LỄ QUỶ (1)
Ngày mười lăm tháng bảy Đại Thống Đại Hán năm thứ ba, Quỷ tiết.
Bàng Chuẩn trên phương diện bố trí chiến thuật là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, y thậm chí có thể nghĩ tới những thứ nhỏ nhất đó. Y thường xuyên đứng ở góc độ đối thủ để xem xét vấn đề, dùng nó để suy nghĩ mình nên làm thế nào. Làm việc dưới tay Bàng Chuẩn là vô cùng thoải mái bởi vì ngươi chỉ cần đi chấp hành mệnh lệnh của y, như vậy là đủ rồi. Đây là một quan chỉ huy rất tốt, y không phải không nghĩ đến quân Hán sẽ từ biên cảnh Bắc Hán đi đường vòng đến đây đánh lén cánh quân bên trái bọn y, cho nên y phái người xây dựng phong hỏa đài ngoài bốn ngươi dặm đại quân.
Y chỉ không ngờ tới, chính là những người dưới trướng mình không ngờ bỏ rơi nhiệm vụ đến trình độ này!
Y không nghĩ tới là, những binh lính phái đi bảo vệ phong hỏa đài không ngờ sẽ luân lạc tới bước phải đi săn thú duy trì cuộc sống. Những binh lính này phải uống máu để sống, sau khi phái những binh lính này đi bọn họ đã quên không còn một mảnh, mỗi khi Bàng Chuẩn hỏi về tình hình phong hỏa đài, thì bọn họ luôn nói bình an vô sự. Bàng Chuẩn vài lần dặn dò, nhất định phải cam đoan cung cấp lương thực đầy đủ cho binh lính, bằng không đói bụng thì lấy gì canh giữ phong hỏa đài.
Y biết uy vọng của mình không thể khiến các tướng quân mắt cao hơn đỉnh bái phục, y chỉ hi vọng những người này có thể chung sức hợp tác mà thôi. Hiển nhiên, y vẫn đánh giá cao chính mình. Những tướng quân kia, căn bản không coi quân sư là y ra gì. Tuy rằng Bùi Chiến đích thân phong y là đại nguyên soái, nhưng trong mắt những tướng quân kia, một thư sinh trói gà không chặt có thể làm được đại sự gì? Trong con mắt bọn hắn, quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời Chu Vương điện hạ chính là để Bàng Chuẩn chỉ huy hai trăm ngàn đại quân.
Nếu mỗi ngày đều có binh sĩ doanh quân nhu đưa lương thực cho những binh lính phòng thủ phong hỏa đài, có lẽ sẽ phát hiện ra, trong những phong hỏa đài này không có một người sống. Đương nhiên, nếu thật như thế, cũng chẳng qua tháp thịt lấy thi thể đắp sẽ cao thêm mấy tầng mà thôi.
Giám sát viện lần này xuất một đám sát thủ dũng mãnh nhất trong đại quân Bắc Phạt. Một Kim y, hai mươi Ngân y, sáu bảy tòa phong hỏa đài trong phạm vi hai mươi dặm bị tàn sát không còn một mống. Đây là những sát thủ cấp cao nhất trong Giám sát viện, canh giữ trong phong hỏa đài cách đại doanh quân Chu gần nhất, chờ có người đến, đáng tiếc... đao của sát nhân bọn hắn không có cơ hội uống máu người. Bởi vì căn bản không có ai phái binh lình đi canh giữ phong hỏa đài này.
Dùng lời của Kim y kia: - Bố trí phong hỏa đài lại không có người đến hỏi han, bởi vậy có thể thấy các tướng quân nắm quyền trong quân Chu đã hủ bại mục nát đến trình độ nào. Nếu như một đội quân như vậy mà có thể giành được chiến thắng, vậy chỉ có thể nói là ông trời không có mắt.
Nhiều khi, thậm chí là hầu hết, ông trời đều không có mắt. Nhưng, trên chiến trường, mắt ông trời lại mở rất lớn, bình tĩnh lạnh lùng chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động trên chiến trường. Ông trời sẽ không bất công đi giúp đỡ bất cứ bên nào, chỉ giúp đỡ bên có chuẩn bị đầy đủ nhất. Ông trời không quan tâm đến quá trình thậm chí không quan tâm đến kết cục, ông chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn nhân loại nhỏ bé vì một dục vọng nào đó là lục đục đấu đá chém giết lẫn nhau.
Bởi vì sự tồn tại của phong hỏa đài mà ngay cả thám bảo quân Chu đều trở nên lười nhác. Sau khi bọn hắn cưỡi ngựa ra khỏi đại doanh thường tìm một nơi có bãi cỏ nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới chạy về báo cáo một tiếng bình an vô sự là hoàn thành nhiệm vụ. Dù sao có phong hỏa đài ở đấy, chỉ cần có địch, là sẽ có khói báo động, bọn họ không cần thật sự chạy ra ba bốn mươi dặm để tuần tra.
Đại đội binh mã quân Hán nghênh ngang hành quân tiến về phía trước, quân Chu ở ngoài mười dặm giống như kẻ điếc mù không hề phát hiện ra. À, đúng rồi, bọn họ quả thật đều là những người mù kẻ điếc.
Trong hai trăm ngàn quân Hán Bắc Phạt, có bốn vạn kỵ binh. Hôm nay, chủ lực tấn công đại doanh quân Chu chính là bốn vạn kỵ binh này. Nhiệm vụ của bọn họ là chặt đứt đại doanh quân Chu ở ngoài thành Ký Châu, sau đó chặt đứt, tiếp tục chặt đứt, chia cách quân Chu thành từng đoạn khó có thể phòng ngự hữu hiệu. Mười sáu vạn bộ binh tạo ra điều kiện giết người tốt nhất.
Bốn vạn kỵ binh phân thành tám đội.
Cách đại doanh quân Chu hai mươi dặm, Vương Bán Cân hạ lệnh đại quân ngừng lại. Tuy rằng cách đại doanh quân Chu còn xa, nhưng Vương Bán Cân ở sáu mươi dặm đã hạ lệnh cho binh lính ghìm chặt miệng ngựa, không được chạy loạn tạo khói bụi. May mắn, trên bình nguyên này phần lớn đều là đất hoang, cỏ dại cao và rậm rạp làm cho bọn họ không cần quá khắt khe nhẹ nhàng đi đường, giẫm trên cây cỏ mà đi, khói bụi cũng không bay lên quá cao.
Ngoài hai mươi dặm, Vương Bán Cân bắt đầu lên kế hoạch tác chiến. Mặc dù đại quân trước khi xuất phát cũng đã nói rõ kế hoạch tác chiến với các tướng sĩ tham gia, nhưng Vương Bán Cân không ngại lặp lại lần nữa. Hôm nay, là ngày công thành danh toại của ông ta, là ngày Đại Hán hoàn toàn thống trị Trung Nguyên, là ngày hãnh diện của Đại Hán, chỉ cần tiêu diệt Định An quân, thì thiên hạ Đại Chu này có được dễ như trở bàn tay! Về phần Lý Thiên Phương ở Khai Phong, Thanh Châu binh của Nhạc Lạc và Mi Hoang, dùng lời của Bùi Chiến chính là, chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi.
Bốn vạn kỵ binh phân thành tám đội, chậm rãi hành quân về phía trước năm dặm, kỵ binh cưỡi chiến mã đi với tốc độ chậm rãi, tám đội kỵ binh giống như một con cự long tám đầu uốn lượn, tuy rằng yên lặng, nhưng toát ra răng nanh sắc bén và sát khí âm lãnh. Khi cách đại doanh quân Chu mười dặm, bọn họ gặp mấy đội thám báo đang tận tâm tận lực, chỉ có điều đội thám báo này không kịp chạy về cảnh báo, đã bị liên nỏ cải tiến của quân Hán bắn chết không còn. Mười dặm, kỵ binh quân Hán bắt đầu từ từ gia tốc.
Năm dặm, khói bụi do chiến mã tạo nên cuối cùng cũng bị quân Chu phát hiện, lính gác trên tháp theo dõi bắt đầu thổi kèn lệnh, tiếng kèn mang theo âm rung, dường như tuyên cáo chủ nhân đang sợ hãi.
Bàng Chuẩn từ trong đại trướng xông ra, nhanh chóng đi lên tháp theo dõi, nhìn khói bụi cuồn cuộn phía xa, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch!
- Vì sao phong hỏa đài không châm khói báo động?
Y lớn tiếng quát.
Không ai trả lời y, bởi vì cho đến lúc này, rất nhiều tướng lĩnh mới nhớ tới, hóa ra bên ngoài chúng ta có thiết lập phong hỏa đài đấy.
- Vì sao thám báo không báo nguy trước!
Bàng Chuẩn lại hỏi.
Vẫn không có người trả lời y, vấn đề này, mọi người đều muốn biết đáp án. Sau hai tiếng rống, Bàng Chuẩn cuối cùng cũng hiểu ra, những người này, quả nhiên vẫn không đáng tin cậy. Y thu lại cảm xúc tức giận, bắt đầu lớn tiếng hạ lệnh bố trí phòng ngự. Lúc này, những mệnh lệnh như lúc bình thường các tướng sĩ bằng mặt mà không bằng lòng mới chính thức nhanh chóng chuẩn bị, thi hành mệnh lệnh. Trong tiếng kèn, các đại đội binh lính trong lều vải lao ra, nắm chặt binh khí của mình, bối rối nhìn khói bụi cuồn cuộn dâng cao bên ngoài.
Là kỵ binh!
Phàm là những người có kinh nghiệm chiến đấu đều có thể phỏng đoán người tới tập kích chính là đội kỵ binh, Thành Đức quân bị vây khốn trong thành Ký Châu, kỵ binh bọn họ tuyệt đối không ra được. Mà Thành Đức quân thủ vững lâu như vậy, binh lính tổn thất rất nghiêm trọng, hiện giờ có thể duy trì sức chiến đấu không tới ba vạn người. Không thể nào là Thành Đức quân, vậy cũng chỉ có thể là quân Hán.
- Cung tiễn thủ! Bày trận!
- Trường thương binh, ra ngoài viên môn tập kết, các nhóm bày phương trận phòng ngự.
- Mau! Triệu hồi nỏ lớn công thành đến!
- Lệnh cho tất cả xe ném đá chuyển hướng, ném về phía bên trái.
Bàng Chuẩn lệnh một tràng mệnh, y cố gắng hết sức giữ đầu óc mình tỉnh táo. Y tự nói với mình không được sợ, dưới tay y có hai mươi mấy vạn quân, chỉ cần làm tốt chuẩn bị phòng ngự, cho dù kẻ thù cường đại đến cỡ nào cũng chỉ có thể thất bại quay về! Đối với kỵ binh mà nói, từ lúc bị phát hiện đến lúc bắt đầu, quãng đường năm dặm, đối với bọn họ không phải là xa. Tuy rằng, đối với người khác mà nói chính là nhân gian và địa ngục. Nhưng đối với một số người, ngoài năm dặm chính là nơi giết chóc, là nơi bọn họ đưa kẻ thù đến địa ngục, nơi đó, cửa địa ngục đã mở ra. Đương nhiên, người mở cửa chính là bọn họ mà không phải Định An quân.
Cung thủ quân Chu miễn cưỡng tập trung lại, xe ném đá bố trí vây quanh Ký Châu, trong lúc nhất thời không xoay xe được.
Rất nhanh, kỵ binh vô biên vô hạn xuất hiện trong tầm mắt quân Chu, vô cùng chấn động!
- Đại Hán uy vũ!
- Đại Hán tất thắng!
Đại tướng Lôi Uyên suất lĩnh kỵ binh hô to hai tiếng, lập tức, phía sau y vang lên tiếng sóng thần như tiếng nổ vang!
- Đại Hán uy vũ!
- Đại Hán tất thắng!
Đây là một khí thế, một khí thế không ai có thể cản!
Rất gần, khi kỵ binh xuất hiện trong tầm mắt quân phòng thủ, kỵ binh dùng hết tốc độ tiến lên phía trước căn bản không mất bao lâu là có thể xông tới bên ngoài đại doanh. Hiện tại chỉ có thể nhìn thấy cung thủ và trường thương binh. Bàng Chuẩn hít một hơi thật sâu, xoay người nhìn những bộ hạ trên danh nghĩa của mình, nói: - Các tướng quân, ta không biết tại sao phong hỏa đài không châm khói báo động, ta cũng không biết tại sao thám báo không trở về cấp báo, ta chỉ biết một điều, nếu các ngươi không đem hết toàn lực đánh trận này, ta chắc chắn, chúng ta chết không có chỗ chôn.
Chu Tam Thất đè tay lên thanh đao dài trên thắt lưng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn cảnh tượng phía ngoài thành.
- Mọi người chuẩn bị, quân Hán đang tấn công vào đại doanh quân Chu, lập tức mở cửa thành toàn lực phản kích, một trận chiến tiêu diệt sạch sẽ Định An quân! Các huynh đệ, các ngươi hẳn vẫn nhớ rõ, một năm trở lại đây, lũ tạp chủng Định An quân này giết bao nhiêu đồng đội của chúng ta! Đi thôi! Dùng đao dài trong tay các ngươi, giết sạch bọn chúng báo thù cho các huynh đệ.
Mọi người ầm ầm lên tiếng, kích động chuẩn bị.
Một viên lang tướng cau mày nhìn Chu Tam Thất, cuối cùng không kìm lòng nổi đi tới bên cạnh Chu Tam Thất, hỏi: - Đại soái, chúng ta vì sao... không ngồi nhìn hổ tranh đấu? Dù sao quân Hán và Định An quân đều là kẻ thù chúng ta, trợ giúp quân Hán tấn công quân đội Đại Chu, truyền ra ngoài... thanh danh của đại soái sẽ không hay.
Chu Tam Thất quay đầu lại nhìn y một cái, tự cười giễu nói: - Đại Chu? Bắt đầu từ lúc Tiên đế băng hà, Đại Chu sớm đã không còn rồi.
Quỷ tiết hôm nay, máu chảy thành sông.
Binh sĩ Định An quân cuối cùng cũng được nhìn thấy thiết kỵ được xưng bách chiến bách thắng của Hán quốc. Tuy rằng bốn vạn kỵ binh này không phải là Tu La doanh của Lưu Lăng, không có áo giáp và binh khí hoàn mỹ như vậy, nhưng bọn họ so với Tu La doanh, sát khí lạnh như băng và dục vọng khát máu cũng không thua kém.
Quỷ tiết hôm nay, cũng không biết quỷ dẫn đường âm tào địa phủ có bận chết hay không.
Trong vòng một ngày, ngoài thành Ký Châu, chợt có thêm hơn mười vạn du hồn dã quỷ.
Thiết kỵ Đại Hán, nhuệ khí thiên hạ!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận