Càng ngày càng có nhiều võ sĩ Khiết Đan bò lên theo thang mây, quân phòng thủ trên tường thành bắt đầu loạn cả lên. Cung tiễn thủ không ngẩng đầu lên đánh trả được, mà sau khi võ sĩ Khiết Đan lên tường thành cũng không thể cam đoan an toàn cho bọn họ.
Thân thể Triệu Đại mặc dù chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng hơn một năm giả bộ phế nhân cũng không biến y thành phế nhân thật. Tay của y vẫn ổn định như cũ, khi giết người vẫn có cảm giác quen thuộc. Nhưng giết người vẫn không phải chuyện làm y thoải mái nhất, nhất là sau khi số người chết trong tay y vượt quá số lượng nhất định, y vẫn sẽ thấy mệt. Có người nói giết người mãi sẽ thành nghiện, bởi vì đó là một loại máu tanh kích thích. Người nói lời này không nhất định đã từng giết người, luận điệu này cũng không nhất định không phải chính xác, nhưng có thể khẳng định, quân phòng thủ trên tường thành đã giết người tới chết lặng.
Hoành đao chế thức trong tay Triệu Đại đã sớm đầy lỗ hổng, càng nhìn càng giống một thanh cưa bằng kim loại. Ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi, Triệu Đại lại không có thời gian mài đao càng không có thời gian đổi đao, bởi vì chỉ cần tay của y vừa ngừng lại sẽ có vô số người nhào tới giết y.
Triệu Đại tin chắc rằng mình sẽ không dễ dàng chết đi, y còn muốn đi theo Hán Vương điện hạ kiến lập một thời đại chưa từng có trong lịch sử đấy, sao có thể khinh địch mà chết một cách tầm thường trên tường thành Thương Châu? Vì y tin tưởng vững chắc cái đích kia, cho nên còn muốn kiên trì. Lưỡi đao giết người đã hết sắc bén, ánh mắt y lại như cũ sắc bén hơn đao.
Bên cạnh y, hộ vệ Giám sát viện chỉ còn lại sáu người, đây là sáu hộ vệ có thực lực cường đại nhất, Ngân y. Sáu Ngân y liên thủ nhưng cũng không đảm bảo được phần thắng. Giữa vòng giết chóc, tinh lực và thể lực của bọn họ ngày một hao mòn.
Một đám võ sĩ Khiết Đan xông lên đầu thành rít gào nhằm về phía hơn mười cung tiễn thủ quân Hán, túi tên cùng một cung tên trong tay binh lính quân Hán căn bản là không thể ngăn cản được đám người như lang như hổ này. Cận chiến, là ác mộng của cung tiễn thủ. Chỉ có ba bốn cung tiễn thủ kịp bắn ra mũi tên lông vũ, đám người Khiết Đan đã vọt tới trước mặt họ. Loan đao vung lên vẽ từng đường cong đẹp đẽ trong không khí, cắt ra một khối thi thể nóng hổi.
Máu so với mưa còn rẻ mạt hơn, bì giáp mong manh không ngăn được loan đao sắc bén trong tay người Khiết Đan. Rất nhanh, hơn mười cung tiễn thủ người Hán đã bị bảy tám tên võ sĩ Khiết Đan chém giết sạch sẽ. Dưới chân giẫm qua những thi thể còn nóng máu, người Khiết Đan vọt thẳng tới chỗ người Hán.
Kia là một đám người Hán không mặc áo giáp, một thân áo đen, khuôn mặt lãnh đạm.
Không biết vì sao, thời điểm đám võ sĩ người Khiết Đan đang giết người như ngóe nhìn thấy bảy người Hán mặc áo đen trong lòng không khỏi nổi lên sợ hãi. Bảy người kia, thoạt nhìn cũng không dữ tợn, chỉ là vì sao ai nấy lạnh như băng, dường như giống quỷ sai từ Điạ ngục chui lên gọi hồn. Người Khiết Đan không nhất định thờ phụng Âm ty Địa phủ, nhưng nhất định thờ phụng cường nhân vi tôn. Khi tầm mắt bọn họ càng ngày càng hoảng sợ, bảy người áo đen kia gọn gàng, trực tiếp bắt đầu giết người.
Những người Hán áo đen đó giết người, động tác không tốn thời gian, không đẹp mắt, đơn giản thậm chí có chút thô bạo. Động tác bọn họ giống nhau tinh chuẩn mà ngắn gọn, mỗi một đao đều trúng chỗ yếu hại của mục tiêu, không lãng phí khí lực. Có thể một đao giết người, tuyệt đối không ai lại đi lãng phí khí lực ra đao thứ hai. Không giống những binh lính kia giết người phá thành từng mảnh nhỏ, những thi thể ngã dưới chân những người áo đen thoạt nhìn đều rất đầy đủ, thậm chí máu chảy cũng không nhiều.
Cắt vỡ khí quản cổ họng, không nhất định phải cắt vỡ động mạch.
Đâm xuyên qua trái tim đương nhiên có thể giết người nhưng cũng không nhất định phải cắt đứt người.
Thủ pháp giết người của bọn họ ổn định như vậy, như bước chân của bọn họ. Bảy người, hợp thành một tiểu trận có uy lực huyền diệu kinh hoàng, tiến lên từng bước, đi một bước giết một người.
Sáu bảy võ sĩ Khiết Đan chỉ kiên trì được khoảng thời gian mười mấy hơi thở liền bị tàn sát hầu như không còn ai, bảy người áo đen bắt đầu thay đổi phương hướng, hướng tới chỗ đang nguy cơ nhất mà tiến. Mắt thấy trên tường thành người Khiết Đan càng ngày càng nhiều, một lúc đã có trăm người tụ lại Trác Thanh Chiến biết không thể chờ đợi thêm được nữa.
Y hô to một tiếng, quận binh Thương Châu giấu mình ở đường cái rống giận xông lên chém giết. Mấy ngày chém giết, đã khiến cho binh lính giữ cửa thành thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt). Khôn sống dại chết, những người còn sống sót đều là tinh nhuệ. Bọn họ năm người lập thành một tiểu đội, bắt đầu tiến lên tường thành đánh giết võ sĩ Khiết Đan. Có gần một ngàn quận binh đầy đủ sức mạnh trợ giúp, áp lực trên tường thành lập tức nhẹ đi. Triệu Đại mang theo hộ vệ Giám sát viện vừa đi vừa giết, từ đông giết sang tây, lại từ tây giết trở về.
Rốt cuộc, võ sĩ Khiết Đan trên tường thành đều bị chém giết sạch sẽ, đội dự bị thứ nhất của quận binh không có trở lại nữa, mà tự giác lưu lại trên tường thành canh giác. Trác Thanh Chiến dưới sự bảo vệ của năm tên quân binh rốt cuộc tìm được Triệu Đại, tay y vẫn run rẩy như cũ, nhưng lại nắm hoành đao đến sít sao. Loại sự tình giết người này, kỳ thật cũng không có gì. Có thể cắn chết một người, dĩ nhiên cũng có thể dùng đao chém chết một người, hiển nhiên, người phía sau thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng đợt tiến công của người Khiết Đan lên quân coi tường thành cũng không vì thế mà ngừng lại, ngược lại, bọn họ tấn công ngày càng mãnh liệt. Bởi vì bọn họ biết, quân Hán thủ thành không có nhiều người. Nếu đội dự bị đã lên đây, bọn họ cách việc giết sạch còn xa sao?
Hai đội vạn người tổn thất quân số cũng không nhiều lắm, thời điểm người Khiết Đan phải đối mặt với huyết chiến thì có thể phát ra toàn bộ thú tính. Người trong thảo nguyên là một dân tộc rất mâu thuẫn, kẻ thù chống cự càng kịch liệt, sát tâm của bọn họ càng nặng. Nhưng sau khi địch nhân chiếm thế thượng phong, bọn họ thường bại rất nhanh. Sau khi một lần nữa lại khống chế lầu trên tường thành, Triệu Đại và Trác Thanh Chiến đều không có cảm giác thoải mái. Người Khiết Đan bò lên tường thành người nối người như những con kiến, hơn nữa số lượng ngày một nhiều.
Mà sau khi người Khiết Đan trên tường thành bị giết sạch, phao thạch cơ pháo dưới thao tác của người Ba Tư bắt đầu phát uy. Một vòng đả kích mới bắt đầu, binh lính người Hán núp ở mặt sau lỗ châu mai không dám đứng dậy. Những tảng đá lớn, nặng nề hung hăng nện lên tường thành, đập sụp lỗ châu mai, nện binh lính quân Hán đang núp phía sau thành một đống máu me nhầy nhụa.
Một binh lính người Hán bị tảng đá lớn đè lại nửa người, nửa bên kia bị đá đập không còn hình dạng gì, máu me be bét, nửa còn lại vẫn còn nguyên hình người. Thê thảm nhất là, đầu của gã không có bị nện trúng, cho nên gã vẫn còn sống, sống một cách thống khổ, tuy rằng tính mạng gã đang trôi đi rất nhanh nhưng gã không thể không đối mặt với mấy phút kinh hoàng này. Đây là loại sợ hãi khôn cùng, trên đời này, còn có gì đáng sợ hơn so với chuyện chờ chết?
Triệu Đại hờ hững đi qua, một đao cắt đứt cổ họng binh lính người Hán kia.
Người binh lính kia miệng phun ra mấy ngụm máu, trên mặt trở nên thoải mái. Gã muốn nói tiếng cảm ơn, đáng tiếc, một chữ gã cũng không nói ra được.
Tường thành sau khi bị mấy chục khối đá lớn công kích đã trở nên rách nát không chịu nổi. Đội dự bị đi lên bị từng tảng đá lớn đập chết hơn trăm người, hơn nữa, một cái thi thể lành cũng không còn. Mà binh lính quân Hán còn sống đến bây giờ, còn không đến năm trăm người. Mười người chết chín, người sống sót không hẳn là vô cùng may mắn, bởi vì bọn họ còn phải tiếp tục chịu giày vò.
Sau khi phao thạch cơ pháo dừng lại, người Khiết Đan lại tấn công một lần nữa. Sau khi cung tiễn thủ gần như phí công bắn mấy mũi tên, thì bắt đầu có mấy người Khiết Đan ló đầu ra leo lên tường thành. Người thứ nhất đi lên không phải người may mắn, đây không phải rút thăm trúng thưởng, nếu như là thật, vậy y đã rút trúng giải nhất, tự đi tìm chết.
Nhưng vẫn luôn có người thứ nhất ấy, bằng không làm sao có người thứ hai?
Chiến tranh thảm thiết vẫn còn tiếp tục, đội dự bị thứ nhất đi lên giữ thành không được một canh giờ, chỉ còn sống hai trăm người. Trác Thanh Chiến dùng cờ chỉ huy, đội dự bị thứ hai vọt lên. Sau đó người Khiết Đan trên tường thành lại bị giết sạch, nhìn qua tưởng như người Hán chiếm thế thượng phong. Nhưng mà cũng chỉ là nhìn trông thôi, bởi vì bọn họ đều biết rằng, kỳ thật chiếm ưu thế vẫn luôn luôn là bên người Khiết Đan kia.
Không ngoài dự liệu, người Khiết Đan vừa lui, phao thạch cơ pháo lại bắt đầu phát uy. Chỗ mà tảng đá lớn vừa đập trúng, có một đoạn tường thành thậm chí đã sụp xuống. Cứ theo đà này mà nói, nói không chừng khi quân coi thành còn chưa chết hết, tường thành sẽ bị nện ra một lỗ thủng lớn.
Thời điểm người Khiết Đan công thành không biết lần thứ bao nhiêu, Triệu Đại nhìn hộ vệ Giám sát viện bên cạnh y chỉ còn lại hai người. Cả hai đã giết tới vô lực, xách theo đao, thở từng ngụm hổn hển. Cho dù bọn họ cường thịnh hơn nữa, lãnh huyết hơn nữa, cũng có thời điểm hết sạch khí lực. Phía ngoài còn rất nhiều người Khiết Đan, bọn họ có giết mệt chết cũng không hết người.
Đã cả ngày chưa được ăn uống, đói khát càng khuếch trương cảm giác mệt mỏi. Đội dự bị thứ ba cũng chuẩn bị lên thủ thành, lại giữ vững thành tới khi trời tối, mà trên tường thành có lẽ đã không còn một người còn thở. Nhìn hai người thủ hạ thở từng ngụm hổn hển, Triệu Đại chợt nhớ Hán Vương điện hạ trước đây từng nói một câu.
Người sống, chỉ có hai chữ đơn giản thôi.
Hô hấp.
Hô, là thở ra một hơi, hấp, là hít vào một hơi.
Bây giờ, một hơi thở xuất hiện ở đâu rồi, hay là vẫn đang tranh giành một chút hơi thở.
Triệu Đại bỗng nhiên cười cười, mặc kệ nó, dù sao hiện tại người Khiết Đan đang nín thở.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận