TẠI SAO LÀ NGƯƠI?
Không biết là ai ném đuốc lửa đang cháy lại hiện trường, vừa lúc chiếu sáng mặt Hán vương.
- Hán vương!
Thích khách tứ xử hoảng sợ biến sắc mặt.
Khâu Phong được gọi là đệ nhất nhân dưới Kim Y viện Giám Sát, đao pháp của gã trực tiếp mà độc ác sắc bén, có bảy phần chân truyền của Tôn Địch Vệ. Với thực lực của Khâu Phong nếu liều mạng đánh một trận thì Kim Y chưa chắc thắng nổi gã. Nhát đao kia trực tiếp mà đơn giản, sát khí lẫm liệt.
- Bảo vệ Hán vương!
Thích khách tứ xử chạy ùa tới chỗ Hán vương.
Khâu Phong hét to một tiếng:
- Chết đi!
Nhát đao như tia chớp ngoài vũ trụ chém vào cổ họng Hán vương.
Trần Tử Ngư kinh kêu, nàng liều mạng định đẩy Hán vương ra. Nhưng so với nhát đao tia chớp thì động tác của Trần Tử Ngư quá chậm, nàng mới giơ tay lên thì đao đã đến trước mặt Lưu Lăng.
Tức Tự Ngôn gầm lên, trường kiếm bay khỏi tay vạch quỹ tích màu bạc thê mỹ dưới ánh trăng bắn vào ngực Khâu Phong.
Đao đến.
Lưu Lăng không lùi, cũng không né tránh.
Cất bước chân, giơ cánh tay lên!
Ầm!
Đao cách cổ họng Lưu Lăng chỉ cỡ một cú đấm. Nắm tay của Lưu Lăng tới sau mà đến trước đập trúng ngực Khâu Phong, cú đấm mang theo tiếng sấm sét, như búa của lôi thần đập mạnh vào ngực Khâu Phong.
Cơ thể Khâu Phong kỳ dị tạm ngừng trên không trung giây lát rồi gã như bị pháo đốt bay ngược ra sau.
Bùm!
Khâu Phong đập vào một cây to, đụng gốc cây chọc trời rung bần bật, mấy nhánh cây nhỏ bị chấn rơi xuống.
Khâu Phong hộc bãi máu, mặt trắng như tờ giấy.
Ngực Khâu Phong hõm cái lỗ to khủng bố, nửa người trên trừ đôi tay ra toàn bộ xương vỡ vụn. Nội tạng trong người Khâu Phong nát bét, tâm mạch đứt đoạn. Cú đấm này có uy lực nghịch thiên, trong khoảnh khắc cơ thể Khâu Phong mất hết sức lực.
Khâu Phong vùng vẫy mềm nhũn nằm dưới đất.
Khâu Phong phun ngụm máu, cười thảm nói:
- Không ngờ . . . Hán vương . . . sẽ . . . cường đại đến vậy.
Khâu Phong ngoẹo cổ, tắt thở bỏ mạng.
Thân tín nhất xử của Khâu Phong hoảng hốt. Không biết là ai sợ hãi hét một tiếng, quay đầu bỏ chạy. Phản nghịch nhất xử chớp mắt mất hết đấu chí chạy tứ tán ra ngoài rừng cây. Có mấy người bối rối cắm đầu chạy vào tơ mỏng mà Tức Tự Ngôn đã gài sẵn, bị cắt thành nhiều mảnh vụn.
Thủ lĩnh dẫn dắt thích khách tứ xử truy sát, phản nghịch nhất xử đã mất can đảm và đấu chí rất nhanh bị giết năm, sáu người. Hai, ba chục người trốn ra rừng cây, còn chưa kịp chạy hướng chiến mã cột ở ven đường thì một đám kỵ sĩ rầm rập lao qua trên đường cái. Mấy trăm chiến mã bao vây đám người chạy tán loạn. Kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa nâng liên nỏ tinh xảo được viện Giám Sát phân phát nhắm vào phản nghịch trong vòng vây, ai chạy ra ngoài vòng sẽ bị bắn thành tổ ong ngay.
Một quan viên nhảy xuống ngựa điên cuồng chạy vào rừng cây, thấy Lưu Lăng bình yên vô sự thì quỳ cái bịch xuống đất:
- Đương đầu lục xử viện Giám Sát Đặng Bình khấu kiến vương gia! cứu giá chậm trễ, xin vương gia xử phạt!
Lưu Lăng cười cười kéo Đặng Bình đứng dậy:
- Chuyện xảy ra đột nhiên, ngươi đến vậy là nhanh rồi.
Lưu Lăng ra lệnh:
- Chuyện tiếp theo ngươi hãy giải quyết, ta cần quay về chỗ xa giá đóng quân ngay trong đêm.
Đặng Bình nói:
- Thuộc hạ xin hộ tống vương gia.
Lưu Lăng xua tay nói:
- Có Tức Tự Ngôn là đủ rồi, ngươi hãy đưa Trần đương đầu về Tấn châu. Trần đương đầu và Triệu chỉ huy sứ sẽ lo giải quyết việc trong viện.
Lưu Lăng nói xong gọi Phá Địch.
Phía không xa, báo đen mới cắn chết mấy tên phản nghịch vèo một cái chạy tới, cúi người trước mặt Lưu Lăng.
Lưu Lăng nhấc chân ngồi trên lưng Hắc Báo Phá Địch, xoay người nói với Tức Tự Ngôn:
- Thể lực còn chịu nổi không?
Tức Tự Ngôn đáp ngay:
- Thuộc hạ không sao!
Lưu Lăng gật đầu, nói:
- Hãy cưỡi Hồng Sư Tử của ta, cùng ta quay về chỗ xa giá trú đóng.
Tức Tự Ngôn vâng dạ, ôm cổ Hồng Sư Tử nhảy lên lưng ngựa. Đặng Bình triệu tập toàn bộ hơn mười Ngân Y lại, ra lệnh bọn họ bảo vệ an toàn cho Hán vương. Ngân Y dõng dạc tuân lệnh, leo lên chiến mã theo sau Lưu Lăng.
Lưu Lăng cưỡi Hắc Báo Phá Địch ra khỏi rừng cây, phương xa lại một đội kỵ binh khí thế siêu phàm chạy tới, là mấy trăm đề kỵ. Lưu Lăng chạy nhanh trên đường cái đúng lúc đụng mặt với đề kỵ.
Lưu Lăng chỉ nói ba chữ với tướng lĩnh đề kỵ:
- Đi theo ta.
Tướng lĩnh lập tức ghìm chiến mã. Chiến mã dựng đứng, hai chân sau làm điểm tựa xoay nửa vòng tròn đổi hướng chạy theo sau lưng Lưu Lăng lao ra ngoài.
Lấy Lưu Lăng làm mũi tên, những đề kỵ phía sau vạch đường cong lớn xinh đẹp cứng rắn đổi hướng theo sát hắn.
Lúc này sắc trời đã qua giờ sửu, cách chỗ xa giá trú đóng khoảng hai trăm dặm. Đã một ngày hai đêm Lưu Lăng không nghỉ ngơi, ban ngày lúc ở trong rừng hắn không hề ngủ, chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Lưu Lăng dẫn theo đề kỵ lao nhanh hướng Lạc Dương.
Luôn chạy nhanh đến khi trời sáng, Lưu Lăng ước chừng chiến mã của đề kỵ chạy hết tốc độ khoảng bốn trăm dặm là tới cực hạn. Nhưng Lưu Lăng không ra lệnh cho các kỵ binh nghỉ ngơi, lúc ánh mặt trời mới mọc chiếu rọi thì đoàn kỵ binh không ngừng một giây chạy hướng Lạc Dương.
Tiếng vó chiến mã đạp đất phá nát buổi sáng yên tĩnh. Chim sẻ ven đường bay lên, động vật nhỏ trong lùm cỏ sợ hãi chạy tứ tán. Có con thỏ bị hù sợ xông ra đường cái, bị chiến mã đạp thành một bãi thịt nát đen tuyền.
Lại cắm đầu chạy nhanh một canh giờ, khi chiến mã chạy sắp tắt thở thì thấy phía xa nổi lên từng đợt khói thuốc súng, không nghe tiếng chém giết. Lòng Lưu Lăng nóng như lửa đốt, hắn giục báo đen cũng đã đến bờ cực hạn chạy đi. Phía cuối đường xuất hiện một đội kỵ binh không có cờ xí nhưng đoàn kết như một khối sắt thép.
Thấy đội kỵ binh này đến trước mặt, nỗi lòng căng thẳng của Lưu Lăng thả lỏng.
Tu La, đến rồi!
Hai đoàn người hội hợp lại. Tu La doanh, Vũ Uy Hầu Thắng Đồ Dã Hồ nhảy từ huyết kỵ xuống, vội vàng quỳ một gối:
- Thuộc hạ Thắng Đồ Dã Hồ, tham kiến vương gia!
Lưu Lăng cười to, vẻ mặt mệt mỏi biến mất hết.
Lưu Lăng nhảy xuống lưng báo đen đi tới trước mặt Thắng Đồ Dã Hồ, hỏi:
- Nhóm vương phi có khỏe không?
Thắng Đồ Dã Hồ trả lời:
- Khỏe mạnh, hoàng hôn ngày hôm nay thuộc hạ đã đến chỗ xa giá trú đóng. Vương phi sai thuộc hạ mai phục trong rừng rậm, quả nhiên đêm qua có giặc đêm tập doanh địa, còn có nội tặc cấu kết thẳng hướng chỗ vương phi. Thuộc hạ dẫn quân ra giết, diệt sạch.
Lưu Lăng cười nói:
- Tôt, theo ta về doanh.
Lưu Lăng quay về nơi xa giá trú đóng, từ xa thấy vương phi Lư Ngọc Châu ôm tiểu Lưu Nhàn mặc áo bông dày nhàn nhã đứng cạnh xe ngựa, mắt trông mong nhìn sang bên này. Thấy Lưu Lăng trở về, Lư Ngọc Châu ôm Lưu Nhàn nghênh đón hắn. Đám người Liễu Mi Nhi theo sát sau lưng Lư Ngọc Châu.
Lưu Lăng ôm Lư Ngọc Châu, nhìn mấy vị nữ quyến:
- Là lỗi của ta, đã để các nàng bị sợ.
Khiến người bất ngờ là ngay cả Huân Nhi, Gia Nhi đều không lộ vẻ mặt sợ hãi. Trận chiến đêm qua thê thiếp của Lưu Lăng tụ tập với nhau, Gia Nhi đã lâu chưa từng đụng vào binh khí đã treo tiêu túi trên người, đứng cạnh Lư Ngọc Châu canh giữ một đêm. Hoa Đóa Đóa cầm cung tên đứng ở cửa lều lớn. Khi mọi người chạy tới nghênh đón Lưu Lăng, Hoa Đóa Đóa vốn cũng đi theo nhưng không hiểu sao giữa đường ngừng lại, đứng im tại chỗ nhìn mọi người, vẻ mặt thương cảm.
Lưu Lăng an ủi bọn họ mấy câu, ôm Lưu Nhàn nhìn xem. Tiểu tử mi thanh mục tú ngủ rất ngon.
Lưu Lăng thấy vậy cười to bảo:
- Trong trận chiến mà có thể ngủ say như vậy, không uổng là nhi tử của ta!
Vật nhỏ bị đánh thức, mở mắt ra mờ mịt nhìn, thấy vẻ mặt phong trần của Lưu Lăng thì phản xạ kêu lên:
- Phụ thân!
Nắm tay nhỏ bé huơ huơ, bé mếu khóc.
Lư Ngọc Châu vội ôm vật nhỏ vào lòng dỗ dành.
Lưu Lăng cười nói:
- Tất cả mệt mỏi rồi, về doanh trại đi.
Lưu Lăng thấy Hoa Đóa Đóa yêu kiều đứng một mình ở phía xa, hắn bước tới gần hỏi:
- Đêm qua . . . Sợ sao?
Hoa Đóa Đóa cắn môi lắc đầu.
Lưu Lăng thật tự nhiên giơ tay lên vuốt tóc Hoa Đóa Đóa:
- Không tệ, không uổng là muội muội của Hoa Linh, có chút bộ dáng nữ tướng quân. Đại Hán chúng ta vốn có một vị nữ tướng quân, đáng tiếc về sau gả cho Chu Diên công. Nhìn nàng mặc nhung trang anh tư hiên ngang, về sau đồng ý cùng ta ra trận đánh nhau không?
Đầu tiên là Hoa Đóa Đóa lắc đầu sau đó gật mạnh đầu, hốc mắt ngấn lệ như bị uất ức rất lớn.
Lưu Lăng bản năng giơ tay vuốt mặt Hoa Đóa Đóa, quan tâm hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Hoa Đóa Đóa sụt sịt mũi, bỗng nhiên khóc to. Hoa Đóa Đóa ném cung tên xuống đất, ôm chặt Lưu Lăng, khóc sướt mướt.
Hoa Đóa Đóa ngước khuôn mặt đẫm lễ nhỏ nhắn lên, chỉ nhìn Lưu Lăng, nàng chỉ ôm hắn, càng ôm càng chặt, tiếng khóc càng tăng âm lượng.
Lưu Lăng cúi đầu thở dài, dịu dàng nói:
- Hài tử . . . xem, bị hù ngốc rồi.
Mọi người:
- . . .
Quay về doanh trại, Lưu Lăng khuyên nhủ rất lâu mấy nữ nhân mới chịu về đi ngủ. Lưu Lăng sai người nâng thùng nước nóng to đến, tắm rửa thoải mái. Lưu Lăng ngồi trong thùng nhắm mắt dưỡng thần. Mẫn Tuệ đi rồi quay về, đứng sau lưng nhẹ nhàng xoa bóp cổ và lưng cho Lưu Lăng.
Lưu Lăng mở mắt ra nhìn Mẫn Tuệ, cười nói:
- Lo âu hoảng hốt một đêm không ngủ, sao nàng còn chưa đi nghỉ ngơi?
Mẫn Tuệ lật tay lại vừa nhẹ nhàng xoa bóp cho Lưu Lăng vừa nói:
- Vương gia không ngủ, chúng thiếp không ai ngủ được.
Đang nói chuyện thì Liễu Mi Nhi cùng Gia Nhi, Huân Nhi ôm vài bộ đồ sạch đi vào, giúp Lưu Lăng lau người. Lưu Lăng sửng sốt một lúc rồi cười đắc ý.
Không lâu sau Lư Ngọc Châu bưng tách trà an thần lúc trước Mẫn Tuệ đã điều chế đến cho Lưu Lăng uống.
Lưu Lăng được mấy nữ nhân vây quanh, rất là hưởng thụ. Tắm rửa xong Lưu Lăng thay nội y sạch sẽ mát mẻ, bị mấy nữ nhân đẩy lên giường. Mãi khi Lưu Lăng nhắm mắt lại các nàng mới rời đi.
Lưu Lăng nhắm mắt lại đắc ý cười, thì thào:
- Tuyệt vời, quá tuyệt vời.
Một giấc ngủ cực kỳ ngọt ngào, Lưu Lăng ngủ đến lúc buổi tối lên đèn. Lưu Lăng không nhớ đã bao lâu hắn có một giấc ngủ ngọt ngào thoải mái mà lâu như vậy. Lưu Lăng trở mình trên giường, chạm vào thân thể nóng bỏng, trơn mềm săn sắc. Lưu Lăng không suy đoán là thê tử nào nghịch ngợm chui vào chăn, hắn nhắm mắt lại, động tác tự nhiên quen thuộc ôm thân thể nóng rực mềm mại. Tay Lưu Lăng nắm gò bồng đào, cảm xúc tay rất tuyệt, tràn đầy co giãn. Nhất là nụ hoa kia, nhỏ xinh đáng yêu còn co ro bên trong chứ chưa hé ra ngoài.
Lưu Lăng xoa bóp nụ hoa mấy cái, thứ dưới thân rất nhanh chào cờ kẹt trong khe hở mông giai nhân nằm trong lòng mình. Nó nóng bỏng co giật trong khe hở.
Lưu Lăng thở hổn hển, xoay giai nhân thẹn thùng trong ngực lại, cúi đầu hôn nàng.
- A!
Lưu Lăng kinh kêu:
- Tại sao là nàng!?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận