MẬT ĐIỆP BÍ ẨN
- Có cách nào liên lạc với mật điệp trong thành không?
Lưu Lăng hỏi Triệu Đại ngồi trước mặt mình với vẻ mặt mệt mỏi.
Triệu Đại lắc đầu nói: - Muốn liên lạc với mật điệp trong thành đúng là khó như lên trời. Mặc dù họ có thể trà trộn vào quân Chu, có thể lặng lẽ buộc tin tức trong thành vào mũi tên lông vũ rồi bắn ra, nhưng chúng ta lại không có cách nào đưa chỉ lệnh ra ngoài.
Lưu Lăng cười mắng: - Trước khi ngươi đến ta đã phái người nói tình hình ở đây cho ngươi biết rồi. Nếu ngươi không có cách gì thì sai người trở về nhắn cho ta là được, còn ngàn dặm xa xôi tới đây làm gì?
Triệu Đại nói: - Không tận mắt đến xem thì không từ bỏ ý định ạ!
Lưu Lăng hỏi: - Giờ hết hy vọng rồi sao?
Triệu Đại cười lớn, vẻ mặt rất muốn ăn đòn: - Chưa ạ! Thuộc hạ vừa may nghĩ ra một cách!
Lưu Lăng mắng: - Có phải ngươi đợi ta hạ lệnh đánh gãy chân của ngươi thì ngươi mới nói ra không! Lúc nào cũng với bộ dạng ung dung như vậy, ta nhìn đã tức rồi!
Triệu Đại nói:
- Nếu Vương gia đánh gãy chân của thuộc hạ thì thuộc hạ còn có thể ngồi xe lăn này. Lại nói một năm nay, thuộc hạ ngồi xe lăn cũng quen rồi, rõ ràng có thể đi lại được rồi nhưng vẫn lưu luyến cảm giác thoải mái của chiếc ghế đó. Vì vậy đánh gãy chân cũng không hề hấn gì. Vương gia đại từ đại bi, đừng đánh gãy lưỡi của thuộc hạ là tốt rồi.
Lưu Lăng hứ một tiếng, nói: - Đại từ đại bi? Ta còn cứu khổ cứu nạn nữa đó! Có ý gì thì mau 'nhổ' ra, tiếp tục thừa nước đục thả câu thì ta sẽ bổ luôn cái ghế dưới mông của ngươi đi đấy!
Triệu Đại nói: - Vương gia! Thật ra những ý nghĩ trước đó của chúng ta đều có chút phức tạp hóa.
- Là sao?
- Trước đây chúng ta vẫn luôn nghĩ làm thế nào để liên lạc với mật điệp trong thành để truyền chỉ lệnh của Vương gia ra cho họ. Bởi vì phòng vệ của Vệ Châu quá nghiêm mật, muốn làm được điểm này quả là khó như lên trời. Tuy nhiên, nếu như Vương gia chỉ muốn truyền lệnh ra ngoài thì hà tất phải liên lạc với gián điệp trong thành? Chỉ cần làm sao cho họ hiểu rõ mệnh lệnh của Người là gì là được, điều này chắc không khó.
Lưu Lăng cẩn thận ngẫm nghĩ một chút điều mà Triệu Đại nói, bỗng nhiên hiểu được: - Đúng là như vậy! Là tại ta nghĩ quá phức tạp rồi. Điểu nhân như ngươi đã nghĩ tới cách này thì vì sao không cho người thúc ngựa đến báo cho ta biết, lại phải đợi ngươi đến nói?
Triệu Đại thở dài nói: - Đó là bởi vì thuộc hạ cũng vừa nghĩ đến điểm này!
Đêm hôm đó, ngay tại nơi cách bên ngoài tường thành Vệ Châu chưa đầy 500m, quân Hán lại ngông nghênh mở tiệc tối. Binh lính quân Hán vây quanh một đống lửa trại, lôi kéo nhau nhảy múa, lớn tiếng ca hát, ngạo nghễ uống rượu, không hề để ý đến những ánh mắt nhìn chằm chằm trên tường thành. Bọn họ vui đùa sung sướng, rất có sức hút, thậm chí cũng có một số tướng lĩnh cũng gia nhập vào trong đám người của buổi lửa trại đó và binh lính cùng nhau bộc lộ những đè nén mấy ngày nay. Tới sau nửa đêm, có lẽ là bởi vì không tìm được củi đốt, những binh sĩ quân Hán phá gia chi tử này hẳn là 'gặp sét đánh', không ngờ lại ôm cỏ khô đến nhóm lửa.
Bởi vì bên quân Hán chiếu đèn đuốc sáng trưng, khoảng cách lại không quá xa nên nhất cử nhất động của quân Hán những quân thủ thành trên tường thành đều nhìn thấy rất rõ ràng, bọn họ ca hát cũng nghe được rất rõ. Mang theo nghi hoặc, Sở Phi Hổ cũng đứng ở trên tường thành cẩn thận quan sát hành động của quân Hán bên này nhưng y cũng không hiểu rốt cuộc quân Hán muốn làm gì? Nhưng có một vị lang tướng đưa ra một suy đoán có sức thuyết phục nhất. Đó là, cách làm của quân Hán sở dĩ kiêu ngạo như vậy chẳng phải là để dụ quân Chu đến hay sao? Quân Hán uống rượu khiêu vũ ca hát, đề phòng rời rạc, đây đúng là thời cơ tốt để tập kích đêm, nhưng cơ hội này là quân Hán đưa tới trước cửa cho nên Sở Phi Hổ không cần, kiên quyết không cần.
Nhưng chuyện quân Hán đốt không ít cỏ khô của chiến mã, theo như Sở Phi Hổ lý giải thì hẳn là khoe khoang thôi. Lương thảo trong thành chỉ đủ để duy trì hơn một tháng nữa mà quân Hán lại không thiếu lương thực. Bọn họ muốn dùng hành động ngu xuẩn là đốt cháy cỏ khô chính là muốn khiêu khích quân Chu, nhưng Sở Phi Hổ không nghĩ đây là cách hay. Theo như y thấy, cùng với việc quân Hán đã dần dần mất đi kiên nhẫn thì tên Lưu Lăng được ca tụng 'túc trí đa mưu' cũng tới mức 'thùng rỗng kêu to' rồi.
Quân Hán nhảy múa điên cuồng mà không kiêng nể gì, quân Chu thì thờ ơ lạnh nhạt giống tên ngốc nhìn binh lính quân Hán hoa chân múa tay. Phần lớn binh sĩ quân Chu đều không hiểu quân Hán muốn làm gì, chẳng lẽ chỉ thuần túy là muốn giải trí sao? Một vài quân Chu ở trên tường thành xem cuộc vui này, có một người tên là Tự Thường nhìn thấy quân Hán ở ngoài thành sau khi dùng cỏ khô của chiến mã nhóm lửa thì bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, lập tức khóe miệng gợi lên nụ cười với một chút ý vị sâu xa.
Quân Hán điên cuồng nửa đêm, quân Chu cũng được xem kịch nửa đêm, vui chơi vui vẻ và xem cũng mê ly. Sáng sớm, sau khi các binh sĩ thay nhau lên tường thành, binh lính quân Chu một đêm không ngủ thì đều ngáp không ngớt, chuẩn bị trở về doanh trại để ngủ. Tự Thường cũng giống như thường ngày, sau khi về đại doanh rửa mặt, sau đó ăn một bát cháo thì trở lại doanh trại ngả lưng đi nằm. Y ngủ đến khi mặt trời ngả về tây, bụng ùng ục kêu, sau khi đi tiểu nước tiểu vàng thì bụng y càng trống rỗng hơn.
Y tản mạn đi trong đại doanh, sau đó tìm sườn đất ngồi xuống, chán ngắt. Việc muốn làm duy nhất hiện giờ dường như chỉ là đợi đến bữa cháo tối. Ngủ quá giấc, bữa trưa không ăn, lương thực hiện giờ đã bắt đầu hạn chế nên y cũng khó tìm thấy đồ ăn.
Binh lính tuần tra sau khi nhìn thấy y thì cũng không tỏ vẻ là chú ý đến. Trong thời gian chiến tranh, việc tập luyện mỗi ngày không cần thực hiện nên đám binh lính ngoài việc ra tường thành luân phiên nhau canh giữ thì cũng không có việc để làm. Lúc bình thường còn có binh lính đấu vật chơi đùa, nhưng từ sau khi lương thực có hạn thì còn ai ngu ngốc dốc sức chơi đấu vật nữa?
Ngậm ngọn cỏ trong miệng, Tự Thường đứng dậy duỗi lưng một cái, đi về phía viên môn. Hôm nay phía viên môn luân phiên trực ban là huynh đệ cùng phòng của Tự Thường. Nhìn thấy Tự Thường đi về phía viên môn nên binh sĩ gác đó, hỏi: - Tự Thường! Huynh muốn đi đâu?
Tự Thường vỗ bụng cười khổ, nói: - Ngủ quên, cơm trưa không ăn nên giờ đói bụng khó chịu quá. Chịu không được nên muốn đến chỗ của muội muội 'tống tiền'.
Binh lính gác cổng đều biết Tự Thường có một muội muội ở trong ngõ nhỏ Thủy Lộng, mở một cửa hàng đậu phụ. Mặc dù huynh muội bọn họ tới Vệ Châu mới được nửa năm nhưng cô em gái kia của y đã là đậu phụ Tây Thi nổi tiếng rồi. Chỉ có điều sau khi bị vây thành, mua không được hạt đậu nên tiệm đậu hũ của muội muội y cũng chẳng buôn bán được gì. Tự Thường thường xuyên lén lút ra khỏi doanh thăm muội muội của mình, lúc trở lại thường thường mang về đồ ăn ngon rồi chia sẻ cùng mọi người. Vì vậy, mọi người rất quen thuộc với việc y thường ra khỏi doanh trại, mặc dù về quân pháp là không được phép, nhưng không người nào khai ra cả. Những binh sĩ có thân nhân trong thành đều bớt thời giờ về thăm nhà một chút, đó cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận được. Mặc dù người chấp pháp đã biết nhưng thông thường cũng nhắm mắt làm ngơ.
Có mấy binh sĩ cùng doanh trại còn từng gặp muội muội xinh đẹp của Tự Thường rồi, mọi người đều trêu đùa hy vọng có thể trở thành em rể của Tự Thường. Người thành thật như y luôn ha hả ngây ngô cười vài tiếng, cũng không ngại ngần gì những lúc đùa cợt quá đáng của họ. Cũng bởi vì y ngốc và thành thật nên quan hệ với mọi người trong doanh phòng khá là tốt.
- Có muội muội thật là tốt! Tự Thường à! Khi nào đưa tôi đi cùng với! Việc hôn nhân nhờ cậy lâu như vậy rồi, cũng nên định ngày rồi chứ nhỉ! Ha ha!
Đội trưởng giữ cửa nói đùa mà không kiêng nể gì.
Tự Thường vẫn ngốc nghếch như thường, cười nói: - Đây là đại sự, dù sao cũng phải có mai mối nói, cha mẹ đồng ý mới được! Lưu đại ca đừng đùa tôi nữa. Nếu muội muội tôi làm ăn được thì tôi sẽ mang về cho huynh ít đồ ăn.
Đội trưởng kia cười ha ha nói: - Được được! Tôi thích nhất món đậu phụ của muội muội nhà huynh đó! Nó trắng nộn lại trơn mượt! Mang về nhiều một chút để các huynh đệ cùng nếm!
Tự Thường dường như không nghe ra ý vị dâm đãng trong lời nói của vị đội trưởng kia, chỉ ngốc nghếch gật đầu nói: - Chắc chắn rồi! Chỉ cần muội muội còn làm đậu phụ thì nhất định sẽ mang về nhiều chút.
Tên đội trưởng họ Lưu kia nói: - Đi nhanh lên! Lát nữa để người của đội Chấp Pháp nhìn thấy là dở đó!
Tự Thường ôm quyền nói: - Đa tạ Lưu đại ca!
Ra khỏi viên môn, Tự Thường bước nhanh hơn, có lẽ là đói bụng quá rồi nên tay của y có chút run rẩy. Bước chân rất gấp, hơn nữa có chút không vững. Mọi người nhìn bộ dạng giống quỷ chết đói đầu thai khờ ngốc của y mà đều cười rộ lên. Từ phía sau hô lên "Tự Thường! Đậu phụ của muội muội huynh mà huynh cũng nóng ruột về ăn sao?" Tự Thường quay đầu lại khờ khạo cười, chọc cho mọi người cười lớn hơn. Chỉ là không có người nào nhìn thấy, trong lúc Tự Thường quay đầu lại thì trong ánh mắt của y chợt có tia sắc bén lướt qua.
Sau khi y đến ngõ Thủy Lộng, quay đầu lại nhìn, sau khi xác định không ai đi theo mình thì y đi đến trước cửa hàng đậu phụ của muội muội. Quả nhiên cửa hàng đã đóng cửa. Không có nguyên liệu, cũng không có đậu phụ. Muội muội của y nếu là có pháp thuật thì cũng trực tiếp biến ra một núi vàng rồi chứ còn biến ra đậu phụ làm gì.
Có chuyện không hay xảy ra nhưng Tự Thường vẫn gõ cửa bình thường. Cửa két một tiếng rồi một cô gái dung mạo đẹp tuyệt trần hé nửa người ra. Thấy Tự Thường đến, trên mặt lập tức lộ ra nét tươi cười:
- Huynh! Sao huynh lại đến đây?
Tự Thường nói: - Có gì ăn không? Làm tạm một ít, huynh đói chết mất rồi!
Muội muội của y gật đầu nói: - Còn một chút đậu phụ tồn cũng không dám làm, để lại trong nhà mình ăn. Không ai ngờ đám quân Hán chết tiệt lại vây thành bao lâu, cũng không thể chết đói được.
Nói xong, nàng xoay người vào phòng. Tự Thường theo sau đi vào, sau đó đóng cửa lại.
- Ngoài thành, có tin tức!
Sau khi vào cửa, Tự Thường bỗng nhiên nói thế. Muội muội y đang đi về trước, nghe thấy câu nói này thì thân người run rẩy, quay mạnh người lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Nhưng Tự Thường có thể nhìn ra, trong ánh mắt của cô có chút gì đó kích động khó che lấp đi được. Đúng vậy! Đã mất liên lạc với ngoài thành rất lâu rồi, mật điệp ẩn nấp ở trong thành như họ, mặc dù có thể thông qua Tự Thường buộc tin tức vào mũi tên rồi bắn ra nhưng không nhận được chỉ thị ngoài thành. Những ngày này họ sống rất khổ sở, vì họ còn bị giày vò hơn quân giữ Vệ Châu và bách tính rất nhiều.
- Có ai liên lạc với ngươi không?
Cô gái tên Tự Tuyền Nhi khẽ run môi hỏi.
Tự Thường lắc đầu nói:
- Khởi bẩm Tổ Suất đại nhân! Không có người nào tiếp xúc với thuộc hạ cả! Ngày hôm qua khi thay phiên trực ban, thuộc hạ có nhìn thấy một xe ngựa màu đen dừng trên núi Tiểu Tây đối diện.
- Ngươi nói là Chỉ Huy Sứ đại nhân đích thân tới Vệ Châu rồi sao?
Tự Tuyền Nhi là tên thật của nàng ta. Nàng là Tổ Suất của mật điệp Tam Xử của Vệ Châu. Còn Tự Thường vốn tên Triệu Sơn. 'Tự Thường' là vì muốn che giấu thân phận mà dùng tên giả thôi.
- Thuộc hạ không hề nhìn lầm! Đúng là xe ngựa của Chỉ Huy Sứ đại nhân! Đó là chiếc xe ngựa độc nhất vô nhị trong thiên hạ!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận