KHÔNG CÒN TỒN TẠI
Quân Hán sau nửa tháng lặn lội đường sá xa xôi xuất quan từ Ngư Dương tiến vào Liêu Đông, sau khi vượt qua sông Liêu dưới sự yểm trợ của hỏa lực liền lập tức đánh chiếm được Liêu Dương phủ, Đông Kinh nước Đại Liêu. Đến trung tuần tháng tư năm thứ hai Đại Trị Đại Hán, quân Hán thế như chẻ tre đánh vào quận Bột Hải, người Khiết Đan vô lực chống cự, các châu huyện đều mở cửa đầu hàng. Từ Liêu Dương binh lính chia làm hai đường. Một đường quân Hán tiếp tục đi về hướng bắc. Sau khi vượt qua sông Nhược Lạc thì tập trung lực lượng bày binh ở phía nam Hắc Thủy Mạt Hạt Bộ.
Một đường còn lại, quân Hán dưới sự thống suất của Dương Nghiệp từ Liêu Dương phủ đi về hướng nam, đánh vào khu Cao Cú Lệ. Quốc vương nước Cao Cú Lệ Vương Kiến vừa triệu tập quân đội chống cự quân Hán xâm lược, vừa phái sứ thần tới quân ngũ của Dương Nghiệp biểu đạt sự phẫn nộ của gã đối với những gì quân Hán đã làm. Cao Cú Lệ đã xưng thần đối với Đại Hán, giống như con dân của Hán Vương, Hán Vương làm như vậy chính là thương tổn lòng trung thành của các thần dân đối với hắn. Cả nước Cao Cú Lệ từ trên xuống dưới đều cảm thấy phẫn nộ với loại hành vi này, nhưng, để tỏ lòng trung thành đối với Hán Vương, Vương Kiến nguyện ý mỗi năm tiến cống gấp bội.
Cao Cú Lệ lúc này với Cao Tú Lệ thời Tùy Đường gần như không có liên hệ gì. Quốc thổ có chín phần trở lên không trùng khít. Cao Tú Lệ thời kỳ Tùy Đường là một bộ tộc hùng mạnh, tương đương với Mạt Hạt, Bột Hải... Mà Cao Tú Lệ do Vương Kiến gầy dựng mặc dù tên chữ không có gì thay đổi, nhưng với người trước không hề có quan hệ kế thừa gì. Nhưng việc này cũng không gây ảnh hưởng gì đến dự tính phái quân tiêu diệt Cao Lệ của Lưu Lăng, bởi vì trong lòng Lưu Lăng luôn có một mối căm thù đối với nơi này và cũng không phải vì mối thù hận kế thừa từ Tùy Đường.
Dương Nghiệp rất nhiệt tình tiếp đãi sứ thần của Cao Cú Lệ, sắp xếp dạ tiệc thịnh soạn. Hắn bày tỏ với sứ giả của Cao Cú Lệ, lần này suất quân đến đây chỉ là vì muốn quét sạch thế lực còn sót lại của người Khiết Đan, chinh phục Thất Vi và sở bộ Hắc Thủy Mạt Hạt. Đại quân đến tận đây, chẳng qua chỉ là đi ngang qua mà thôi, mục tiêu là quận Bột Hải của Liêu quốc.
Dương Nghiệp nói với người sứ giả đó, nếu Cao Cú Lệ đã thần phục Hán Vương, vậy thì Hán Vương tất nhiên sẽ đối xử bình đẳng đối với con dân của mình, chỉ cần vua Cao Lệ không có lòng phản loạn, hùng binh Đại Hán tự nhiên sẽ không tấn công lãnh thổ của chính mình.
Sứ giả rất cao hứng, suốt đêm phái người hồi báo chuyện quân Hán không có ý định tấn công Cao Lệ với vua Cao Lệ, Vương Kiến. Ngày kế tiếp, Dương Nghiệp lại đích thân cùng với sứ giả Triều Tiên duyệt binh quân đội Đại Hán, sau đó lên núi săn bắn. Dương Nghiệp nhiều lần giữ lại, để sứ giả lưu lại trong quân ngũ, theo quân đội đông tiến chinh phạt Bột Hải. Sứ giả không thoát thân được, đành phải ở lại trong quân đội theo đại quân cùng xuất phát tiến sát quận Bột Hải. Ai ngờ đi đến nửa đường, Dương Nghiệp bỗng nhiên hạ lệnh cho đại quân thay đổi tuyến đường, vây khốn thành Ô Cốt.
Sứ giả giận dữ, tìm Dương Nghiệp tranh luận, lại bị thân binh của Dương Nghiệp bắt trói lại, ép đến trước thành quan sát cuộc chiến. Dương Nghiệp dùng lý do quân phòng thủ thành Ô Cốt đánh lén đại doanh quân Hán, giết chết vài tên binh lính Đại Hán mà vây khốn thành Ô Cốt. Lệnh cho tướng trấn giữ trong thành Ô Cốt giao hung thủ ra, bằng không đại quân sẽ công phá thành trì, chó gà cũng không tha.
Dương Nghiệp sai người cột sứ giả Cao Lệ lên giá gỗ, chất củi bốn phía, chỉ chờ ra lệnh là sẽ hỏa thiêu hắn. Tên sứ giả kia sợ tới mức không còn dũng khí như trước kia, liên tục cầu xin tha thứ.
- Ta đối đãi trọng hậu với ngươi, không ngờ ngươi lại dám thông đồng với quân giặc trong Ô Cốt thành sát hại quan binh Đại Hán ta! Ngươi đã coi thường thiên uy của Đại Hán ta, đừng trách Bản đốc ta vô tình!
Tên sứ giả kia sợ tới mức vãi đái trong quần, gào khóc giải thích: - Dương tướng quân bớt giận. Dương tướng quân bớt giận! Hạ quan luôn ở trong doanh của tướng quân, căn bản chưa từng rời đi nửa bước. Vả lại, dân chúng, binh lính trong thành Ô Cốt biết được đại quân của Dương tướng quân đi ngang qua đây còn sợ tới mức đến cửa cũng không dám bước ra, sao lại tập kích sát hại quan binh Đại Hán chứ? Xin Dương tướng quân sau khi thẩm tra rõ ràng sự việc hãy luận tội!
Dương Nghiệp cả giận nói: - Ngươi chính là nói bản đốc vu cáo hãm hại ngươi?
Hắn cầm lên một đồ vật trong tay người thân binh bên cạnh vứt xuống dưới chân tên sứ giả nói: - Đây là binh khí của tên giết người lúc hốt hoảng chạy trốn vứt lại. Chính là đồ vật trong quân đội Cao Lệ các ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn ngụy biện hay sao!
- Nhất định là có người vu oan. Nhất định là có người vu oan! Tướng quân hãy điều tra rõ ràng. Mong tướng quân hãy minh xét!
- Điều tra?
Dương Nghiệp nắm lấy vạt áo trước của tên sứ giả, cả giận nói:
- Hiện giờ bản đốc đã điều tra ra rồi, ngươi vẫn còn ở đó giảo biện! Người đâu, châm lửa thiêu chết tên vong ân phụ nghĩa này!
Vài thân binh tiến lên cầm đuốc muốn châm lửa. Tên sứ giả kia sợ tới mức a a kêu to: - Tướng quân tha mạng. Tướng quân tha mạng a!
Dương Nghiệp xua tay chặn thân binh lại, sau đó lạnh lùng nói: - Ngươi nếu không muốn chết, hãy thay bản đốc vào thành tìm ra tên hung thủ giết người kia! Đi, kêu mở cửa thành! Bản đốc đích thân dẫn đại quân ở tại đây đợi. Ta phái ba trăm lính tinh nhuệ vào thành cùng với ngươi. Nếu không giao ra được hung thủ giết người, bản đốc sẽ lập tức tấn công vào thành!
Tên sứ giả kia bị hù dọa không dám cãi lại lần nữa, buộc lòng bị ba trăm quân Hán tinh nhuệ áp giải tới trước cửa thành.
Tướng giữ cửa thành Ô Cốt của Cao Lệ nhận ra được tên sứ giả kia. Sứ giả kia vài ngày trước mới qua nơi này đi về hướng đại doanh quân Hán. Hai người một người trên thành một dưới thành thảo luận thật lâu, cũng không dám xác định có phải thật là người to gan lớn mật tập kích quân Hán hay không? Thấy quân Hán chỉ phái đến ba trăm người, tên tướng giữ thành kia cũng không quá để ý, vì thế triệu tập hơn ngàn tên lính canh giữ ở cửa, sai người mở cửa thành ra thả tên sứ giả kia vào thành.
Cửa thành vừa mới mở ra, quân Hán dẫn đầu một đao chém chết tên sứ giả. Ngay sau đó, năm mươi mấy người của Thần Cơ Doanh mang hỏa dược ở bên người ném ra ngoài, bức lui quân Cao Lệ trấn giữ trong thành. Quân Hán đẩy cửa thành ra, Dương Nghiệp lập tức hạ lệnh công thành.
Quân Hán ồ ạt xông vào cửa thành, sau khi bức giết quân Cao Lệ lại tiến công lên tường thành. Quân phòng thủ Cao Lệ liên tiếp bị đánh bại. Chỉ chiến đấu trong vòng hai canh giờ, Ô Cốt thành đã bị quân Hán chiếm lấy.
Kiểm soát tù binh, tổng cộng quân trấn thủ Cao Lệ bị bắt làm tù binh khoảng hơn sáu ngàn người. Dương Nghiệp ra lệnh một tiếng, chém hết ở dưới chân thành. Sau khi Dương Nghiệp hạ lệnh tàn sát hàng loạt, hơn hai vạn dân chúng trong Ô Cốt thành tất cả đều bị giết.
Sau khi phá được Ô Cốt thành, Dương Nghiệp lấy cớ Cao Lệ tập kích binh sĩ Đại Hán, lấy danh nghĩa vì vua Cao Lệ lòng không thần phục, suất quân xuôi nam, tiến sát Bình Nhưỡng.
Sau khi tàn sát hàng loạt người dân trong thành, Dương Nghiệp đứng trước đống tử thi chất cao như núi cười lạnh.
- Người Cao Lệ sáng nắng chiều mưa, mấy trăm năm qua lừa người Hán ta bao nhiêu lần? Hàng rồi lại phản, phản rồi lại hàng, lặp đi lặp lại, từ thời Tùy Đường tới nay không dưới triệu quân dân chôn thân ở nơi này. Ngươi có thể lừa người Hán vô số lần, ta cũng có thể lừa ngươi!
- Truyền lệnh xuống, đại quân đi đến đâu, miễn có người Cao Lệ chống cự thiên uy, hãy lấy Ô Cốt thành làm thí dụ!
Đại quân sau khi phá thành Ô Cốt vào đầu tháng tư một đường hát vang tiến mạnh. Mà lúc này người báo tin mừng cho Vương Kiến vừa mới trở lại Bình Nhưỡng. Quốc vương Cao Lệ Vương Kiến mở đại tiệc chiêu đãi quần thần, ăn mừng cuối cùng đã lừa được quân Hán một lần nữa. Gã hạ lệnh cho đại quân tiếp tục tập kết, ngăn chặn đường lui của người Hán khi chinh phạt Bột Hải. Mấy trăm năm trước, loại sự tình sau khi đầu hàng rồi đuổi giết người Hán trở về này, Cao Nguyên vương triều đã để cho Vương Kiến một tấm gương.
Sau khi quân Hán từ Ô Cốt thành xuôi nam, một đường tàn sát hàng loạt dân trong thành. Nơi nào đi qua thì đến chó gà cũng không tha. Mỗi lần công phá một thành là toàn diệt một thành, cho nên mãi cho đến khi quân Hán còn cách Bình Nhưỡng không đến ba trăm dặm. Vương Kiến còn đang ôm giấc mông vây khốn hơn mười vạn quân tinh nhuệ của Đại Hán ở Liêu Đông. Nhưng gã lại không biết, vào bốn ngày trước, mệnh lệnh tập kết đại quân của gã vẫn còn chưa xuất phát, đã bất ngờ bị quân Hán tập kích. Hơn mười ổ hỏa pháo oanh tạc doanh trại, sau đó quân Hán ồ ạt xông vào. Đột nhiên bị tập kích, hơn mười vạn quân Cao Lệ lập tức tan vỡ, gần như không có cách nào để chống cự, liền bỏ thành mà chạy.
Bại binh vừa mới thoát ra đi được hơn mười dặm, đã bị đại quân Thủy sư Đại Hán mới thành công đổ bộ lên đất liền ngăn chặn. Quân Cao Lệ hai mặt gặp địch, bại quân kích động, người ngựa giẫm đạp lên nhau, người chết vô số kể.
Thống soái quân Cao Lệ Vương Siêu bất đắc dĩ phải phái người đến doanh trại quân Hán cầu kiến Dương Nghiệp, nói rằng chỉ cần đối đãi tốt với tù binh, Vương Siêu nguyện ý suất lĩnh mấy vạn quân Cao Lệ đầu hàng.
Dương Nghiệp đồng ý với điều đó, sai sứ giả trở về nói với Vương Siêu, làm cho quân sĩ Cao Lệ buông binh khí, xếp thành hàng đợi quân Hán tiếp nhận đầu hàng.
Vương Siêu tự biết phản kháng hẳn là phải chết, vì thế hạ lệnh cho đại quân buông binh khí đầu hàng.
Dương Nghiệp phái người áp giải Vương Siêu và tướng lĩnh Cao Lệ về trong quân ngũ, sau đó hạ lệnh đem toàn bộ đại quân Cao Lệ đầu hàng toàn bộ xử tử. Mấy chục phát hỏa pháo, tên nỏ điên cuồng trút xuống đám hàng binh Cao Lệ như báo thù rửa giận. Hơn năm vạn hàng binh Cao Lệ bị tàn sát hầu như không còn sót lại ai. Sau trận chiến này, Dương Nghiệp có được một ngoại hiệu là Dương chém đầu.
Cao Lệ lúc này không còn hiếu chiến bằng Cao Tú Lệ thời kỳ Tùy Đường. Binh mã phòng ngự không tới một trăm ngàn. Lần này Vương Kiến điều động binh mã cả nước nhưng gom lại cũng được mười ba mười bốn vạn người mà thôi. Việc này và chuyện bị người Khiết Đan chèn ép mấy năm nay không khỏi có quan hệ. Tổ phụ Da Luật Hùng Cơ, Da Luật Quân Đức Thực năm đó chinh phạt Cao Cú Lệ, giết hơn mười vạn người, nguyên khí Cao Lệ bị thương nặng. Chưa qua hai mươi năm, Da Luật Hùng Cơ lại chinh phạt Cao Lệ, giết đến thây người ngổn ngang khắp bán đảo Cao Lệ.
Mới trải qua mười mấy năm nghỉ ngơi lấy lại sức, thực lực người Cao Lệ quả thật không lớn mạnh bằng lúc trước.
Sau khi thủy sư từ Bình Nhưỡng đổ bộ lên đất liền hội hợp với đại quân của Dương Nghiệp, lập tức tiến binh vào Bình Nhưỡng. Đứng trên tường thành Bình Nhưỡng đều có thể nhìn thấy Hỏa long kỳ của quân Hán. Vương Kiến lúc này giống như vừa tỉnh lại từ trong mộng, sợ hãi hạ lệnh triệu tập quân đội trấn thủ Đô thành, lại phát hiện mệnh lệnh của gã đã ra không được Bình Nhưỡng rồi. Quân Hán vây kín bốn phía, hơn nữa còn một đường đánh tới chó gà cũng không tha. Rất nhiều nơi căn bản cũng không biết hành động của quân Hán lại thần tốc đến như vậy, đã đến dưới thành Bình Nhưỡng.
Vương Kiến thất kinh lập tức phái đại thần ra khỏi thành cầu kiến Dương Nghiệp và Chiêu Tiên. Đầu tiên là tỏ vẻ trung thành, sau đó khóc lóc cầu xin, nói trước giờ chưa từng dám miệt thị thiên uy của Hán Vương. Vương Kiến nguyện ý dâng ra quốc bảo để bồi thường tổn thất cho quân Hán, trọn đời xưng thần đối với Đại Hán, không dám làm trái.
Dương Nghiệp lặp lại chiêu cũ, để cho sứ thần trở về nói với Vương Kiến, đại quân vây khốn Bình Nhưỡng không phải là để diệt một nước Cao Lệ mà là vì báo thù cho những binh lính quân Hán bị hại chết, chỉ cần Vương Kiến giao ra người chủ mưu, đại quân sẽ lập tức trở về.
Vương Kiến sau khi nghe được hồi báo lập tức kêu khóc. Việc này thì gã phải đi đâu để mà tìm người chủ mưu đây. Ô Cốt thành đã bị tiêu diệt, cho dù có tập kích tiêu diệt quân Hán thật thì giờ còn muốn tìm người cũng tìm không được. Lại nói, quân Hán một đường đánh tới, ít nhất cũng tàn sát ba trăm ngàn người, chỉ là muốn báo thù, giết nhiều người như vậy cũng đủ rồi đấy chứ.
Gã không gọi ra được người chủ mưu, đành phải sai người đem đồ đạc trong quốc khố dâng cho quân Hán mang đi, hy vọng có thể dập tắt lửa giận của Dương chém đầu. Quân Hán nhận được vô số vàng bạc tài bảo lương thực vải vóc, chẳng những một bước không lui ngược lại còn đem binh trận đè ép về phía trước. Vương Kiến đành phải lại phái người đi cầu tình, Dương Nghiệp chỉ muốn tìm hung thủ chủ mưu. Nhưng tên sứ giả kia đoán ý qua lời nói và sắc mặt, sau khi trở về nói với Vương Kiến có thể là do lễ vật đưa qua còn chưa đủ.
Kết quả là, Vương Kiến vừa thống khổ vò đầu bứt tóc vừa vơ vét tiền bạc châu báu.
Vương Kiến phái đệ đệ gã và con trai cùng hộ tống nhóm đồ vật thứ hai đưa ra ngoài thành. Lần này cuối cùng cũng đã đả động tới Dương Nghiệp. Để tỏ lòng cảm tạ Vương Kiến nhiệt tình đến như vậy, Dương Nghiệp phái người chém đầu đệ đệ và đứa con của gã làm quà đáp lễ ở tại ngoài thành Bình Nhưỡng. Sau đó hạ lệnh công thành. Pháo nã mở cửa thành, Cao Lệ không còn tồn tại.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận