Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 547: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 15:00:55
CHÈN ÉP NHAU MÀ GIẾT
Lưu Lăng chắp tay đứng trên một tảng đá nhô ra trên núi. Hắn nhìn trận kích chiến bên dưới sơn cốc, thần sắc nhàn nhạt:
- Có giống như Gia Cát mai phục ở sơn cốc để bắt Tư Mã không? Chỉ là Gia Cát Khổng Minh không được may, chỉ bắn được một tên Trương Cáp. Cô vốn định bắn một con nai, ai ngờ con hổ lại dẫn thân tới.
Hắn đưa tay chỉ tình hình trận chiến ở bên dưới, nói:
- Tiến sát lên, đừng để Thượng Đỉnh Thiên thoát!
Tướng quân dưới trướng Thạch Tuấn Ngạn vẫy lệnh kỳ, hiệu thủ Quân Hán đứng trên cao lập tức thổi kèn lên.
Tiếng kèn vừa vang lên, thế tiến công của Quân Hán trong cốc lập tức trở nên mãnh liệt. Hơn ngàn binh sĩ Lưu Cầu trận hình mũi khoan tông mạnh vào tuyến trận phòng ngự của Quân Hán đang phong tỏa miệng cốc, trông như một con sông lớn tông vào một ngọn núi vậy. Hai quân vừa chạm nhau lập tức bắn ra những bọt nước màu đỏ tươi. Quân đội Lưu Cầu chia làm 2 đội. Một đội khoảng 2000 người bảo vệ Thượng Đỉnh Thiên đột phá vòng vây, đội còn lại hơn 2000 người ngăn trở sự xung kích của quân Hán.
Quân đội Lưu Cầu giống như miếng thịt bò trong cái hamburger vậy, bị quân Hán không ngừng chèn ép từ 2 bên chảy ra thứ nước sốt máu đầm đìa.
Quân Hán đang vây đánh quân đội Lưu Cầu là binh sĩ của 3 Tiểu Kỳ, còn giả dạng quân đội Sơn Nam Quốc trong sơn cốc là 2 Tiểu Kỳ, phong tỏa miệng sơn cốc là 1 Tiểu Kỳ.
Đô Ti Quân Hán phụ trách chỉ huy đội phong tỏa đường lui của quân đội Lưu Cầu tên là Đinh Diễn. Khi nhìn thấy thế công của quân đội Lưu Cầu rất mạnh, Đinh Diễn cầm lấy tấm khiên từ tay thân binh, tay phải cầm thanh kình đao chỉ về phía trước, hô:
- Chặn chết bọn chúng. Chỉ cần kiên trì thêm nửa canh giờ nữa thôi, là người chúng ta nhất định sẽ có thể nghiền nát người Lưu Cầu từ phía sau!
Nói xong, y cùng với thân binh của mình xông lên. Thấy chủ tướng anh dũng như thế, đấu chí của các binh sĩ càng tràn đầy hơn nữa. Khiên trận tuy bị những cú tấn công mãnh liệt của người Lưu Cầu tông ra vài kẽ hở, nhưng khi Đinh Diễn đích thân dẫn thân binh tu bổ thì những kẻ hở đó cũng dần được lấp lại.
Hai hàng lính cầm khiên đầu tiên phải chịu áp lực to lớn, cũng may các lính cầm giáo dài phía sau giết được lượng lớn binh sĩ Lưu Cầu một cách hiệu quả. Binh sĩ ở 2 hàng đầu đều dùng 2 tay để giơ khiên lên, họ hoàn toàn không có năng lực hoàn kích vì thế nguy hiểm cũng lớn nhất, hoàn toàn nhờ vào hàng giáo dài phía sau không ngừng đâm giáo ra qua kẻ hở giữa các khiên đâm chết binh sĩ Lưu Cầu. Nhưng người Lưu Cầu như nổi điên, liều mạng tông mạnh vào khiên trận.
Đinh Diễn một tay cầm khiên một tay cầm hoành đao, thấy chỗ nào có kẻ hở lập tức đem người chạy tới chỗ đó. Một binh sĩ Lưu Cầu dùng một cái chùy khổng lồ đập mạnh một chùy lên mặt khiên lớn. Sức đánh mạnh tới nỗi làm cho quân Hán cầm khiên bị đánh lui về sau 2 bước, cơ thể của binh sĩ Quân Hán tựa phải tấm khiên phía sau mới ngừng lại, tiếp sau đó nhát chùy thứ 2 của tráng hán Lưu Cầu đó cũng đã tới, rầm một tiếng, khiên chịu không nổi sự mãnh kích của thiết chùy lập tức bị đập ra một cái lỗ lớn. Cái chùy sắt lớn khoảng trái dưa hấu xuyên qua tấm khiên đập vào lồng ngực của binh sĩ Quân Hán, hự một tiếng, ngực của binh sĩ Quân Hán đó lập tức lún xuống cái lỗ to.
Phụt! Một ngụm máu phun ra, binh sĩ Quân Hán đó giãy giụa muốn đứng lên, chỉ là nhát chùy thứ 3 của tráng hán Lưu Cầu đó lại tới lần nữa, đập thẳng vào đầu của y. Nhát chùy này làm cho nón giáp trụ của y móp cả vào trong, sọ não nổ banh ra ngay, một thứ hỗn hợp màu trắng và màu đỏ nhầy nhậy bắn ra ngoài, rồi lại men theo khuôn mặt không còn chút sức sống của y mà chảy xuống.
Liên tiếp 3 chùy, tráng hán Lưu Cầu đó cũng hơi mất sức. Y đứng phắt dậy hít vào một hơi thật sâu, còn định đập tiếp tấm khiên sau đó, thì đột nhiên một thanh hoành đao đâm xiên ra hướng thẳng vào yết hầu của y. Tráng hán Lưu Cầu đang nghỉ ngơi lấy sức, nhát này thật sư đến quá nhanh, y chỉ kịp đưa chùy lên định chặn hoành đao lại, nhưng vẫn chậm mất nửa phách.
Thiết chùy của y chỉ thấp hơn một tấc thôi, nhát đao đó đã chém mạnh vào cổ tay y. Lưỡi đao bén nhọn nên dễ dàng chém đứt cổ tay của y, sau đó chém ngang qua bộ ngực trần của y. Cây chùy sắt nặng tới trăm mười cân rơi xuống đập vào mu bàn chân của tráng hán Lưu Cầu đó, chắc chắn là đập tới chân y nát cả ra rồi, chỉ là khi chùy sắt còn chưa đập lên chân của y, thì thanh đao đó đã rạch một đường sâu trên da ngực của y.
Vết thương rất sâu, trông ghê tởm và khủng khiếp như cái miệng to và máu me đang há ra của địa ngục vậy. Nhát đao này cắt vào từ ngực trái, cắt ra ở ngực phải, một vết thương có độ sâu tới 3 ngón tay lập tức bung ra, máu thịt lật trở ngược ra 2 bên lộ ra một khúc xương sườn nhỏ.
A! Một tiếng kêu thảm thiết, tráng hán Lưu Cầu định lui về sau nhưng chân y bị đập nát mất rồi nhất thời không nhúc nhích được. Đinh Diễn dùng một nhát đao làm y bị thương lập tức tiến lên trước, dùng sống đao của hoành đao áp sát tấm khiên, dùng khiên đẩy hoành đao xông về phía trước; chân y đạp mạnh xuống một cái, dồn hết sức mạnh toàn thân xuống bàn chân, sau đó bắn ra xa như lò xo. Đinh Diễn tông mạnh vào người tráng hán Lưu Cầu, tấm khiên đẩy lưỡi đao cắm phập vào cổ họng của tráng hán đó. Hoành đao bén nhọn cắt đứt cổ của tráng hán Lưu Cầu đó dễ như cắt đậu hủ vậy.
Hoành đao cắt vào yết hầu của tráng hán, sau đó chém ngang ra từ cổ của đối phương. Tiếp sau đó, tấm khiên của bộ binh đập mạnh vào đầu của tráng hán to con đó!
Cái đầu râu tóc tung tóe kia bắn ra rất xa cùng với cột máu, văng thẳng vào mặt của một binh sĩ Lưu Cầu. Cú va chạm này làm cho mũi của binh sĩ Lưu Cầu đó bể cả. Máu mũi và nước mắt cơ hồ như đồng thời chảy ra. Y cầm lấy cái thứ tròn tròn đó theo quán tính, khi ôm vào người y vẫn chưa phát hiện cái đập cho mình bị thương chính là đầu của đồng đội mình. Một tay ôm đầu người, một tay lau nước mắt rồi cúi đầu xuống nhìn. Binh sĩ Lưu Cầu đó "A!" một tiếng hét lớn lập tức ném cái đầu người đó đi chỗ khác. Đầu người vẽ ra một quỹ đạo thê thảm trên không trung rồi rơi phịch xuống đất, vừa đúng lại bị một binh sĩ Lưu Cầu khác đạp lên, ngón chân cái của binh sĩ Lưu Cầu chạy mất cả dép rơm đó đạp vô hốc mắt của cái đầu người, nên thân người y mất cân bằng té xuống, cùng lúc đó con mắt bị làm cho rơi luôn ra ngoài.
Khi y quay đầu qua nhìn, thì thấy con mắt vẫn còn vướng máu đang dính trên ngón chân của y.
Đô Ti Từ Kỳ chỉ huy quân Hán điên cuồng tấn công sau lưng của người Lưu Cầu. Mặc dù người Lưu Cầu đã chia ra hơn nửa binh lực ngăn cản thế tấn công của Quân Hán ở phía sau, nhưng về mặt quân số họ vẫn ở thế yếu. Số quân Hán giả làm xác chết tổng cộng có 2 Tiểu Kỳ, tuy không phải tất cả nhưng cũng có 3 ngàn 6, 7 trăm người. Từ Kỳ chỉ huy Tiểu Kỳ của y tấn công mạnh vào nửa bên của phía bên trái, còn Đô Ti Hàn Thăng thì dẫn quân công đánh nửa phía bên phải.
Rất nhanh, nơi hai quân giao nhau nằm đầy những cái xác tàn tật khiếm khuyết.
Dù quân Hán thay quần áo thiếu đi sự bảo vệ của áo giáp, nhưng họ lại chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt vũ khí, vả lại quân đội tới Lưu Cầu lần này toàn là lão binh trong Quân Hán, sức chiến đấu còn mạnh hơn binh sĩ Trung Sơn Quốc do Thượng Đỉnh Thiên huấn luyện ra một chút. Đó là khi xét về năng lực tác chiến đơn độc. Nhưng kỹ xảo giết người của Quân Hán thuần thục hơn người Lưu Cầu rất nhiều.
Phòng tuyến của người Lưu Cầu bị chèn ép phải từng bước thối lui. Như thế thì, họ phải chịu sự xô đẩy không ngừng về phía khiên trận phong tỏa của Quân Hán của các đồng đội từ phía sau lưng, nên Quân Hán phụ trách phong tỏa chịu áp lực ngày càng lớn, bọn họ cũng bị sự tiến công điên cuồng của người Lưu Cầu ép phải lùi về sau từng bước một.
Mắt thấy hàng phòng ngự của Quân Hán sắp bị vỡ ra, Đinh Diễn giết hăng ra máu rống lớn:
- Bỏ khiên thay đao!
Các cự thuẫn thủ ở hai hàng trước lập tức ném mạnh tấm khiên trong tay mình một cách không hề do dự. Mấy trăm tấm khiên bự ném phăng ra, thế tiến công của người Lưu Cầu lập tức chậm lại một nhịp, không ít binh sĩ Lưu Cầu bị tấm khiên nặng chịch này ném trúng té xuống đất không đứng dậy nổi, và bị quân Hán hay đồng đội của mình đạp chết tươi như vậy.
Các thuẫn thủ sau khi ném khiên đi, lập tức rút hoành đao bên hông ra. Hoành đao của Đại Hán sử dụng kiểu hoành đao thời Tùy Đường, dài khoảng 1 mét, lưỡi dao chừng 75cm, dày mà bén nhọn, hai tay cầm đao múa có thể dễ dàng chặt cả cánh tay của kẻ địch xuống.
Đinh Diễn một nhát chém hạ nửa bên mặt của một binh sĩ Lưu Cầu, sự ma sát từ hoành đao truyền tới báo cho y biết lại thêm một sinh mạng tươi sống nữa kết thúc. Binh sĩ Lưu Cầu chỉ còn lại một con mắt và nửa cái mũi ngay cả tiếng hét đau đớn cũng chưa kịp phát ra là đã gục xuống, tương não chảy ròng ròng ra từ miệng vết chém.
Rút đao chặn một nhát chém từ một binh sĩ Lưu Cầu khác, keng một tiếng, Đinh Diễn nhìn thấy tia lửa bén ra do sự ma sát của hai thanh binh khí. Hoành đao của Đại Hán, nếu nói tới độ cứng bền và độ dẻo dai thì đều mạnh hơn loại thiết đao đơn sơ của các binh sĩ Lưu Cầu nhiều. Cú va chạm này chứa sức mạnh cực lớn, Đinh Diễn chỉ cầm đao bằng một tay không đỡ nổi sức mạnh chém xuống của binh sĩ Lưu Cầu đó, sống đao của hoành đao tông vào trán của Đinh Diễn, lập tức để lại một vệt máu. Còn thanh thiết đao của binh sĩ Lưu Cầu đó thì bị gãy làm hai, soạt một tiếng nửa thanh thiết đao bay lên rồi cắm phập xuống đất và không ngừng rung lên.
Đinh Diễn một chân đá vào bụng của binh sĩ Lưu Cầu đó, ủng chiến được bọc thêm sắt ở các góc lập tức để lại một lỗ móp vào trên người binh sĩ đó. Cú đá này rất mạnh, tới nỗi binh sĩ Lưu Cầu đó bị đá văng ra ngoài. Máu chảy từ trên trán Đinh Diễn xuống và chảy vào mắt y, làm cho cả thế giới trong mắt y đều biến thành màu đỏ chót hết, bất luận là cây cỏ xanh tươi trong sơn cốc, hay là chiến trường máu chảy thành sông, đều mang một màu đỏ khiến lòng người cảm thấy hãi hùng.
Đinh Diễn đưa tay lau đi vệt máu trong khóe mắt, thì đao của một binh sĩ Lưu Cầu đã chém mạnh xuống vai y. Nhát đao này chém rất mạnh, vết thương sâu tới mức thấy cả xương! Chỉ là lưỡi đao cùn cắm luôn vào xương của Đinh Diễn, binh sĩ Lưu Cầu đó rút một cái mà không rút được đao ra! Với sức mạnh nhát chém đó của y, nếu thay thành hoành đao của Đại Hán, e là nửa bên thân người của Đinh Diễn đã bị chém xuống rồi.
Đinh Diễn "A!" một tiếng thật to, tay phải mất sức hoành đao rớt xuống. Y nghiêng đầu dùng thân mình kẹp lưỡi đao của binh sĩ Lưu Cầu đó lại, tay trái giơ cao tấm khiên bộ binh đập mạnh vào thẳng mặt của binh sĩ Lưu Cầu đó!
Bụp một cái, máu bắn tứ tung.
Cơ thể của binh sĩ Lưu Cầu ngã ra sau nằm xuống. Vai của Đinh Diễn bị mắc kẹt một thanh đao cùn, y sải bước lớn đi tới, một chân đạp lên ngực của binh sĩ Lưu Cầu đó, sau đó khiên bộ binh trong tay trái của y lại lần nữa đập mạnh xuống mặt của binh sĩ đó!
Một cái!
Hai cái!
Ba cái!
...
Mãi tới khi... đầu của binh sĩ Lưu Cầu đó nát thành tương thịt.
Giết xong người đó rồi sức lực của Đinh Diễn cũng đã hao tổn hết, cơ thể y loạng choạng vài cái rồi ngã ra sau, mấy thân binh vội chạy tới đỡ y, sau đó các thân binh hợp lực khiêng y dậy rồi lui về sau hậu trận.
Đinh Điễn bị trọng thương được thân binh cứu, dẫn tới trận địa của Quân Hán lần nữa phát sinh lỗ hổng. Thượng Đỉnh Thiên nhắm vào ngay chỗ này, chỉ huy binh sĩ Lưu Cầu xông tới lỗ hổng đó như phát điên rồi vậy.
Lưu Lăng đứng trên núi đá lắc nhẹ đầu, rồi ra lệnh:
- Cứu Đinh Diễn, lệnh các binh sĩ phong tỏa tản ra một lỗ hổng, Hàn Thăng và Từ Kỳ đem người đuổi theo truy sát từ phía sau!
Kỳ quan lập tức phất lệnh kỳ. Quân Hán phong tỏa miệng cốc lập tức tản ra một khe nhỏ, nhìn thấy hi vọng, đội ngũ của người Lưu Cầu lập tức đổ hết về cái khe đó như nước triều vỡ đê vậy. Chỉ là quân Hán chèn ép quá dữ, nên đội ngũ xông ra bên ngoài chỉ có bốn năm trăm người, các binh sĩ Lưu Cầu phía sau đã bị Hàn Thăng và Từ Kỳ quấn lấy không thoát thân kịp.
Hàn Thăng nhìn thấy lệnh kỳ, hét to về phía Từ Kỳ:
- Huynh dẫn người thanh lý, tôi đi đuổi theo Thượng Đỉnh Thiên!
Nói xong, Hàn Thăng đột ngột phất tay, binh mã Tiểu Kỳ dưới trướng y lập tức xông ra ngoài chiến đoàn.

Bình Luận

0 Thảo luận