Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 374: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:58:37
TA ĐỢI CÁC NGƯƠI
Tự Thường từ rất xa bưng một chén cháo loãng lại, vừa thổi uống lấy uống để vừa đi không chút để ý qua doanh quân nhu, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn tuần tra cảnh vệ đi đi lại lại phía doanh quân nhu kia. Hắn không dám đến quá gần, vì cấp trên đã hạ lệnh, tất cả những người nào dám đến gần doanh quân nhu thì sẽ đều giết không tha. Tự Thường có thể đoán được vì sao cấp trên lại ra lệnh như vậy? Đoán chừng lương thảo trong doanh quân nhu cũng không còn nhiều.
Mấy ngày hôm trước, có mấy người lính muốn đến doanh quân nhu ăn trộm đồ, bị đội tuần tra phát hiện, kết quả là không cần xin chỉ thị mà trực tiếp bị đánh chết. Vì vậy Tự Thường thật cẩn thận tới gần ngoài doanh quân nhu mười mấy bước, sau đó ngồi dựa vào lều, thoạt nhìn thì rất chuyên tâm uống bát cháo loãng. Hắn không muốn xem lương thảo còn bao nhiêu mà muốn xem cảnh vệ tuần tra có sơ hở gì. Khoảng cách giữa hai đội tuần tra trước sau là hai phút, Tự Thường ghi nhớ số người, mật độ và đường tuần tra trong lòng, sau đó bưng chén cháo quay trở về nơi đóng quân.
Sau buổi trưa ngày hôm sau, Tự Thường lại ra khỏi đại doanh, trên đường quanh co khúc khuỷu đến cửa hàng đậu phụ của muội muội mình. Đến nhà của Tự Tuyền Nhi thì mật điệp Tam Xử đã tề tụ ở trong này rồi. Lưu Phúc mang theo mấy khoanh thịt khô, một con vịt quay, còn mang theo một vò rượu từ trong phủ của Đỗ Quảng Khôn ra. Tự Thường biết ý nghĩa của bữa cơm này, mọi người cũng biết, vì vậy lúc ăn cơm không ai khách khí mà ăn thật nhiều thịt, uống thật nhiều rượu. Bởi vì mọi người đều hiểu, có lẽ bữa cơm này là bữa cơm cuối cùng trong đời của họ rồi.
Đốt doanh quân nhu của quân Chu, kể cả thành công thì cũng là thập tử nhất sinh.
Tự Tuyền Nhi là Tổ Suất của mật điệp Tam Xử trong thành Vệ Châu, hôm nay lại rất ít nói. Nàng tự mình bưng vò rượu kia lên, rót đầy bát rượu trước mặt cho bảy thuộc hạ của mình.
- Về lý mà nói, trong viện có quy định, trước khi chấp hành nhiệm vụ thì không được uống rượu.
Tự Tuyền Nhi nhẹ nhàng nói một câu, lập tức cười nói: - Nhưng hôm nay chúng ta sẽ đặt quy tắc của viện sang một bên, chỉ cần không uống say là được.
Mọi người đều cười, nhưng tiếng cười không được thoải mái cho lắm.
- Tổ Suất! Nghe nói, trước khi chúng ta đến Vệ Châu thì Chỉ Huy Sứ đại nhân đã gặp Người rồi?
Một mật điệp bình thường vẫn giả dạng thành người bán hàng rong tò mò hỏi.
Chỉ Huy Sứ Triệu Đại, trong mắt các giám sát vệ của Viện Giám sát giống như một vị thần, trong lòng bọn họ thì Triệu Đại là nhân vật chỉ đứng sau Hán Vương. Triệu Đại trong mắt dân chúng rất thần bí, cũng như vậy, đối với những mật điệp cấp thấp như họ, y cũng rất thần bí. Người đàn ông cả ngày ngồi trên xe lăn kia rất ít xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
- Ừm! Chỉ Huy Sứ đại nhân quả thật đã gọi ta đến.
- Đại nhân...Trông như thế nào ạ?
- Đại nhân... Rất anh tuấn. Ha ha! Chắc là không nhiều tuổi lắm, tầm ba mươi mấy tuổi chăng, rất thanh tú. Rất gầy, cũng không biết là sinh ra đã bị bệnh nặng hay bị trọng thương nhưng nhìn dáng vẻ Ngài rất yếu ớt.
Đây là bí mật, nhưng Tự Tuyền Nhi không hề giấu thuộc hạ của mình. Bởi vì nàng biết, mấy người ngồi ở đây hôm nay, bao gồm mình ở trong đó có lẽ đều không sống được qua ngày mai. Ngoài thành có mười vạn đại quân đang chờ bọn họ, Chỉ Huy Sứ đại nhân đang chờ bọn họ, Hán Vương điện hạ cũng đang chờ họ. Nghĩ đến Hán Vương điện hạ, khóe miệng Tự Tuyền Nhi khẽ nhếch lên. Những mật điệp này đều biết, Chỉ Huy Sứ đại nhân đã gặp nàng nhưng không biết, hôm đó, Hán Vương cũng ở đó.
Tự Tuyền Nhi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể gặp được Hán Vương điện hạ hoặc được nhìn hắn gần đến thế. Hôm đó, Hán Vương rất ít nói, ngồi ở đó với dáng điệu rất điềm tĩnh. Mắt hắn sáng ngời, đôi mắt như nhìn thấu tâm can người khác. Hắn cao lớn, rất anh tuấn, nói thật lòng thì đến tận bây giờ, người đàn ông đẹp trai nhất mà Tự Tuyền Nhi từng gặp, chính là Hán Vương điện hạ. Trước đây, trước khi biết Hán Vương là người anh dũng có nhiều chiến tích thì ấn tượng trong lòng Tự Tuyền Nhi, Hán Vương chắc là người rất cường tráng, rất thô bạo, là người có râu quai nón và có khí chất. Nhưng nàng thật sự không ngờ rằng Hán Vương lại là người đàn ông anh tuấn, mang theo chút phong độ của thư sinh và nhã nhặn đến vậy.
Nàng nghĩ mãi mà không rõ, Hán Vương thư sinh như vậy thì sẽ xung phong liều chết trên sa trường như nào, và xung phong vào trong vạn quân mà như vào chỗ không người vậy.
- Á?
Mật điệp kia với cặp mắt sáng ngời, nói: - Thuộc hạ còn tưởng rằng, Chỉ Huy Sứ đại nhân là một ông già chứ?
- Ha ha!
Tất cả mọi người đều cười phá lên mà không chút kiêng nể gì. Nếu là ở trong Viện Giám sát thì bọn họ sẽ không dám bàn luận Chỉ Huy Sứ đại nhân lộ liễu như vậy. Nhưng cũng khó trách ấn tượng trong lòng mọi người về Triệu Đại là một ông già, hơn nữa là ông già với ánh mắt âm trầm ác nghiệt. Thủ đoạn của Chỉ Huy Sứ đại nhân như thế nào, cứ coi như mọi người chưa từng được chứng kiến nhưng chắc cũng đã được nghe nói nhiều rồi.
- Chỉ Huy Sứ đại nhân là người kiệt xuất như vậy nên cũng chỉ có Hán Vương điện hạ mới có thể thu phục được.
Tự Thường cười, không che dấu chút nào sự sùng bái với Lưu Lăng.
Hắn uống xong một ngụm rượu, cảm giác có một luồng lửa nóng từ trong cổ họng đốt tới trong bụng: - Thiên hạ này, sớm muộn gì cũng thuộc về Hán Vương điện hạ. Đời này thuộc hạ có thể làm việc cho Người, có thể tham gia vào đại sự nhất thống Trung Nguyên của Người, có chết cũng không hối hận.
Mọi người vỗ tay hoan nghênh rồi uống rượu: - Chết cũng không hối hận!
Tự Tuyền Nhi nhếch môi uống rượu, trên mặt đỏ như đám mây. Nàng vốn là cô gái rất đẹp, mặc dù cố ý giả dạng quê mùa nhưng vẫn khó che đi khí chất của nàng. Lúc mọi người nói có chết cũng không hối hận thì nàng cũng nhớ tới câu nói Hán Vương điện hạ nói với mình: - Làm việc gì cũng phải cẩn thận! Việc có thể bại nhưng mạng không thể mất. Hãy nhớ! Không có gì quan trọng hơn tính mạng. Đợi cô hoàn thành nhiệm vụ quay về... Hán Vương điện hạ cười, nói: - Ta sẽ điều cô đến Tam Xử, làm việc bên cạnh Trần Đương Đầu.
Trần Đương Đầu là người phụ nữ của Hán Vương điện hạ. Tự Tuyền Nhi biết điều này nhưng lúc nhớ tới chuyện này thì mặt nàng lại đỏ ửng lên khó hiểu.
- Triệu Sơn! Hãy nói chi tiết chuyện doanh quân nhu cho mọi người biết. Bất luận thế nào, ngày mai chúng ta nhất định phải hành động. Đỗ Quảng Khôn đã đồng ý ngày mai sẽ đến dâng lương thực cho đại doanh quân Chu, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.
Tự Tuyền Nhi buông bát rượu xuống, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh.
Triệu Sơn, cũng chính là Tự Thường vâng một tiếng rồi nói một lượt tình hình chi tiết của doanh quân nhu cho mọi người biết, sau đó tổng kết lại: - Thuộc hạ cho rằng, cơ hội duy nhất của chúng ta là trong khoảng cách ngắn ngủi giữa hai đội tuần tra kia. Mặc dù thời gian ngắn ngủi, nhưng chúng ta vẫn có cơ hội trốn vào. Chỉ cần đi vào...
Câu kế tiếp hắn không nói gì nhưng tất cả mọi người hiểu được ý của hắn. Chỉ cần đi vào thì không cần phải suy nghĩ sẽ đi ra như thế nào. Giết ra từ trong hơn nghìn quân giữ thành? Đó là chuyện tuyệt đối không thể. Nếu đã không làm được thì không cần phải nghĩ. Chết rồi, sẽ có người trong viện chăm sóc tốt cho người thân của mình nên không có gì phải lo lắng cả. Từ ngày vào Viện Giám sát, trong lòng mọi người đều đã có chuẩn bị rồi.
Tự Tuyền Nhi ừ một tiếng, sau đó tổng kết tin tức mọi người thăm dò được rồi bố trí tỉ mỉ hành động ngày mai. Đợi sau khi sắp xếp ổn thỏa, vò rượu cũng uống cạn sạch, thịt cũng ăn xong.
- Cứ như vậy đi!
Tự Tuyền Nhi mặt giãn ra cười một cái như nắng cảnh xuân: - Tối nay mọi người quay về ngủ một giấc thật ngon, đừng bỏ lỡ thời gian.
Mọi người đứng lên ôm quyền cáo từ. Lúc đi đến cửa, Tự Tuyền Nhi bỗng nhiên gọi mọi người lại. Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tổ Suất cắn môi, sau đó quyến rũ cười, nói: - Chưa từng được chạm vào nữ nhân đúng không? Đêm nay... Các ngươi hãy ở lại đây đi!
Tất cả mọi người đều sửng sốt, lập tức trong lòng đều cảm động. Một sự cảm động khiến họ đều muốn khóc. Những người như họ, sinh vô danh, tử vô danh, có thể có một thủ lĩnh như vậy, bất luận là con gái thì còn gì không hài lòng nữa? Bọn họ biết, Tổ Suất đại nhân làm như vậy, bỏ ra nhiều quyết tâm như vậy, cũng chỉ muốn mọi người trước khi khỏi rời khỏi thế giới này sẽ không còn gì phải hối tiếc.
Mặt của mật điệp thường ngày vẫn hóa trang thành người bán hàng rong bỗng đỏ lên, dường như hơi rượu thúc lên khiến y hừng hực. Y cười nói với Tự Tuyền Nhi: - Tổ Suất đại nhân! Người cũng biết, mong ước lớn nhất của thuộc hạ là có một ngày có thể cưới Người về nhà làm vợ mà!
Y cười đến mức có chút ngại ngùng, cũng to gan, nói: - Nhưng thôi đi! Không chuẩn bị được hoa kiệu tốt! Tiêu tiền như nước đã quen, cũng không tích lũy được tiền mua lễ vật nên kiếp sau đi! Kiếp sau! Thuộc hạ sẽ dùng kiệu tám người khiêng đến đón Người về!
Triệu Sơn vỗ vai người đó, nói: - Được! Kiếp sau, ta sẽ tranh giành với ngươi!
Mọi người đều cười ha ha, bọn họ đứng thành một hàng, sau đó sự chỉnh tề, nghiêm nghị xuất phát từ tận đáy lòng. Họ chào theo nghi thức quân đội của Viện Giám Sát với Tự Tuyền Nhi, rất trang trọng, rất trang nghiêm!
Tự Tuyền Nhi vẫn đang cười nhưng nước mắt đã rơi xuống má nàng. Và rồi từng giọt, từng giọt rơi trên mặt đất, dấy lên bụi đất, cũng rơi trong lòng mọi người, tạo nên một vòng gợn sóng.
- Tổ Suất! Người là thủ lĩnh tốt! Nhưng không phải là người phụ nữ đạt yêu cầu. Ha ha!
Một mật điệp cười lớn: - Lần sau! Lần sau Người nhớ lau son đi!
Mọi người cười, xoay người rời khỏi, không có chút nào tiếc nuối nữa.
Tự Tuyền Nhi nhìn bóng lưng của bọn họ, cứ nhìn cho đến khi hình ảnh họ biến mất. Nàng vẫn đứng đó, đôi mắt đưỡm lệ, khóe miệng khẽ cười, tự nói: "Được! Ta đợi các ngươi! Kiếp sau, ta sẽ lau son, thay quần áo mới, đợi các ngươi đến tranh giành ta!"
Màn đêm buông xuống! Đêm nay đen tối hơn những đêm bình thường. Chỉ có điều, bất luận đen tối đến đâu, sâu xa đến đâu thì trong lòng họ, nó vẫn sáng như đao.

Bình Luận

0 Thảo luận