Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Trụ

Chương 503: -

Ngày cập nhật : 2025-09-06 14:59:51
THẬT LÀ MỘT TÊN NGU NGỐC
Lưu Lăng tựa vào trên ghế, nhìn sương mù phiêu đãng dâng lên từ chén trà nóng trước mặt.
- Ngươi có phải cảm thấy ta hơi lòng dạ ác độc rồi không?
Triệu Đại lắc đầu nói:
- Vương gia nếu là lòng dạ ác độc, Triệu Vương điện hạ cũng sẽ không an nhàn tới tận ngày nay. Chuyện tháng chín năm thứ mười chín Càn Hữu khi đó, đến tận bây giờ thuộc hạ vẫn còn nhớ rõ.
Lưu Lăng thản nhiên nói:
- Ta cũng nhớ rõ... Chỉ có điều ta không nghĩ tới, chính nó lại quên mất rồi.
Vuốt vuốt miếng ngọc bội trong tay, Lưu Lăng có chút thất vọng nói:
- Từ năm hai mươi Càn Hữu đến hiện tại, những chuyện nó ngầm mưu đồ kia không có một chuyện gì có thể nhìn vừa mắt được. Vốn tưởng rằng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm trí của nó cũng sẽ thành thục một chút. Không nên thân, tới tận bây giờ cũng vẫn cứ không nên thân. Tiến bộ duy nhất chính là những thế lực nó ngầm tụ tập dùng để bảo mệnh trước kia, sợ ta giết nó. Hiện tại nó lại cảm thấy chút thực lực kia cũng đã đủ rồi, còn muốn chạy tới trước đài hay sao?
Nhẹ nhàng cười một chút, Lưu Lăng có chút buồn bã nói:
- Mặc dù có chuyện năm Càn Hữu thứ mười chín kia nhưng ta quả thật vẫn không có tâm giết nó, đến tận bây giờ... Vẫn cứ không!
Lưu Lăng đứng lên, đem ngọc bội treo ở trên người:
- Trò chơi tập làm người lớn của trẻ con nó tự chơi thật là có tư có vị, nhìn nó cứ tiểu đánh tiểu nháo nhiều năm như thế ta đã không còn muốn nhìn nữa rồi. Ta sẽ ở Tấn Châu nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Đợi sau khi bình định Thục quốc xong, ngươi tới thành đô một chuyến, tận lực lưu lại Mạnh Sưởng, đưa tên đó tới Kim Lăng đi. Còn có, đem gia quyến của Ngô Việt vương Tiền Thục cũng đưa tới Kim Lăng luôn nhé.
Triệu Đại có chút khó hiểu nói:
- Mạnh Sưởng... Tiền Thục ? Vì sao Vương gia lại đều an bài bọn họ ở tại Kim Lăng vậy?
Lưu Lăng cười cười nói:
- Ta muốn xây một khu vườn thật là to tại Kim Lăng, sau đó nuôi dưỡng vài cái Hoàng đế chơi.
Triệu Đại:
- .....
Lưu Lăng đi ra ngoài, lúc bước tới cửa, hắn lại dừng chân nói:
- Còn phải hỏi Vương Tiểu Ngưu một chút, tên đó rốt cục là binh của ai!
Thanh âm của Lưu Lăng cũng không có phẫn nộ gì chỉ là có chút bất đắc dĩ hận này không tranh:
- Chuyện Kim Lăng đã qua lâu như vậy, không ngờ tên Vương Tiểu Ngưu kia vẫn không có báo lên. Chẳng lẽ tên đó nghĩ rằng được thăng lên làm tướng quân tại Kim Lăng là có thể một tay che trời rồi sao? Vương Tiểu Ngưu không có tâm nhãn gì, nhưng tên đó lại suy nghĩ nhiều quá!
Lưu Lăng ngẫm nghĩ một chút nói:
- Tìm Hầu Thân đến, ta muốn dặn dò hắn vài chuyện.
- Về phần lão Thập tam, ta không có hứng thú xem trò chơi tập làm người lớn của nó nữa. Âm mưu tạo phản, không phải làm như vậy đâu... Nó không có tư cách!
Triệu Đại cúi đầu thật sâu, nội tâm bi ai thay cho vị Thập tam Vương gia ngu ngốc kia. Y thật sự không hiểu được, cái đầu của vị Triệu vương Lưu Chuyên kia có phải bị lừa đá hay không nữa. Chỉ bằng một chút tiền vốn như vậy trong tay mà vị vương gia này cũng dám muốn giở trò tạo phản? Đừng nói Hán Vương điện hạ, cho dù là Giám sát viện cũng đều lười phí thời gian chơi trò chơi tập làm người lớn với một người như vậy. Tuy nhiên Triệu Đại ngược lại lại hiểu được lí do vì sao Triệu vương sẽ ngồi không yên muốn nhảy ra. Thiên hạ Đại Hán bây giờ càng lúc càng lớn, mà thiên hạ càng lớn, lực hấp dẫn lại càng lớn, cho dù không thể nuốt trọn toàn bộ, kiếm một chén canh cũng đã là tốt lắm rồi.
Về phần sự ác thú vị của Vương gia, nội tâm Triệu Đại không hề cảm thấy buồn cười, ngược lại có cảm giác hơi hơi lạnh cả người.
Xây dựng một khu vườn thật lớn, sau đó nuôi mấy hoàng đế ở bên trong chơi.
Bất kể như thế nào, đây đều là một chuyện khá là tàn khốc.
Hoàng đế Nam Đường Lý Dục, Ngô Việt Vương Tiền Thục, Nam Bình vương Cao Kế Xung, cộng thêm Hoàng đế Thục quốc Mạnh Sưởng đã được định ra kia nữa. Một hoa viên nuôi bốn vị hoàng đế nhưng thật ra cũng làm cho bốn người họ đỡ được việc buồn chán rỗi rãi, họp đủ số đánh bài lá. Chỉ có điều bốn vị vua mất nước ngồi cùng một chỗ, chắc có lẽ không thiếu được đề tài nói chuyện phiếm đi?
Sau khi Hầu Thân cáo từ Lưu Lăng, dưới sự bảo vệ xung quanh của nghi thức khâm sai quy mô thật khổng lồ, ngồi xe ngựa xuất phát về hướng Kim Lăng. Hắn cũng không biết bản thân sau khi đến Kim Lăng ngoại trừ việc trấn an địa phương ra còn có một việc rất đau đầu cần hắn xử lý. Tổng đốc Giang Nam đạo, tổng lý việc dân sự tại Giang Nam, có quyền vượt quyền lúc cần thiết, đây là một phần vinh quang nhiều đến cỡ nào?
Chỉ cần làm tốt quan hệ với vài tướng quân có thực quyền tại Giang Nam đạo, xử lý tốt chuyện tại Giang Nam cũng không khó. Dù sao Đại Hán mấy năm nay đã có chính sách thật tròn vẹn và hoàn thiện, hiện tại, những dân chúng nguyên bản của Đại Hán sinh hoạt cũng không tệ lắm. Kỳ thật yêu cầu của dân chúng cũng rất đơn giản, an an ổn ổn còn sống đã biết đủ rồi. Sách lược được Vương gia chế định không thể sửa chữa, lúc giành chính quyền có thể làm cho dân chúng khổ một ít, nhưng trị thiên hạ, kỳ thật chính là trấn an dân chúng.
Lúc nghi thức Khâm sai mới đến Lạc Dương, Trần Tiểu Thụ mang theo hai trăm đề kỵ đã đến Kim Lăng.
Trần Tiểu Thụ không có vào thành, mà là phái người đến phủ tướng quân Kim Lăng tìm Vương Tiểu Ngưu.
Vương Tiểu Ngưu đang phân công công việc cho thuộc hạ tại trong phủ tướng quân. Giang Nam đã là biên giới Đại Hán, binh lính của Nam Đường quốc đã bị hợp nhất, các châu phủ đã treo hỏa long kỳ của Đại Hán lên. Nhưng luôn sẽ có một số người nghĩ thừa dịp loạn muốn kiếm tiện nghi. Nạn trộm cướp tại các nơi tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng cũng giống như lũ ruồi bọ làm cho người ta đau đầu. Đám thổ phỉ mấy trăm người liền dám treo cờ hiệu giải phóng dân chúng, còn làm bộ đề cử ra Hoàng đế, binh mã đại nguyên soái, Tể tướng, vị vương này tên vương kia, thật không biết ngoại trừ quan bọn chúng còn có binh không nữa.
Vương Tiểu Ngưu lúc ở Ứng Châu ban đầu đảm nhiệm chức quận thừa, sau đó, khi Tạ Hoán Nhiên điều nhập phòng Quân cơ, gã mới kiêm luôn cả hai chức Quận thủ và Quận thừa. Thống trị địa phương, Vương Tiểu Ngưu có kinh nghiệm. Đối với đám thổ phỉ không biết trời cao đất rộng ấy, gã tuy xem thường, cũng thấy rất phiền phức, nhưng nhất định phải coi trọng. Gã nhớ rõ Vương gia đã từng nói, chỉ một tia lửa, có thể thành đám cháy, đám thổ phỉ ấy chính là tia lửa, điều Vương Tiểu Ngưu cần phải làm chính là đem toàn bộ đám lửa ấy đều giẫm tắt dưới chân.
Dưới trướng tướng quân Kim Lăng có ba doanh binh mã, mười lăm cái tiểu kì, tổng cộng ba vạn nhân mã.
Sau khi đánh hạ được vùng đất Giang Nam, Hán Vương hơi cải biến biên chế của quân Hán một chút. Một doanh có mười ngàn binh mã, một vị Thiết lang tướng, ấn cấp bậc chia làm tam cấp.
Chính ngũ phẩm Ưng Dương lang tướng, tòng ngũ phẩm Hùng Võ lang tướng, còn có tòng ngũ phẩm Quả Nghị lang tướng.
----------oOo----------

Bình Luận

0 Thảo luận