Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 512: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
NỖI OAN THẬT LÀ ĐEN
Viện Giám Sát.
Tấm mành đen che kín cửa sổ, một bóng người già nua chậm rãi ngồi xuống ghế, nhìn thủ lệnh cầm trong tay mà ngày hôm nay Hán vương phát về. người đó thở dài thườn thượt.
- Rốt cuộc vẫn xảy ra vấn đề. Vận may của Hán vương thật sự tốt vậy sao? Mang theo gia quyến đi Giang Nam chơi, giữa đường bắt được mấy mật thám Đảng Hạng Nhân. Hay vì ta quá xui xẻo? Đã đến mức này rồi, thật sự sẽ phải thất bại trong gang tấc sao? Ài, Hán vương, ta chưa từng muốn xuống tay với ngươi, nhưng bây giờ xem ra là ngươi giơ đồ đao hướng ta.
Người áo đen tóc mai đã lấm sợi bạc nhìn gian phòng quen thuộc trước mặt, ánh mắt quyến luyến.
Làm trong viện Giám Sát lâu năm như vậy, khi phải đi thật là luyến tiếc.
Người áo đen gõ mặt bàn, buồn bực lẩm bẩm:
- Đất Tấn châu là phúc địa Đại Hán, đi tây hướng bắc đều phải vòng qua ngàn dặm mới xuất quan được. Làm sao đi đây?
Người áo đen khổ sở xoa đuôi mày:
- Không lẽ . . . phải làm liều cá chết lưới rách? Ngôi Danh Nẵng Tiêu hứa cho ta lợi ích còn chưa đến nông nỗi làm ta liều mạng. May mắn Hán vương không suy nghĩ sâu xa, chắc còn chưa nghi ngờ trong viện, xa giá vẫn hướng nam. Nhưng với trí tuệ của Hán vương, thời gian khi hắn nghĩ đến điều này sẽ không quá lâu. Là lúc phải đi, chết thân bại danh liệt thì hơi không đáng giá.
- Nhưng mà . . . không mang theo chút gì làm tiền cược thì Ngôi Danh Nẵng Tiêu chịu thu ta không? Hay . . . từ nay ta bỏ mạng lưu lạc?
Người áo đen rất rối rắm, xoay người hỏi một thanh niên ngồi gần đó:
- Ta nói nhiều như vậy mà ngươi không thể cho ý kiến giúp được sao?
Thanh niên biểu tình lạnh nhạt nói:
- Chẳng phải ngươi đã quyết định bỏ mạng lưu lạc rồi sao?
Người áo đen chỉ vào tóc bạc bên thái dương, nói:
- Ngươi nhìn xem, ta đã là một lão nhân, tóc bạc hơn một nửa, ngươi nỡ lòng nào nhìn ta từ nay bị Hán vương tru sát đành phải lang thang bốn bể? Con người của ngươi sao mà không có lòng đạo đức? Một lão nhân chịu bao nhiêu điều khổ, ngươi nhẫn tâm sao?
Thanh niên khẽ thở dài:
- Đương Đầu đại nhân chẳng lẽ đã quên? Ta được Đại Hạ hoàng đế bệ hạ phái tới, ngươi hỏi ta làm sao thì ta biết trả lời thế nào?
Thanh niên cười nói:
- Ngươi cũng đã nói nếu không có tiền cược thì đi Đại Hạ cũng chẳng có chỗ cho ngươi nương náu. Nếu sự việc bị bộc lộ, bệ hạ sẽ không vì ngươi mà bất hòa với Hán vương. Ta đoán chừng . . . bệ hạ sẽ phái người chém ngươi thành một trăm tám mươi mấy khúc, sau đó tuyệt đối không thừa nhận có quan hệ gì với ngươi. Cho nên ngươi nói đi, khi bệ hạ giết ngươi thì có kêu ta ra tay không?
Lão nhân buồn bực nói:
- Nếu ép ta quá thì ta sẽ liều mạng kéo đại tướng quân Tây Hạ quốc nhà ngươi chết chung. Lý Hổ Nô, ngươi nói nếu mất ngươi thì Ngôi Danh Nẵng Tiêu có đau lòng không?
Lý Hổ Nô bộ dáng hơi yêu dị đứng dậy nói:
- Ngươi nếu đã có quyết tâm cá chết lưới rách vậy sao không nghĩ đến . . . thử giết Hán vương Lưu Lăng xem?
Lão nhân ngây người, gằn từng chữ:
- Giết ngươi rất dễ, ai kêu ngươi không ở thành Thiên Nga mà cứ chạy tới Tấn châu làm gì? Dù ngươi chết cũng sẽ không có hậu quả gì, ta vốn định bỏ mạng lưu lạc. Giết Hán vương? Ngươi cảm thấy . . . Ta có tư cách này? Hay . . . ngươi có khả năng đó?
Lý Hổ Nô cười cười, âm trầm nói:
- Có giết Lưu Lăng hay không là chuyện của ngươi, chạy như thế nào vẫn là việc của ngươi. Ta đến Tấn Châu chỉ vì muốn xem kẻ cướp đi nữ nhân ta yêu có bộ dạng gì, tiếc rằng khi ta đến thì hắn đã đi. Đã không thấy được người thì ta còn ở lại đây làm gì? Đương đầu đại nhân, hãy tự nghĩ đường ra cho mình đi. Hay ngươi cho rằng có thể thần không biết quỷ không hay mang ta đến Tấn châu nhưng ta không thể tự mình trở về?
Lý Hổ Nô cười tự tin:
- Nhất Phẩm Đường của Đại Hạ tuy mới thành lập hai năm nhưng không kém hơn viện Giám Sát của Hán quốc các ngươi bao nhiêu.
Lão nhân ngước cằm lên, lạnh nhạt nói:
- Nhất Phẩm Đường? Ha ha . . . học được cái hình của viện Giám Sát nhưng không học được cái thần. Chỉ thứ sao chép hàng giả, thật không hiểu tự tin của ngươi đến từ đâu. Còn nữa, chẳng lẽ ngươi đã quên? Không có ta chỉ điểm thì sao Ngôi Danh Nẵng Tiêu thành lập Nhất Phẩm Đường được? Con người của ta vì ích lợi có thể bán viện Giám Sát, chẳng lẽ phút then chốt ta sẽ không khai Nhất Phẩm Đường ra để Hán vương tha mạng sao? Toàn Nhất Phẩm Đường có gì ta không quen thuộc? Tru diệt hết mật điệp của Nhất Phẩm Đường trong biên cảnh Đại Hán e rằng Ngôi Danh Nẵng Tiêu sẽ rất đau lòng.
Lý Hổ Nô cười to bảo:
- Đương đầu đại nhân quá xem thường tinh nhuệ của Đại Hạ chúng ta, càng coi thường bệ hạ. Đúng vậy, là một tay ngươi giúp đỡ thành lập Nhất Phẩm Đường, nhưng bệ hạ sẽ yên tâm để người ngoài nắm giữ bí mật của Nhất Phẩm Đường sao? Ngươi chỉ là người ngoài, luôn luôn là người ngoài.
Lý Hổ Nô thương hại nói:
- Kẻ đáng thương, trong Đại Hạ thì ngươi là người ngoài, bây giờ xem ra ở Đại Hán thì ngươi cũng sắp là người ngoài.
Lý Hổ Nô sửa sang lại đồng phục viện Giám Sát không quá vừa người, hơi tức giận nói:
- Đường đường là một đương đầu nhưng không tìm được một bộ đồ vừa người cho ta! Đừng nghĩ nhiều nữa, hãy đặt quyết tâm đi. Nếu ngươi muốn giết ta thì bây giờ la lên một tiếng là cao thủ viện Giám Sát các ngươi sẽ chém ta thành một trăm tám mươi mấy khúc. Nếu muốn giết Lưu Lăng thì ta không ngại giúp ngươi một tay.
Lý Hổ Nô cười tự tin:
- Ngươi nên biết ta dù gì là phó đốc chủ của Nhất Phẩm Đường.
Lý Hổ Nô vừa đi vừa nói:
- Từ hai năm trước cao thủ Đại Hạ đã không ngừng lẻn vào Hán quốc, ngươi sẽ không tưởng tượng nổi lực lượng này khủng bố đến mức nào. Lưu Lăng muốn đi du xuân, ngươi không cảm thấy đây là cơ hội tốt để xuống tay sao?
Lão nhân nhíu mày nói:
- Lý Hổ Nô, ngươi là kẻ điên! Muốn động vào Hán vương? Dù ngươi không tiếc bộc lộ toàn bộ thực lực của Tây Hạ trong lãnh thổ Đại Hán ta thì ngươi cảm thấy có thể đụng được Hán vương sao? E rằng ngươi sẽ khiến Nhất Phẩm Đường tổn thất nặng nề. Trả giá lớn như vậy chắc gì Ngôi Danh Nẵng Tiêu sẽ bỏ qua cho ngươi? Mới rồi ngươi nói ta xem thường Đảng Hạng Nhân các ngươi, xem thường Ngôi Danh Nẵng Tiêu nhưng hiện tại ngươi không tự phụ sao? Ngươi coi thường Đại Hán chúng ta, xem thường Hán vương!
Lý Hổ Nô dừng bước, xoay người lại nghiêm túc nói:
- Ta là người điên, từ khi Lưu Lăng cướp đi nữ nhân của ta thì ta đã điên rồi. Về việc triệu tập toàn bộ người tru sát Lưu Lăng, thành công thì Đại Hán sẽ rơi vào nội loạn, với Đại Hạ của ta chỉ trăm lợi không một hại. Nếu không giết Lưu Lăng được thì ta sẽ chọn chết trận, nên ta cần gì quan tâm bệ hạ có giận hay không? Cần gì để ý Nhất Phẩm Đường như thế nào? Nếu ta chết, ai cần biết Đại Hạ, Đại Hán?
Lý Hổ Nô gẳn từng chữ:
- Còn nữa, đừng khoe khoang mình là người Đại Hán trước mặt ta, đừng há mồm ngậm miệng Đại Hán thế này thế nọ, Hán vương ra sao nữa. Ngươi đã sớm không có tư cách tự xưng là người Đại Hán, chỉ là kẻ phản bội đáng xấu hổ.
Lý Hổ Nô chậm rãi bước đến bên khung cửa sổ, vươn tay kéo tấm rèm đen dày nặng xuống.
Xoẹt một tiếng, tấm mành rơi xuống.
Lý Hổ Nô chán ghét nói:
- Ghét nhất là người viện Giám Sát các ngươi cứ thích núp trong bóng tối, ngay cả gian phòng cũng che bằng màn đen. Các ngươi đang sợ cái gì? Hay cảm thấy làm vậy sẽ an toàn hơn?
- Lý Hổ Nô!
Lão nhân nghiêm túc nói:
- Ta là kẻ phản bội, đúng vậy. Nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, dù có phản bội thì ta vẫn là phản bội Đại Hán, ta vẫn là con dân của Đại Hán!
Lý Hổ Nô cười phá lên:
- Sao ngươi không nói câu này cho Lưu Lăng nghe đi, xem thử hắn có thương hại ngươi không?
Lý Hổ Nô xoay người, cúi đầu vuốt phẳng nếp nhăn trên áo:
- Đồ của viện Giám Sát rất đẹp, đẹp hơn của Nhất Phẩm Đường nhiều. Đương đầu đại nhân, nếu ngươi đã bắt đầu làm thì tại sao . . . không làm xinh đẹp hơn chút? Với Hán vương, với ta, với Đại Hạ hoàng đế bệ hạ thì ngươi chỉ là một tiểu nhân vật. Người như ngươi và ta mãi mãi không có ngày được vạn người kính ngưỡng, muốn lưu danh trong sử sách gần như là điều không thể.
Nụ cười trên mặt Lý Hổ Nô rất quỷ dị, khuôn mặt dữ tợn như ác ma:
- Nếu . . . ngươi và ta hợp tác giết vua Đại Hán thì ít ra để lại một nét bút trên sách sử.
- Tất nhiên là loại để tiếng xấu muôn đời.
Lý Hổ Nô xoay người đi ra ngoài, gã treo lên nụ cười thân thiện:
- Đương đầu đại nhân sắp xếp chỗ ở của ta tại nơi nào? Chắc sẽ không để khách nhân từ xa mà đến như ta ngủ ngoài đường đi?
Lão nhân khẽ thở dài:
- Hiện tại ta rất muốn cho ngươi phơi thây nơi hoang dã, chết không có chỗ chôn.
Lý Hổ Nô cười lớn, gã ra khỏi phòng, không quay đầu lại.
Chờ khi Lý Hổ Nô rời đi, lão nhân ủ rũ ngồi xuống ghế, nhìn tấm mành che màu đen dày rơi dưới đất, trong lòng hơi khó chịu.
Lão nhân khẽ thở dài:
- Không biết còn bao nhiêu thời gian.
Lão nhân định ra khỏi phòng thì bỗng một Giám Sát Vệ mặc đồ đen đi vào. Giám Sát Vệ vừa vào cửa chợt thấy tấm mành rơi dưới đất, gã sửng sốt rồi lập tức thu về tầm mắt.
Giám Sát Vệ đi tới trước mặt lão nhân, khom lưng nói:
- Đương đầu, Hán vương . . . có lẽ đã rời khỏi nghi thức xa giá, người của chúng ta không thấy Hán vương trong đội đã được hai ngày. Người bên cạnh Hán vương nói là Hán vương bị cảm lạnh, vương phi ra lệnh cho đoàn người sửa đi Lạc Dương.
Lão nhân ngây người, chợt đứng bật dậy:
- Khâu Phong, ngươi lập tức sai người đi điều tra. Nếu Hán vương bí mật quay về Tấn châu thì ngươi và ta không còn đường trốn.
Ngân Y Giám Sát Vệ tên Khâu Phong dò hỏi:
- Nếu Hán vương thật sự . . . rời khỏi đội xe quay về Tấn châu thì phải làm sao? Có nên cho Lý Hổ Nô biết không?
Lão nhân ngẫm nghĩ, bỗng nhiên giãn chân mày, cười rất là tươi như thể trẻ cả chục tuổi:
- Đương nhiên phải nói cho hắn biết. Lát nữa ta tự mình tìm Lý Hổ Nô, nói với hắn là xa giá sẽ đi vòng Lạc Dương, rất có thể Hán vương nhận ra được điều gì và định đi Lạc Dương điều binh. Ngươi nói xem có khi nào Lý Hổ Nô lập tức triệu tập người đi tập kích đội xe không?
Khâu Phong hỏi:
- Chúng ta ở nửa đường chặn giết Hán vương sao?
Lão nhân cười rất tươi, đứng dậy nói:
- Miễn Hán vương chết, Lý Hổ Nô cũng chết thì trên đời này còn mỗi mình Ngôi Danh Nẵng Tiêu biết ta là phản đồ. Ngôi Danh Nẵng Tiêu sẽ nói ra sao? Nếu Hán vương chết thì Đại Hán đại loạn, Ngôi Danh Nẵng Tiêu cần dùng ta nên sẽ không nói ra. Thiên hạ của Đại Hán loạn, Đại Hán không có Hán vương sẽ như tòa nhà cao tầng sụp đổ ầm ầm. Nói sao thì ta vẫn là Đại đương đầu của . . . viện Giám Sát!
- Đi đi, kêu tứ đương đầu Chu Vân Băng điều mấy đội thích khách cho ngươi, cứ nói là phát hiện đại nhân vật Tây Hạ lẻn vào Đại Hán. Chu Vân Băng, nỗi oan này để hắn cõng là tốt nhất, hắn đã cõng nhiều nồi đen như vậy không thiếu một cái. Ngươi mang theo thích khách Tứ xử giữa đường chặn giết Hán vương, tuyệt đối không được thất thủ!
Khâu Phong lạnh lùng cười:
- Đại đương đầu cứ yên tâm, Hán vương không chết thì ta sẽ chết, trong lòng ta biết hết.
Đại đương đầu Tôn Địch Vệ duỗi người nhặt tấm mành màu đen lên, vất vả đạp ghế treo màn lên lại, vừa treo vừa nói:
- Phải chuẩn bị cả hai con đường, Chỉ huy sứ đại nhân. . . không thể coi thường.
Khâu Phong nói:
- Thuộc hạ hiểu, có thể giết liền giết, không thể giết thì thôi.
Tôn Địch Vệ khẽ ừ:
- Đi đi, đã hai ngày rồi, Hán vương sẽ không cho ta thời gian quá lâu.

Bình Luận

0 Thảo luận