Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 434: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
CHO TÂM BUÔNG LỎNG.
- Ngươi nếu không có lòng nghi ngờ, cũng không phải là Triệu Đại rồi.
Lưu Lăng cũng không tỏ thái độ gì, chỉ thản nhiên buông một câu như thế. Hắn ngồi dựa vào ghế, dường như mệt nhọc trên thân thể đã tiêu tan hết sau giấc ngủ dài. Có chút lười biếng, có chút tùy ý. Hắn càng như vậy, trong lòng Triệu Đại càng thấp thỏm lo âu.
- Thuộc hạ biết, chạng vạng tối Vương gia mới hội ngộ cùng nhân mã của La Húc và Chu Tam Thất phát động tấn công người Khiết Đan. Thuộc hạ ở trong Giám sát viện lâu ngày, khó tránh suy nghĩ nhuộm chút âm u. Thuộc hạ biết tội, xin Vương gia trách phạt.
Triệu Đại quỳ, đầu chạm đất.
Lưu Lăng cười cười nói: - Ngươi đứng lên đi, ta nói rồi, ở trước mặt ta ngươi không phải tỏ ra bộ dạng thấp thỏm lo âu, ta tin ngươi không thực sự sợ hãi, chính ngươi cũng không tin.
Triệu Đại ngẩng đầu nhìn Lưu Lăng một cái nói: - Thuộc hạ lần này... Là thật sự sợ hãi.
Lưu Lăng lắc đầu nói: - Ngươi không cần sợ hãi, bởi vì ngươi đoán đúng.
Hắn thẳng thắn nói: - Đúng vậy, đúng như nghi ngờ của ngươi, sau khi hội hợp cùng La Húc và Chu Tam Thất là ta hạ lệnh chờ tới mặt trời lặn mới phát động tấn công Khiết Đan. Khi mặt trời lặn, người Khiết Đan vừa mới ăn cơm xong, hai vạn nhân mã công thành vừa vặn phát lực, đại doanh Khiết Đan bên kia tự nhiên sẽ lơi lỏng. Ngươi cũng biết, thời điểm con người được ăn no cơm khi sắc trời vừa tối là lúc tâm phòng bị yếu nhất.
Triệu Đại chợt ngẩng đầu, cười khổ nói: - Vương gia đến, chỉ là muốn nói cho thuộc hạ, thuộc hạ đã đoán đúng?
Lưu Lăng hạ giọng nói: - Ta đến, là muốn nói cho ngươi biết, nếu là lần sau còn có tình huống như vậy, ta vẫn lựa chọn như thế.
Triệu Đại ngơ ngẩn, qua hồi lâu, y hít một hơi thật sâu nói: - Vương gia làm đúng, nếu thuộc hạ ở vị trí của Vương gia, cũng sẽ quyết định như vậy. Cho nên, thuộc hạ thỉnh Vương gia không cần áy náy trong lòng.
Lưu Lăng thở dài: - Trong lòng ta cũng không áy náy.
Hắn nhìn Triệu Đại nói: - Ta đến, chỉ muốn cho ngươi biết, ngươi không cần nghĩ bản thân mình là quân cờ ta có thể tùy thời vứt bỏ. Ta sở dĩ đợi cho tới mặt trời lặn mới hạ lệnh tấn công là bởi vì ta biết ngươi không chết được. Cho dù người trong thành chết hết, ngươi cũng không chết được.
- Người Khiết Đan không thể công phá được thành Thương Châu, bất kể ta tính toán thế nào, điều kiện tiên quyết là không để thành Thương Châu rơi vào tay người Khiết Đan. Cho nên, ngươi đoán ta kéo dài tới mặt trời lặn mới tấn công là đúng nhưng trong lòng ngươi đang nghĩ, ngươi và bọn người Trác Thanh Chiến là quân thí tốt ta tùy thời có thể buông bỏ là sai lầm đấy. Nếu người Khiết Đan tấn công, các ngươi không ngăn được, ta sẽ xuất binh trước. Nghe những lời này, trong lòng ngươi có lẽ còn nghĩ, rốt cuộc là các ngươi quan trọng hơn hay là thành Thương Châu quan trọng hơn. Ta nhắc lại cho ngươi hay, các ngươi so với tòa thành Thương Châu này quan trọng hơn rất nhiều, ngươi đang thay ta quản lý rất nhiều châu phủ đấy. Đừng xem nhẹ chính mình, tướng quân dưới trướng ta thiện chiến vũ dũng hơn so với ngươi cũng có, cay nghiệt nghiêm khắc hơn ngươi cũng có, rộng lượng nhân từ hơn ngươi cũng có, nhưng chung quy lại, bọn họ không bằng ngươi.
- Bởi vì đối với ta mà nói ngươi rất quan trọng, tương lai ta muốn hoàn thành nghiệp lớn cần có ngươi, cho nên, ta không để ngươi dễ dàng chết như thế.
Giọng điệu Lưu Lăng chân thành tha thiết, khiến cho tâm Triệu Đại đang lạnh như băng dần dần ấm áp trở lại.
- Trong viện không thể không có ngươi, luận về mưu thuật, ngoài Chu Diên Công ra ngươi là kẻ bụng dạ đen tối nhất, tuy nhiên Chu Diên Công so với ngươi ngay thẳng hơn một chút, trong Giám sát viện quá hỗn loạn, Chu Diên Công không thích hợp.
Cuối cùng Lưu Lăng kết luận: - Cho nên, về sau đánh giá cao bản thân một chút. Không cần tự cho mình là một tiểu nhân vật không quan trọng, tương lai, vị trí ngươi ngồi còn lớn hơn Chỉ huy sứ Viện giám sát.
Đây là một câu hứa hẹn sao?
Trong lòng Triệu Đại nhảy dựng lên.
Lớn hơn Chỉ huy sứ rất nhiều, đó là loại quan tước gì? Quốc công? Hay là phong vương?
Lưu Lăng đứng lên nói: - Bất kể như thế nào, để ngươi ở Thương Châu đỡ đòn là ta nợ ngươi một nhân tình. Tuy rằng trước khi đi ta đã dặn dò Trác Thanh Chiến đến chỉ huy thủ thành, nhưng gian nan vẫn là ngươi phải gánh, ta đều biết hết. Lúc trước ta đã hạ chỉ phong Trác Thanh Chiến là Tuyên Uy tướng quân, võ quan tòng Tam phẩm, Kiêu Dũng bá, tước vị không truyền. Công lao của ngươi so với y càng lớn hơn, trước hết cứ lĩnh cái danh Huyện hầu đi, cha truyền con nối, thực ấp năm trăm hộ. So sánh với các tướng quân khác, tước vị này không phải là cao nhất nhưng cũng không có quá kém cỏi.
- Năm kia, thời điểm ngươi lấy vợ ở Tấn Châu, ta đã phong nhị phẩm cáo mệnh, bây giờ lại lên một bậc. Về sau có hài tử, trưởng tử thừa kế tước vị, con thứ dưới, đều là Tuyên Đức lang tướng.
- Thuộc hạ.. Tạ long ân của Vương gia.
Triệu Đại cúi đầu thật thấp.
Lưu Lăng cười cười: - Không long một chút nào, nếu không phải sợ trong quân, trong triều những đại thần kia phản đối kịch kiệt, Hầu tước này đã sớm là của ngươi rồi. Ngươi cũng biết, ngươi là Chỉ huy sứ Viện giám sát, quyền lợi quá lớn, vị trí quá cao, đứng đối lập với hầu hết quan lại nhất là quan văn. Nếu cho ngươi thêm tước vị hiển hách, bọn họ sẽ nhảy dựng lên chửi đổng đấy. Cho dù ngươi không sợ phiền, ta cũng sợ.
- Thuộc hạ chỉ làm chuyện thuộc hạ nên làm.
Lưu Lăng lườm y một cái nói: - Nên làm? Không nên làm ngươi cũng đã làm không ít, đừng cho là ta đã quên chuyện ngươi diệt cả nhà Tạ Tuấn. Ngươi theo ta lâu như vậy, nên biết ta hận nhất là người khác gạt ta đấy, nếu lần sau còn tái phạm, mũ trên đầu ngươi, áo choàng trên người ngươi, giày tất ta sẽ cho người lột sạch sẽ. Trong chuồng ngựa để phần cho ngươi một chỗ, Hồng sư tử cũng cần người tắm rửa cho nó.
Triệu Đại ngẩng đầu lên, lập tức thấp giọng đánh giá một câu: - Vương gia tâm thật ác.
Lưu Lăng đá một cước vào mông Triệu Đại nói: - Có bản lĩnh ngươi nói ra ba chữ muốn nói kia đi.
Triệu Đại chân thành nói:
- Thuộc hạ không có bản lĩnh...
Lưu Lăng cười cười nói: - Thôi đi, nhìn vết thương trên người ngươi cả lớn lẫn nhỏ cũng có tới mười mấy vết, mấy ngày tới quân Khiết Đan sẽ không công thành, vừa vặn cho quân sĩ nghỉ ngơi tốt một chút.
Ngoài cửa thị vệ kéo mành đi vào, đưa lên mấy đĩa rau xào và một chậu cơm trắng. Sau khi Lưu Lăng ngồi xuống liền hỏi Triệu Đại: - Ngươi thật sự không dám đem ba từ kia nói ra?
Triệu đại nói: - Thuộc hạ sợ Vương gia đem thuộc hạ nhốt vào chuồng ngựa, để cho thuộc hạ tắm cho Hồng sư tử.
- Thứ cho ngươi vô tội.
- Thật sự?
- Nói!
- Vương gia... Tâm người thực độc.
- Triệu Đại? Ngươi muốn biết bản thân sẽ chết như thế nào sao?
- Không có!
- Có muốn ta nói cho ngươi biết hay không?
- Thuộc hạ vẫn là đi ăn cơm thôi.
Đi từ doanh trướng Triệu Đại ra sau khi ăn no cơm, Lưu Lăng coi như đã giải được cái cọc tâm sự này. Triệu Đại nắm trong tay Viện giám sát, không phải Lưu Lăng hoài nghi y có dị tâm, chỉ lo lắng bóng ma trong lòng y ngày càng lớn, sớm muộn gì cũng có ngày che khuất ánh sáng mặt trời. Lưu Lăng không hy vọng các tướng sĩ dưới trướng sẽ nghị kỵ mình, nói vậy, chính là chuyện vừa bất đắc dĩ vừa khổ sở. Đúng là sau này Lưu Lăng trì hoãn thời gian tấn công, nhưng không thể nghi ngờ, đây là vị lãnh tụ đủ tư cách, mệnh lệnh trên chiến trường luôn chuẩn xác. Cho nên, chính vì điểm này Chu Tam Thất và La Húc đối với Lưu Lăng càng sinh lòng tôn trọng cũng sinh lòng kiêng kị.
Khi bọn họ nhìn ra, Lưu Lăng quả thực ác nghiệt vô tình.
Nhìn từ điểm này, Lưu Lăng trở thành một quân vương có tiềm chất. Vì từ xưa, người muốn làm đế vương đều là người vô tình, một đế vương tốt, độc ác với chính bản thân mình, càng ác hơn đối với hạ thần. Lưu Lăng tình nguyện để quân Thương Châu dưới trướng của mình liều mạng giữ thành cũng không phát động tiến công, điểm này, không phải kẻ làm tướng nào cũng có thể làm ra được. Cũng không phải Lưu Lăng bất nhân bất nghĩa vô đạo đức, hắn chỉ chọn thời gian chính xác nhất đưa ra quyết định chuẩn xác nhất thôi. Thời điểm Lưu Lăng từ Thái Nguyên xuôi Nam, hắn đã không phải Đại tướng quân vương ban đầu nữa rồi.
Quân đội của La Húc và Chu Tam Thất cũng không ở bên trong thành, hai người bọn họ một trái một phải giống như hai môn thần bảo vệ xung quanh thành Thương Châu. Có hai vị mãnh tướng đương thời làm môn thần, Thương Châu cho dù không phòng thủ kiên cố cũng không dễ dàng bị người ta tập kích nữa. Nhưng thật ra đám ngươi Khiết Đan đã không dám tuỳ tiện lắc lư qua lại nữa rồi, dù sao hơn một vạn người trong Hổ Bí Tinh kỵ duới trướng La Húc cũng không phải ngồi không. Hai vạn nhân mã dưới trướng Chu Tam Thất đều là lão binh cả đời bách chiến, giết người so với thái rau còn thuần thục hơn.
Hiện tại cảm giác của Da Luật Cực chính là đâm lao đành phải theo lao, bây giờ thành Thương Châu đang từ một khối đậu hủ tùy ý vuốt ve biến thành một tảng đá lớn. Dùng tay đập hay dùng răng cắn bị thương vẫn là mình. Khó khăn hiện tại của Da Luật Cực tuyệt đối không đơn giản chỉ là làm sao đánh hạ Thương Châu, mà y, còn cần cho phụ thân của y, Hoàng đế bệ hạ vĩ đại nhất từ trước tới giờ của Khiết Đan Da Luật Hùng Cơ một sự giải thích về trận chiến tổn thất một trăm ngàn đại quân.
Bất kể thế nào, chiến bại là sự thật, cho dù nghĩ muốn che giấu cũng giấu không nổi, trên chiến trường hai bên có mấy chục vạn cái miệng đang há sẵn, mà trên thế giới này, thứ không giữ được nhất chính là cái miệng. Cho nên Da Luật Cực căn bản không định giấu giếm chuyện lần này, làm như vậy đối với y không phải là thông minh, mà là bịt tai trộm chuông tự lừa dối mình, hành động như một thằng hề. Y biết phụ vương vĩ đại của y có lực khống chế với toàn bộ quốc gia và quân đội, không chuyện gì có thể giấu được ánh mắt và lỗ tai ông ấy.
Thành thành thật thật quy củ viết một bản sớ thỉnh tội kể từ đầu tới cuối, phái thân binh ra roi thúc ngựa đưa đến kinh thành, Da Luật Cực cũng không dám buông lỏng cảnh giác, mà thời thời khắc khắc chờ đợi sấm sét giận dữ của phụ vương y. Y hiểu phụ vương của mình, ông ta giết người không chớp mắt, bất kể đối với kẻ địch hay là đối với người một nhà.
Kỳ thực bản sớ này là khẩu thuật của Hàn Tri Cổ đấy, Da Luật Cực chỉ là người chấp bút thôi.
Y biết, cách tốt nhất để bình ổn lửa giận của phụ vương chính là đánh tan địch nhân sau đó tàn sát sạch sẽ, tốt nhất là đem thành Thương Châu giết hại một trận, như vậy may ra bệ hạ mới nở nụ cười. Có một người phụ thân là quân vương vĩ đại là chuyện rất thống khổ, bởi vì y biết bản thân gắng sức thế nào thì ở trong mắt phụ vương y cũng chỉ là một tiểu nam hài ngây thơ gây chuyện buồn cười thôi.
Hiện tại đối chiến trực tiếp với quân coi giữ thành Thương Châu là phương pháp xử lý tốt nhất, y cũng không muốn dùng thủ đoạn, bởi vì y không muốn chỉ để lấy được thành Thương Châu nho nhỏ mà vận dụng hết lực lượng, như vậy, bao nhiêu mưu đồ của y đều phải phó mặc rồi.
Cho nên, càng quái dị, hai bên địch ta ở thành Thương Châu chạng vạng mấy hôm trước còn chiến đấu kịch liệt, bây giờ đều hành quân lặng lẽ, không giống như đang mở chiến dịch mà giống như đang đi du lịch hơn.

Bình Luận

0 Thảo luận