KỲ BINH TRỜI GIÁNG?
Hoa Linh nghiêng đầu nhìn Lê Viễn Triều, vẻ mặt như cười không cười.
Lê Viễn Triều nhìn Hoa Linh một cái rồi nghiêm túc nói: - Hoa Tướng quân đừng nhìn tôi như thế, tôi biết trong lòng ông nghĩ rằng, con người Lê Viễn Triều này quả nhiên là cỏ đầu tường, gió lùa chiều nào nghiêng chiều đó. Nhưng Hoa Tướng quân sai rồi, thật ra tôi không phải là một gian thần!
Gã cắn răng, nói với vẻ mặt chắc chắn: - Tôi không phải là một gian thần, lúc theo Tiêu Đại Soái tôi chưa từng làm qua việc gì có lỗi với ông ấy. Một ngày làm lính của Tiêu Đại Soái, Lê mỗ cũng sẽ tận tâm tận lực phục vụ Đại Soái. Đồng nghĩa, bây giờ tôi chọn quy thuận Vương gia, thì bắt đầu từ hôm nay cũng sẽ tận tâm tận lực làm việc cho Vương gia. Chỉ cần tôi còn là thần hạ của Vương gia, tôi cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với Vương gia.
Gã thanh giọng một cái: - Vì thế, bây giờ tôi thật tâm thật ý nghĩ cho Vương gia, xin Hoa Tướng quân đừng nghi ngờ sự trung thành của tôi, uhm... sự trung thành.
Hoa Linh cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, y đột nhiên phát hiện bản thân y đã xem thường Lê Viễn Triều này.
- Nếu Lê Tướng quân đã nghĩ như vậy, thì Hoa mỗ mừng còn không kịp nữa.
Tuy rằng y nói như vậy, nhưng trong lòng lại không ngừng tính toán xem những lời Lê Viễn Triều nói có bao nhiêu phần là sự thật. Nếu theo lời của Lê Viễn Triều mà phân tích, ý gã muốn nói là như vầy. Đúng, ý của gã là, gã không phải một gian thần, mà là một trung thần. Tuy rằng gã có thể phản bội, nhưng trước khi phản bội gã vẫn rất trung thành đối với chúa công của mình. Nhưng, một khi đã hạ quyết tâm phản bội, thì sự trung thành của gã sẽ lập tức thay đối tượng, và còn trung thành tới mức khắc cốt ghi tâm.
Đây là cái lý luận gì vậy?
Hoa Linh cười khổ trong lòng, chỉ có thể cảm khái một câu, thế giới rộng lớn chuyện kì quái gì cũng có, một loại gạo nuôi trăm loại người, rừng to thì chim gì cũng có, quạ trong thiên hạ cũng chưa hẳn hoàn toàn là màu đen đâu...
- Hoa Tướng quân trăm ngàn đừng xưng hô ti chức là Tướng quân, Vương gia phong cho tôi chức quan Lục Phẩm Quả Cảm Giáo Úy. Hoa Tướng quân xưng ti chức là Tướng Quân, ti chức thẹn không dám nhận.
Lê Viễn Triều nhập vai rất nhanh, vô cùng nhanh, nhanh đến mức ngoài gã ra chỉ sợ ai cũng không tiếp thu kịp.
- À... Lê Giáo úy, ngươi có tính toán gì, nói tỉ mỉ một chút xem.
Lê Viễn Triều ôm quyền: - Bẩm Tướng quân, ngài xem, bây giờ, áp lực mà Tả Úy Vệ đặt lên cánh trái của Hắc Kỳ Quân là rất lớn. Hoa Tướng quân có thấy không? Binh sĩ của đội Hắc Kỳ Quân duy nhất mặc chiến phục thống nhất đã tới viện trợ cho cánh trái. Cánh quân này chính là Nội Doanh binh tinh nhuệ nhất dưới trướng Tiêu Phá Quân, là nhánh quân có sức chiến đấu mạnh nhất trong Hắc Kỳ Quân. Nhưng Tướng quân xem, cho dù Nội Doanh binh đã trấn áp qua đó, nhưng thế công của Tả Úy Vệ vẫn mãnh liệt như hổ. Cánh trái của Hắc Kỳ Quân không thể duy trì quá lâu, Tiêu Phá Quân nhất định sẽ chia quân từ trung quân qua hỗ trợ.
Gã chỉ xuống dưới gò đất cao và nói: - Chúng ta tuy chỉ có 1200 kỵ binh, nhưng sức chiến đấu của quân Hán chúng ta cao hơn nhiều so với Hắc Kỳ Quân, so với Tả Úy Vệ của Đại Chu thì chỉ mạnh hơn chứ không thể yếu hơn. Mặc dù ít người, nhưng nếu chúng ta trực tiếp tấn công Tả Úy Vệ từ bên hông, để Hắc Kỳ Quân có cơ hội phản kích, cho dù không thắng cũng sẽ hòa 2 bên.
Hoa Linh nheo mắt nhìn Lê Viễn Triều, dường như muốn nhìn thấu những suy nghĩ thật sự trong lòng Lê Viễn Triều.
- Hoa Tướng quân không cần nhìn tôi như thế, kiến nghị này của tôi không phải là vì Tiêu Phá Quân, mà là muốn lấy được sự tín nhiệm của Tiêu Phá Quân. Tuy rằng binh sĩ của chúng ta anh dũng thiện chiến, nhưng lại quá ít người, cho dù có thể đột phá cánh trái của Hắc Kỳ Quân nhưng vẫn rất khó để đột phá trung quân. Tiêu Phá Quân thân tại trung tâm của mấy vạn đại quân, nếu muốn hoàn thành hành động "Trảm Thủ" củaVương gia, rất khó.
Gã liên tiếp 2 lần dùng từ "chúng ta", Hoa Linh vẫn không thể thích ứng nổi.
- Còn nếu chúng ta cứu được cánh trái của Hắc Kỳ Quân, rồi mới dẫn quân đánh thẳng vào trung quân, Hắc Kỳ Quân sẽ nghĩ rằng chúng ta tới trung quân để trợ chiến. Như thế, thì chúng ta sẽ dễ dàng tiến vào trung quân của Hắc Kỳ Quân. Sau đó thì... hei hei!
Lê Viễn Triều làm một động tác chém đầu, rất nhanh gọn.
- Tốt!
Hoa Linh nhanh chóng gật đầu.
- Ta để 200 người ở đây hỗ trợ cho ngươi, còn ngươi đem theo 1000 nhân mã xuống dưới cứu cánh trái của Hắc Kỳ Quân, sau đó tìm cơ hội giết Tiêu Phá Quân!
- A...
Lê Viễn Triều ngẩn người, chỉ tay vào mũi mình, hỏi: - Ý của Hoa Tướng quân là, tự mình tôi đem quân đi giết?
Hoa Linh gật gật đầu: - Ta tin ở ngươi! Sao, ngươi không dám? Vậy ngươi ở lại đây hỗ trợ, bổn tướng quân đích thân dẫn quân đi giết Tiêu Phá Quân!
Lê Viễn Triều cười khổ một tiếng, nói: - Cám ơn Tướng quân đã tin tưởng, ti chức... nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của ngài!
- Đi đi, bổn tướng quân sẽ ở đây cổ vũ reo hò cho Lê Giáo Úy!
Lê Viễn Triều khổ, rất khổ.
Gã ôm quyền, dẫn đầu xông xuống dưới gò núi trước. Hoa Linh dặn một thân binh của mình: - Quan sát hắn cho kỹ, một khi hắn có dị động gì thì giết hắn. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là làm náo loạn chiến cục nơi đây thôi. Tiêu Phá Quân có chết hay không cũng không sao! Nhưng Lê Viễn Triều nếu có dị tâm gì, giết không tha! Ngộ nhỡ thật sự tiếp cận được trung quân của Hắc Kỳ Quân thì cứ hành động theo kế hoạch!
Thân binh đó vâng một tiếng rồi thúc ngựa xông xuống dưới.
Lúc này, trên bình nguyên dưới gò núi, gần mười mấy vạn đại quân do nhân mã Hắc Kỳ Quân và Tả Úy Vệ gộp lại đang kịch chiến. Cảnh tượng huy hoàng tráng lệ vô cùng, sát khí ngập tràn, khói bụi đầy trời. Hắc Kỳ Quân nhiều hơn Tả Úy Vệ hơn 10 ngàn người, nhưng nếu nói tới sức chiến đấu thì thua xa Tả Úy Vệ. Các loại chiến thuật trận pháp, tướng chỉ huy của Tả Úy Vệ thực hiện dễ dàng, binh sĩ được huấn luyện bài bản có thể hoàn thành bố trí của tướng chỉ huy trong thời gian ngắn nhất. Còn Hắc Kỳ Quân, giữa các doanh với nhau cơ hồ như là tự mình chiến đấu, các tướng lĩnh cũng đều xuất thân tầng lớp nông dân, đánh trận hoàn toàn chỉ dựa vào huyết tính. Một khi huyết tính của họ bị khí thế của kẻ địch trấn áp, thì họ lập tức trở nên vô kế khả thi.
Cánh tả Hắc Kỳ Quân có 15 ngàn nhân mã, mà Tả Úy Vệ đang dốc sức tiến công thì chỉ có không tới 8000 binh lực tham chiến. Nhưng cho dù là như vậy, phía có lợi về quân số lại chỉ cần phòng thủ, Hắc Kỳ Quân vẫn từng bước từng bước bị bức lui, đội Đốc Chiến không ngừng giết người ở đằng sau, nhưng cả cánh trái đại quân đều đang lui về sau, đội Đốc Chiến có giết bao nhiêu người đi nữa cũng không thể ngăn cản những bước chân thoái lui.
Bộ binh của Tả Úy Vệ lấy đoàn làm đơn vị, mỗi đoàn 300 người, họ chuyển động như những bánh xe dưới sự chỉ huy của Giáo Úy Đoàn. Các đoàn hiệp đồng tác chiến, một khi đại trận khởi động, thì sẽ vận chuyển như một cỗ máy tinh vi. Thế thì làm sao các binh sĩ lộn xộn như Hắc Kỳ Quân phòng thủ được, và họ cũng không ngăn nổi bước tiến của đại quân Tả Úy Vệ.
300 người làm một tòa trận hình, mà mỗi 5 người lại hình thành một tiểu trận. 10 cái đoàn tổ hợp thành đại trận công kích lợi hại, giống như một cỗ máy giết người được mở với tốc lực tối đa.
Tả Úy Vệ từ xa tới, Trịnh Siêu sở dĩ không đợi sau khi tu chỉnh mới tìm cơ hội quyết chiến với Hắc Kỳ Quân, chính là dựa vào sự tự tin to lớn của y và sức chiến đấu to lớn của Tả Úy Vệ. Cái y cần chính là thủ đoạn lôi đình, cảnh tượng như cái cày quét huyệt như thế. Quan binh đối phó với sơn tặc, lâu nay chưa từng thất bại, lấy ít thắng nhiều đối phó với lính lục lâm, dưới cái nhìn của quan quân thì đó là lẽ đương nhiên, không phải chuyện gì đặc biệt đáng kiêu ngạo.
Đại Chu thượng võ, dốc toàn quốc lực thành lập 12 Vệ chiến binh, cho dù là trên thiên hạ vẫn danh nổi như cồn, khó mà tìm thấy địch thủ. Dù là Đại Liêu Cung Trướng Quân được xưng lợi hại nhất thiên hạ, khi giao chiến với 12 Vệ Chiến Binh của Đại Chu cũng không có được ưu thế nào. Li Yêu Na Nhan, ngôi sao mới đang nhanh chóng nổi dậy trong quân đội Đại Liêu, năm xưa khi giao chiến với Tả Lĩnh Quân Vệ Đại Chu ở gần Bá Châu, kết cục cũng là thất bại.
Mắt thấy cánh trái bị kẻ địch đánh tới thoái lui liên tiếp, nếu bị kẻ địch ép lui nữa thì rất nhanh sẽ xông tới trung quân của Hắc Kỳ Quân mất, một khi tình thế đã thành định cục, thần tiên cũng không cách nào cứu.
Tiêu Phá Quân tuy rằng không có đọc qua binh pháp gì đó, nhưng y cũng biết tình hình hiện giờ hung hiểm vô cùng. Y không ngờ Tả Úy Vệ lại tới nhanh tới thế, Lê Viễn Triều lại bại nhanh tới thế. Thấy thành Giáng Châu sắp bị công xuống rồi thì đại quân của Tả Úy Vệ cuối cùng ập tới.
Song phương gấp gáp tiến hành quyết chiến hoàn toàn không màu mè một cách đột ngột. Bất luận là bên nào thua, kết quả cũng là vạn kiếp bất phục. Tả Úy Vệ mạo cái hiểm mệt mỏi không thể kéo dài trận chiến, mà Hắc Kỳ Quân thì chịu áp lực binh bại mất mạng.
- Chia thêm 5000 người đi viện trợ cánh trái!
Tiêu Phá Quân đỏ cả mắt hạ lệnh.
- Đại Soái, trận chiến hôm nay đã khó có thể giành thắng lợi, xin Đại Soái sớm ra quyết định!
Mi Viễn và Tống Hoài Nhân lại có cùng ý kiến một cách hiếm thấy, cùng chung khuyên Tiêu Phá Quân.
Tiêu Phá Quân quật cường lắc lắc đầu:
- Đại quân Tả Úy Vệ liên tục hành quân, lại đánh một trận kích chiến ở núi Thanh Phong với Lê Viễn Triều. Tuy lúc này trông chúng dũng mãnh khó địch, nhưng đã là nỏ mạnh hết đà! Chỉ cần kiên trì thêm nửa canh giờ, khi quân Tả Úy Vệ mệt mỏi mất sức, chính là lúc Hắc Kỳ Quân chúng ta kích bại chúng!
Vừa nghĩ tới núi Thanh Phong, vừa nhắc tới tên Lê Viễn Triều, thì Tiêu Phá Quân tức tới nghiến răng ken két, không cách nào nhịn được.
- Đại Soái! Tả Úy Vệ bây giờ chỉ dùng có 1/3 nhân mã tấn công, còn chúng ta bất luận sĩ khí, trang bị hay chiến lực đều thua xa đối phương. Xin Đại Soái hạ lệnh tạm thời rút lui, kết trận an doanh phòng ngự, đợi tới khi quân tâm ổn định lại rồi tính tiếp!
Tống Hoài Nhân cố chấp khuyên can.
Mi Viễn cũng nói: - Đại Soái, đúng như Thiện Trường đã nói, bây giờ chưa phải là lúc quyết chiến đâu. Thiên thời địa lợi, cả ta và Tả Úy Vệ đều không chiếm ưu thế, nhưng "nhân hòa", thì chúng ta không bằng đối phương!
Tiêu Phá Quân nghe y nói vậy, lửa giận trong lòng càng cháy lớn thêm! Mấy hôm trước, bại binh chạy thoát từ sông Đại Thương về đã bắt đầu tung tin đồn rằng Trình Kiệt đã đầu hàng quân Hán, còn có người nói Trình Kiệt thật ra đã chết rồi. Trận chiến ở sông Đại Thương, chỉ với 2000 quân Hán là đã đánh tới Hắc Kỳ Quân với số quân gấp 10 lần bỏ của chạy lấy người. Sức chiến đấu của quân Hán, trong lời đồn càng đồn càng lợi hại. Và như thế, vốn dĩ núi Thanh Phong thất thủ đã khiến binh sĩ Hắc Kỳ Quân ủ rũ mặt mũi rồi, bây giờ thì họ càng đứng ngồi không yên, không ai còn tâm tư đánh tiếp nữa. Bọn chúng đều sợ bị Tả Úy Vệ và quân Hán một trước một sau kẹp lại ở giữa, nếu thật sự là thế thì chỉ còn một con đường chết.
- Ngươi cũng tin Trình Thọ Sơn (Trình Kiệt tự Thọ Sơn) đầu hàng người Hán rồi?
Y trừng mắt hỏi Mi Viễn.
Mi Viễn bị ánh mắt của y làm cho hết hồn, vội cúi người xuống và nói: - Thuộc hạ không tin! Chỉ là... các binh sĩ tin!
- Vậy thì sao! Hôm nay bổn Đại Soái sẽ đánh bại Tả Úy Vệ ngay bên ngoài thành Giáng Châu đây. Chỉ có như thế, quân tâm bị mất, sĩ khí bị tiêu tán mới có thể quay trở lại, Hắc Kỳ Quân mới có thể thật sự đứng vững! Chỉ cần kiên trì thêm nửa canh giờ nữa thôi, bổn soái chia một đội binh mã, tấn công quân Tả Úy Vệ từ bên hông, chắc chắn có thể thắng lớn!
Cứ như là lời nói của Tiêu Phá Quân hiệu nghiệm, nhân mã Tả Úy Vệ ở phía xa đột nhiên đại loạn. Tiêu Phá Quân vội nhìn qua, thì thấy một đội kỵ binh từ trên trời giáng xuống, khí thế hung hăng, không gì có thể chống đỡ nổi!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận