Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 468: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
TIN TƯỞNG
- Tại sao bệ hạ lại muốn xuất cung?
Đêm khuya, câu hỏi của người áo đen cúi đầu vang lên trong tẩm cung yên tĩnh.
Tiểu Hoàng Đế Lưu Lập ôm đầu gối ngồi trên giường như một đứa trẻ, hai mắt vụt sáng lên nghiêm trang nói: - Bởi vì ta muốn đi ra ngoài chơi đùa, đến đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa biết gì về Tấn Châu.
Người áo đen lắc đầu nói: - Bệ hạ, ở trước mặt ta thì không cần giả bộ làm một đứa bé trong trẻo đáng yêu đâu.
Lưu Lập cười rạng rỡ nói: - Không phải tiên sinh muốn ta làm như thế sao? Bây giờ tiên sinh lại nhìn không quen mắt ư?
Người áo đen nói: - Chuyển biến quá nhanh, quá đột ngột sẽ lộ vẻ giả tạo.
Lưu Lập cười hì hì rồi lại cười nói: - Giả tạo? Một đứa bé biểu hiện giống một đứa bé thì sao lại giả tạo được? Nếu trẫm không nhanh chóng thích ứng, chỉ sợ tiên sinh sẽ càng mất hứng.
Người áo đen không dây dưa vấn đề này nữa: - Bệ hạ vẫn chưa trả lời ta.
- Tiên sinh hỏi ta vì sao muốn xuất cung?
Lưu Lập từ trên giường nhảy xuống, cầm một ly trà lạnh tu một hơi hết sạch, thân hình của nó rất nhỏ gầy, lại mặc một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình càng khiến cho nó có vẻ thấp bé hơn bạn cùng lứa. Tuy nhiên Lưu Lập cũng không để ý tới chuyện này, bởi vì nó biết cho dù mình có là người lùn, nhưng chỗ đứng lại rất cao. Cho nên nói tóm lại, trên đời này có rất ít người đứng cao hơn nó. Cả Đại Hán chỉ có một người như thế, cũng chính là người mà nó luôn muốn giết chết.
- Ta suy nghĩ, nếu ngẫu nhiên ra khỏi cung một lần liền bị ám sát, vậy thì có khiến người ta liên tưởng đến điều gì không?
Lưu Lập cười nói.
Người áo đen rất cao lớn, áo choàng trên người y cũng rất rộng, khiến thể hình khôi ngô của y càng thêm to lớn. Tuy rằng áo choàng che lấp toàn bộ thân hình y, nhưng vẫn có thể nhận ra được đây là một nam nhân cực kỳ cường tráng. Mà tiếng nói của y pha chút khàn khàn, càng khẳng định mười phần y là một nam nhân. So với y thì tiểu Hoàng Đế Lưu Lập thật sự rất non nớt, tối thiểu xét về vẻ bề ngoài thì chính xác là như thế.
Người áo đen cau mày nói: - Trừ phi bệ hạ coi tất cả người trong thiên hạ đều là kẻ ngu.
Y cười lạnh nói: - Nếu Lưu Lăng muốn động thủ thì cần gì đợi tới lúc ngươi xuất cung?
- Trẫm không ngây thơ như vậy!
Lưu Lập trừng mắt nhìn người áo đen một cái nói: - Làm như vậy có ba cái lợi, tiên sinh đoán được không?
Người áo đen ngẫm nghĩ một lát nói: - Thứ nhất, bệ hạ muốn cho dân chúng biết, Đại Hán vẫn còn một vị Hoàng Đế, và rất trọng yếu!
Lưu Lập gật đầu cười.
- Thứ hai, bệ hạ muốn cho Lang Thanh biết người đang gặp nguy hiểm, tùy tiện xuất cung một lần liền bị ám sát, Lang Thanh tất sẽ trường kỳ bảo hộ bên cạnh bệ hạ, cứ như vậy bệ hạ sẽ có cơ hội xách động Lang Thanh.
- Về điều thứ ba... Bệ hạ muốn cho những đại thần kia biết tầm quan trọng của bệ hạ. Hán Vương đang khai chiến với người Khiết Đan, nếu Khiết Đan phái người đến ám sát bệ hạ thì chứng tỏ Vua của người Khiết Đan rất để ý tới bệ hạ. Hơn nữa, người thông minh có lẽ sẽ suy nghĩ tại sao thích khách người Khiết Đan lại có thể đơn giản lẻn vào từ biên cảnh? Là có người cố ý dẫn dụ chúng đến hay sao?
Lưu Lập vỗ tay cười nói: - Tiên sinh không hổ là tiên sinh, trẫm suy nghĩ cả buổi chiều mới nghĩ được những điều này, vậy mà tiên sinh lại đoán ra nhanh như vậy. Trẫm có tiên sinh tương trợ lo gì đại sự không thành?
Người áo đen khom người nói: - Bệ hạ có thể nghĩ sâu như vậy, ta rất giật mình, cũng rất cao hứng.
Y ngẫm nghĩ một chút nói:
- Cái sự hoài nghi, một khi đã cắm rễ nảy mầm trong lòng mọi người sẽ sinh trưởng không thể ngăn cản. Tuy bọn họ sẽ không vì chuyện này mà đứng về phía bệ hạ nhưng nếu những chuyện đáng nghi khác lại liên tiếp phát sinh sau đó, vậy thì trong lòng những đại nhân kia sẽ dần thay đổi cách nhìn. Đợi lúc bệ hạ chợt làm khó dễ, muốn diệt trừ Lưu Lăng, những đại nhân kia sẽ không có phản ứng chống đối nào thái quá.
Lúc y nói đến đoạn này, tiểu Hoàng Đế Lưu Lập không tự chủ được lại nghĩ tới Thái Hậu Tô Tiên Lê. Đúng vậy, cái chuyện hoài nghi này một khi đã cắm rễ nảy mầm trong lòng, sẽ lan tràn ra không ngăn cản được. Nó từng thời khắc đều tự nói với mình rằng mẫu hậu sẽ không làm chuyện hạ tiện như vậy, nhưng càng nghĩ như thế nó càng thống khổ. Bởi vì nó thật sự không thể nghĩ ra được tại sao Lưu Lăng lại buông tha cho mình, thật sự không thể nghĩ ra được vì sao Lưu Lăng tới bây giờ vẫn còn sắm vai một thúc thúc tốt. Trừ phi... Mẫu hậu cho Lưu Lăng lợi ích gì đó. Lưu Lăng đã là Hán Vương rồi, so với Hoàng Đế còn tôn quý hơn, mẫu hậu ngoại trừ thân thể của mình ra thì còn có thể cho Lưu Lăng được lợi ích nào khác nữa?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Lưu Lập bởi vì thống khổ mà trở nên dữ tợn.
Đầu óc nó xuất hiện một cảnh tượng, mẫu hậu đoan trang xinh đẹp tuyệt trần của nó đang bị Lưu Lăng tùy ý giày vò . Mẹ của nó bị Lưu Lăng đè dưới thân thể, lần lượt nhận sự hành hạ của Lưu Lăng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần cau lại, vẻ mặt đang thống khổ hay vui thích?
Người áo đen thấy sắc mặt của Lưu Lập biến đổi, nhưng y tuyệt đối không thể tưởng được một đứa bé chưa tới mười một tuổi không ngờ lại có suy nghĩ dâm loạn như thế trong đầu. Nếu y có thể đoán được, nhất định sẽ giật mình không ngờ tâm trí của tiểu Hoàng Đế Lưu Lập đã méo mó tới mức như vậy rồi. Đứa trẻ như vậy, một khi lớn lên sẽ trở thành con người kinh khủng như thế nào? Trong lòng nó đến tột cùng đã đen tối đến mức nào?
Người áo đen hỏi: - Bệ hạ không thoải mái?
Lưu Lập bừng tỉnh từ trong ảo tưởng của chính mình, nó day day chân mày nói: - Không có gì, có lẽ là buổi chiều không nghỉ ngơi tốt nên đầu hơi đau.
Người áo đen nói: - Bệ hạ dù sao cũng còn nhỏ tuổi, có một số việc chỉ cần nghĩ đến sau đó giao cho ta làm là được rồi.
Y ngừng một chút nói:
- Đương nhiên, đó là nếu bệ hạ tin lời của ta.
Lưu Lập cười nói: - Tin! Trẫm sao có thể không tin tiên sinh? Trên thế gian này nếu còn có người giống như trẫm, hận không thể nghiền xương Lưu Lăng thành tro, thì đó là tiên sinh rồi. Kẻ thù của kẻ thù, chính là bằng hữu của trẫm. Cho nên, tiên sinh là bằng hữu của trẫm, trẫm và ngươi có cùng chung mục tiêu, không tin ngươi thì còn tin ai?
Nó dang tay ra nói: - Trẫm đã đem tất cả lực lượng trong tay giao cho tiên sinh, chẳng lẽ tiên sinh cho rằng thành ý trẫm biểu hiện ra còn chưa đủ sao?
Người áo đen khom người nói: - Bệ hạ đối đãi ta như quốc sĩ, ta tất dùng lễ của quốc sĩ báo đáp. Bệ hạ xin yên tâm, ngày Lưu Lăng trở lại Tấn Châu thì cũng chính là ngày chết của hắn. Lui mười ngàn bước mà nói, cho dù cuối cùng không đạt được mục đích, ta cũng sẽ không để cho Lưu Lăng hoài nghi bệ hạ. Đến lúc đó chỉ cần ta tiết lộ thân phận thì sẽ không có ai tin rằng bệ hạ đã hợp tác với ta.
- Tiên sinh... Ngươi không phải là không có lựa chọn khác, vì sao lại chọn cách trợ giúp trẫm?
Người áo đen thở dài nói: - Bệ hạ nói không sai, nhưng nếu dựa theo con đường khác mà đi thì mặc dù có thể đánh bại Lưu Lăng thành công báo thù, cũng lại quá xa vời. Ta là một người nôn nóng, cũng là một người cẩn thận, xét tình hình trước mắt, trợ giúp bệ hạ chính là cách báo thù nhanh nhất, cũng ổn thỏa nhất.
Lưu Lập ừ một tiếng: - Trẫm thích thẳng thắn thành khẩn nói chuyện với nhau.
Người áo đen nói: - Ta cũng thích.
Lưu Lập đi về bên giường ngồi xuống, sau đó nằm nhếch chân lên nói: - Chuyện thích khách, phiền tiên sinh sắp xếp cho. Ta năn nỉ mẫu hậu, mẫu hậu đã đồng ý, ngày mai sau giờ ngọ sẽ cho ta được cải trang xuất cung đi dạo. Việc bảo vệ sẽ do Lang Thanh phụ trách, mẫu hậu dường như cũng rất tín nhiệm hắn ta.
- Bệ hạ yên tâm, ta sẽ sắp xếp tốt.
Lưu Lập ừ một tiếng nói:
- Trẫm mệt mỏi rồi, tiên sinh đi về trước đi.
Người áo đen đứng lên ôm quyền, sau đó xoay người hướng bên ngoài tẩm cung đi đến, đi được hai bước, y bỗng xoay người hỏi: - Bệ hạ thả lỏng trước mặt ta như thế, chẳng lẽ không sợ ta xuống tay giết bệ hạ? Bệ hạ nên biết, ta bắt buộc phải giết chết Lưu Lăng, nhưng đối với việc giết Hoàng Đế Đại Hán kỳ thật cũng rất có hứng thú.
Lưu Lập bĩu môi nói: - Tiên sinh thực sự cảm thấy trẫm là người ngu ngốc sao? Trước khi Lưu Lăng chết, ngươi sẽ giết trẫm ư?
Người áo đen cười cười, từ chối cho ý kiến, xoay người rời đi.
Sau khi người áo đen đi khuất, Lưu Lập mới nhẹ giọng kêu: - Hạo Đình, ngươi cảm thấy người này có thể tin được không?
Một người áo đen khác không biết ẩn thân ở đâu nghe được câu này lập tức vọt ra, quỳ rạp xuống trước mặt Lưu Lập nói: - Hồi bẩm bệ hạ, không thể tin!
Lưu Lập cười cười nói: - Trẫm biết y không đáng tin, nhưng người mà trẫm có thể dùng bây giờ không nhiều lắm. Y không đáng tin, đổi lại y có thể thật sự tin tưởng trẫm sao? Vừa rồi ta muốn thử y, thả lỏng trước mặt y, không phải vì trẫm dám chắc y sẽ không động thủ với trẫm, mà vì trẫm biết có ngươi đang ở đây, y không thể giết được trẫm!
Người áo đen tên là Hạo Đình nói:
- Vi thần thề chết bảo vệ bệ hạ, trừ phi thần chết đi, nếu không, bất cứ kẻ nào cũng đừng nghĩ uy hiếp được sự an toàn của bệ hạ.
Lưu Lập đứng lên đi đến trước mặt Hạo Đình, thân hình của nó thật sự rất thấp, nó đứng so với Hạo Đình đang quỳ gần như cao bằng nhau. Vỗ vỗ lên vai Hạo Đình nói: - Những người có thể tin tưởng bên cạnh trẫm không còn nhiều nữa, Hạo Đình, trẫm giao cả tính mạng vào tay ngươi. Tương lai khi đại sự thành công, trẫm sẽ phong ngươi làm Vương!
Hạo Đình cúi đầu nói: - Thần chưa từng nghĩ tới quan cao dày tước, bảo hộ sự an nguy của bệ hạ là chức trách của thần.
Lưu Lập hơi sửng sốt hỏi: - Chức trách? Vì sao?
Hạo Đình ngóc đầu lên, nghiêm túc trang trọng nói: - Thần xuất thân từ Kỳ Lân Vệ, tuy rằng Kỳ Lân Vệ hiện giờ đã không còn tồn tại, nhưng một ngày là Kỳ Lân Vệ, sứ mệnh cả đời là bảo hộ bệ hạ. Năm đó khi tiên hoàng thành lập Kỳ Lân Vệ đã từng nói, Kỳ Lân Vệ không phải Đại Hán Kỳ Lân Vệ, trước tiên đây là Kỳ Lân Vệ của hoàng thất. Tiên hoàng quy thiên, hiện giờ Kỳ Lân Vệ chính là Kỳ Lân Vệ của bệ hạ.
Gã nhấn mạnh từng chữ từng câu: - Sự an nguy của bệ hạ đối với thần là chuyện quan trọng nhất thiên hạ.
Lưu Lập nói:
- Hay cho câu việc quan trọng nhất thiên hạ! Có thần tử như ngươi ở đây, trẫm còn sợ gì nữa?
Nó ngẫm nghĩ một chút rồi đột nhiên hỏi: - Ngươi là phó Chỉ Huy Sứ Kỳ Lân Vệ, ngươi nói cho trẫm biết, Lang Thanh, người này có thể sử dụng được không?
Hạo Đình nói như chém đinh chặt sắt: - Không thể!
- Vì sao? Ngươi xuất thân từ Kỳ Lân Vệ, y cũng xuất thân từ Kỳ Lân Vệ! Chẳng lẽ ngươi nói là lòng trung thành của y không bằng ngươi? Tiên hoàng để y làm Chỉ Huy Sứ Kỳ Lân Vệ, ngươi làm phó Chỉ Huy Sứ, đây là tiên hoàng tín nhiệm các ngươi, trẫm tin tiên hoàng sẽ không nhìn lầm người.
Hạo Đình do dự mãi rồi mới nói ra: - Có chuyện thần vẫn không nói với bệ hạ, năm đó, trước khi tiên hoàng băng hà từng hạ chỉ lệnh cho Kỳ Lân Vệ tróc nã Hán Vương, nhưng Lang Thanh không tuân chỉ hành động. Kỳ Lân Vệ hiện giờ chỉ còn lại có mười sáu người, bệ hạ có biết vì sao không?
Không đợi Lưu Lập trả lời, Hạo Đình nói: - Bởi vì ngay tại thời điểm đó, Lang Thanh đã giết hết tất cả những người không phục tùng mệnh lệnh của y.

Bình Luận

0 Thảo luận