Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 256: -

Ngày cập nhật : 2025-09-03 15:41:14
BẠI KHÔNG ĐƯỢC
Triệu Bá dẫn hai nghìn nhân mã ủ rũ đến cửa đông Tấn Châu để khiêu chiến. Y thật sự không hiểu tại sao nhiệm vụ của người khác là chỉ được thắng không được thất bại, nhưng tại sao đến lượt mình thì thành ra, chỉ được thất bại chứ không được thắng? Nhưng Vương gia hạ lệnh là tử lệnh, nói cho y rằng nếu như y đánh thắng thì chỉ còn cách quay về cầm đao chặt đầu thôi. Triệu Bá bất đắc dĩ, đành phải kiên trì giả bộ mặt hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bị người khác 'hành hạ' thôi.
Y không đoán được tại sao Vương gia nhất định phải bảo y phải thất bại, hiện giờ là lúc tấn công vây Tấn Châu, cần nhất là thắng lợi để khích lệ sĩ khí, mình bại trận thì có lợi ích gì?
Thật ra, Lưu Lăng bảo y đến đón người.
Hiện giờ Tấn Châu bị vây, Dương Nghiệp tất nhiên sẽ phái người ra khỏi thành liên hệ với mình. Hơn nữa, Lưu Lăng cũng phải cho người vào thành nữa, còn về cho ai vào thì Triệu Bá cũng không biết. Y tất nhiên không thể biết được, trong đội quân hai nghìn người mà được sắp đặt trước là phải bại trận của y, Lưu Lăng đã phái một tâm phúc vào thành. Người này là Ngân Y Ảnh Vệ, tên là Nho Sam. Nhiệm vụ của Nho Sam là đem theo mệnh lệnh của Lưu Lăng đến gặp Dương Nghiệp, sau đó ở lại trong thành, giúp Dương Nghiệp giải quyết một số chuyện mà có lẽ hắn không có thể giải quyết được.
Hiện giờ Triệu Đại đã không ở trong thành Tấn Châu nữa, Ảnh Vệ trong thành bị người của mình vây khốn, đây mới gọi là chuyện cười. Vì vậy Lưu Lăng nhất định phải phái người liên lạc với Ảnh Vệ ở trong thành, trợ giúp cho Dương Nghiệp. Lưu Lăng biết, mặc dù quân giữ thành đều do Dương Nghiệp quản lý nhưng những tướng quân của quân Chu kia chưa chắc đã chịu nghe lời của Dương Nghiệp.
Nhưng Lưu Lăng cũng tin tưởng vào trí tuệ của Dương Nghiệp. Triệu Bá dẫn hai nghìn người đi tấn công thành như vậy, nếu như Dương Nghiệp không nhìn ra dụng ý của Lưu Lăng, vậy thì mấy năm nay y lăn lộn sương gió ở Đại Chu cũng chỉ có thể nói là may mắn thôi.
Quả nhiên, Triệu Bá mới dẫn hai nghìn nhân mã đến cửa đông Tấn Châu, chưa cho y thời gian khiêu chiến thì trong thành đã có mấy tiếng pháo hiệu vang lên, cửa thành mở rộng ra, mấy nghìn nhân mã nườm nượp chạy ra.
Chu quân mặc chiến phục màu vàng đất, chiến kỳ màu vàng, đi trong thành ra như bão cát. Quân Hán thân mặc chiến phục màu đen, chiến kỳ màu đỏ đã bày xong trận thế. Triệu Bá nhìn quân Chu dũng mãnh xông ra mà trong lòng thấy dễ chịu hơn chút, ít nhất không cần mắng địch thì đã tự xông ra rồi. Nhiệm vụ này đã hoàn thành được một nửa rồi, kế tiếp là thất bại như nào, nhưng đối với Triệu Bá mà nói, đây là vẫn là việc vô cùng khó khăn.
- Bày trận!
Triệu Bá hô lên, mười mấy thân binh đi theo sau thúc ngựa lên trước.
- Ngươi từ đâu đến? Triệu gia gia đây không chém những kẻ vô danh!
Triệu Bá gắt giọng hô lớn.
Tầm khoảng ba nghìn quân Chu bày trận xếp hàng ở trước cổng thành. Một đại tướng từ đó bước ra, lấy mã giáo chỉ vào Triệu Bá, hô lớn: - Mỗ là Lang tướng Chu Hưng dưới trướng Đại tướng quân Mông Hổ của Hữu Uy Vệ. Ngươi là kẻ nào?
- Mỗ là Triệu Bá- lính hầu dưới trướng Trung Vương Đại Hán. Nếu như đã nhìn thấy hùng sư Đại Hán ta đến thì đám các ngươi mau chóng đầu hàng đi để tránh tai ương huyết trận!
- Đầu hàng?
Chu Hưng cười lạnh một tiếng nói: - Nếu ta dẫn binh đến vây khốn Thái Nguyên thì chắc ngươi sẽ không đánh mà hàng?
Triệu Bá cười ha hả nói: - Đợi ngươi vây khốn thành Thái Nguyên rồi nói tiếp. Ta đếm đến ba, nếu như ngươi không hàng thì đừng trách thiết thương trong tay ta vô tình.
Đếm đến ba, Triệu Bá cũng cực độ rồi. Thật ra y muốn đếm đến một, bởi vì y thật sự sợ Chu binh đầu hàng, vậy thì "vui" rồi. Vương gia bảo y chỉ được phép thua chứ không được thắng, nếu như gào thét cổ họng mà Chu quân kiên quyết đầu hàng thì Triệu Bá thật sự sợ Vương gia sẽ xử phạt theo quân pháp.
- Tướng quân, khi nào thì chạy?
Cũng chỉ có mấy thân binh của Triệu Bá biết được Vương gia lệnh cho tướng quân của mình chỉ được phép bại chứ không được thắng. Tất nhiên, Vương gia cũng không nói là mệnh lệnh này nhất định phải giấu kín, vì vậy một thân binh chạy đến bên cạnh Triệu Bá, cười hì hì hỏi.
Nhìn thấy đội trưởng trong các thân binh của mình vẫn còn cười được nên Triệu Bá không kìm nổi giận.
- Chạy cái con khỉ! Chưa đánh mà đã bỏ chạy, bổn tướng quân chẳng phải mất mặt lắm sao?
- Á...Không phải Vương gia đã nói, chỉ được phép bại chứ không được thắng sao ạ? Chạy sớm hay chạy muộn thì cũng đều là chạy!
Thân binh than thở một câu, bị ánh mắt chết người của Triệu Bá nhìn cho một cái, dọa đến mức hắn co rụt cổ lại, ngượng ngùng quay trở lại.
- Cánh quân bên trái! Năm trăm kỵ binh! Tấn công!
Triệu Bá cũng không muốn nói lôi thôi với tướng lĩnh quân Chu kia nên lấy thiết thương chỉ về trận doanh quân Chu và hét lớn.
Năm trăm kỵ binh nhận được lệnh "Chỉ được phép bại chứ không được thắng" nhưng vẫn phải giả dạng xông trận. Gào thét một tiếng, năm trăm kỵ binh xông ra ngoài như tiễn rời khỏi cung, hoành đao rút ra sáng lóe dưới ánh mặt trời. Mấy năm nay thế cục Đại Hán và Đại Chu đảo lộn, Chu loạn Hán yên, rồi cứ thế, một bên thịnh một bên suy. Về mặt trang thiết bị, quân Hán đã không còn thua kém gì quân Chu, hơn nữa luyện binh còn có hệ thống hơn nhiều. Dù sao Lưu Lăng cũng là người hiện đại, đọc đủ các loại sách nên cũng tổng kết được những phương pháp luyện binh có hiệu quả hơn. Còn Chu quốc trong ba năm nay đều hỗn loạn, các thế lực tấn công lẫn nhau, số lượng cựu binh giảm xuống nhanh chóng, còn sức chiến đấu của tân binh vẫn chưa được nâng cao. Nếu như đánh đao thật thương thật thì hai nghìn quân Hán dưới trướng của Triệu Bá mà đánh ba nghìn quân Chu ở Tấn Châu thì cũng không phải là không thể.
Tướng lĩnh Chu Hưng của quân Chu thấy quân Hán giết tới thì hừ lạnh một tiếng. Gã phất tay ra hiệu cho một nghìn nhân mã cánh quân bên phải lên nghênh chiến.
Đám binh sĩ quân Hán biết mình nên làm gì. Vốn định đánh một chút rồi lui quân nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Hai bên vừa giáp trận thì hoành đao sáng quắc của quân Hán mới vung lên. Không biết tại sao, lang tướng quân Chu dẫn binh đến đột nhiên vó ngựa hất tung, không khống chế được rồi ngã từ trên lưng ngựa xuống. Binh sĩ quân Chu ở phía sau chạy đến sợ làm lang tướng bị thương nên đều ghìm ngựa tránh né. Trong lúc nhất thời toàn bộ quân Chu loạn hết cả.
Theo lẽ thường, lúc này quân Hán xông ra là có thể đánh tan trận loạn của quân Chu nhưng binh sĩ quân Hán có quân lệnh bên người lại không biết có nên tiếp tục xông về trước không?
- Phải làm thế nào đây?
Lữ Suất dẫn đầu quân Hán hơi sửng sốt, quay đầu hỏi đội trưởng bên cạnh. Đội trưởng đó cười khổ một tiếng nói: - Hiện giờ Ngài là chủ tướng...
- Xông lên rồi tính tiếp! Không thể không đánh mà đã bại được?
Lữ Suất ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
Quân Hán dừng lại một chút rồi thúc ngựa tiếp tục xông về trước.
Quân Chu ở phía sau thấy chủ tướng xông trận ngã ngựa nên sợ hãi đều xông hết về trước. Chiến mã ở phía trước ngã xuống rất nhiều, người ngựa ngã chồng đống lên nên người phía sau cũng khó mà tiến lên. Nhưng quân Hán thì lại đến rồi!
Triệu Bá ảo não vỗ trán một cái, lẩm bẩm tự mắng: - Bà nhà nó chứ! Trận này thì thua thế nào được?
Với cấp bậc tướng lĩnh như Triệu Bá cũng biết hiện giờ Dương Nghiệp tướng quân về cơ bản đã khống chế được thành Tấn Châu rồi. Sở dĩ bày ra thế trận đánh ở Tấn Châu, một là để dụ Mông Hổ quay về, hai là cho Dương Nghiệp tướng quân một lý do, dùng đó để trấn an hơn một vạn binh dưới trướng của y. Hiện giờ thoạt nhìn thì quân Hán đang đánh rất quyết liệt ở cửa bắc nhưng thật ra thương vong không lớn lắm. Nhưng có thể xác định được rằng, thủ cửa bắc chắc chắn không phải là đội quân thân tín của Dương Nghiệp mà hiện giờ nhóm quân đi ra từ cửa đông mới đúng.
Mặc dù Triệu Bá thẳng thắn nhưng lại không thật sự ngốc. Y biết chắc chắn quân Chu giết ra từ cửa đông là người của Dương Nghiệp, có lẽ hai bên cũng chỉ là làm ra vẻ như vậy thôi. Nếu như đánh thật sự, máu chảy thành sông thì sẽ làm hỏng đại sự rồi. Nhưng nếu như đã làm ra vẻ thì cũng phải ba phần thật mới được chứ? Nếu như chủ tướng của quân Chu xông trận đã ngã ngựa mà vẫn không nắm bắt cơ hội xông ra giết thì màn kịch này giả quá. Vì vậy Triệu Bá mới cảm thấy khó xử.
- Mau! Mau cứu Vương lang tướng quay về!
Lúc này, Chu Hưng hét lớn một tiếng, thoạt nhìn như rất cấp bách nhưng dường như là muốn cho Triệu Bá một bậc thang bước xuống. Triệu Bá sai người giảm tốc độ truy kích, gần như là thong thả để quân Chu cứu vị lang tướng ngã ngựa kia quay về. Vẫn chưa đánh nhưng một nghìn kỵ binh quân Chu xông ra đều đã bại quân lui về rồi. Năm trăm quân Hán từ phía sau, đuổi theo không được mà không đuổi cũng không được. Đang trong lúc do dự thì thấy chủ tướng Chu Hưng của đối phương hét lớn. Nghe kỹ ra, hóa ra một nghìn kỵ binh bại trận lui về kia hoảng hốt chạy bừa khiến cho thế trận bên mình rối tinh rối mù. Bại binh vội vàng quay lại, quân Chu bày trận cũng loạn hết lên, mất hết trật tự giống như đang chăn cừu vậy.
Muốn bại lại không bại được, trận chiến này thắng cũng rất "hồ đồ".
Bỗng nhiên, một Giáo Úy vung hoành đao xông tới, bốn đến năm thân binh đi theo sau gã ta. Triệu Bá vừa nhìn thấy liền ngây người ra, vì bản thân y vẫn chưa hạ lệnh mà, sao lại đuổi theo rồi? Lại nhìn Giáo Úy dẫn theo mấy thân binh kia, hung hãn không sợ chết giết tới. Không bao lâu liền xông vào trận địa quân Chu, thoắt cái đã không thấy tung tích, cũng không biết là bị đao loạn chém chết hay là bị người bắt sống? Triệu Bá vừa định mắng người dưới trướng mình sao lại có kẻ ngu si như vậy thì đột nhiên thấy trong quân Chu xuất hiện một Giáo Úy dẫn theo mấy người hung hãn không sợ chết lao đến...
Cũng may Triệu Bá không ngốc, y bĩu môi. Rốt cuộc y cũng hiểu được ý đồ của Vương gia.
- Bắt sống nha!
Triệu bá thở dài hạ lệnh, lập tức thúc ngựa quay về. Vừa đi y vừa thấy buồn bực, không biết mình quay về nên nói thế nào với Vương gia đây?
Trận đấu giống như trò hề rất nhanh đã kết thúc. Quân Hán mang dây trói mấy tù binh lại rồi tiếp tục la mắng bên ngoài thành. Có lẽ bị quân Hán "đánh" nên cửa đông Tấn Châu đóng chặt lại, không có ai dám ra giao chiến. Thật ra Triệu Bá cũng biết nhiệm vụ mà Vương gia giao cho đã hoàn thành, đơn giản làm xong là thu binh quay về thôi.
Nhưng Lưu Lăng lại không hề trách y sao lại đánh thắng. Nghĩ đến Dương Nghiệp cũng sắp xếp như vậy đối với mấy thuộc hạ của mình mà hắn cảm thấy nực cười. Dù sao người cũng đem về rồi, thắng rồi, dù sao cũng có phần danh dự.
Đưa Giáo Úy quân Chu kia vào trong đại trướng, Lưu Lăng sai người cởi trói cho y.
- Ty chức Thượng Quan Sóc bái kiến Vương gia!
Giáo Úy kia sau khi thấy Lưu Lăng thì quỳ gối thi lễ. Y tự xưng là ty chức, đầu óc Lưu Lăng lập tức hiểu rõ được.
- Ngươi lúc trước là một trong hai mươi tám người cùng Dương Nghiệp đến Tấn Châu sao?
Lưu Lăng đứng lên, đi đến trước mặt Thượng Quan Sóc hỏi.
- Vâng! Ty chức không nghĩ tới còn có thể gặp được Vương gia! Chúc Vương gia mạnh khỏe!
Thượng Quan Giáo dập đầu nói.
Lưu Lăng đỡ y đứng lên, chăm chú nhìn thanh niên trước mặt này còn trẻ hơn mình mấy tuổi, trên mặt cũng có chút biến sắc. Lúc trước đánh vào Đại Chu có 28-29 người, hiện giờ vẫn còn sống, chỉ e đến mười người cũng không còn. Lúc trước Dương Nghiệp vì đảm bảo an toàn, có một số người cùng hắn tiến vào Đại Chu đều bị hắn tự tay giết chết. Chuyện này Lưu Lăng vẫn canh cánh trong lòng, cảm thấy Dương Nghiệp làm như vậy phần hơi quá. Nhưng hắn cũng biết ở nước địch làm gian tế, nếu không tàn nhẫn ác nghiệt một chút thì thật sự khó có thể sinh tồn.
-Vất vả cho ngươi rồi!
Lưu Lăng ung dung nói.
Thượng Quan Sóc sợ hãi nói: - Ty chức dốc sức vì nước nhà, không có gì là khổ cực cả!
Lưu Lăng nói: - Nào! Ngồi xuống trước đã! Kể cho ta nghe chuyện ở trong thành Tấn Châu. Sau này ngươi không cần quay về nữa mà sẽ làm việc bên cạnh ta!
Trên mặt Thượng Quan Sóc tỏ vẻ vui mừng, lại dập đầu nói: - Tạ ơn Vương gia!
Lưu Lăng tìm hiểu về tình hình bên Tấn Châu, lập tức bảo gã đi tìm Vương Tiểu Ngưu, tạm thời làm đội trưởng của thân binh. Mặc dù chức vị giảm xuống không ít, nhưng Thượng Quan Sóc biết đây là Vương gia muốn trọng dụng mình nên vui mừng khôn xiết.

Bình Luận

0 Thảo luận