Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 316: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
CỬA ĐÔNG PHÁ
Lấy Triệu Bá làm đầu mũi nhọn, ba trăm trọng giáp bộ binh trang giáp hạng nặng như nhau, nghiền nát, đồ sát tất cả kẻ địch ngăn đón trước mặt.
Thế công quân Chu quá mạnh, Lưu Lăng lệnh nhất định phải đẩy lùi bọn chúng về! Vì thế, Triệu Bá bỏ qua chiến mã, mặc vào trụ giáp hạng nặng, cầm mạch đao trong tay, suất lĩnh ba trăm trọng giáp bộ binh Trịnh Siêu mang đến, nghịch dòng nước lũ mà lên, mạch đao bay múa, huyết quang đầy trời, một bước giết người, thế không thể đỡ.
Đại doanh Bắc môn Hoa Châu, quân Hán tiến công có hết thảy hai vạn người. Mà lúc này, từ đại doanh Nam môn, đại doanh Đông môn, đại doanh Tây môn điều động tới không dưới bốn vạn nhân mã hội hợp cùng với năm ngàn người còn sót lại ở Bắc môn, bắt đầu phát động những đợt công kích điên cuồng và liên tục về hướng quân Hán. Lưu Lăng không có viện quân, bởi vì số quân Hán còn lại đã chia làm hai đường, đồng thời tấn công Đông môn và Tây môn Hoa Châu. Chuyến này Lưu Lăng tập kích về đêm mục đích chủ yếu không phải là phá hủy nỏ lớn ở Bắc môn, mà là dẫn dụ đại bộ phận binh lực quân Chu lại đây.
Hắn phải lấy không tới một vạn sáu nghìn binh lực hiện giờ cứng rắn chống đỡ thế công kích mãnh liệt của sáu vạn hơn quân Chu bao gồm quân thủ thành được điều động từ trong thành ra! Hắn chính là muốn hấp dẫn binh lực quân Chu đến đây, sau đó tập trung binh lực tiến công hai cửa Đông và Tây của Hoa Châu! Nam môn Hoa Châu không thể công, đó là đường lui chừa lại cho quân Chu. Nếu vây công kín cả bốn phía, quân Chu không còn đường lui tất sẽ tử chiến đến cùng, khi đó sẽ tạo thành thương tổn cực lớn với quân Hán.
Trong khi hắn chỉ huy hơn vạn nhân mã giao chiến cùng sáu vạn quân Chu, Vương Bán Cân suất lĩnh bốn vạn quân Hán, hai mươi xe ném đá, bắt đầu phát động tiến công đại doanh Đông môn Hoa Châu một cách tàn khốc và mãnh liệt. Lúc này trong đại doanh Đông môn, dưới sự điều động binh lực lần thứ hai chỉ còn lại có bốn nghìn người, đối mặt bốn vạn quân Hán tiến công, bất kể chúng oanh liệt phòng ngự thế nào thì vẫn ngăn không được bước tiến của quân Hán.
Tam Giang hầu Trình Nghĩa Hậu chính là Chỉ huy sứ bốn vạn quân Hán triển khai thế công đối với Tây môn Hoa Châu. Đại doanh Tây môn cũng với tình hình binh lực không đủ, bị hai mươi cái xe ném đá điên cuồng công kích, sau nửa canh giờ bọn lính quân Chu đã mất sạch dũng khí tiếp tục chống cự. Bọn chúng bắt đầu điên cuồng lùi lại, bất chấp đội đốc chiến giết bao người, cũng không cản được bọn chúng lui bước về sau. Nhưng, chúng lại vào thành không được!
Quân Chu thủ thành thấy bại quân bên mình như cơn thủy triều rút về, tướng quân chỉ huy quyết đoán hạ lệnh nâng lên cầu treo, sau đó bắn xuống một trận mưa tên, ngăn trở các đồng đội của chính mình bên ngoài sông đào bảo vệ thành. Những đợt oanh tạc liên tục, bầy cá sấu khát máu trong sông này sớm đã chạy mất dạng, chúng nó đích xác là hung tàn đấy, nhưng chúng cũng vô cùng sợ hãi ánh lửa ngập trời và âm thanh bùng nổ kịch liệt liên hồi.
Vương Bán Cân chỉ huy đại quân như những cụm mây đen lấp kín mặt trời áp lên, buộc bại binh quân Chu tán loạn dạt ra hai bên sườn ở trước sông đào hộ thành. Hai quân thảm thiết giằng co đến máu tanh ngập trời, quân Hán không ngừng đè ép về phía trước, Chu quân chen chúc phía sau không ngớt rơi vào trong sông hộ thành. Nước sông rất sâu, rất nhiều lính Chu chết đuối.
Rốt cục, khi binh lính đóng giữ đại doanh đã không còn tới hai nghìn, gã lang tướng cuối cùng còn sống sót lựa chọn đầu hàng. Vương Bán Cân không chút do dự, lập tức chia binh đem những tù binh này áp giải rời khỏi chiến trường. Tiếp theo, ông ta mệnh lệnh cho binh sĩ quân nhu doanh bắt đầu di chuyển xe ném đá lên trước. Xe ném đá có mô hình rất lớn và trầm trọng cần đến hơn trăm người mới có khả năng đẩy tiến. Từ trên tường thành Hoa Châu nhìn xuống, những xe ném đá đó được binh sĩ quân Hán thúc đẩy chậm rãi di động lên trước, giống như từng con từng con mãnh thú bị lùa xông về hướng tường thành Hoa Châu vậy.
Khi đến gần trong tầm bắn, Vương Bán Cân mệnh lệnh xe ném đá bắt đầu nhắm đầu thành ném bắn bao hỏa dược. Đồng thời, ông ta mệnh lệnh bọn lính thu nhặt về những nỏ lớn còn sử dụng được, chuyển qua và điều chỉnh góc độ, bắt đầu bắn lên quân Chu trên tường thành. Nỏ lớn rất dài và lớn, có thể bắn người thành hai nửa ngang eo, dù là cửa thành rất nặng, nỏ lớn cũng có thể xuyên thủng.
Bên phía Trình Nghĩa Hậu, tiếng nổ bùng phát trên tường thành Hoa Châu chỉ chậm hơn bên Vương Bán Cân một nén nhang. Còn lúc này, Lưu Lăng đã thủ vững hai canh giờ.
Cả hai phương đều đang đánh một canh bạc, đánh cuộc xem mình có thể thắng hay không!
Lưu Lăng đang đánh cuộc, đánh cuộc xem chính mình có khả năng dựa vào không tới một vạn hai nghìn nhân mã đối phó với quân Chu không ngừng bổ sung người ngựa. Chỉ cần hắn kiên trì đến khi cửa thành Hoa Châu bị công phá, khi đó quân Chu tiến công mất đi Hoa Châu chỉ có cách nhanh chóng rút lui, nếu không lỡ như bị hai đường quân Hán phía đông và tây bao bọc, như vậy bọn chúng dù có hơn năm vạn người, nhưng vẫn khó thoát khỏi vận rủi.
Tạ Tuấn đang đánh cuộc, đánh cuộc xem chính y có thể trước khi cửa thành bị công phá giết chết được Lưu Lăng hay không! Chỉ cần Lưu Lăng bị giết, Hoa Châu bị mất thì có thế nào? Lưu Lăng chính là cây trụ của Đại Hán, là trụ cột tinh thần của quân Hán, một khi Lưu Lăng chết rồi, có nhiều quân Hán hơn nữa cũng không đáng sợ!
Hai người họ giống như những tay chơi cờ bạc đỏ mắt, đều đang kiên trì đánh liều.
Triệu Bá mang theo ba trăm trọng giáp bộ binh cứng rắn đè ép khiến cho thế công của quân Chu phải đình chỉ trong chốc lát, hắn mượn chút thời gian này nhanh chóng chỉnh hợp trận hình. Mà Triệu Bá sau một hồi giết chóc trọng giáp đẫm máu, ở bên người hắn chỉ còn lại mười mấy trọng giáp bộ binh.
Thấy trên tường thành Hoa Châu bắt đầu châm lửa, ánh lửa chói lòa chớp nháy ánh vào con ngươi Lưu Lăng. Hắn day day mắt có chút mệt mỏi, quay sang nói với Chiêu Tiên: - Đến lúc cho người của ngươi lên rồi, Thần Cơ doanh là hổ hay là chuột, thì phải xem biểu hiện trong trận chiến ngày hôm nay.
Chiêu Tiên trang trọng chào theo kiểu nhà binh và nói: - Thần Cơ doanh là hổ! Là con mãnh hổ điên cuồng và trung thành nhất dưới trướng Vương gia!
Lưu Lăng cười gật đầu: - Ta tin tưởng!
Chiêu Tiên hô to: - Ngô Vương uy vũ! Đại Hán uy vũ!
Hắn vung tay vỗ mạnh lên lồng ngực hai cái, như muốn đánh tan cỗ khí nghẹn trong ngực. Lập tức, hắn xoay người, đi tới trước mặt hai nghìn lính Thần Cơ doanh.
- Trong tay các ngươi cầm vũ khí gì?
- Hắn lớn tiếng hỏi.
- Phích Lịch đạn!
Hai nghìn binh sĩ đồng thanh lớn tiếng trả lời, thanh âm chấn động tận trời.
- Phích Lịch đạn! Là để dùng làm gì!
- Giết người! Giết địch!
- Tốt! Bây giờ, hãy dùng món hỏa khí hoàn mỹ nhất khắp thiên hạ trong tay các ngươi, hung hăng đánh giết quân Chu! Vương gia đang ở ngay phía sau chúng ta, các ngươi tiến lên được một bước, Vương gia an toàn được một phần. Các ngươi lùi một bước, nguy hiểm của Vương gia càng tăng lên một phần! Nói cho ta biết, các ngươi nên làm thế nào!?
- Giết sạch quân Chu!
Quân Chu đang cùng Phác đao thủ quân Hán giao tranh kịch liệt, chợt phát hiện áp lực mà mình đối mặt bỗng nhiên nhẹ dần. Bọn họ ngẩng đầu nhìn thì thấy Phác đao thủ quân Hán đã bắt đầu thoái lui có trật tự rồi. Tướng quân các doanh quân Chu đều như ngửi được tư vị chiến thắng, vì thế liều mạng thúc giục bọn lính lên trước, lên trước, lên trước nữa!
Phác đao thủ quân Hán từ từ lui xuống, hai nghìn quân Hán mang theo vũ khí quỷ dị chỉnh tề hình thành hai tầng phòng ngự, sau đó đem món vũ khí có hình thù kỳ quái đó giơ lên, nhắm ngay cơn sóng quân Chu đang lũ lượt ập tới. Cùng với những đạo mệnh lệnh liên tiếp của các Lữ suất, vũ khí hình thù kỳ dị trong tay quân Hán phun ra từng đoàn từng đoàn ánh lửa! Phích Lịch đạn to bằng quả đấm như cơn mưa đá nện vào trong đội ngũ quân Chu tiến công, lập tức từng tiếng nổ mạnh liên tiếp vang rền!
Hai nghìn viên đạn Phích Lịch nổ vang trong quân Chu, đợt quân Chu xông lên trước nhất như lúa mạch bị gặt hái rơi xuống từng mảng. Một tiếng lại một tiếng giòn giã từ trong quân Chu truyền ra, từng cột khối đen bốc lên từ trong quân Chu, mảnh vỡ nổ tung tóe bay múa đầy trời, ít nhất đã có hơn nghìn quân Chu bị nổ chết! Đội hình tiến công của quân Chu ngay lập tức bị xé rách một vành đai cách ly. Vô số binh lính quân Chu kêu la thảm thiết ngã xuống, la liệt những mảnh vỡ Phích Lịch đạn ghim vào trong thân thể bọn họ, tàn nhẫn từng chút một lấy đi sức sống của họ.
Hai nghìn Hỏa khí binh của Thần Cơ doanh không ngờ lại có thể khiến cho quân Chu liên tiếp thoái lui về sau! Hai tầng Hỏa khí binh quân Hán luân phiên tiến lên, chỉ trong thời gian uống cạn một chén trà, đã có mấy nghìn quân Chu trên thân mọc đầy mảnh vỡ Phích Lịch đạn.
- Cung tiễn thủ! Áp lên, bức đám quân Hán dùng hỏa khí này lui trở về!
Tạ Tuấn khản cả cổ họng phát ra mệnh lệnh.
Mấy nghìn cung tiễn thủ bắt đầu chen chúc lên trước, sau đó bắt đầu trả đòn Hỏa khí binh doanh Thần Cơ ở ngoài 150 bước. Luận về tầm bắn, Phích Lịch đạn không xa bằng cung tiễn. Vòng quân Chu phía trước sau khi bị đả kích bất ngờ bức lui về sau hơn mười bước, tầm bắn ngắn của Phích Lịch đạn liền hiển lộ ra khiếm khuyết. Cung tiễn thủ áp chế bắt đầu có tác dụng, hàng trăm Hỏa khí binh bị mũi tên lông vũ bắn chết tại chỗ. Một khuyết điểm trí mạng khác của Phích Lịch đạn khi giao phong cùng cung tiễn thủ, đó chính là tốc độ nạp đạn Phích Lịch thua xa tốc độ cài tên giương cung!
Trong lần giao phong này hai nghìn Hỏa khí binh gần như toàn diệt khiến cho sự ỷ lại của Lưu Lăng đối với hỏa khí dừng buông lỏng. Sau trận chiến này Lưu Lăng đã nhận ra, vào thời đại này nếu không tạo ra được súng trường, Hỏa khí binh chỉ dựa vào mỗi Phích Lịch đạn tuyệt đối không thể chính diện giao phong cùng cung tiễn thủ! Lưu Lăng biết mình không phải vạn năng, kiếp trước tuy rằng hắn đọc qua rất nhiều sách nhưng dù sao vẫn là một người bệnh, không có kinh nghiệm thực tiễn, hắn căn bản không cách nào cải tiến hỏa khí! Có lẽ, bao hỏa dược đã là thứ vũ khí mang tính sát thương lớn nhất có thể đưa tới thời đại này rồi.
Số lượng lớn Hỏa khí binh tử vong, hơn nữa chỉ trong một thời gian cực kỳ ngắn. Cung tiễn thủ quân Chu bất kể là tầm bắn hay tốc độ đều vượt xa Hỏa khí binh, sau khi chiếm cứ thượng phong tuyệt đối cung tiễn thủ quân Chu lại từng bước ép sát, áp chế Hỏa khí binh không ngừng lùi về sau. Nếu không phải Lưu Lăng nhanh chóng triệu tập khiên lớn và cung tiễn thủ đánh trả, chỉ sợ hai nghìn Hỏa khí binh đến một người cũng không sống sót được.
Qua hai canh giờ, nhân mã dưới trướng Lưu Lăng đã không còn đủ bảy nghìn, còn quân Chu điên cuồng đến cũng đã tổn thất hơn hai vạn! Đây hoàn toàn là một trận đánh liều, quân Chu chiếm ưu thế nhân số tuyệt đối ấy thế mà lại chịu tổn thất vượt xa quân Hán, điều này nói lên sức chiến đấu dũng mãnh của quân Hán.
Đương lúc Tạ Tuấn điên cuồng thúc giục bọn lính áp lên, Lưu Lăng biết đã đến thời điểm phải vận dụng kỵ binh Tu La doanh rồi. Sở dĩ trước đó không dùng tới, là vì ở khoảng cách gần như vậy giao đấu, trọng giáp kỵ binh doanh Tu La không thể tăng tốc, kỵ binh nếu không thể lao lên đánh với bộ binh thì cho dù có trang bị trọng giáp, bọn họ cũng chiếm không được bất kỳ ưu thế nào! Doanh Tu La chỉ có ba nghìn người, chính là vũ khí cuối cùng để giao tranh cùng tinh kỵ Hổ Bí của La Húc, nếu bị chôn vùi tại nơi này hiển nhiên là mất nhiều hơn được. Nhưng hiện tại, trong tay Lưu lăng đã không còn binh có thể sử dụng!
- Điều Tu La doanh lên đi.
Lưu Lăng phất phất tay, thở dài.
Lính truyền lệnh phất lệnh kỳ, kỵ binh Tu La doanh nhận được mệnh lệnh bắt đầu di động lên trước. Tốc độ bọn họ không nhanh, bởi vì căn bản không có không gian để lấy đà tăng tốc.
Đúng lúc này, bỗng nhiên từ cánh trái truyền đến một trận tiếng hoan hô vang rền như núi thở sóng thần.
Cửa Đông thành Hoa Châu! Phá rồi!

Bình Luận

0 Thảo luận