TIẾN ĐẾN DIỆU CHÂU
- Ngươi nói bậy!
Tạ Tuấn một cước đem thám báo kia đá ngã xuống đất.
- Quân Hán còn ở phía sau, làm sao có thể chạy trước đại quân mà đi chiếm đóng ở khe Mạc Sầu! Ngươi còn dám nói xằng nói bậy, ta thật sự một đao làm thịt ngươi!
Tạ Tuấn bộ mặt dữ tợn quát.
Thám báo kia đứng lên nói: - Thuộc hạ không dám nói dối, quân phục màu đen, cờ phi long màu đỏ, thuộc hạ xem rõ ràng, tuyệt đối là đội ngũ quân Hán không thể nghi ngờ!
Tạ Tuấn thân mình một trận lay động lui về phía sau mấy bước, khi bị Chu Chính Năng một phen đỡ lấy, Tạ Tuấn vẫn còn thì thào tự nói: - Tuyệt đối không có thể, tuyệt đối không có thể! Quân Hán cho dù chắp cánh cũng không có khả năng bay đến trước chúng ta, bọn họ chưa quen thuộc lộ trình địa hình, chưa quen thuộc núi Hổ Khiêu, làm sao có thể, điều này sao có thể?
Chu Chính Năng thấy Tạ Tuấn đã hồn bay phách lạc, vì thế thay hạ lệnh: - Đi tìm hiểu thêm lần nữa, phái thêm mấy đám thám báo, cần phải thăm dò rõ ràng chiếm đóng ở khe Mạc Sầu rốt cuộc là ai!
Đội trưởng thám báo kia nghe xong, cắn chặt răng, triệu tập một đám thám báo lại hướng núi Hổ Khiêu chạy vội đi. Chu Chính Năng dắt díu lấy Tạ Tuấn ở cây đại thụ kia ngồi xuống, đổ chút nước cho Tạ Tuấn uống. Tạ Tuấn thần trí tạm thời mơ hồ một hồi, lúc này vẫn như cũ còn có chút mê man.
Chu Chính Năng hạ lệnh bọn lính trận địa sẵn sàng đón quân địch, mệnh lệnh tăng phái thám báo xem xét khoảng cách quân Hán phía sau, sau đó mệnh lệnh trạm canh gác tăng cường phạm vi tuần tra, để ngừa quân Hán đánh bất ngờ. Làm xong những thứ này, quay lại nhìn Tạ Tuấn, vẫn như cũ mơ mơ màng màng. Chu Chính Năng biết Tạ Tuấn là nhất thời bị chặn thần trí, chỉ có điều hắn nhưng cũng vô kế khả thi. Hắn cũng cảm thấy không ngờ, như thế nào cũng không nghĩ ra quân Hán sẽ chạy đến phía trước đi ngăn ở khe Mạc Sầu. Chẳng lẽ, quân Hán thật sự chắp cánh bay qua hay sao?
Thám báo Chu quân kia báo cáo quân tình không sai, chiếm đóng ở khe Mạc Sầu chính là quân Hán. Nhưng quân Hán cũng không phải bay đến đấy, mà là sớm đã ở chỗ này chờ sẵn rồi. Chiếm đóng ở khe Mạc Sầu núi Hổ Khiêu chính là Quý Thừa Vân cùng với trại tiên phong dưới trướng y!
Hôm đó sau khi dùng trí lấy được Diệu Châu rồi, Triệu Nhị lĩnh ba nghìn quân Hán, hơn mười ngàn hàng binh Hôi Y quân trấn thủ Diệu Châu. Quý Thừa Vân mang theo đội ngũ trại tiên phong ba nghìn, cộng thêm Triệu Nhị từ năm nghìn quân Hán phân cho y hai ngàn người, tổng cộng năm ngàn người sau khi rời khỏi Diệu Châu liền phụng tướng lĩnh Lưu Lăng, ban ngày nghỉ đêm lại đi, lặng lẽ đuổi tới núi Hổ Khiêu, sau khi xem xét địa hình lựa chọn ở khe Mạc Sầu chiếm đóng. Dưới trướng chỉ có năm ngàn người, còn phải chia một nửa canh giữ ở bên phía nam núi Hổ Khiêu để ngừa bị Ung Châu Chu quân phát hiện sau đó tấn công núi, chiếm đóng ở khe Mạc Sầu kỳ thật chỉ có hai ngàn năm trăm người mà thôi. Cho nên, Lưu Lăng đưa ra mệnh lệnh của hắn là chiếm đóng ở đó chứ không phải mai phục, vì chính là khiến cho Chu quân từ Hoa Châu bại lui đến phát hiện bọn họ!
Hết thảy tính toán, cũng là vì một sự việc, là phải đem Tạ Tuấn ép đến hướng Diệu Châu! Thế núi Hổ Khiêu không thể ẩn núp nhiều binh lực lắm, mà Diệu Châu cũng là binh mã không đủ, không thể phân ra càng nhiều binh mã nữa, cho nên ở núi Hổ Khiêu chỉ có thể dùng kế nghi binh dọa Tạ Tuấn bỏ đi, mà không thể mai phục đánh một kích trí mạng. Lúc ấy Chu quân hơn trăm ngàn đại quân vây công Hoa Châu, Lưu Lăng cũng không thể phân ra nhiều binh mã nữa đi Diệu Châu. Vả lại núi Hổ Khiêu cách Ung Châu không đủ trăm dặm, nếu thật là đại chiến, chỉ sợ không đợi đánh chết Tạ Tuấn, quân coi giữ Ung Châu sẽ dốc toàn bộ lực lượng tới cứu Tạ Tuấn.
Dùng binh lực ít nhất làm chuyện lớn ích lợi nhất, đây là nghệ thuật chiến tranh của Lưu Lăng. Khi hắn ở Hoa Châu đã thiết lập một ván cờ, một ván cờ bức ép Tạ Tuấn chạy về hướng Diệu Châu! Diệu Châu đã ở trong tay quân Hán, chuyện này Tạ Tuấn không hề biết. Hắn ta không thể xuôi nam trở về Ung Châu, trừ đó ra chỉ có Diệu Châu một con đường có thể đi. Nơi đó, mới là phần mộ mà Lưu Lăng vì Tạ Tuấn chuẩn bị!
Mãi cho đến sau khi nhóm thám báo thứ hai quay về, Tạ Tuấn mới dần dần khôi phục thần trí. Hắn sắc mặt âm trầm nghe thám báo hồi báo quân tình, cẩn thận hỏi đội hình của quân Hán trên núi Hổ Khiêu. Căn cứ thám báo hình dung, Tạ Tuấn phán đoán trên núi Hổ Khiêu ít nhất có mười ngàn quân Hán chiếm đóng. Có thể có một đội quân quy mô như vậy xuất hiện tại núi Hổ Khiêu mà bên trong thành tướng phòng giữ Ung Châu Cơ Tú lại không hề phát hiện, có lẽ chỉ có thể thuyết minh một vấn đề. Thì là, Ung Châu, không lẽ thật sự đã đánh mất rồi.
Vừa nghĩ tới trên thành Ung Châu lúc này có lẽ đã cắm lên lá cờ phi long màu đỏ của quân Hán, trong lòng Tạ Tuấn thật giống như bị chặn một khối đá lớn hết sức khó chịu. Tất cả lý tưởng cùng khát vọng, tất cả tự tin và tự phụ của hắn, đều là thành lập trên cơ sở tại Ung Châu. Ung Châu không có, kỳ thật đồng nghĩa với hắn cái gì cũng bị mất hết.
Cuối cùng, Tạ Tuấn bất đắc dĩ thở dài nói: - Xem ra, Ung Châu thật sự đã đánh mất rồi.
Chu Chính Năng cũng đã nghĩ tới kết cục này, bất kể như thế nào, một chi quân đội trên mười ngàn người xuất hiện ngoài thành Ung Châu không tới trăm dặm, quân coi giữ Ung Châu không thể nào không phát hiện. Bởi vậy suy đoán, Ung Châu rơi vào trong tay quân Hán có chín phần khả năng. Đây là sự việc tất cả mọi người Chu quân đều không thể tiếp nhận được, một khi tin tức này truyền đi, chỉ sợ quân tâm ngay lập tức sẽ loạn hết lên.
Tạ Tuấn âm thanh lạnh lùng nói: - Chuyện này không cần truyền đi, nếu là trong binh lính có người nghị luận việc này, ta sẽ đem bọn ngươi tru sát!
Thám báo kia bị hù run run một chút vội vàng nói: - Đại tướng quân yên tâm, thuộc hạ hiểu rồi!
Tạ Tuấn vốn định đem thám báo này giết chết diệt khẩu, nhưng trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác vô lực khiến hắn mất đi hứng trí giết người. Hắn khoát tay áo nói: - Ngươi cũng khổ cực rồi, đi xuống nghỉ ngơi trước đi.
Thám báo kia khom người rút đi, Chu Chính Năng do dự một chút nói: - Đại tướng quân, Ung Châu có lẽ cũng không có bị quân Hán công phá, hiện giờ quân Hán chiếm cứ khe Mạc Sầu ở núi Hổ Khiêu hiển nhiên là không muốn làm cho đại quân ta trở lại Ung Châu, bởi vậy có thể thấy được, Ung Châu có lẽ bị tấn công, nhưng hẳn là còn chưa có mất! Chúng ta... Vòng đường trở về?
Tạ Tuấn ánh mắt sáng ngời tuy nhiên rất nhanh ảm đạm xuống: - Mặc dù như lời ngươi nói Ung Châu không có bị quân Hán chiếm cứ, nhưng khe Mạc Sầu còn có hơn mười ngàn binh lính quân Hán chiếm đóng. Ngoài thành Ung Châu sẽ có bao nhiêu quân Hán công thành? Núi Hổ Khiêu tuy rằng không lớn, nhưng muốn lách qua đó thì phải mất đi bốn năm ngày lộ trình. Lúc này nếu là theo đường cũ trở về tất nhiên sẽ cùng Lưu Lăng gặp nhau nơi ngõ hẹp, lấy sĩ khí hiện giờ của bọn lính, không thể nắm chắc phần thắng.
Chu Chính Năng nói: - Nhưng Ung Châu không thể bị đánh mất!
Tạ Tuấn cắn răng nói: - Vậy còn có thể làm thế nào? Cho dù là chúng ta miễn cưỡng tấn công qua đó, còn có thể còn lại bao nhiêu người? Cứu nguy không được Ung Châu, tất nhiên còn có thể bị quân Hán phía sau chạy tới bao vây, đến lúc đó chỉ sợ thật sự không còn đường lui rồi.
Chu Chính Năng nói: - Thuộc hạ biết rõ địa hình núi Hổ Khiêu, mời Đại tướng quân cấp cho thuộc hạ năm ngàn người, thuộc hạ tất nhiên có thể đánh hạ khe Mạc Sầu!
Tạ Tuấn nói: - Đánh hạ thì có thể làm gì? Hiện giờ dưới trướng của ta chỉ có không tới ba mươi ngàn kỵ binh, công thủ trên núi, vốn cũng không phải là sở trưởng kỵ binh. Lấy điểm yếu của mình tấn công sở trưởng của địch, không khác gì chịu chết! Nếu không thể quay về Ung Châu, ta đây sẽ tuyển chọn một nền móng cơ sở khác là được. Ung Châu đã đánh mất, ta còn có Diệu Châu, Thương Châu, Càn Châu! Nếu phải dùng ba mươi ngàn kỵ binh này liều chết, ta thà chấp bỏ Ung Châu thôi!
Lúc này, Tạ Tuấn thân là một trong ba Tiết Độ Sứ của Đại Chu sự quyết đoán và bình tĩnh bắt đầu biểu hiện ra ngoài.
Chu Chính Năng ngẫm nghĩ một chút cũng chỉ có thể như thế thôi: - Thương Châu vốn là Đông Phương Lượng trấn thủ...
Tạ Tuấn nghe được ý trong lời hắn ta nói: - Thương Châu khoảng cách gần Hoa Châu quá, hiện giờ Đông Phương Lượng đã hàng quân Hán, khó bảo toàn hắn sẽ không mang theo quân Hán đi lấy Thương Châu. Thương Châu, là đi không được.
- Như thế, cũng chỉ còn Càn Châu và Diệu Châu có thể đi. Nơi này cách Càn Châu, Diệu Châu lộ trình gần, Đại tướng quân, chúng ta đi nơi nào?
- Muốn đi Càn Châu cần đi qua bến Lang Gia, chúng ta còn phải đi trở về vượt qua núi Hổ Khiêu, còn phải đi qua chiến trường Ung Châu, lại vượt qua sông Ung, vả lại sau khi vượt qua sông Ung hướng về Càn Châu phần lớn là đường núi khó đi, Càn Châu là không thể đi rồi. Chúng ta sẽ đi Diệu Châu! Lần này đi Diệu Châu chẳng qua hơn bốn trăm dặm đều là đồng bằng, không ngủ không nghỉ ba ngày đêm có thể tới.
Chu Chính Năng nói: - Nếu như thế, thuộc hạ nguyện dẫn dắt một đội ngũ đi trước, vì đại quân dò đường!
Tạ Tuấn vừa muốn nhận lời, bỗng nhiên nghĩ đến, người này muốn chia binh đi trước, không phải muốn vứt bỏ ta mà đi sao? Chia binh là không được, hiện giờ dưới trướng của ta chỉ còn không tới ba mươi ngàn kỵ binh, vả lại người này vẫn là đại tướng kỵ binh, kỵ binh này trung thành với hắn nhiều hơn so với ta, nếu thả người này rời đi mà nói, chỉ sợ bên cạnh ta cũng sẽ không để lại người nào cả. Nghĩ đến đây, Tạ Tuấn lắc đầu nói: - Hiện giờ dưới trướng của ta chỉ còn ba mươi ngàn kỵ binh thôi, nếu chia ra nữa mà nói thực lực quá yếu, dù sao lần này đi Diệu Châu vùng đất bằng phẳng cũng đừng lo quân Hán mai phục, Chu Tướng quân vẫn là một đường cùng ta đi thôi.
Chu Chính Năng nói: - Hay là thuộc hạ đi trước dò đường ổn thỏa một ít, nếu chẳng may con đường phía trước có mai phục, thuộc hạ còn có thể mau chóng thông báo Đại tướng quân.
Hắn ta càng nói như vậy, Tạ Tuấn lại càng hoài nghi hắn ta muốn chạy trốn, vẫn là kiên quyết không chịu. Chu Chính Năng bỗng nhiên hiểu ra ý của Tạ Tuấn, trong lòng đau xót, mãnh liệt phát hiện hoá ra Tạ Tuấn này không ngờ là tên tiểu nhân. Chỉ có điều đã tới bước đường này rồi hắn cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể đi theo Tạ Tuấn đến Diệu Châu thôi.
Hai người thảo luận trong chốc lát sau quyết định, lập tức quay đầu hướng tây thẳng đến Diệu Châu. Quân Hán không phải muốn đem đại quân ta ngăn ở phía bắc núi Hổ Khiêu sao, vậy ta sẽ làm vừa lòng các ngươi thôi!
Thương nghị đã định, Tạ Tuấn mang theo ba mươi ngàn kỵ binh lập tức khởi hành đi tây thẳng đến Diệu Châu, hắn tự phụ đã tính toán rõ ràng bố trí của quân Hán, lại không biết, cái miệng túi chính ngay tại Diệu Châu đã mở ra chờ hắn chui đầu vào.
Nói đến Quý Thừa Vân, nghe thám báo dưới tay báo cáo nói Chu quân đã rút đi, Quý Thừa Vân cũng âm thầm lau một phen mồ hôi lạnh. Y chỉ dẫn theo năm ngàn người ở xa tới, bọn lính mỏi mệt không chịu nổi, nếu thật là Tạ Tuấn ương bướng quyết phải về Ung Châu mà nói, mặc dù mình có thể thủ vững khe Mạc Sầu đợi cho binh lính Lưu Lăng đến, chỉ sợ năm ngàn người này cũng không thừa vài người rồi. Nghe nói Chu quân đã lui, y cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hạ lệnh bọn lính vẫn giữ vững tại núi Hổ Khiêu thêm nửa ngày, Tạ Tuấn đa nghi kia quả nhiên phái thám báo trở về xem xét, gặp quân Hán vẫn như cũ thủ vững chưa từng rời khỏi chỉ phải lui trở về. Và đợi đại đội Chu Quân rời xa, sau khi Quý Thừa Vân đứng ở đỉnh núi cũng nhìn không tới tung tích Chu quân, y mới hạ lệnh bọn lính lập tức rút lui khỏi.
Quý Thừa Vân phái thân binh đi nghênh đón Lưu Lăng đem hướng đi của Chu quân báo cho biết, tự mình thì mang người lặng yên bỏ chạy đi Khánh Huyện. Khánh Huyện chính là nơi từ Ung Châu hướng Diệu Châu phải qua đấy, chỉ cần y chiếm đóng ở Khánh Huyện, binh mã Ung Châu cứu viện Tạ Tuấn liền không thể đi Diệu Châu! Tuy rằng quân coi giữ Ung Châu có lẽ căn bản cũng không biết Tạ Tuấn đã chui vào trong túi áo do Lưu Lăng bố trí ở Diệu Châu, nhưng chuyện gì cũng cần sự cẩn thận, đây cũng là Lưu Lăng dạy cho y.
Sau khi Lưu Lăng biết Tạ Tuấn đã tiến đến Diệu Châu niềm nở cười nói: - Không quá mười ngày, trên đời không còn Vĩnh Hưng quân!
Hạ lệnh kỵ binh nghỉ ngơi và chỉnh đốn nửa ngày sau, Lưu Lăng suất lĩnh hơn mười ngàn kỵ binh quay đầu hướng về phía Diệu Châu. Lần này, hắn không có khống chế tốc độ bộ đội nữa, mà là bày ra một bộ dạng tích cực đuổi theo, gắt gao truy ở phía sau đội ngũ Tạ Tuấn. Song phương đều là kỵ binh, tốc độ cực nhanh, một truy một chạy xong toàn bộ không tiếc mã lực.
Tạ Tuấn hoảng sợ như chó nhà có tang, một đường chạy trốn, tuy rằng hắn hạ lệnh phong tỏa tin tức Ung Châu có khả năng đã mất đi, nhưng vẫn không thể ngăn cản tin tức này ở trong quân đội truyền bá đi. Đoạn đường này chạy tán loạn, quân tâm tan rã, trên nửa đường thậm chí có hơn một ngàn kỵ binh trở thành lính đào ngũ, mà hắn cũng không có thời gian đuổi theo giết, chỉ có điều liều mạng hướng Diệu Châu tiến đến. Cứ như vậy, càng thêm chứng thực suy đoán Ung Châu đã mất đi, bốn trăm dặm lộ trình, thậm chí có không dưới năm nghìn kỵ binh bỏ hắn mà đi!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận