn đại quân Tây Hạ đang cùng người Khiết Đan đánh tới khí thế hừng hực, hoàng đế Tây Hạ chết bất đắc kỳ tử, loạn trong người Đảng Hạng quyết không kém hơn bên các ngươi, đường lui lại bị Vương gia hủy đi, kết cục cũng rất đáng thương.
Triều Cầu Ca lại thở dài, dường như ngày tận thế sắp đến: - Một trận đại loạn, ít nhất cũng phải hơn trăm vạn người chết oan uổng, trời biết, lòng ta khó chịu nhường nào.
- Sau đó thì sao, Khiết Đan sẽ dốc hết quốc lực để đánh bại Đảng Hạng, đám Kim Trướng tướng quân cũng chết theo. Đến lúc đó phỏng chừng quốc nội Đại Liêu muốn gom góp thêm một đội nhân mã trăm ngàn người thì phải chiêu mộ luôn đứa nhỏ dưới mười tuổi và lão nhân trên năm mươi rồi. Chờ khi đại quân của Vương gia lần thứ ba Bắc phạt, ngươi đoán tình hình lúc ấy sẽ như nào?
Triều Cầu Ca cười cười: - Hiểu chưa?
Y nhìn Da Luật Đức Quang đã hấp hối sắp chết, gỡ tay của hắn từ trên ngực xuống, sau đó từ trong ống tay áo lấy ra một cây dao găm, chậm rãi đâm vào trong trái tim Da Luật Đức Quang.
- Ra đi an ổn nhé.
Y nói.
Dao găm cắm trên ngực Da Luật Đức Quang, Triều Cầu Ca cũng không nhổ ra.
Y nghiêng người, quay đầu nhìn sang Tiêu Túc Tốn và nói: - Giờ đến phiên ngươi, còn nghi vấn gì không?
Sắc mặt Tiêu Túc Tốn trắng bệch, ánh mắt cũng dần tan rã, lão cố sức duy trì tỉnh táo, hít vào một hơi sâu, lại vì dùng sức quá nên ho khan, máu từ trong miệng lão trào ra không ngừng.
Sau vài tiếng ho khan, Tiêu Túc Tốn tủm tỉm cười, lão hiển nhiên còn có thể cười, hơn nữa còn cười rất thoải mái.
- Thật ra thì có hơi tiếc nuối... chưa thể giao thủ với Lưu Lăng đã bị hắn tính kế chết rồi.
- Tuy nhiên... cũng tốt, trước khi chết biết được kế hoạch của Lưu Lăng, coi như là bù đắp cho mối nuối tiếc ấy. Thiết Mộc Cầu Ca... Triều Cầu Ca mới đúng, ngươi nói... khụ khụ... bên người Ngôi Danh Nẵng Tiêu cũng có, cũng có mật điệp giống như ngươi sao? Là thật, hay là giả?
- Thật đấy.
Triều Cầu Ca gật gật đầu.
- Như vậy, sách lược Lưu Lăng áp dụng với Tây Hạ... cũng như với Đại Liêu ta?
Triều Cầu Ca lắc đầu: - Có lỗi quá, điều này ta không biết.
Tiêu Túc Tốn nao nao, sau đó hỏi: - Vậy Tam hoàng tử thì sao? Nếu Hán vương Bắc phạt, hẳn sẽ không bỏ qua cho Tam hoàng tử?
- Ngại quá, này ta cũng không biết.
Triều Cầu Ca áy náy nói: - Những gì ta nói với ngươi và Da Luật Đức Quang đều là việc mà ta biết, từ đó suy đoán ra những sự việc sắp sửa phát sinh. Còn về kế hoạch sâu xa, không ai ngoài Vương gia biết được. Tuy nhiên, chắc ngươi cũng nghĩ ra được, Vương gia có lẽ sẽ không diệt tộc Khiết Đan.
Tiêu Túc Tốn gian nan gật đầu: - Đúng vậy... đây chính là điều ta lo lắng nhất.
Ngữ khí của lão đau khổ, rất bất đắc dĩ: - Ta sợ, con cháu sói bạc, người Khiết Đan được trường sinh thiên chiếu cố cuối cùng sẽ lưu lạc trở thành chó giữ nhà của người Hán. Tam hoàng tử còn nhỏ, Lưu Lăng... chắc sẽ không giết đâu nhỉ.
Triều Cầu Ca cười cười: - Đến nông nỗi này rồi, ngươi còn nghĩ nhiều làm chi?
- Trước khi chết, có thể đáp ứng ta một thỉnh cầu không.
- Ngươi nói đi.
- Con ta Tiêu Mật bất hiếu, ngươi thay ta giết chết nó đi.
- Được.
- Thật chứ?
Tiêu Túc Tốn kích động hỏi.
- Giả đấy.
- Tam hoàng tử là nghiệt chủng do Tiêu hoàng hậu và con trai ngươi anh em loạn luân, người biết chuyện này không nhiều, vừa khéo ta là một trong số đó. Ngươi để ta giết chết con ngươi, là muốn Tiêu hoàng hậu chống đối với ta, dựa vào thực lực Tiêu gia các ngươi, giết ta hẳn còn có thể, đúng không? Sắp chết rồi mà vẫn còn gắng sức mưu đồ cho Đại Liêu, ta rất kính nể ngươi đấy. À... nhưng thật ra ta đã bỏ sót một chuyện, Tam hoàng tử là cháu của ngươi, trách không được ngươi phí tâm phí lực như vậy.
Triều Cầu Ca rất nghiêm túc nói, sau đó rút thanh loan đao đâm thấu bên hông Tiêu Túc Tốn ra, máu tươi phun trào, bắn lên trên giáp da của Triều Cầu Ca, nhuộm hồng một mảnh.

Bình Luận

0 Thảo luận