TIẾC NUỐI
Da Luật Đức Quang rộng lượng cười cười, dường như không hề để bụng đánh giá của Tiêu Túc Tốn về mình.
- Sự thật là... quân sư, ngươi đoán không lầm.
Da Luật Đức Quang bước đến bên người Tiêu Túc Tốn, ghé sát bên tai lão nhẹ giọng nói: - Phụ hoàng chính là do ta hạ độc chết đấy... độc Lưu Lăng dùng không đủ, nên ta bồi thêm một tí.
Ánh mắt Tiêu Túc Tốn tức thì trợn to, lão há hốc mồm, hoàn toàn không tin nổi những gì mình nghe được.
Da Luật Đức Quang nói với giọng bình thản, thanh âm rất nhẹ: - Trên thực tế, vào sáu bảy ngày trước ta đã đoán ra được chuyện phụ hoàng trúng độc hẳn có quan hệ với lá thư của Lưu Lăng, vậy nên ta lấy một phong thư đi thử chút. Ta đeo vào găng tay da hươu, sau đó xé nát phong thư trộn lẫn vào trong mớ cỏ khô rồi cho một con chiến mã ăn, sau khi ăn xong con chiến mã đích xác có dấu hiệu trúng độc, nhưng qua hai ngày lại khôi phục. Đến một con ngựa còn không chết được thì thứ độc đó làm sao đủ dùng để độc chết một vị Hoàng đế vĩ đại?
Da Luật Đức Quang cười rộ lên, nụ cười hết sức rạng rỡ: - Thế nên, ta để y chính thêm chút độc vào trong thuốc, là hạc đỉnh hồng của Liêu Đông.
- Sao ngươi dám làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!
Tiêu Túc Tốn cắn răng hỏi, vẻ mặt dữ tợn.
Thân mình hai người sát tới mức gần như dính vào nhau, hệt như đang thì thầm thương lượng sự tình bí mật không thể tiết lộ vậy.
- Đại nghịch bất đạo? Quân sư, sao ngươi có thể thốt ra thứ lời nói ngu ngốc như vậy? Nhà đế vương nào có thuyết pháp nghịch hay không nghịch? Trước khi phụ hoàng xưng đế, vị trí Đô Bột Cực Liệt cũng là do ông ta dùng thuốc độc hại đại ca mình đoạt được đấy thôi? Lại nói, vị trí của đại ca ông ta là từ đâu mà có? Còn chẳng phải là ám sát ông nội ta giành lấy đấy sao? Chuyện nhà Da Luật, lẽ nào quân sư không hiểu biết chút gì?
- Còn nữa, đại ca ta Da Luật Cực là chết thế nào, ngươi không nghe qua sao? Huống hồ, phụ hoàng tính toán cái gì, chẳng lẽ ta không biết? Ông ta luyến tiếc cái vị trí này! Dù cho ta không hạ thủ, thay vào đó là hành sự cẩn trọng dè dặt thì đến cuối cùng ông ta cũng sẽ phế ta thôi! Ông ta cảm thấy bản thân mình hãy còn trẻ trung, còn có thể làm Hoàng đế thêm mười mấy, mấy chục năm nữa! Nếu muốn chọn người thừa kế chắc chắn ông ta sẽ chọn tam đệ mới chập chững biết đi chưa bao lâu của ta! Không phải vì tam đệ là thiên tài hay gì hết, đơn giản là tuổi của nó còn đủ nhỏ.
Da Luật Đức Quang cười cười: - Đại ca cũng do ta giết đấy, đầu của hắn là chính tay ta cắt xuống. Quân sư, ngươi đừng dùng ánh mắt này nhìn ta. Nếu kẻ thất bại đổi lại là ta, đại ca ta cũng sẽ không hề do dự mà cắt xuống đầu của ta đâu, điểm này hẳn là ngươi tin chứ? Đại ca ta là một kẻ thiếu tính quả quyết và cũng bởi thế mà kết cục thất bại của hắn đã định trước rồi. Lúc trước ở U Châu nếu đổi là ta nắm giữ hai mươi mấy vạn đại quân, sẽ không có chuyện khờ dại chạy ra ngoài Đại Liêu mong muốn lập một quốc gia khác. Có hai trăm ngàn đại quân thì cứ trực tiếp xưng đế ở U Châu đi, phụ hoàng có biện pháp gì để bắt hắn đây? Yên tâm đi, trở về rồi ta cũng sẽ tiễn bước lão tam, để nó đến thiên đường hưởng thụ tình yêu thương của phụ thân ta.
- Ngày đó khi ngươi nhìn ta, ta biết ngay là ngươi đang hoài nghi ta, nhưng lúc đó quả thật ta bị oan uổng, nhưng ba ngày sau thì ta thật sự không còn oan uổng rồi. Loại chuyện hạ độc này, người nhà Da Luật làm còn thuần thục hơn cả Lưu Lăng đấy.
- Ngươi cho ta biết những chuyện này, không sợ ta sẽ nói ra sao?
Tiêu Túc Tốn lạnh lùng nhìn Da Luật Đức Quang, gằn từng tiếng hỏi: - Hay là, bây giờ ngươi muốn giết ta diệt khẩu? Ngươi chớ quên, chuyện ngươi vu tội cho ta còn chưa truyền ra ngoài đâu, ngươi lại gấp gáp tiết lộ sự thật cho ta như vậy, có phải là quá tự tin rồi không? Đại quân năm mươi vạn, ngươi có thể khống chế bao nhiêu đây? Ta là người được Bệ hạ tín nhiệm nhất, trong số tám Kim Trướng tướng quân thì hết bảy là có quan hệ rất tốt với ta. Hiện tại ngươi giết ta thì sẽ giải thích thế nào với họ? Mà nếu giờ ngươi không giết ta thì liệu sau này có nắm chắc giết được ta không?
- Da Luật Đức Quang à, ngươi vẫn còn lòng dạ lông bông lắm, nếu ngươi chờ đến lúc tội danh mà ngươi vu cáo cho ta được chứng thực rồi mới tiết lộ với ta những chuyện này, khi đó ta sẽ không còn cách nào nữa.
Tiêu Túc Tốn bỗng nhiên bật cười, cũng cười tươi rói rạng ngời như Da Luật Đức Quang: - Nhưng bây giờ ngươi không dám giết ta, vô duyên vô cớ giết chết quân sư, giết chết đại ca trong tộc của phụ thân Tiêu hoàng hậu, dù ngươi có là Thái tử Đại Liêu e rằng cũng không gánh vác nỗi tội lỗi này? Nói tới đây ta lại thật sự quên, luận bối phận, ngươi nên gọi ta một tiếng "cữu cữu" mới đúng.
- Cữu cữu.
Da Luật Đức Quang mỉm cười gọi một tiếng: - Hài lòng chưa?
Tiêu Túc Tốn cười ha hả: - Da Luật Đức Quang, ngươi đắc ý quá sớm rồi.
Lão mạnh mẽ lùi về sau vài bước, giãn khoảng cách giữa lão và Da Luật Đức Quang: - Thiết Mộc Cầu Ca! Ngươi nghe rồi đấy, Thái tử độc chết Bệ hạ, ấn theo tội danh mưu nghịch phải dùng hình pháp gì?!
- Giết không tha.
Một thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng vọng tới từ một bên lều lớn, giọng nói ấy lạnh ngắt như băng tuyết giữa đại tuyết đầu mùa trút xuống thảo nguyên vùng tái bắc, không hàm chứa một tia cảm tình, tựa như nước sông Tây Lạp Mộc Luân với những sợi tơ băng vào tiết đông, tựa như khối băng kiên cố trăm ngàn năm không tan, tựa như... một thanh loan đao.
Thân hình thon dài không che giấu được dưới tầng giáp da dày cộp, Thiết Mộc Cầu Ca đứng sừng sững nơi đó, giống như một gốc cây tùng cứng cáp. Y vòng ra từ sau lều lớn hơi khựng lại, sau đó chậm rãi bước đến sau lưng Tiêu Túc Tốn, tay vịn loan đao giắt bên thắt lưng, sau khi thốt ra ba chữ "giết không tha" cũng không nói thêm lời nào, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn vào cổ họng Da Luật Đức Quang. Ánh mắt ấy sao mà sắc bén tựa loan đao tuốt khỏi vỏ.
- Thiết Mộc Cầu Ca, lời Thái tử điện hạ mới rồi nói hẳn là ngươi cũng nghe rồi chứ?
Tiêu Túc Tốn cười hỏi.
Thiết Mộc Cầu Ca gật nhẹ đầu: - Mạt tướng nghe được.
Tiêu Túc Tốn lại hỏi: - Nếu ta triệu tập các vị Kim Trướng tướng quân, ngươi có bằng lòng đứng ra làm chứng trước mặt bọn họ không? Chờ sau khi hồi sư ta sẽ ủng hộ Tam hoàng tử đăng cơ, khi đó ta sẽ là Giám quốc, lập tức phong ngươi làm Vương! Trên lãnh thổ Đại Liêu, tùy ngươi lựa chọn đất phong. Ngươi nên biết, tám vị Kim Trướng tướng quân của Đại Liêu đều là thủ lĩnh các bộ lạc, đương nhiên, trừ ngươi ra. Sau khi Hoa Tịch Xích chết đi, Bệ hạ bổ nhiệm ngươi làm Kim Trướng tướng quân, đây chính là một trường hợp đặc biệt từ khi Đại Liêu lập quốc đến nay! Tuy rằng huynh đệ Hoa Tịch Xích đều là Kim Trướng tướng quân, đổi một người khác cũng coi như hợp lý, nhưng ngươi nên biết rằng sự coi trọng của Bệ hạ cũng đóng một vai trò hết sức quan trọng trong đó! Ngươi cần phải hiểu, Bệ hạ vô cùng coi trọng ngươi! Bát bộ Khiết Đan, tám vị Kim Trướng tướng quân liên hợp lại phế bỏ Thái tử sát hại Bệ hạ, hẳn sẽ không có ai dám lên tiếng phản đối.
Thiết Mộc Cầu Ca gật đầu: - Quân sư nói không sai, Bệ hạ đối đãi mạt tướng ân trọng như núi. Bát bộ Khiết Đan, tám vị Kim Trướng tướng quân nếu phế bỏ Thái tử, ngay cả Hoàng hậu cũng vô phương phản đối.
- Tốt lắm, vậy ngươi hãy mang Da Luật Đức Quang nhốt lại trước đi, chờ đánh lùi quân Hán rồi, ta sẽ triệu tập bảy vị Kim Trướng tướng quân khác nghị sự! Nếu đại sự thành, ngươi lập công đầu!
Tiêu Túc Tốn lớn tiếng nói.
- Được!
Vẻ mặt Thiết Mộc Cầu Ca không chút biến đổi thốt ra một chữ, sau đó rút đao ra, tiến lên phía trước.
Da Luật Đức Quang thích thú theo dõi Tiêu Túc Tốn, nụ cười tươi rói từ đầu đến cuối không hề thu về. Khi thấy Thiết Mộc Cầu Ca rút ra loan đao bước tới chỗ mình, vẻ mặt hắn cũng không thay đổi.
Vút!
Loan đao quét qua thắt lưng, rất sâu.
Thiết Mộc Cầu Ca buông ra loan đao trong tay, thân mình chếch hướng bắn ra như đạn, né khỏi suối máu tuôn trào từ miệng vết thương Tiêu Túc Tốn. Lưỡi loan đao có một phần ba cắm vào bên hông Tiêu Túc Tốn, gần như cắt mở hông của lão. Thân mình Tiêu Túc Tốn run rẩy, lão theo bản năng đưa tay vịn lấy thanh loan đao còn cắm trên người mình, máu theo tay lão chảy xuống như suối. Nhuộm đỏ cả mặt đất trắng phau, thoạt nhìn, hệt như một vùng hoa mai nở rộ.
- Vì... vì sao?
Tiêu Túc Tốn cúi đầu nhìn vết thương khổng lồ trên người mình, sắc mặt trắng bệch.
- Vì sao ư?
Da Luật Đức Quang tiến lên trước vài bước, đi đến trước người Tiêu Túc Tốn và đáp lại với vẻ cực kỳ trang nghiêm: - Bởi vì, những gì ngươi có thể cho hắn, ta đều cho hắn được. Vả lại, phụ hoàng chết rồi, ta chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận. Ta lấy thân phận Hoàng đế ban thưởng cho hắn, lẽ nào không thực tế bằng cái lợi ích ảo mộng mà ngươi đề xuất? Còn nữa... Thiết Mộc Cầu Ca vốn chính là người của ta, sao ngươi lại quên mất vậy hả?
Hắn nhắc nhở: - Trước khi Thiết Mộc Cầu Ca đến U Châu nhậm chức dưới trướng đại ca ta, hắn đã là người của ta rồi.
- Thời gian quá lâu, lâu đến mức, thậm chí Bệ hạ cũng đã quên.
Hắn quay đầu nhìn sang Thiết Mộc Cầu Ca và hỏi: - Chốc lát nữa khi mấy vị Kim Trướng tướng quân khác đến hỏi, tại sao ngươi giết chết quân sư, ngươi nên nói như thế nào?
- Điện hạ muốn quyết chiến cùng quân Hán, muốn tự mình suất lĩnh đại quân tấn công chủ lực quân Hán. Quân sư lại muốn lui về, lợi dụng ba vị tướng quân Á Khố Lý làm con tốt thí. Điện hạ và quân sư nổi lên tranh chấp, nào ngờ quân sư phái người phục kích điện hạ, đồng thời trước khi giết chết điện hạ thì tiết lộ ra sự thật về việc độc chết Hoàng đế Bệ hạ, điện hạ liều chết phản kháng, giết chết mười mấy tử sĩ dưới tay quân sư. Vừa khéo mạt tướng đi qua nơi này, lập tức giải cứu điện hạ, và hiệp trợ điện hạ giết chết Tiêu Túc Tốn.
- Tốt! Tốt! Tốt!
Tiêu Túc Tốn cười lớn, miệng phun ra ngụm máu: - Không tưởng nổi, lão phu tính đi tính lại, vậy mà để sót chuyện rất lâu trước kia ngươi từng là người của Da Luật Đức Quang! Ta không ngờ tới đấy, Thiết Mộc Cầu Ca! Hóa ra ngươi cũng là một kẻ trung thành và tận tâm!
Bốn chữ "trung thành" và "tận tâm, lão đặc biệt nhấn mạnh.
Máu từ bên hông lão ùn ùn trào ra, cũng tuôn ra không ngừng từ trong miệng lão. Máu tươi đỏ bừng thê lương nhuộm đỏ cằm lão, khi há mồm cười to lộ ra hàm răng trắng dính đầy tơ máu.
- Da Luật Đức Quang, ngươi cứ như vậy giết ta, ngươi cho rằng chỉ bằng lời nói của một gã Kim Trướng tướng quân mới được bổ tiến, những người khác sẽ tin tưởng sao?
Lão cười lạnh: - Da Luật Đức Quang, ngươi quá coi thường người khác rồi!
Da Luật Đức Quang lắc lắc đầu, rất nghiêm túc nói: - Ta không xem thường họ, thật sự không xem thường họ đâu đấy, từ rất lâu về trước ta đã bắt đầu vắt óc suy tính rồi, trong số tám Kim Trướng tướng quân có bao người sẽ hiệu lực vì ta, có bao người sẽ chống đối ta. Từ cái ngày hạ độc phụ hoàng, ta lại suy nghĩ, phải làm thế nào để trong thởi gian ngắn nhất lôi kéo người có khả năng phò tá ta, làm sao để diệt trừ kẻ không thuần phục ta? Đương nhiên, cái chết của Hoa Tịch Xích, ngươi cũng có thể tính là do ta thực thi bài trừ dị kỷ, ngươi biết đấy, Hoa Tịch Xích vẫn luôn ngầm phản đối việc lập ta làm Thái tử.
- Nghĩ tới nghĩ lui, ta phát hiện chỉ có ba người ta không nắm chắc khống chế được.
- Á Khố Lý, Da Luật Thuần, Tốc Đề Á.
Da Luật Đức Quang vừa nói vừa điểm mấy ngón tay: - Ba người đó là những kẻ ta không nắm chắc, cho nên chỉ đành đẩy họ vào con đường chết thôi. Quân sư của ta, ngươi nói xem, nếu ba người họ đương lúc chém giết cùng quân Hán đột nhiên phát hiện ra, đại quân rút về bắc vứt bỏ họ mà đi thì liệu họ có hận chết ta không? Tuy nhiên, thật đáng tiếc, bọn họ đã không còn cơ hội báo thù rồi. Quân sư, ngươi cảm thấy ta sắp xếp như vậy là có tính toán ổn thỏa cả chưa?
- Hóa ra, ngươi sớm đã tính kế hết rồi.
Tiêu Túc Tốn cười khổ, máu từ khóe miệng lão trào ra.
- Hôm nay ta chết không nhắm mắt, không phải vì tiếc hận đã nhìn lầm ngươi, mà là ta muốn chứng kiến, Đại Liêu này sẽ diệt vong thế nào trong tay ngươi!
Da Luật Đức Quang cười phá lên, ánh mắt nhìn Tiêu Túc Tốn như đang xem một thằng hề, bỗng nhiên, tiếng cười dừng phắt lại, hắn cúi đầu, nhìn xuống mũi đao thình lình xuất hiện trên ngực hắn, khuôn mặt không sao tin nổi. Hắn từ từ quay đầu, nhìn đến khuôn mặt lạnh tanh tựa băng đá của Thiết Mộc Cầu Ca đang nhếch môi cười với hắn: - May mà hôm nay ta mang theo hai thanh đao đấy.
Thiết Mộc Cầu Ca quay đầu, nói với Tiêu Túc Tốn: - Ngươi sáng mắt rồi đấy, hắn nhìn ngươi chết, ngươi xem hắn chết, hai người các ngươi coi như không còn gì tiếc nuối nữa rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận