Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 411: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
NGAY TẠI THƯƠNG CHÂU
Khi thuyền lớn qua Bác Châu không dừng lại, không giảm tốc độ, cũng không cố ý bày ra trạng thái phòng bị gì, cứ ngông nghênh mà thản nhiên đi qua như thế, không ngoài dự liệu của Lưu Lăng, quân Bác Châu không ngăn cản, ven đường rất thái bình, ngay cả một giáp sĩ cũng không nhìn thấy.
Triệu Đại vẫn đứng sau Lưu Lăng, tuy rằng sau khi y thăng lên là Chỉ Huy Sứ Giám Sát Viện thì rất ít khi ra trận chém giết, nhưng một thân công phu vẫn còn, bằng không, lúc trước khi ở Ung Châu, một đao của Tạ Tuấn có lẽ đã trực tiếp chẻ y thành hai nửa rồi. Triệu Đại thích nhất cũng thờ phụng nhất một câu, do Lưu Lăng nói.
Nếu ngươi không muốn chết, vậy điều phải làm trước tiên là khiến bản thân mình không dễ dàng bị người ta giết chết.
Cho nên, cho dù thân làm Chỉ Huy Sứ Giám Sát Viện, một quan lớn mang quân hàm chính nhị phẩm duy nhất trên Đại Hán cho tới hiện nay, nhưng Triệu Đại ngoài trừ lúc bị thương nặng ra thì vẫn không ngừng luyện công. Có một điểm có thể khẳng định là, các tướng quân dưới trướng Lưu Lăng, hoặc nhiều hoặc ít đều bị hắn ảnh hưởng. Mượn việc rèn luyện buổi sáng mà nói, bao gồm cả Hoa Linh, Triệu Nhị, Dương Nghiệp trong đó, rất nhiều tướng lĩnh đều kiên trì. Hơn nữa, bọn họ đều rất thích động tác rèn luyện mà Lưu Lăng "sáng tạo" ra, ví dụ như các phương thức chống đẩy, kéo dãn người lên trên vân vân.
Lưu Lăng dĩ nhiên cũng sẽ không giải thích những thứ đó không phải do hắn sáng tạo ra. Một là giải thích ra rất phiền phức, hai là cho dù giải thích rồi, phỏng chừng bọn họ cũng không tin. Trong mắt bọn họ, Lưu Lăng ngoài trừ không thể sinh con ra thì gần như là nam nhân hoàn mỹ toàn năng. Mà quân Hán đoàn kết như vậy, có nguyên nhân rất lớn là vì sự sùng bái cá nhân đối với Lưu Lăng. Trong những thời kỳ nhất định, sùng bái cá nhân có thể có.
Tuy rằng khi qua Bác Châu thoạt nhìn sóng êm biển lặng, nhưng Triệu Đại luôn có cảm giác có một đôi mắt nhìm chằm chằm vào đội thuyền. Ánh mắt kia rất lạnh lẽo, cũng rất sắc bén.
Từ sau khi trở thành Chỉ Huy Sứ Giám Sát Viện, Triệu Đại vốn dĩ âm nhu càng trở nên hắc ám. Y quen thuộc bóng tối, yêu thích bóng tối, cho nên đối với những thứ trong bóng tối nhạy cảm một cách ngoại lệ. Y biết, ở một nơi bí mật nào đó, nhất định có một người đang nhìn chằm chằm đội thuyền đi qua. Cảm giác này rất không tốt, giống như khi đi tắm mà bên cạnh có mấy nam nhân đang đứng nhìn vậy.
Y buồn bực lắc đầu, dứt khoát không nhìn lên bờ nữa.
- Vương gia, theo tin tức chính xác nhận được trong Viện, Thương Châu chỉ có không đến bốn ngàn quận binh, trang bị cũng không bì kịp chiến binh chính quy Chu quốc. Nói về sức chiến đấu, tuy quận binh Thương Châu đánh thắng mấy lần, nhưng người đối chiến đều là giặc cỏ, thực lực chân thực vẫn đang tranh luận. Nhân mã của tướng quân Dương Nghiệp nhanh nhất cũng chậm hơn đội thuyền ba ngày mới đến Thương Châu. Ba ngày này
Lưu Lăng nhìn nước sông bị thuyền phá vỡ, dường như đang nghĩ cái gì đó. Nghe thấy lời của Triệu Đại, hắn quay đầu nhìn Triệu Đại một cái, chậm rãi đi về ngồi xuống ghế, vuốt ve lớp lông đen nhánh của báo đen Phá Địch nói: - Thương Châu chỉ có bốn ngàn quận binh trang bị không đủ này không sai, nhưng Thương Châu có Trác Thanh Chiến.
Triệu Đại trầm mặc, y biết Vương gia nói không sai.
Quận Thủ Thương Châu Trác Thanh Chiến, luận cấp bậc chẳng qua chỉ là một quan võ tòng ngũ phẩm không lên đài được. Nhưng năng lực của người này quả thật có thể nói là sánh được với danh tướng. Luận về thủ thành mà nói, Lưu Mậu cũng còn kém xa y! Sở dĩ đánh giá Trác Thanh Chiến cao như vậy, là vì từ Ngụy Châu lên bắc đã đi được năm ngày, thế cục phía bắc mỗi ngày đều có mật điệp của Giám Sát Viện đưa lên thuyền. Năm ngày rồi, đối diện với ba mươi vạn lang kỵ Khiết Đan thế đến hung hãn, chỉ có bốn ngàn quận binh sức chiến đấu yếu đuối thủ thành, Thương Châu lại vẫn kiên cường duy trì được. Người tạo ra được kỳ tích này chính là quan nhỏ tòng ngũ phẩm Đại Chu tên gọi Trác Thanh Chiến kia.
Tuy nhiên, nếu nói năm ngày trước là dựa vào năng lực chỉ huy trác tuyệt khiến người ta tâm phục của Trác Thanh Chiến và kêu gọi sức lực bảo vệ thành Thương Châu, thì mấy ngày tiếp theo, bảo đảm Thương Châu không gì phá nổi lại là một người khác.
Đương nhiên, Trác Thanh Chiến đã tạo ra một kỳ tích, nhưng mấy ngày sau, còn có một người giúp đỡ cực lớn cho Trác Thanh Chiến. Chính vì sự tồn tại của y, phòng thủ thành Thương Châu mới trở nên kiên cố. Người này tên gọi Liễu Phi Kinh, là Đương Đầu Ngũ Xử của Giám Sát Viện.
Khi thiết kỵ Khiết Đan nam hạ, Liễu Phi Kinh đang ở Ký Châu. Y mang theo vũ khí mà Giám Sát Viện Ngũ Xử dày công chế tạo ra theo đại quân Vương Bán Cân lên bắc, một chiêu giết cho hai mươi vạn đại quân đại doanh Định An quân ở Ký Châu tan thành tro bụi. Giám Sát Viện Ngũ Xử phụ trách cung cấp trang bị và nghiên cứu chế tạo vũ khí cho cả Viện, ví dụ như phích lịch đạn của Thần Cơ Doanh hiện nay, tầm bắn đã nâng lên gấp đôi, gần như đạt được tầm bắn của cung tiễn đều là công lao của Ngũ Xử.
Vương Bán Cân suất lĩnh đại quân đi đến Lam Châu, Lưu Mậu phải đối kháng với mười vạn Lang kỵ của Ly Yêu Na Nhan, căn bản không chiếu cố được phía Thương Châu, cho nên Liễu Phi Kinh mang theo một trăm Giám Sát Vệ của Giám Sát Viện Ngũ Xử, mượn năm trăm binh lính của Lưu Mậu, mang theo lượng lớn vũ khí mà Giám Sát Viện Ngũ Xử mới nghiên cứu ra chạy đến Thương Châu. Đây không phải là mệnh lệnh trong viện, cũng không phải mệnh lệnh của Lưu Lăng, mà là bản thân y tự ra quyết định.
Liễu Phi Kinh còn dẫn theo một người đến Thương Châu. Người này là tử tù, là một tù binh lớn nhất mà sau khi quân Hán đánh bại quân Định An bắt được. Người này có địa vị hết sức quan trọng trong quân Định An, người này chính là Bàng Chuẩn.
Liễu Phi Kinh mượn năm trăm binh lính của Lưu Mậu, cũng đòi cả Bàng Chuẩn. Liễu Phi Kinh có gan đòi người có gan đến Thương Châu chịu chết thì Lưu Mậu có gan giao người cho y. Trong thời kỳ bất thường, hành sự dĩ nhiên không thể câu nệ tiểu tiết. Hai người bọn họ đều biết làm vậy không hợp quy củ, nhưng bọn họ vẫn làm như vậy.
Khi Triệu Đại nhận được tin Liễu Phi Kinh đích thân dẫn người của Ngũ Xử đến Thương Châu thì Liễu Phi Kinh đã đến Thương Châu rồi. Chính vì y đến, đã giúp cho quận binh Thương Châu cùng đường bí lối mới có thể gian nan kiên trì được bảy tám ngày. Trác Thanh Chiến, Liễu Phi Kinh, Bàng Chuẩn, ba người trước kia không hề liên quan gì nhau, tụ tập lại một chỗ, dùng sự kiên trì, kiên định của bọn họ, dùng niềm tin, lòng tin của bọn họ, dùng dũng cảm vũ dũng của bọn họ tạo nên một kỳ tích vĩ đại.
- Chúng ta xuất phát từ Ngụy Châu đến nay đã đi được bảy ngày rồi, trong tin báo hôm nay không phải nói rõ ràng sao, Thương Châu vẫn chưa thất thủ.
Trong lời nói của Lưu Lăng lộ ra vẻ thưởng thức rất mạnh: - Dựa vào bốn ngàn quận binh, mà có thể cứng rắn chống đỡ với ba mươi vạn lang kỵ Khiết Đan năm ngày, Trác Thanh Chiến này rất giỏi. Cho dù đổi lại là ta cũng sẽ không làm tốt hơn y được. Liễu Phi Kinh đã đến Thương Châu, nếu y đã có thể vào thành thì chứng minh vòng vây của người Khiết Đan dành cho Thương Châu không phải nghiêm ngặt lắm. Tối thiểu thì trước khi ta đến Thương Châu, Thương Châu vẫn phá cục được.
Triệu Đại cả kinh.
- Ý của Vương gia là Khiết Đan cố ý không công phá Thương Châu sao?
Lưu Lăng mỉm cười nói: - Con người Da Luật Cực này tham vọng viễn vông, hơn nữa địa vị Thái tử của y bây giờ không giữ được nữa. Lần này có thể dẫn binh nam chinh, hoàn toàn là vì cha y Da Luật Hùng Cơ mang y ra đấu lôi đài với Da Luật Đức Quang thôi. Da Luật Cực hẳn rất rõ ràng tình cảnh trước mắt của mình. Thêm vào tâm tính của người này vốn cuồng ngạo. Trận chiến đầu tiên, y chắc chắn muốn đánh một trận đẹp mắt. Như vậy, y mới giành được ấn tượng tốt với Da Luật Hùng Cơ. Chỉ đánh hạ một Thương Châu, đối với Da Luật Cực thống lĩnh ba mươi vạn quân mà nói thật sự không có ý nghĩa lớn lao gì.
- Y đang đợi, đợi một người Trung Nguyên có quyền thế có địa vị đến Thương Châu, giết người này rồi, lại phá được Thương Châu, đây mới là trận đánh đẹp mắt.
Lưu Lăng hỏi Triệu Đại: - Ngươi nói xem, hiện tại trong địa khu Trung Nguyên, ai có danh khí lớn nhất, quyền thế lớn nhất, địa bàn lớn nhất, ai đến Thương Châu thì có thể thỏa mãn khẩu vị của Da Luật Cực nhất, khiến y vui vẻ nhất?
Triệu Đại rất nghiêm túc nói: - Là Vương gia.
Lưu Lăng mỉm cười nói: - Không hề nghi ngờ, là ta.
Hắn nói: - Vận khí Da Luật Cực không tệ, ta đến rồi.
Lưu Lăng tiện tay cầm lấy tin báo của Giám Sát Viện, vừa xem vừa nói: - Nếu Da Luật Cực lên cơn mà không tiếc trả giá tiến công Thương Châu, Trác Thanh Chiến có kinh tài tuyệt diễm thế nào đi nữa, có dũng mãnh thiện chiến thế nào đi nữa, thành Thương Châu chỉ e ngay cả hai ngày cũng không giữ được. Đương nhiên, đây hoàn toàn không phải là ta đánh giá thấp năng lực chỉ huy của Trác Thanh Chiến, mà ngược lại ta rất kính phục người này. Chỉ dựa vào điểm y không bỏ thành mà chạy, dẫn theo bốn ngàn quận binh dám kiên thủ Thương Châu, thì ta đã khâm phục y từ đáy lòng rồi.
- Một người biết rõ chuyện phải làm là chịu chết, nhưng y vẫn làm như cũ, người như vậy có hai loại, một là ngu ngốc, một là anh hùng.
Triệu Đại nói.
Y nghiêng đầu, có chút bất đắc dĩ nói: - Hơn nữa, thường thì anh hùng và ngu ngốc luôn rất rối rắm khó phân biệt được.
Lưu Lăng từ chối cho ý kiến mỉm cười: - Chuyện bây giờ ta muốn làm, thoạt nhìn cũng là một chuyện rất ngu ngốc, hơn nữa, so với Trác Thanh Chiến và Liễu Kinh Phi mà nói thì càng ngu ngốc hơn.
Câu tiếp theo mà Triệu Đại nói rất to gan, nếu để người khác nghe thấy thì nhất định sẽ kinh ngạc giật nảy người.
- Vương gia đích thực là kẻ ngu ngốc, một kẻ ngu ngốc dẫn theo hơn ngàn thân binh mà dám đến Thương Châu khiêu chiến ba mươi vạn lang kỵ Khiết Đan.
Y nhún vai có chút đau khổ nói: - Chuyện bất đắc dĩ nhất là, dưới trướng Vương gia có vô số kể ngu ngốc lớn nhỏ khác nhau, đang đi theo sau người Vương gia, bất kể ngày đêm chạy đến Thương Châu chịu chết.
Lưu Lăng không trách Triệu Đại vô lễ, mà thoải mái mỉm cười: - Người chia theo đàn, vật họp theo loài, một tên đại ngu ngốc dẫn theo vô số tiểu ngu ngốc đi làm chuyện ngu ngốc, kết cục sẽ thế nào đây?
Hắn giống như đang nói khẩu lệnh.
Triệu Đại dang rộng hai tay hít sâu một hơi, tham lam hít thở nói: - Sẽ rất huy hoàng, huy hoàng của anh hùng.
- Tại sao lại trở thành anh hùng?
- Chẳng phải thuộc hạ vừa nói sao, anh hùng và ngu ngốc luôn rất khó phân biệt.
Lưu Lăng chỉ chiếc ghế trước mặt ra hiệu Triệu Đại ngồi xuống. Hắn phát hiện có một người nói chuyện mà không sợ mình thật ra là một chuyện rất tốt. Triệu Đại có địa vị như vậy, là Lưu Lăng cố ý bồi dưỡng nên. Hắn cần một người bạn, cho dù người bạn này là do bản thân bồi dưỡng ra. Thân phận của Triệu Đại rất đặc thù, y tự nhận là một trung khuyển của Lưu Lăng, cũng thừa nhận mình là một trung khuyển duy nhất có thể nói cười tự nhiên trước mặt Lưu Lăng. Thân ở địa vị như Lưu Lăng có khi rất cô độc.
Triệu Đại không khách khí ngồi xuống, nhìn Lưu Lăng hỏi: - Vương gia, nếu nếu chúng ta đều chết ở Thương Châu, có phải rất đáng tiếc hay không? Thuộc hạ vốn cho rằng, sẽ đi theo, nhìn thấy, chứng kiến Vương gia nhất thống thiên hạ. Có điều bây giờ xem ra, chuyến đi Thương Châu hình như là con đường thập tử vô sinh.
Lưu Lăng gật đầu:
- Thập tử vô sinh.
Hắn cười nói: - Chí ít bây giờ thoạt nhìn là như thế.
Nghe thấy Vương gia nói như thế, nhìn thấy trên mặt Vương gia lại xuất hiện vẻ măt tự tin thản nhiên kia, Triệu Đại đột nhiên hiểu ra một chuyện, có chuyện gì mà Vương gia không nắm chắc không?
Nếu Vương gia khăng khăng muốn đi Thương Châu, lẽ nào thật sự thoạt nhìn hung hiểm mà tuyệt không có đường sống như bề ngoài sao? Hình như, Vương gia chưa bao giờ làm chuyện gì không nắm chắc? Y nhớ Vương gia từng nói, bất luận có bao nhiêu khát vọng, chí hướng cao bao nhiêu, mục tiêu to lớn thế nào, thì trước khi thực hiện những thứ đó, đầu tiên phải bảo đảm chính mình còn sống sót.
Dường như Vương gia nhìn thấu tâm tư của y, một câu thản nhiên đã khiến Triệu Đại chợt sửng sốt.
- Quý Thừa Vân ở Thương Châu không xa, Tiên Phong Doanh dưới tay y có một vạn năm ngàn tinh binh. Yên tâm đi, ta sẽ không vào thành Thương Châu, cũng sẽ không dẫn ngươi đi chịu chết.
Nghe thấy Vương gia nói ra bí mật này, chuyện đầu tiên mà Triệu Đại nghĩ đến là, lấy năng lực hiện giờ của Giám Sát Viện, tại sao lại không biết Quý Thừa Vân đang ở Thương Châu? Quý Thừa Vân ở Thương Châu làm gì?

Bình Luận

0 Thảo luận