BI THƯƠNG
Phủ Lâm Hoàng thật sự có điều gì đó không ổn, rất không ổn.
Từ lúc mất liên lạc với Tiểu Triều vào đầu tháng ba, Lưu Lăng đã dự cảm được phủ Lâm Hoàng nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì đó, vì vậy Lưu Lăng mới đẩy sớm ngày xuất binh lên. Dưới tình hình không nhận được thông tin chính xác của Triều Cầu Ca xuất binh Thượng Kinh phủ Lâm Hoàng, vốn là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Thám báo của Đại Hán đem theo không nhiều lương thảo, vì vậy xa nhất cũng chỉ xuất binh ra bắc Trường thành trăm dặm là không thể tiếp tục vào sâu hơn được. Viện Giám Sát đã từng phái người vào sâu trong thảo nguyên nhưng tiếp tế không kịp mà người của Viện Giám Sát cũng không phải là vạn năng nên đành phải quay về. Tin tức của phủ Lâm Hoàng bị gián đoạn, vì lo lắng có biến nên Lưu Lăng đành phải đẩy sớm ngày xuất binh lên.
Lưu Lăng lo lắng phần nhiều hơn là vì Tiểu Triều. Hắn không muốn thuộc hạ trung thành, tận tụy của mình lại xảy ra vấn đề gì.
Sáu vạn đại quân đóng quân ở nơi cách phủ Lâm Hoàng chưa đầy hai trăm dặm. Khoái mã một ngày có thể đến được nhưng không biết tại sao trong lòng Lưu Lăng lại có dự cảm không lành như vậy.
Không vội vàng đi về phủ Lâm Hoàng, Lưu Lăng phân chia bảy vạn nhân mã thành ba đội, tính cả binh sĩ trợ giúp trong đó. Đội thứ nhất, một vạn tinh kỵ hắn đích thân suất lĩnh đến phủ Lâm Hoàng. Đội thứ hai bốn vạn chủ lực, do Hoa Linh dẫn đầu. Đội thứ ba là một vạn chiến binh và một vạn trợ binh, bảo vệ đội quân phía sau cùng vận chuyển đồ quân nhu và lương thảo.
Sắp xếp như vậy là sợ có nguy cơ gì đó xảy ra.
Tin tức mà thám báo báo cáo về khiến người ta kinh sợ. Nỗi lo lắng trong lòng Lưu Lăng chính là từ báo cáo của thám báo.
Thám báo nói, từ xa xa nhìn lại thì phủ Lâm Hoàng là một tòa thành trống.
Cổng thành mở rộng, lang kỳ trên tường thành đã bị rách tươm, khắp nơi trên đất là những thi thể không được toàn vẹn. Có người Đảng Hạng, có người Khiết Đan. Từ Tuyên phái người đi tìm kiếm xung quanh thành trì, phát hiện bốn cửa thành của phủ Lâm Hoàng đều mở, dấu tích khốc liệt của cuộc đại chiến vẫn còn nhìn thấy rất rõ. Chỉ có điều, cảnh tượng đó giống như một trận chiến loạn xảy ra ở dưới địa ngục hơn. Không có hơi thở con người, lúc thám báo quay về, Từ Tuyên tướng quân đang tổ chức người vào thành xem sao nhưng nhìn bề ngoài, phủ Lâm Hoàng đã không có ai còn sống.
Đô thành Đại Liêu trở thành tòa thành trống, bách tính trong thành đã đi đâu hết rồi?
Hai mươi vạn đại quân Đảng Hạng, hai mươi lăm vạn chủ lực Khiết Đan đi đâu nữa rồi?
Hài cốt khắp nơi, không thể nói rằng toàn bộ sáu bảy mươi vạn dân chúng đều chết trận rồi chứ?
Lưu Lăng chia một vạn tinh kỵ làm ngũ quân: Tiền, trung, hậu, tả, hữu, lần lượt bố trí cho binh lực tiểu kỳ. Trung quân và hậu đội đều là trọng giáp kỵ binh Tu La, Lưu Lăng đặt trọng giáp Cuồng Đồ ở đội thứ ba để canh giữ lương thảo. Một tiểu kỳ ở tiền quân là hai nghìn khinh giáp kỵ binh tinh nhuệ mà Lưu Lăng chọn ra, có tốc độ ngang với lang kỵ Khiết Đan. Luận về sức chiến đấu không thuộc vào Kim Trướng quân mạnh nhất thời Đại Liêu bấy giờ.
Lưu Lăng không ở trung quân áp trận, mà trong khinh giáp kỵ binh tiểu kỳ ở tiền quân.
Nhìn con đại hắc mã oai hùng mà ngồi, trong lòng Lưu Lăng đột nhiên cảm thấy bi thương. Chinh chiến nhiều năm, đến con Hồng sư tử cũng già, đã không thể chở mình lặn lội đường xa nữa. Còn về hắc báo, Lưu Lăng để nó lại U Châu. Chiến mã mới là 'Bác tháp ô' to lớn, là loại nổi danh như loại 'Đặc lặc phiêu' của người Khiết Đan. Luận về tốc độ, thể lực thì đại hắc mã đều mạnh hơn hồng sư tử nhưng Lưu Lăng từ khi xuất binh đến giờ dường như vẫn chưa thích ứng được với nó.
Không phải là đại hắc mã không tốt, mà là Lưu Lăng lưu luyến đồ cũ.
Đối với ngựa thì như vậy, còn đối với người thì sao?
Thật ra trong lòng Lưu Lăng rất bức bách, hắn không biết Tiểu Triều có còn sống hay không? Phân tích từ báo cáo của thám báo thì phủ Lâm Hoàng chắc chắn là chiến dịch khổng lồ bị bùng phát. Chỉ có điều rất khó phân tích ra từ trong lời nói của thám báo, người Khiết Đan thắng hay là người của Ngôi Danh Nẵng Tiêu thắng, tuyệt đối không thể có cục diện hai bên cùng bại. Cuộc chiến sinh tử, chỉ e bên nào còn một nửa người sống thì cũng được coi là chiến thắng rồi. Nếu như Ngôi Danh Nẵng Tiêu thắng thì với việc tiếp tế lương thảo của hắn thì chắc chắn sẽ không rút khỏi phủ Lâm Hoàng, thậm chí hắn còn tình nguyện đợi đến đầu hè rồi quay về thành Thiên Nga khi không có tiếp tế nữa.
Nếu là người Khiết Đan thắng thì tại sao phủ Lâm Hoàng lại trống không?
Có quá nhiều nghi vấn nhưng chỉ lo lắng một điều.
Tiểu Triều... Còn sống không?
Lúc Lưu Lăng suất lĩnh tiền quân tới ngoài thành phủ Lâm Hoàng, mặc dù chinh chiến mười mấy năm, đã thấy nhiều sinh tử, thường thấy sát phạt nhưng Lưu Lăng cũng không khỏi biến đổi sắc mặt khi nhìn thấy cảnh thảm thiết đầy đất kia. Lưu Lăng đến phía cửa tây phủ Lâm Hoàng, bởi vì xuất quan đường đi không đủ chính xác nên không đến được cửa nam như dự tính.
Thoạt nhìn thì có sự khác biệt nhỏ, chỉ là chuyện giữa cửa nam và cửa tây thôi nhưng tính ra thì quân Hán ít nhất đã đi thừa ba trăm dặm đường rồi. Hiện giờ muốn tìm được tộc người Khiết Đan trên thảo nguyên để xác định đường đi thì thật sự quá khó. Người dẫn đường của đại quân cũng chỉ là dựa theo trí nhớ, trên thảo nguyên không có đường, hắn có thể đưa đại quân đến đây đã được xem như kỳ tích rồi.
Lúc một kỵ binh tiểu kỳ xuất hiện ở ngoài cổng thành, nhìn thấy đầu tiên là một màu tối đen trên mặt đất. Sau khi Lưu Lăng hạ lệnh thổi kèn lên, lôi trống ra đánh thì màn tối đen như mực kia đột nhiên bay lên biến thành đám mây đen đều có thể che kín bầu trời, xoay quanh rất lâu.
Đó là những con quạ đen không đếm xuể đang gặm thi thể trên mặt đất.
Những tiếng kêu vang vọng phía chân trời đó khiến người ta bực mình, có binh sĩ quân Hán không chịu nổi dùng cung tiễn bắn đi một cái nhưng chỉ phí công bắn lên không trung, sau đó lại rơi xuống cắm lên trên tử thi. Không có máu văng ra, nếu có thì chỉ là nước đen như mực.
Không cần đi đếm, vì căn bản là không đếm được trên đất có bao nhiêu xác chết. Từ da thịt dập nát trên xác chết đó có thể miễn cưỡng phân biệt ra được người Khiết Đan hoặc là người Đảng Hạng. Chỉ có điều nếu không đi đến gần nhìn kỹ thì không nhìn ra. Tử thi khắp nơi, thoạt nhìn đều không có gì khác nhau.
Lưu Lăng hạ lệnh cho binh sĩ châm lửa xua tan đàn chim đi. Hắn nhảy từ trên đại hắc mã xuống, cúi đầu nhìn kỹ một thi thể đặt dưới chân.
Xem qua trang phục đã rách tươm thì chắc là người Đảng Hạng, thi thể đã hư thối nặng phảng ra mùi tanh hôi nồng nặc. Trên bụng bị phá ra một lỗ lớn, tàn huyết đen thoạt nhìn làm người ta buồn nôn. Trong bụng đã trống rỗng, nội tạng cũng không biết là bị sói hoang ăn hay quạ đen ăn hết rồi, đã không nhìn ra vết thương trí mạng trên chiến trường hôm đó là ở vị trí nào nữa. Thi thể này đã rữa thối lại bị ăn không ít thịt, điều có thể làm duy nhất là suy đoán ngày chết mà thôi.
Không quá hai mươi ngày.
Lưu Lăng thầm tính toán một chút, đại chiến diễn ra trong ngày thứ mười khi hắn suất lĩnh đại quân xuất chinh. Hắn đứng dậy, chậm rãi đi lên phía trước, trên đường nhìn thì phát hiện tỉ lệ thi thể của người Khiết Đan và người Đảng Hạng tương đương nhau. So sánh thì thấy chắc là Ngôi Danh Nẵng Tiêu bại rồi.
Ngôi Danh Nẵng Tiêu chết trận? Hay là bất đắc dĩ trong lúc không có lương thảo nên quay về thành Thiên Nga rồi?
Lưu Lăng đang suy tư thì một đội kỵ binh từ đằng xa lao nhanh đến, nhìn cờ hiệu thì đó là người của Từ Tuyên. Cách rất xa đội kỵ binh đã xuống ngựa, đi bộ lại phía Lưu Lăng. Khắp nơi đều có tử thi, chiến mã bay nhanh, cứ coi như ngựa tốt đến đâu thì cũng bị ngã thất điên bát đảo.
Người tới chính là Từ Tuyên, sắc mặt y rất khó coi, khó coi đến mức giống như mây đen đang bay lượn quấn quýt trên trời vậy.
Đi đến trước người Lưu Lăng, Từ Tuyên đứng trang nghiêm, ôm quyền, chào theo cách quân đội: - Thuộc hạ tham kiến Vương gia!
- Thành trống không rồi sao?
Lưu Lăng trực tiếp hỏi.
- Thành trống không rồi ạ!
Từ Tuyên cũng trả lời đơn giản vậy.
- Thuộc hạ đã phái người vào thành tìm rồi, trong thành không ai còn sống. Binh sĩ, dân chúng đều không còn ai, nhưng từ cửa bắc vẫn có thể nhìn ra dấu vết chiến loạn, chắc là có tốp nhân mã lớn rời đi. Ngoài ra... Trên cửa nam còn có một thi thể, thuộc hạ... Thuộc hạ muốn mời Vương gia qua đó xác nhận. Thuộc hạ... Thuộc hạ nghi ngờ, nghi ngờ đó là Triều Cầu Ca.
Trong lòng Lưu Lăng chấn động, sắc mặt không khỏi biến đổi.
- Thuộc hạ cũng suy đoán vậy thôi. Người đó diện mạo mơ hồ có thể nhận được. Quan viên Viện Giám Sát trong doanh của thuộc hạ không biết Triều Cầu Ca.
Từ Tuyên giải thích một câu, nhưng hiển nhiên có chút lo lắng. Nếu y đến mời Lưu Lăng đi xác nhận thì thật ra đã có vài phần nắm chắc rồi.
- Chẳng lẽ là ta đến chậm rồi sao?
Lưu Lăng lầm bầm nói, lập tức nhảy lên đại hắc mã, chậm rãi đi về phía cửa nam. Cuối cùng, sau khi rời chiến trường chính, thi thể cũng ít hơn, roi ngựa của Lưu Lăng quất lên mông đại hắc mã. Nó hí lên một tiếng rồi vung ra bốn vó chạy đi như bay.
Từ Tuyên dẫn người theo sát ở phía sau. Một vạn nhân mã mà Lưu Lăng dẫn theo cũng đi theo sau Lưu Lăng tập kết đi về hướng cửa nam.
Ngoài cửa nam phủ Lâm Hoàng, binh sĩ của Từ Tuyên đã dọn sạch thành đường đi. Binh sĩ tản ra, đề phòng ở ngoài thành. Có thể nhìn thấy có không ít quân Hán đi lại ở trên tường thành, họ đang kiểm lại dấu vết tấn công thành, từ đó phán đoán thắng bại của người Đảng Hạng và người Khiết Đan. Đây không phải là chuyện nhàm chán mà nó là căn cứ rất quan trọng đối với hành động sau này của đại quân. Lưu Lăng đi như bay thuận theo đường đó mà đến ngoài cửa nam. Cách rất xa hắn đã nhìn thấy cỗ thi thể đang treo trên cổng thành. Thi thể đang đung đưa như cờ Chiêu Hồn ở cổng địa ngục.
Thi thể đã thối rữa, hai mắt đã bị quạ đen ăn mất, sắc mặt cũng là vết thương màu đen có thể nhìn được xương cốt màu trắng.
Áo giáp trên thi thể đã bị bóc ra, có lẽ là bị người lấy đi. Trên người chỉ có quần áo bên trong, cũng sớm bị rách nát hết cả. Chỉ có hai chân trần đung đưa theo gió.
Quân Hán trên cửa thành đang tìm chốt của dây thừng ở vị trí nào để gỡ thi thể từ trên cao xuống.
Thân người của thi thể kia rất thon dài, nhìn thể trạng thì có lẽ là người rất cường tráng. Chỉ có điều là không có áo giáp nên không dễ phân biệt thân phận.
Binh sĩ quân Hán thuận theo cổng thành chầm chậm gỡ thi thể xuống. Lưu Lăng nhảy xuống đại hắc mã, buông dây cương ra, tay khẽ run.
Thân hình khá giống với thân hình của Tiểu Triều.
Lưu Lăng nhận lấy đôi găng tay da hươu mà Từ Tuyên đưa cho hắn, lật thi thể lại, mặt hướng lên trên. Xương cánh tay của thi thể đã nát như bột giống như mì bị gãy khúc. Ngón cái tay trái có một viên ngọc, ngón trỏ tay phải còn đeo nhẫn ngọc thạch. Khung xương của người này rất lớn, trên tay phải có thể nhận ra vết chai dày, đó là dấu vết thường xuyên cầm đao để lại.
Mày rậm, mặt chữ điền, xương mặt cao, hốc mắt tương đối sâu, vầng trán rộng. Có thể hình dung người này rất kiên cường. Không phải nhìn từ trán mà ra, toàn thân xương cốt của người này đều nát hết, xương trên cổ thậm chí còn lồi ra ngoài da. Chắc là sau khi chết bị người ta treo ở trên cổng thành nhưng miệng vẫn khép lại. Nói cách khác, người này chịu sự tra tấn rất lớn nhưng không một tiếng kêu la. Ở ngực cũng có một lỗ, tim đã không còn trong lồng ngực, vết thương đã thối rữa, thịt dính trên đó cũng thối rữa lở loét hết cả.
Lờ mờ có thể nhìn ra người này sinh thời có diện mạo vô cùng anh tuấn.
Mơ hồ nhìn ra hình ảnh quen thuộc. Sau khi nhìn rõ được mặt người này, trong lòng Lưu Lăng chấn động mạnh, nỗi bi thương ngất trời lan tỏa khắp người hắn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận