NON XANH NƯỚC BIẾC
- Là Ngôi Danh Nẵng Tiêu.
Lưu Lăng đứng dậy, mang găng tay da hươu vứt xuống mặt đất, quay đầu phân phó: - Từ Tuyên, phái người mang thi thể quốc chủ Tây Hạ coi sóc cẩn thận, đừng cho người ta phá hủy hắn. Một đời đế vương, cho dù có thất bại, cũng không thể tùy tùy tiện tiện chôn thân nơi đồng không mông quạnh.
Lưu Lăng có phần buồn bã lắc đầu, chỉ về phía gần cửa thành, phân phó: - Tiểu Thụ, dẫn theo người của ngươi ở cửa thành, nói không chừng có ám hiệu mà Tiểu Triều lưu lại. Lại đem người của Viện đến chia làm mấy đội, trong thành phàm nơi nào có thi thể của binh lính Tây Hạ thì phải điều tra cẩn thận. Thiết Lão Lang ở trong quân đội Tây Hạ, Ngôi Danh Nẵng Tiêu chết rồi, Thiết Lão Lang nếu không đi cùng Tiểu Triều, nhất định còn ở trong thành.
Lưu Lăng bổ sung một câu: - Mang thức ăn theo bên người đi, nếu như Thiết Lão Lang vẫn còn ở trong thành, nếu hắn nuốt không trôi thịt người, không nhất định còn có thể cử động.
- Tự Ngôn.
Lưu Lăng quay người nói với Tức Tự Ngôn đứng ở phía sau: - Theo ta vào thành, đến Kim Trướng xem xem.
- Để đại quân đóng quân ở mười dặm ngoài thành, không cần dùng tới rồi. Thắng Đồ, mang người của ngươi rút đi. Nói bọn binh lính hết sức dùng vải đay bịt lấy miệng mũi, nơi này mùi tử thi nặng quá, nếu chẳng may có người nhiễm ôn dịch, đại quân không còn vài người có thể sống sót trở về U Châu.
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một lát rồi lập tức dẫn theo Tức Tử Ngôn và ba mươi mấy Hắc y Giám sát vệ tiến vào cửa thành Lâm Hoàng phủ. Đi vào cửa nam, trên mặt đất cát đều là một màu nâu xám. Đó chính là màu của máu ngấm xuống đất mà thành. Trong không khí ngoại trừ mùi hôi thối ra, những mùi vị khác đều không ngửi thấy. Đột nhiên có con quạ lớn gan to từ trên bầu trời bay xà xuống đậu lên một thi thể. Từng miếng từng miếng mổ lên thi thể thối rữa.
Thị vệ Giám sát viện ở phía sau giơ tay lên, lấy ra vài mũi tên, dùng nỏ liên hoàn do Giám sát viện tinh chế đóng đinh mấy con quạ đen đang ăn tử thi gần đó lên trên mặt đất. Con quạ đen bị bắn trúng vẫy cánh, nhưng rốt cuộc cũng không bay lên được, the thé kêu lên tiếng kêu rất chói tai, khiến cho người ta khó chịu.
Tức Tự Ngôn đi bên cạnh Lưu Lăng đeo một mặt nạ bảo hộ màu đen, trên mặt chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp. Nàng quay người lại liếc mắt nhìn tên Giám sát vệ bắn chết con quạ một cái, sau đó cất lên thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: - Viện phát cho ngươi nỏ liên hoàn không phải là để cho ngươi tới đây giết chết chim chóc. Một tên nỏ chế tạo sẽ có giá mười lăm đồng tiền, ngươi không cảm thấy đáng tiếc sao?
Tên Giám sát vệ đỏ mặt, lập tức ôm quyền khom người: - Thuộc hạ biết lỗi rồi!
- Đến nhặt về, lau chùi sạch sẽ rồi bỏ nỏ vào lại trong hộp.
Tức Tự Ngôn thản nhiên nói.
- Vâng!
Tên Giám sát vệ kia trên cổ tay áo có thêu một mảnh ngân tuyến, hiển nhiên là mới vừa được bổ lên vị trí ngân y không lâu, lần đầu tiên đi theo Hán Vương, trong lòng hắn quả thật rất khẩn trương. Tức Tự Ngôn mang theo bên người hơn ba mươi Giám sát vệ, đều là thân phận ngân y. Mà ngân y mới bổ nhiệm chỉ có ba người bao gồm cả hắn trong đó là mới được đề bạt lên. Lần đầu tiên nhìn Hán Vương với khoảng cách gần đến như vậy, hắn thật sự rất khẩn trương, bàn tay đã toát hết mồ hôi. Nghe thấy mệnh lệnh của Tức Tự Ngôn, hắn liền chạy nhanh tới rút mũi tên đang cắm trên xác con quạ ra, sau đó lấy một chiếc khăn sạch lau hết vết máu trên mũi tên.
- Nhớ kỹ, lúc này ngươi thân là cận vệ của Vương gia, ra tay nhất định phải có tính tấn công. Ta không biết ngươi muốn dựa vào việc này để cho Vương gia chú ý, hay là bởi vì khẩn trương, nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, nếu bởi vì ngươi tùy tiện ra tay mà làm cho toàn bộ trận hình hộ vệ xuất hiện lỗ hổng, quần áo mới mặc vào này ngươi phải cởi ra, và còn có cả đầu của ngươi nữa.
Một Giám sát vệ trên cổ tay áo có thêu ba mảnh ngân tuyến nói khẽ với hắn: - Chức trách của ngươi là bảo vệ Vương gia. Đây là sứ mạng duy nhất!
Tên ngân y mới được bổ nhiệm sắc mặt càng đỏ hơn, giống như sự sợ hãi khi bị người nhìn thấu tâm sự, nhưng khi nghe tới câu nói sau cùng, vẻ mặt của hắn khôi phục lại vẻ trang nghiêm, lập tức gật đầu: - Tất cả đều vì Hán Vương!
- Tất cả đều vì Hán Vương!
Bốn người Giám sát vệ ngân y đi phía trước dò đường, cái khoan sắt màu đen trong tay chĩa xuống đất, không hề nghi ngờ rằng, nếu có chút dấu hiệu nguy hiểm nào thì hung khí của bọn họ sẽ lập tức đâm đi. Khoan sắt bốn cạnh rất bén nhọn, bị đâm trúng huyết mạch mà nói, chảy máu thôi cũng có thể làm cho người ta chết.
- Ngươi đã từng gặp Thiết Lão Lang?
Lưu Lăng hỏi.
- Đã gặp một lần ạ.
Tức Tự Ngôn gật gật đầu: - Thuộc hạ ngày đầu tiên vào Viện đã đánh với Thiết Lão Lang một trận.
- Người nào thắng?
Lưu Lăng mặc dù đang hỏi, nhưng lại giống như không tập trung.
- Thuộc hạ!
Một chữ ngắn gọn, lại lộ ra vẻ tự tin mạnh mẽ.
Tức Tự Ngôn cười cười, mặt nạ màu đen bảo hộ che lại dung nhan rung động lòng người của nàng: - Đánh nhau, Thiết Lão Lang không phải là đối thủ của thuộc hạ. Nhưng nếu mang hai người chúng ta cùng đến hai hoang đảo, không có tiếp tế tiếp viện thì người sống sót nhất định là hắn.
Tức Tự Ngôn nói thêm một câu: - Có đôi khi, Thiết Lão Lang giống như một dã nhân. Nếu như hắn còn ở trong thành và đợi Vương gia mà nói..., nếu thật không có lương thực, hắn sẽ ăn thịt người.
Lưu Lăng gật gật đầu, hắn biết Thiết Lão Lang sẽ làm như vậy. Nếu như đổi lại là hắn, để tiếp tục sống sót có lẽ cũng sẽ nuốt trôi thịt người để bảo tồn sinh mệnh. Có lúc, thấy việc đó cực kỳ khó khăn, nhưng ở trong hoàn cảnh đặc biệt thì cũng không khó để làm được. Dọc theo đường đi về hướng bắc, người Khiết Đan vẫn còn sống, đổi con lấy cái ăn có khối người. Cũng không biết, ở trong bát canh thịt lão nương bưng cho là nấu con cái nhà ai, và cũng không biết, con của mình đang nấu ở trong nồi nhà ai.
Đoàn người đi vòng qua một con đường lớn, càng đi về phía trước một khu kiến trúc nguy nga lộng lẫy càng hiện rõ ra trước mắt. Nơi đó chính là Kim Trướng của Đại Liêu, hoàng cung của Da Luật Hùng Cơ. Cái gọi là Kim Trướng thật ra là một tòa kiến trúc mái vòm lưu ly to lớn, chỉ có điều hình dáng từ đằng xa nhìn lại, rất giống một cái lều đặc biệt thật lớn. Nơi này đã từng là trung tâm chính trị của nước Đại Liêu, cũng không biết có bao nhiêu mệnh lệnh đi xâm lược nước khác từ nơi này phát ra ngoài. Lúc Da Luật Hùng Cơ còn ở Thượng Kinh, phía bên ngoài của tòa đại điện này luôn có võ sĩ kim giáp đứng đầy. Những thị vệ của Kim Trướng này đi đến Lâm Hoàng phủ nhận được tiếp đãi trọng hậu tương đương với bậc tướng quân.
Nếu như nói nơi này thoạt nhìn chính là một tòa kiến trúc bằng đá to lớn, một Kim Trướng chắc chắn, huy hoàng, lộng lẫy thì trong mắt Lưu Lăng, nơi này giống như một ngôi miếu thờ. Chẳng qua, là trên vị trí bày đặt tượng Phật lại là chỗ đặt một chiếc ghế rồng tượng trưng cho quyền lợi cao nhất. Người Khiết Đan không gọi chiếc ghế kia là long ỷ, mà gọi là Kim Trướng vương tọa.
Đi vào hoàng cung. Theo con đường đá rộng rãi to lớn kia là có thể đi đến Kim Trướng đại điện.
Vào bên trong thành cung mới thấy, hoá ra cái gọi là Kim Trướng đại điện thật giống như một ngôi miếu thờ. Cũng không biết mười tám cột đá được mài giũa tinh tế ở phía trước đại điện kia đã hao phí hết bao nhiêu nhân lực vật lực. Bên ngoài cửa chính của đại điện có điêu khắc hai con sói miệng dính đầy máu dữ tợn trông rất sống động, giống như một đớp là có thể cắn nuốt hết nửa thiên hạ. Mặt đất bằng phía ngoài cung điện rất hỗn độn, có không ít vật phẩm bị ném vứt tứ tung. Tấm áo gấm được thợ thủ công dệt khéo léo tinh mỹ rơi trên mặt đất, phía trên không đếm được bao nhiêu dấu chân hỗn độn.
Lúc đi đến bên ngoài đại điện, Tức Tự Ngôn tiến lên trước Lưu Lăng một bước. Nàng chỉ chỉ đại điện, lập tức có một đội Giám sát vệ kim y phân ra luân phiên hộ vệ, tiến vào trong đại điện xem xét.
Lưu Lăng chậm rãi ngẩng đầu: - Hai người đi đến phía trên đại điện xem xem.
Sở dĩ hắn hạ lệnh như vậy, không phải nhớ tới Nhiếp Niếp, mà là từ lúc tiến vào thành vẫn luôn mơ hồ có một dự cảm. Nơi đó, là nơi cao nhất của Lâm Hoàng phủ. Ngồi ở nơi đó nhìn ra ngoài thành, có thể nhìn thấy chỗ xa nhất. Nếu có một người cô đơn chiếc bóng chờ bạn mình đến, ở nơi cao nhất ngắm nhìn về phương xa, có lẽ đây là chuyện duy nhất hắn có thể làm mỗi ngày.
Vài tên ngân y đi đến phía dưới đại điện. Một người ngồi xổm xuống, hai tay nắm chặt, một gã ngân y khác cước bộ đạp vào hai tay của hắn, mượn lực nhảy về phía trước. Đại điện quá cao, mặc dù nhảy lên như vậy, Giám sát vệ ngân y cũng không thể nhảy lên đến nóc đại điện. Tay của hắn ôm lấy một xà ngang, sau đó treo người ở đó. Người thứ kế tiếp đạp lên tay người ngân y thứ nhất nhảy lên chỗ tên ngân y thứ hai đang bám trụ ở giữa không trung, mượn lực nhảy lên nóc.
Trước sau tiến lên ba gã ngân y, mang theo dây thừng.
- Ở trong này!
Không bao lâu, một tiếng la khó có thể che giấu niềm hưng phấn từ trên nóc nhà vọng xuống. Rất nhanh, hai gã ngân y mang theo một người khôi ngô xuất hiện ở bên cạnh đại điện, dùng dây thừng buộc người kia lại, chậm rãi đặt xuống.
Lưu Lăng bước nhanh qua, ngồi xổm bên cạnh thân thể khôi ngô kia.
Là Thiết Lão Lang. Thiết Lão Lang đã hôn mê bất tỉnh.
Y phục trên người y dễ dàng nhận thấy là đã từng thay ra, nhưng có vết máu chảy ra trên áo gấm. Lưu Lăng giơ tay đặt lên trước cánh mũi Thiết Lão Lang dò xét, lập tức giơ tay nhận lấy con dao găm mà Tức Tự Ngôn đưa cho hắn. Trước hết là cởi quần áo của Thiết Lão Lang ra, để thân thể y bớt gò bó.
- Nước!
Lưu Lăng thấp giọng mang theo chút khản đặc.
Đích thân đút cho mấy ngụm nước, cánh môi Thiết Lão Lang bắt đầu mấp máy. Thân người y rất nóng, trên vai, ngực, bụng đều có miệng vết thương đã xử lý sơ bộ, nhưng lại bắt đầu hư thối.
- Thật không biết Thiết đại nhân dựa vào cái gì mà chống đỡ tới tận giờ. Lúc chúng tôi phát hiện, trong tay ngài ấy vẫn còn nắm đao, bên cạnh có ít nhất ba bốn chục thi thể súc sinh hắc vũ. Ở bên người y còn đặt một lò đồng, nhưng lửa đã tắt rồi.
Giám sát vệ ngân y kế tiếp há miệng thở dốc, khó khăn nuốt nước miếng: - Mấy ngày nay, Thiết đại nhân phải ăn sống lũ quạ đen để sống sót đó.
- Nhà ta... Ở Giang Nam... Non... Non xanh nước biếc.
Lời nói yếu ớt phát ra từ miệng của Thiết Lão Lang, thần trí của y đã trở nên mơ hồ. Miệng vết thương bị nhiễm trùng, y đang phát sốt. Nếu phát hiện chậm nhiều nhất là nửa ngày, y đã biến thành một thi thể. Y quan Ngũ xử đi theo lập tức tiến lên, đỡ lấy Thiết Lão Lang từ trong ngực Lưu Lăng. Trước hết cho uống thưốc, sau đó xử lý miệng vết thương. Miệng vết thương trên vai rất sâu, nhìn thấu xương, nhưng cũng chỉ là chỗ vết thương nhẹ nhất. Trên lồng ngực có một vết thương ghê rợn, máu thịt lật ra bên ngoài. Phần thịt phơi ra đã có sắc trắng hư thối. Trên bụng còn có một lỗ thủng, băng vải cuốn lấy rất ít, hẳn là do Thiết Lão Lang tự mình quấn lấy.
- Làm một cái cáng, đưa Thiết Lão Lang trở về doanh địa.
Ánh mắt Lưu Lăng có chút đỏ. Đỏ đến đáng sợ.
Trên đường trở về, Lưu Lăng vẫn không nói gì. Hắn trầm mặc làm cho người khác cảm thấy không thoải mái. Những người đi bên cạnh hắn bị loại uy lực trầm mặc này làm cho sợ hãi tới mức kinh hồn bạt vía. Bọn họ ít khi nhìn thấy sắc mặt của Vương gia kém đến như vậy, trắng đến dọa người. Tức Tự Ngôn không nói lời nào đi bên cạnh Lưu Lăng, bàn tay xinh đẹp tuyệt trần gắt gao nắm lại, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
- Có thể chữa khỏi hay không?
Sau khi trở về đại doanh, Lưu Lăng hỏi Y quan Ngũ Xứ
Y quan ngẩng đầu, muốn nói gì đó, nhưng lại không mở miệng.
Lưu Lăng đi ra khỏi doanh trướng, đưa mắt nhìn về phía nam.
Nhà ta ở Giang Nam. Non xanh nước biếc.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận